Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Chương 8



Editor: Niêm Hoa

Chương 08.

Nhan Trăn dùng ngón chân cũng đoán được cái tên Hồ Nhất Loát Nhi đi lêu lổng chỗ nào.

Cậu vội vàng cúp điện thoại rồi chạy ra ngoài tìm Hồ Nhất Loát Nhi.

Ký túc xá của khoa kĩ thuật cách ký túc xá của cậu khá gần, nhưng mỗi tòa nhà đều có bảo vệ, phải có thẻ sinh viên mới vào được.

Nhan Trăn đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu nhìn phía ký túc xá. Hầu như các phòng đều đã tắt đèn. Cậu đoán thử Hứa Bạch Thuật ở phòng nào, lại bắt đầu nghĩ Hồ Nhất Loát Nhi hẳn sẽ không tới mức cưỡng gian đâu nhỉ?

Đợi mãi cũng không gặp được sinh viên về muộn nào, mà bảo vệ đằng trước đã bắt đầu chú ý tới cậu. Nhan Trăn suy nghĩ, giờ tránh đi lại càng khả nghi, vì vậy tội nghiệp ngồi xổm ngay trước cổng.

Lúc cậu ngẩng đầu lên, hình như nghe được phía trên có tiếng cười của Hồ Nhất Loát Nhi bèn giật mình đứng phắt dậy.

Tiếng cười kia đã biến mất.

Âm thanh như từ trên trời truyền xuống, Nhan Trăn cảm giác có người đang thi pháp, không khỏi mở to hai mắt. Chẳng lẽ Lý Canh Dần cũng ở đây?

Nhan Trăn gấp đến độ xoay vòng vòng, nhìn thấy dưới lùm cây bên cạnh có đá vụn bèn nhanh trí nhặt lên bắt đầu vẽ bùa.

Buổi chiều vừa dùng bùa truyền tin nên lúc này cậu vẫn rất nhớ. Cậu ngồi xổm trên mặt đất viết viết vẽ vẽ đã thu hút sự chú ý của bảo vệ.

Nhưng Nhan Trăn không lo được nhiều như vậy, chổng mông lên liều mạng dùng hết tốc lực tay của dân FA 19 năm nay.

Đạo hữu ơi, là hiểu lầm thôi á! Ngài muốn thu phục hồ ly cũng đừng vào lúc này chứ! Hơn nữa, nửa đêm đánh yêu rất dễ quấy nhiễu đến nhân dân đó! Chúng ta bình tĩnh ngồi xuống uống trà đàm đạo được hem!

Nhan Trăn hận không thể thêm thật nhiều dấu chấm than để bày tỏ cảm xúc mãnh liệt của mình, sâu sắc cảm thấy phương thức truyền tin này cần phải nhanh chóng cải tiến thì hơn.

Bùa truyền tin phát đi như đá chìm đáy biển, Nhan Trăn không muốn chờ mòn mỏi mãi, tính qua sảnh ký túc xá đối diện ngồi một chốc.

Chú bảo vệ nhìn cậu rất lâu, Nhan Trăn đi ngang qua bèn cố ý cười cười hỏi thăm chú.

Bảo vệ: “…”

Nhan Trăn đang chạy lên bậc thang thì một con hồ ly trắng như tuyết đột nhiên nhảy bổ đến, ôm đầu của cậu khóc lớn: “Nhan Nhan! Trăn Trăn! Đạo sĩ thúi bắt nạt tui oa oa oa…”

Nhan Trăn: “…”

Deja vu à?

Cậu che miệng Hồ Nhất Loát Nhi, sợ bị người khác nghe được. Lý Canh Dần đạp kiếm bay đến, vô cùng lạnh lùng nhìn bọn họ.

Nhan Trăn lần đầu tiên nhìn thấy người ngự kiếm bay trên không, không nhịn được há to miệng: “Ngầu ghê.”

Thấy cậu cổ vũ chí khí cho kẻ địch, Hồ Nhất Loát Nhi bất mãn rầm rì, lắc đuôi thật mạnh.

Đấy là trọng điểm à!

Tâm tình Hồ Nhất Loát Nhi không tốt, tâm tình Lý Canh Dần càng nát hơn.

“Cậu đã dùng yêu thuật gì? Khiến tôi với nghiệt súc này có nhân duyên?” Vừa mới nãy, y rõ ràng có thể dùng một chiêu thu phục tên yêu quái này, vậy mà đến lúc mấu chốt lại không xuống tay được.

Nhan Trăn nghĩ thầm sao gần đây ai cũng ụp nồi lên đầu cậu thế, cậu là nồi thành tinh à? Hồ Nhất Loát Nhi rống to: “Gọi ai là nghiệt súc đấy hả!” Nhan Trăn che cái miệng của hắn lại: “Hiểu lầm thôi ha? Tôi rõ ràng kết cho…”

Cậu cũng nhìn thấy tơ hồng trên tay Lý Canh Dần, bất ngờ đến nỗi trợn mắt há mồm.

Tình huống gì thế này! Sao lại nối nhầm rồi!!

Lý Canh Dần sầm mặt: “Giải trừ yêu thuật này ngay cho tôi!”

“Đúng vậy! Mau giải đi!” Hồ Nhất Loát Nhi kích động hơn Lý Canh Dần nhiều. “Tôi thèm vào thích cái loại mặt người chết này!”

Nhan Trăn: “… Tôi không biết.”

“Gì cơ!” Hồ Nhất Loát Nhi chết máy chốc lát, hóa thành hình người nắm lấy cổ áo của cậu mà lắc: “Sao có thể! Tôi không chịu đâu!”

“Cậu lắc đầu tôi lắc ra nước cũng vô dụng…” Nhan Trăn dở khóc dở cười: “Tôi thực sự không biết.”

Theo lý thuyết, nếu có thể kết duyên, đương nhiên cũng có thể huỷ duyên. Nhan Trăn bày tỏ mình chỉ có thể trở về hỏi tiền bối xem có biện pháp hay không mà thôi, Lý Canh Dần nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn lựa chọn đi cùng với cậu.

Hồ Nhất Loát Nhi sau khi vào phòng thì biến thành người, khoanh tay ngồi trên ghế u oán nhìn bọn họ.

“Ngươi…” Lý Canh Dần ngoảnh mặt đi, tại nơi ánh đèn chiếu xuống có vẻ hơi ngượng ngùng: “Vô văn hoá, mặc quần áo vào.”

“Ha? Dựa vào đâu ngươi bảo ta mặc thì ta phải mặc?” Hồ Nhất Loát Nhi chống eo đứng lên, cố ý lắc lư trước mặt y: “Đại gia ta sẽ không mặc, không mặc!”

Lý Canh Dần đột nhiên giơ kiếm ra, sắc mặt hồ ly lập tức thay đổi, nháy mắt biến về nguyên hình quấn lên cổ Nhan Trăn.

“Trăn Trăn! Tên đó bắt nạt tôi!”

Nhan Trăn: “…”

Cậu kéo ghế qua, thở dài một hơi: “Lý đạo trưởng, anh cũng thấy đấy, yêu quái này không phải là kẻ mà anh muốn bắt.”

Lý Canh Dần khinh thường liếc Hồ Nhất Loát Nhi một cái, nhìn ra được con hồ ly này đúng là không có tiền đồ lắm, vuốt cằm nói: “Cậu nói đây là hiểu lầm, vậy phải đưa ra một lời giải thích hợp lý, bằng không cả cậu cả yêu, tôi đều bắt hết về liên minh để họ xử trí.”

Nhan Trăn điều chỉnh lại tâm tình, thành thật mà nói gần đây cậu hơi bị áp lực, cũng rất oan: “Tôi là kết duyên sư.”

Lý Canh Dần gật đầu: “Nói thẳng đề tài chính.”

Tính cách cứng nhắc thế này, chẳng trách người ta không thích. Nhan Trăn ra vẻ bé ngoan không có tác dụng, đành nói thẳng: “Con hồ yêu mà anh muốn bắt kia đã ngụy trang thành thân phận của tôi để hại người trong trường…”

Hôm sau Nhan Trăn lên lớp như thường lệ.

Tối hôm qua Lý Canh Dần nghe cậu thuật lại xong bèn tiện tay sắp xếp lại các manh mối.

Sinh hoạt ngày thường của Nhan Trăn quá đơn giản nên hồ yêu nắm rõ hành tung của cậu trong lòng bàn tay, gã chọn những thời điểm không có Nhan Trăn để xuất hiện và ra tay với đối tượng mình nhắm tới.

“Hồ yêu kia tên Uông Dịch, hơn 900 tuổi, sống lâu thêm tí nữa là coi như đại yêu rồi.” Lý Canh Dần nói: “Gã từng bị sư tổ trấn áp, phong ấn ở dưới tháp Hưng Thịnh, nhưng đầu năm nay lại trốn ra được.”

“Uông Dịch am hiểu biến hóa, có thể giả dạng thành người khác để dụ dỗ đàn ông trưởng thành rồi hút tinh khí của bọn họ. Tính cách của gã cũng thay đổi thất thường, rất giảo hoạt.” Vừa nói vừa liếc sang Hồ Nhất Loát Nhi, người sau lườm lại một cái. “Nếu gã ẩn náu trong đám đông, chúng ta chỉ có thể lấy tĩnh chế động, chờ gã lại ra tay.”

“Tên khốn kia nhất định là muốn tôi thay hắn làm công tử Bạc Liêu đây…” Hồ Nhất Loát Nhi vô cùng đáng thương: “Tôi trêu ai ghẹo ai, lại phải thay gã đội cái tội danh lớn thế này…”

Nhan Trăn cực kỳ muốn ném hắn ra ngoài cửa sổ: “Cậu hại tôi bị oan cũng không ít đâu, rất cảm ơn luôn.”

Lý Canh Dần nghe xong lại suy tư, đề nghị: “Vậy thì chúng ta diễn một vở kịch.”

Môn học hôm nay liên quan đến chuyên ngành, Nhan Trăn và Hoa Minh Vũ cùng nhau đến phòng học. Nhan Trăn chủ động nói chuyện với Hoa Minh Vũ, mà Hoa Minh Vũ thoạt nhìn vẫn có chút không thân thiện: “Cậu tới sớm thật đấy.”

Nhan Trăn không biết hồ yêu đã mượn thân phận của cậu bao nhiêu lần, cũng không thể giải thích chuyện này với một người bình thường, chỉ có thể tạm thời trấn an Hoa Minh Vũ: “Cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ không làm gì bậy bạ đâu.”

“Còn chưa đủ bậy à, cậu đều…” Hoa Minh Vũ mang vẻ mặt chỉ tiếc mài sắt không nên kim. “Bọn Lý Yến còn bảo tôi cách xa cậu ra, bọn họ nói…”

Nói cái gì, Hoa Minh Vũ không nói tiếp nữa, mà Nhan Trăn có thể thông qua vẻ mặt của cậu ta đoán được nội dung.

Cũng may sau khi Uông Dịch sa lưới, những ký ức liên quan tới gã của họ sẽ từ từ biến mất, nếu không cậu phải cõng cái danh trai hư này cả đời mất.

Nhan Trăn hít sâu một hơi, lòng vừa chua xót vừa cảm động, cậu tóm lấy tay Hoa Minh Vũ, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cậu.”

Tuy rằng cậu ta vẫn không hoàn toàn tin tưởng cậu, nhưng có thể đứng từ góc độ bạn bè cho cậu lời khuyên, Nhan Trăn cảm thấy điều ấy rất đáng quý.

Tiết học kết thúc, Nhan Trăn lề mà lề mề đợi đến cuối cùng chỉ còn mỗi mình mới ra khỏi phòng học. Mới vừa bước ra cửa, một cái chân dài chắn ngang dưới chân cậu làm cậu tí thì vồ ếch.

Sau đó một cánh tay dài vươn tới đỡ cậu đứng vững tại chỗ.

Nhan Trăn: “…”

“Cậu làm gì thế?” Hiện tại mà cậu vẫn còn thấy mặt Nguyên Hoa đẹp ơi là đẹp, bệnh mê trai đúng là hết thuốc chữa.

“Nói chuyện chút?” Nguyên Hoa mở tờ giấy trong lòng bàn tay, lộ ra nội dung bên trong để Nhan Trăn nhìn rõ ràng.

Nhan Trăn: “…”

Cậu quyết định trở về sẽ chặt Hồ Nhất Loát Nhi thành từng khúc làm đồ ăn, da thì lột xuống làm khăn choàng lông cáo cho mẹ.

Nguyên Hoa lôi cậu đến một quán trà gần trường, ở đây trang trí rất ấm áp, nhất là góc ghế dài tương đối yên tĩnh, bên trong còn mở nhạc nhẹ nhàng du dương làm cho bầu không khí không giống ngả bài mà giống như hẹn hò.

“Tôi phải nói rõ trước, có thể sẽ gây mất lòng anh.” Nguyên Hoa nói: “Hứa Bạch Thuật là anh em tốt của tôi, tôi không muốn anh động đến nó. Anh tùy tiện anh muốn chơi sao là chuyện của anh, nhưng không được động vào Hứa Bạch Thuật.”

Nhan Trăn xoa huyệt thái dương, thở dài nói: “Tôi không có ý gì với Hứa Bạch Thuật.”

Nguyên Hoa nhướng mày, không lên tiếng.

“Thực ra…” Nhan Trăn không chịu được loại ánh mắt này, không thể nói là xem thường, mà lại luôn mang cảm giác khinh bỉ, cậu vô thức giải thích: “Nếu như tôi nói người mà cậu nhìn thấy không phải tôi, cậu có tin không?”

“Anh nghĩ tôi hoa mắt nhìn lầm? Không thể.” Nguyên Hoa khẳng định. “Anh cho rằng tôi giống mấy kẻ anh gặp trước kia, rất dễ gạt?”

Nhan Trăn nói: “Có tin hay không đều tùy cậu, nhưng tôi thật sự không có loại ý nghĩ kia với Hứa Bạch Thuật. Nhan Như Ngọc căn bản cũng không phải là tôi, là một người bạn của tôi, cậu ta nhờ tôi hỗ trợ theo đuổi anh ấy…”

“Sau đó nhét thư tình trong tủ của tôi?” Nguyên Hoa cười nhạo.

“…”

Nhan Trăn nhìn trời, không biết nên đáp sao cho phải, giờ cậu có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch nỗi oan này.

“Làm người quan trọng nhất là thành thực, bạn học Nhan Trăn.” Nguyên Hoa thấy cậu muốn trốn tránh trách nhiệm thì thấy rất thất vọng. “Việc mình làm cũng không dám thừa nhận, tùy tiện nói là một người bạn, người khác sẽ tin anh sao?”

“Thực sự là bạn của tôi có ý với Hứa Bạch Thuật, thư tình là tôi đưa nhầm.” Nhan Trăn buồn bực phản bác. “Tờ giấy này cũng không phải tôi viết, cậu có thể so sánh với chữ viết của tôi… Định tội cũng phải có chứng cứ chứ? Kí tên là Nhan Như Ngọc thì nhất định phải là tôi sao? Nếu như cậu là quan tòa, vậy thì có không ít án oan —— “

“Ngày đó tôi chính mắt nhìn thấy anh đi ra từ khách sạn thì sao?” Nguyên Hoa bất thình lình chặn lời cậu.

Nhan Trăn: “…”

Cậu nhìn thấy là yêu quái! Là yêu quái!

Cậu rất muốn la lên như vậy, nhưng người đối diện có khi còn cho rằng cậu bị bệnh thần kinh. Nhan Trăn vô lực nói: “Đại khái là anh em ruột đã thất lạc nhiều năm của tôi…”

Nói xong chính cậu cũng muốn cho mình một cái tát, còn không bằng nói là yêu quái.

Quả nhiên, biểu tình của Nguyên Hoa tựa hồ đã mất kiên nhẫn, ngữ khí cũng trở nên lạnh lẽo cứng rắn: “Cái đó tôi không quan tâm, tôi tới chỉ là muốn nhắc nhở anh, tính tình của tôi không tốt như Bạch Thuật, anh muốn tới cửa gây phiền toái, tôi luôn sẵn sàng tiếp đón.”

Nhan Trăn vò đầu, thở dài: “Cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần đây, tôi thực sự không có hứng thú với Hứa Bạch Thuật.”

Có lẽ giọng nói của cậu rất bất đắc dĩ khiến Nguyên Hoa thấy buồn cười, hắn truy hỏi: “Kẻ cưỡng gian sẽ thừa nhận mình cưỡng gian người ta…”

Nhan Trăn mở màn hình di động sáng lên ngay trước mắt Nguyên Hoa.

“… sao?” Nguyên Hoa nhìn thấy mặt của mình bên trong, nhất thời quên cả nói.

“Hiểu chưa?” Nhan Trăn nói: “Tôi căn bản không hề thích loại hình như anh ấy đâu.”

Nguyên Hoa vẫn còn ngây người: “… Anh thích tôi?”

“Nói chính xác là thích mặt của cậu…” Nhan Trăn muốn giải thích, Nguyên Hoa lại hoàn toàn không muốn nghe.

Tâm tình của hắn vô cùng kỳ diệu: Thế còn không phải là thích tôi à?