Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Chương 6



Editor: Niêm Hoa

Chương 06.

Nhan Trăn vòng một vòng chạy về chỗ học, giờ ra chơi vẫn chưa kết thúc, cậu đi đến chỗ ngoặt ngó Hồ Nhất Loát Nhi, con hồ ly vốn nên nằm ngủ ở góc nhỏ bên trong hàng ghế khán giả, lúc này lại không thấy đâu.

Hay là nhìn trúng nam sinh khác rồi, hoặc là gặp phải đạo sĩ kia?

Có một suy nghĩ đáng sợ xông ra: Lẽ nào Hồ Nhất Loát Nhi tự mình đi tìm Hứa Bạch Thuật?

Bây giờ hắn vẫn ở hình dạng hồ ly, chạy loạn khắp nơi làm khỉ gì không biết? Nhan Trăn rất gấp gáp nhưng thầy giáo lại gọi tập hợp. Không thể thả rông Hồ Nhất Loát Nhi được, Nhan Trăn ôm bụng nói: “Thầy ơi, em bị đau bụng.”

“Trong tháng này, đây là lần thứ năm tôi nghe cái cớ này rồi.” Thầy giáo vô tình nói: “Mới vừa rồi còn nhảy nhót tung tăng, cậu đau bụng cái rắm! Cậu cũng có cái mà mỗi tháng mấy ngày đó hả?”

Mọi người cùng cười ha ha. Da mặt Nhan Trăn mỏng, không thể cậy mạnh ngoài miệng nên chỉ đành hậm hực từ bỏ.

Vì Hồ Nhất Loát Nhi mà rầu rĩ bạc đầu.

Mãi đến khi tan học Hồ Nhất Loát Nhi cũng không trở về, Nhan Trăn đành phải tự mình đi tìm hắn. Tiết sau là môn triết học, rất nhiều người cũng chưa chắc đi được mấy buổi trong một học kỳ. Bình thường Nhan Trăn không thích trốn học, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể trốn một buổi. Cậu xách cặp lên chạy đến sân vận động trong nhà, đi chưa được mấy bước vậy mà nhìn thấy một nam sinh quen mặt.

Cậu nhanh chân trốn ra sau bức tường, sau khi trốn mới nhớ ra người này chính là đạo sĩ đã tình cờ gặp ở thư viện.

Y ở đây, vậy Hồ Nhất Loát Nhi đã bị tiêu diệt à! Hiện tại Hồ Nhất Loát Nhi mà đụng phải đạo sĩ chỉ có nước hồn phi phách tán, một chút cặn cũng không còn.

Nhan Trăn đau lòng nghĩ, thà rằng thành lẩu hồ ly còn hơn.

Đạo sĩ cầm một tờ hồ sơ rời đi, Nhan Trăn đoán y làm thêm ngoài giờ học. Hiện tại không chỉ yêu quái càng ngày càng ít, nghề đạo sĩ cũng không khởi sắc, cơ bản đều dựa vào mấy môn phái lâu năm chống đỡ. Nhan Trăn nhìn dáng vẻ của y, cảm giác có lẽ là xuất thân từ môn phái lớn, bởi vì khí thế trên người y rất lợi hại.

Chờ sau khi đạo sĩ rời đi, cậu nghiêng tai nghe được tiếng bóng rổ ở trên sàn nhà đánh thùng thùng, còn có tiếng ma sát của đế giày. Đội bóng rổ còn có người đang luyện tập, cũng không biết có phải Nguyên Hoa không. Nghĩ đến Nguyên Hoa, Nhan Trăn không nhịn được nhớ tới sự đổ vỡ hình tượng của hắn. Quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn mặt, ai biết người này kỳ thực là một tên lưu manh cơ chứ.

Cậu thay đổi chủ ý, không tới sân bóng nữa mà lén lút đi theo đạo sĩ kia. Đạo sĩ bước vào căn phòng mà Nhan Trăn từng bị gọi tới đòi tiền bồi thường – phòng quản lý hậu cần.

Cậu đi đến trước cửa xem thông tin trực ban, thầy trực ban vẫn là Địa Trung Hải lần trước, sinh viên trực ban là Lý Canh Dần và Lưu Kiều Nhi.

Nhan Trăn nghĩ thầm, xem ra là Lý Canh Dần, ông cụ non kiểu này khó mà có tên là Lưu Kiều Nhi.

Manh mối lần này đại khái là —— lúc trước Hồ Nhất Loát Nhi tới tìm khiến cậu làm vỡ kính, Nhan Trăn bị gọi tới phòng làm việc này để làm thủ tục bồi thường, Lý Canh Dần ở văn phòng hỗ trợ nên cảm nhận được hồ yêu, y nhất định đã gộp Hồ Nhất Loát Nhi thành một giuộc với đám yêu quái chuyên hại người.

Đây là hiểu lầm đó! Dù Hồ Nhất Loát Nhi là tên hồ yêu đê tiện, nhưng hoàn toàn không có thể diện của hồ ly, gì cũng chưa kịp làm!

Địa Trung Hải cũng đang ở đây, Nhan Trăn không biết giải thích thế nào, chỉ đành chờ tìm cơ hội lần sau.

Cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, người đi ra va vào người Nhan Trăn. Nhan Trăn xém chút ngã sấp xuống, sợ hãi giơ tay túm chặt tóc người trước mắt.

Lý Canh Dần đau đến nhe răng, đúng lúc đỡ lấy cậu: “…”

“Ui, không sao chứ?” Cô gái ở phía sau Lý Canh Dần hỏi.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Nhan Trăn liếc Lý Canh Dần, lại liếc sang cô gái kia, sâu sắc cảm thấy bây giờ không phải là thời cơ tốt, nói xin lỗi xong bèn đi.

Hồ ly đi đâu vẫn là ẩn số, Nhan Trăn nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy cần phải đi sân bóng rổ nhìn xem. Cậu đi vào, rũ mắt nhìn xuống, tại hàng ghế trên sân vận động nhìn thấy Hồ Nhất Loát Nhi cuộn người thành một cục.

Nhan Trăn trợn trừng mắt, đúng là lo bò trắng răng, người ta ở chỗ này còn sung sướng lắm.

Có chừng năm, sáu người đang luyện tập, không có Nguyên Hoa nhưng thấy Hứa Bạch Thuật. Lúc này Hứa Bạch Thuật đã nghỉ ngơi xong, trước khi đi khởi động thì cúi người vuốt lông Hồ Nhất Loát Nhi, có vẻ rất thích con động vật nhỏ này.

Hồ Nhất Loát Nhi quả không biết xấu hổ, dựa vào thân thể động vật nhỏ chiếm lợi, bày ra cái dáng vô cùng ngoan ngoãn.

Nhan Trăn ôm một loại ý nghĩ bi quan: Đàn anh họ Hứa à, anh có biết bé đáng yêu nằm trong tay anh thực ra muốn ngủ với anh không?

Nguyên Hoa không ở đây, Nhan Trăn bèn thấy yên tâm, cậu quyết định phải bắt Hồ Nhất Loát Nhi về bàn chính sự trước đã.

Cậu vừa biên tập thuyết pháp trong đầu, vừa đi từ cửa hông đến khu vực nghỉ ngơi của cầu thủ. Hồ Nhất Loát Nhi cảm nhận ra cậu tới gần, nheo mắt lại nhìn, dùng ánh mắt nhắc nhở: Cậu đừng đến phá hoại bầu không khí!

Nhan Trăn không để ý tới hắn, trực tiếp đi tới chỗ Hứa Bạch Thuật, chỉ vào hồ ly trong lồng ngực của y: “Quấy rầy một chút, thú cưng của tôi chạy tới bên này.”

Hồ Nhất Loát Nhi oan ức hờn dỗi ngẩng đầu nhìn Hứa Bạch Thuật, còn kém chưa rớt thêm hai giọt nước mắt. Dù sao cũng là thú cưng của người khác, Hứa Bạch Thuật dù yêu thích cũng chỉ đành cười nói: “Ngại quá.”

Anh trao Hồ Nhất Loát Nhi lại cho Nhan Trăn, hồ ly hoàn toàn không chịu, víu chặt áo Hứa Bạch Thuật không buông. Nhan Trăn nói: “Nhất Loát, mi muốn ăn đùi gà nữa không?”

Hồ Nhất Loát Nhi lập tức ngoan ngoãn, lui về trong ngực Nhan Trăn. Hứa Bạch Thuật kinh ngạc nói: “Nó có thể nghe hiểu sao?”

Nhan Trăn thực sự không đành lòng nói cho anh biết sự thật.

Hứa Bạch Thuật mới thật sự là nam thần, tuy tướng mạo quá trắng gầy, không hợp khẩu vị Nhan Trăn, nhưng trên người anh có khí chất ôn hoà thật sự rất đánh động lòng người. Không thể không nói, mắt nhìn của Hồ Nhất Loát Nhi rất tốt.

Lúc tạm biệt, Nhan Trăn có thể cảm nhận được tầm mắt Hứa Bạch Thuật đặt hết trên cái đuôi đang cuộn tròn của Hồ Nhất Loát Nhi, lộ vẻ mặt tiếc nuối.

“Cậu ấy thích tôi! Cậu thấy không!” Hồ Nhất Loát Nhi đắc ý: “Vừa rồi tôi còn thơm thơm cậu ấy nữa!”

“Vâng vâng vâng…” Nhan Trăn qua loa nói: “Cậu đừng nói chuyện, kẻo doạ sợ người khác.”

“Tôi cảm thấy hôm nay tôi có thể ngủ với cậu ấy luôn.” Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Tối nay tôi có thể biến hình người bèn đi tìm cậu ấy!”

“Cậu đi tìm anh ấy chỉ có thể hù doạ người ta.” Nhan Trăn nói: “Hiện tại, cái anh ấy thích là hình dạng hồ ly của cậu.”

Hồ Nhất Loát Nhi kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Tôi đã thông báo cho cậu ấy.”

Nói xong hắn lại cười đắc ý: “Tôi còn tiện tay trộm một cây bút từ trong túi của cậu ấy.” Hắn giơ đuôi lên, một cây bút máy từ trong rơi ra.

Nhan Trăn: “…” Cậu chẳng thèm nói linh tinh với Hồ Nhất Loát Nhi nữa, vào chính sự: “Hôm nay tôi muốn về nhà một chuyến để lấy sách.”

Nhà cậu ở ngay trong thành phố, ngồi xe buýt khoảng hai tiếng rưỡi là đến. Cậu vội vã như vậy là có nguyên nhân: không biết Lý Canh Dần là người của liên minh hay là tán tu bình thường. Nếu như Lý Canh Dần đánh không lại tên hồ yêu hút nhân khí kia, vậy phí cậu trả quá uổng rồi.

Hồ Nhất Loát Nhi không hiểu nói: “Sách gì?” Hắn ngửi tay Nhan Trăn, bất mãn: “Vừa nãy tôi đã muốn nói, sao trên người cậu lại có mùi của đạo sĩ thúi?”

Nhan Trăn: “…”

Có nên nói cho hắn biết chuyện mới vừa đụng phải Lý Canh Dần không.

Không có túi che, Nhan Trăn luôn căn dặn Hồ Nhất Loát Nhi không được đột nhiên nói chuyện, sau đó ôm hắn gọi xe.

Đã một thời gian rồi cậu không về nhà, mẹ cậu lúc thường cũng rất ít khi về, có thể nhìn thấy một tầng bụi mỏng trên sàn nhà. Hồ Nhất Loát Nhi ghét bỏ mà đánh giá gian phòng: “Ở đây ngộp thế.”

Nhan Trăn không trả lời, mở cửa sổ thông gió. Cậu tháo túi chống bụi trên ghế sô pha xuống, Hồ Nhất Loát Nhi bèn tự động nhảy qua làm ổ, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.

Kệ hắn nằm đó ngáp ngắn ngáp dài, Nhan Trăn vào phòng sách tìm đồ. Sách rất còn nguyên, Nhan Trăn dựa vào ký ức lật tới trang pháp thuật truyền tin, truyền lại sự việc xuất hiện hồ yêu hại người bên này qua cho liên minh. Sau khi kết thúc lại tìm trang kết duyên thuật, trên giấy ghi lại những thứ cần thiết khi thi triển thuật pháp: Món đồ tùy thân của người bị thi thuật, tóc hoặc máu. Tùy từng loại đồ mà công hiệu pháp thuật sẽ có khác biệt.

Cây bút máy mà hôm nay Hồ Nhất Loát Nhi tiện tay thó được đã có đất dùng. Nhan Trăn luyện cách vẽ trận một lần, chuẩn bị thể hiện kỹ năng mới học, kết duyên cho Hồ Nhất Loát Nhi.

Trận pháp tương đối phức tạp, lúc vẽ cậu rất lo lắng. Qua mấy lần thất bại, cậu kỳ thực hi vọng lần này có thể thành công. Hồ Nhất Loát Nhi ngồi trên ghế sô pha bàng quan nhìn cậu vẽ trận vừa liếm kem, đột nhiên chê bai một câu: “Sao cậu vẽ chậm thế, đạo sĩ kia vẽ nhanh hơn cậu nhiều.”

Đó là bởi vì tôi là người mới! Nhan Trăn điên cuồng phản bác trong lòng, so làm sao được mà so! So sánh cái bép ấy! Đi mà gọi đạo sĩ qua kết duyên cho mi đi!

Có áp lực, cậu càng lo đến run cả tay, tới khi vẽ xong vạch cuối cùng, cậu giơ tay lau mồ hôi, xoa eo vui mừng hô: “Xong.”

Hồ Nhất Loát Nhi ngậm thanh gỗ lại gần, ngửi ngửi quanh pháp trận: “Nhìn cũng ra dáng đấy.”

“Cậu đừng nhỏ nước miếng lên trận.” Nhan Trăn muốn giật lấy cái thanh gỗ trong miệng hắn, Hồ Nhất Loát Nhi không chịu, đứng ở mắt trận nói: “Thực hiện đi.”

Nhan Trăn đặt bút của Hứa Bạch Thuật bên chân Hồ Nhất Loát Nhi, miệng đọc pháp chú, trận pháp dần dần toả ra một luồng ánh sáng. Hồ Nhất Loát Nhi cảm thấy móng vuốt nóng lên, cả người cũng không được tự nhiên bèn nhổ thanh gỗ ra, thanh gỗ rơi đúng xuống đường vẽ trận.

“Ấy——” Nhan Trăn nhìn thấy, muốn tới nhặt que kem vứt đi, nhưng trận pháp đã khởi động, không thể can thiệp giữa chừng, Nhan Trăn chỉ có thể trơ mắt nhìn trận pháp kết duyên kết thúc, ánh sáng dần dần tản đi.

“Thành công rồi sao? Có ảnh hưởng gì không?” Hồ Nhất Loát Nhi nói.

“Hẳn là không…” Nhan Trăn cũng không chắc chắn: “Trận pháp thì không sai, nếu như thất bại, thì làm lại một lần nữa.”

Có thể vì nguyên nhân thi pháp, cấm chế trên người Hồ Nhất Loát Nhi đã được giải trừ. Hắn đột nhiên biến về hình người, trần truồng xuất hiện trước mặt Nhan Trăn.

Nhan Trăn phản xạ che mắt lại.

Hồ Nhất Loát Nhi cũng bị cậu lây xấu hổ: “Đều là nam cả, cậu che mắt làm gì!”

“Cậu mau mặc quần áo vào đi.” Nhan Trăn nói: “Tôi sợ cậu lắm.”

Hồ Nhất Loát Nhi: “…”

Hắn lẩm bẩm mặc quần áo mà Nhan Trăn đưa tới, đây là đồng phục học sinh thời cấp 3 của Nhan Trăn, rất vừa người với hắn.

“Ồ.” Hồ Nhất Loát Nhi liếc mắt nhìn kỹ, phát hiện trên ngón út của mình có thêm một sợi tơ hồng.

Buổi tối chín giờ. Nguyên Hoa đang làm bài tập thì nghe thấy tiếng điện thoại di động. Hắn không ngẩng đầu, trực tiếp gọi Hứa Bạch Thuật ở giường trên: “Trúc Tử, điện thoại của mày.”

Hứa Bạch Thuật đang chơi game, nghiêng đầu nói: “Nghe giúp tao cái, điện thoại ở trong túi ấy.”

Tiếng chuông lại reo lên, Nguyên Hoa với túi của Hứa Bạch Thuật qua. Trong túi ngoài di động còn có một nửa tờ giấy trắng không may bay xuống đất.

Nguyên Hoa cúi đầu nhặt lên, vô tình thấy bên trên có chữ “Nhan”. Hắn thần xui quỷ khiến mở trang giấy ra, nhìn rõ ràng nội dung viết trên đó:

Giờ tý đêm nay, tôi đến giường của cậu tìm cậu. Nhan Như Ngọc.

Nguyên Hoa: “…”