Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Tài Mèo Lớn

Chương 60



Tô Khê Nhiên hắt hơi xong, liền hắt hơi mấy cái, giống như mở vòi nước, nước chảy không ngừng.

Đôi mắt ông đỏ hoe, ngơ ngác nói: "Sao vậy? Hình như em bị dị ứng, nhưng ở đây không có chó mèo gì mà."

Nước mắt sinh lý trào ra từ khóe mắt, hơi thở trở nên gấp gáp như hụt hơi.

Đỗ Nhược Ngu kinh ngạc nhìn ông, anh biết Tô Khê Nhiên bị dị ứng, nhưng anh thực sự mới nhìn thấy nghiêm trọng như vậy.

Mọi người có mặt lập tức hoảng sợ.

Sư Duệ lo lắng nghiêng người tới, đang nói nửa chừng đột nhiên nghĩ đến điều gì, đột nhiên khống chế tốc độ, chỉ lo lắng nói: "Mau đi ra ngoài!"

Sư Diệc Quang lại vội vàng rời xa Tô Khê Nhiên, bước mấy bước đã cách thật xa.

Cả luật sư Lâm cũng chân tay luống cuống, đứng ở đó động cũng không dám động, khẩn trương hỏi: "Lông dê có phải cũng không được hay không?"

Sư Duệ vội vàng rống lên: "Dẫn em ấy ra ngoài!"

Mặt Tô Khê Nhiên đỏ bừng, hô hấp bắt đầu khó khăn, Đỗ Nhược Ngu là một người bình thường duy nhất có mặt, nhanh chóng đỡ Tô Khê Nhiên đi ra khỏi thư phòng.

Anh dẫn Tô Khê Nhiên ra cửa, lớn tiếng kêu người tới hỗ trợ, bà Sư dẫn người chạy tới, thấy Tô Khê Nhiên thế này cũng rất kinh ngạc: "Đây là làm sao vậy, sao lại dị ứng trong nhà này, chúng ta đã rất chú ý rồi mà."

Bà Sư vội gọi người đi lấy thuốc, người giúp việc lập tức tháo cổ áo Tô Khê Nhiên ra, lấy bình xịt xịt mấy lần vào đường hô hấp của ông, động tác liên tiếp trông rất thuần thục, giống như đã luyện tập rất nhiều lần.

"Làm sao bây giờ? Mau đưa đi bệnh viện." Đỗ Nhược Ngu nhìn mặt Tô Khê Nhiên đỏ bừng, vừa rồi ông còn không sao, nhưng dị ứng lại phát sinh quá nhanh.

Tô Khê Nhiên thở hổn hển, dưới sự trợ giúp của người giúp việc cuối cùng cũng hít thở chậm lại được, ông nắm tay Đỗ Nhược Ngu khó khăn nói: "Qua một lúc sẽ tốt thôi, bác thường uống thuốc dị ứng."

Nhưng bộ dáng của ông vẫn rất khó chịu, bà Sư ra lệnh: "Dìu bác vào phòng, mẹ gọi bác sĩ tới."

Đúng nhỉ, kẻ có tiền là có thể kêu bác sĩ đến khám bệnh tại nhà.

Tô Khê Nhiên được đỡ đi, bà Sư gọi cho bác sĩ, sau đó đẩy cửa thư phòng đi vào.

Vẻ mặt của bà cũng nghiêm khắc, hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này?"

Sư Duệ xanh mặt, trừng mắt nhìn Sư Diệc Quang nói: "Là con hả?"

Sư Diệc Quang cúi đầu nhìn người mình, lúc này trong mắt tràn đầy vẻ xin lỗi, lau mặt nói: "Chắc là con, gần đây con đã biến thân rất nhiều, sáng nay phát hiện tối lại vô thức biến thành sư tử, con đã giặt sạch đổi quần áo, không ngờ vẫn không được."

Mấy ngày nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, từ khi Đỗ Nhược Ngu thiếu chút nữa bị linh cẩu hiếp bức đến ngày hôm qua Sư Duệ phát hiện bọn họ kết hôn giả, sau đó Sư Duệ dẫn Sư Diệc Quang về nhà liền nhốt ở trong thư phòng phê bình, Sư Diệc Quang buổi tối lại không về nhà, tuy rằng mặt ngoài anh bình tĩnh, nhưng không có khả năng không để ý tới chú, áp lực vừa đến lại tái phát bệnh cũ —— rụng lông.

Sư Diệc Quang đã tắm gội thay quần áo qua còn khiến Tô Khê Nhiên dị ứng chứng tỏ áp lực thực sự rất lớn.

Sư Duệ lúc này cũng không biết nên nói gì, chỉ chỉ Sư Diệc Quang, bực bội nói: "Con thật là! Ai."

Sau khi xác nhận rằng vấn đề không nằm ở mình, ông bước ra khỏi thư phòng đi gặp vợ.

Bà Sư lại không thể hiểu được nhìn Sư Diệc Quang, hỏi: "Mấy người rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Chú con sao lại tức giận như vậy, rốt cuộc con đã làm gì?"

Sư Diệc Quang ủ dột, nói với mẹ: "Con làm sai bị chú dạy dỗ."

Đỗ Nhược Ngu lúc này đi đến cạnh Sư Diệc Quang, vỗ vỗ cánh tay anh ta an ủi, Sư Diệc Quang trở tay nắm tay anh.

Một lúc sau bác sĩ đến, thế mà lại là người Đỗ Nhược Ngu biết, chính là bác sĩ lần trước suýt tiêm mất trí nhớ cho Đỗ Nhược Ngu, tự xưng là bác sĩ khoa sản, bác sĩ Triệu.

Bác sĩ này thật đúng là nhiều công năng.

Bác sĩ Triệu truyền dịch và oxy cho Tô Khê Nhiên, nói không có gì nghiêm trọng chỉ cần nghỉ ngơi đợi dị ứng biến mất, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Lăn lộn một hồi, mọi người đều dễ bảo cũng không ai dám lại cãi nhau.

Bác sĩ Triệu thấy Đỗ Nhược Ngu cũng ở đây, liền cười với anh, nói: "Tôi còn chờ tiểu Sư phu nhân tìm tôi sinh con đây, thế mà vẫn chưa thấy."

Đỗ Nhược Ngu xấu hổ sờ mũi, sau đó quay đầu nhìn bà bên Sư bên cạnh, bà Sư cũng nhìn anh.

Càng xấu hổ.

Sư Diệc Quang để luật sư Lâm về trước, vốn dĩ là một cuộc họp chỉ trích hôn nhân giả, bây giờ lại biến thành một cuộc hội thảo về dị ứng, điều mà anh không bao giờ ngờ tới.

Trước khi đi luật sư Lâm nhìn Sư Diệc Quang một cái, muốn nói lại thôi vẫn rời đi.

Mấy người giúp việc cầm máy hút bụi, hút bụi cơ thể mọi người ba lần để không còn sót lại sợi lông sư tử nào.

Đỗ Nhược Ngu nhìn một màn quỷ dị này, lại lần nữa không biết nên phát biểu thế nào.

Tô Khê Nhiên đang truyền nước ngủ rồi, trên người vẫn còn có chút đỏ bừng, phải một lúc sau mới dịu đi.

Sư Duệ rũ mắt nhìn Tô Khê Nhiên, ông đã qua trung niên, tính tình nội liễm, lúc bình thường không thể biểu lộ ra ngoài, chỉ bây giờ mới có thể lộ ra chút lo lắng và dịu dàng.

Đỗ Nhược Ngu nghĩ, Sư Duệ nhất định là rất yêu Tô Khê Nhiên, nếu không cũng không có khả năng trong hoàn cảnh phức tạp như vậy đã ở bên Tô Khê Nhiên 20 năm.

20 năm này, phải che giấu bản chất, còn phải thời khắc chú ý tình huống thân thể của mình.

Đỗ Nhược Ngu đã từng tiếp xúc với rất nhiều người có thể biến thành động vật như bọn họ, anh biết lúc bọn họ cảm xúc dao động muốn buông thả, không biết chủ tịch làm sao có thể chịu đựng được.

Liệu ông cũng giống như Sư Diệc Quang trước đây, khi không nhịn được sẽ lẻn ra ngoài, biến thành sư tử, chạy loanh quanh một lúc rồi quay lại?

Cuộc hôn nhân giữa người gây dị ứng và người bị dị ứng, ngẫm lại thật vất vả.

Tô Khê Nhiên nghỉ ngơi trong phòng, mọi người lại đi vào thư phòng.

Sư Diệc Quang mở miệng lại xin lỗi Sư Duệ: "Chú, lần này thật sự xin lỗi."

Sư Duệ lúc này cũng bình tĩnh lại, nói: "Không trách con, mấy năm nay em ấy ít dị ứng, chúng ta cũng hơi lơi lỏng. Con quanh năm không ở nhà nên chắc em ấy dị ứng nặng hơn một chút."

Bác sĩ cũng nói: "Hiệu quả của việc điều trị giải mẫn cảm đối với tình trạng của Tô tiên sinh rất nhỏ. Một khi môi trường thay đổi rất dễ gây ra dị ứng lần nữa." Anh ta nhìn ba con sư tử ở đây, nói, "Mọi người có thể giữ như vậy đã xem như kỳ tích, những bệnh nhân dị ứng thông thường chắc chắn phải rời xa nguyên nhân dị ứng."

Sư Duệ hít sâu một hơi, nói: "Tôi làm chưa đủ tốt."

Đỗ Nhược Ngu nhìn cái này, lại nhìn cái kia, mọi người đều ủ rũ cụp đuôi, anh tự hỏi một chút, vẫn nói: "Tô tiên sinh ở bên ngoài rất cẩn thận chú ý, nhưng ở nhà thì lại không ý thức như thế, trong nhà không có vật nuôi nên bác ấy cảm thấy an toàn, vì thế nên mới thả lỏng lại càng nguy hiểm hơn."

Sư Duệ cùng bà Sư nhìn anh.

Đỗ Nhược Ngu chớp chớp mắt, anh nói sai gì sao?

Bà Sư hỏi Đỗ Nhược Ngu: "Tiểu Ngu, con tự nhiên tiếp nhận chuyện của chúng ta như thế, rốt cuộc là con phát hiện khi nào, Diệc Quang cũng dấu con mà."

Đỗ Nhược Ngu nâng mắt kính, nhìn Sư Diệc Quang một cái, nói: "Thì...... Ngày thường ở chung bên nhau, tất nhiên sẽ biết."

Hơn nữa con trai mẹ thường xuyên không khống chế được bản thân, không phát hiện mới là lạ.

Bà Sư vừa lòng gật gật đầu: "Có nghĩa là hai đứa rất hợp nhau, giữa vợ chồng phải như vậy mới đúng."

Sư Duệ ở bên cạnh hừ một tiếng: "Chuyện hai đứa ta còn chưa tha thứ đâu."

Đỗ Nhược Ngu vừa nghe liền đau đầu, Sư Diệc Quang cũng nhíu mày nói: "Chú, con đã giải thích rõ ràng, hy vọng chú có thể lại tin con một lần."

Sư Duệ còn muốn mở miệng, đã bị bà Sư ngắt lời: "Chuyện vợ chồng son người ta em quản làm gì? Không sợ gãy eo già à."

Sư Duệ: "......"

"Chị cảm thấy tốt, em đừng nói nữa." Bà Sư hòa ái dễ gần nhìn Đỗ Nhược Ngu, "Đương nhiên để mẹ ôm cháu càng sớm càng tốt."

Đỗ Nhược Ngu: "......"

Bác sĩ Triệu ở một bên thấy chủ đề đi chệch hướng ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Vừa rồi tiểu Sư phu nhân nói kỳ thật có đạo lý, Tô tiên sinh cho rằng trong nhà an toàn, nhưng nhà mọi người mới là nguy hiểm nhất."

Ba con sư tử đồng thời trầm mặc.

Bà Sư thở dài: "Này không còn cách nào khác, chúng ta là gia đình sư tử, vốn đã rất cẩn thận rồi."

Đỗ Nhược Ngu tò mò hỏi: "Tô tiên sinh chưa từng để ý tới sao?"

Sư Diệc Quang lắc đầu, ý tứ là không cần hỏi nhiều: "Đương nhiên đã phát hiện, lúc ấy nháo rất lớn."

Bác sĩ nói với Đỗ Nhược Ngu: "Tôi nhớ khi đó cũng là tôi tới làm kỹ thuật thay đổi trí nhớ cho Tô tiên sinh."

...... Là tiêm mất trí nhớ.

Sư Duệ nhăn mày, nói: "Tôi lựa chọn như thế cũng là để tốt cho em ấy, vẫn là không biết gì mới nhẹ nhàng được."

Nhưng bị người yêu giữ bí mật không phải là điều đáng mừng.

Sư Duệ là trưởng bối, Đỗ Nhược Ngu chỉ là cháu dâu, không thể nghi ngờ cách làm của chú.

"Một khi đã như vậy, vậy chỉ có thể xin các vị sư tử tiên sinh cùng sư tử phu nhân tiếp tục chú ý, sau này định kỳ quét tước, thông gió, nếu hóa thành sư tử một lần thì nhớ hút bụi toàn thân nhé." Bác sĩ Triệu lộ ra một hàm răng trắng, cưới với Đỗ Nhược Ngu, "Tôi cũng nói qua tôi không thích thôi miên cho người ta lắm."

Vừa dứt lời, cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tô Khê Nhiên xuất hiện ở cửa, khiến mọi người trong phòng kinh ngạc.

Sau khi màu đỏ kỳ lạ trên mặt Tô Khê Nhiên nhạt đi, chỉ còn lại vẻ tái nhợt, ông dùng đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn những người trong thư phòng.

"Tôi luôn cảm thấy như mình đã trải qua điều gì đó tương tự."

Ông cau mày, cố nhớ lại điều gì đó: "Trong nhà không có thú cưng, nhưng tôi vẫn bị dị ứng."

Sư Duệ thấy thế vội vàng đứng dậy đi dìu ông, vững vàng nói: "Trên người Diệc Quang có lông mèo, hiện tại em còn cần nghỉ ngơi."

"Không phải." Tô Khê Nhiên bám lấy tay chồng, ngẩng đầu nhìn Sư Duệ, tựa hồ muốn nhìn ra manh mối gì đó.

Ông hỏi: "Sư tử là sao, tiêu trừ kí ức là thế nào?"

Tô Khê Nhiên nghe thấy bọn họ nói chuyện.

..........