Thanh Ngưỡng

Chương 1



Lễ trao giải Liên hoan phim Thương Châu lần thứ 14.

Nam diễn viên xuất sắc nhất được công bố.

Chu Ngưỡng đứng trên bục nhận giải, thu hút hết thảy mọi ánh nhìn.

Dưới khán đài, đèn flash hướng thẳng về phía hắn, điên cuồng chụp.

Một phóng viên đưa micro đến trước mặt hắn.

"Anh Chu, tất cả đều biết đây là lần thứ hai anh nhận giải Ảnh Đế, anh có muốn gửi lời cảm ơn đến ai không?"

Người đàn ông trên bục hơi cúi người, lại gần chiếc micro của phóng viên, cười khẽ.

"Quả thật có một người mà tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất."

"Ồ! Là ai vậy?"

Câu nói kia rõ ràng đã khơi dậy tính tò mò của phóng viên. Vô số camera hướng về phía hắn, chụp không ngừng nghỉ.

Giây tiếp theo, ánh mắt người đàn ông trên sân khấu nhìn về phía tôi đang ngồi cách đó khá xa.

"Đương nhiên là cô Phó Thanh Thanh. Nếu không nhờ cô ấy từ chối, không cho tôi tham gia vào phim của cô ấy, tôi nghĩ lần này, mình sẽ không có cơ hội giành được giải Ảnh Đế."

"..."

Trong nháy mắt, toàn bộ hội trường xôn xao, camera đồng loạt đổi hướng, chiếu đèn về phía tôi.

Phải. Bởi vì tôi từ chối cho Chu Ngưỡng tham gia vào bộ phim mới của mình nên hắn mới có cơ hội đóng vai chính trong bộ phim đang gặt hái vô số giải thưởng lớn này.

Tôi ngồi dưới khán đài, khoanh tay, đối mặt với vô số ánh đèn flash nhấp nháy, nở một nụ cười giả tạo đầy chuyên nghiệp.

Giả vờ cho ai xem chứ.

Bộ phim đó... tôi cũng là nhà đầu tư.

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Tầng hầm để xe.

Tôi bấm chìa khóa và bước vào xe.

Trong xe lờ mờ tối, tôi vừa định thắt dây an toàn thì bất ngờ bị một người kéo vào lòng.

"Vợ yêu..."

"Cút khỏi xe của tôi." Tôi đè lại tay của hắn.

Hương bạc hà lạnh lẽo hòa với mùi rượu. Hắn cọ chiếc mũi vừa cao vừa thẳng vào cổ tôi.

Dường như lời tôi vừa nói làm hắn cảm thấy rất buồn cười.

Ngón tay của hắn vuốt ve vành tai tôi.

"Vợ, anh say rồi."

"Gọi dịch vụ lái thay."

"Em nhẫn tâm bắt anh tìm người lái thay sao? Anh mà đi ra ngoài, thế nào cũng bị cả đoàn người đuổi theo chụp ảnh."

Tôi cố gỡ tay hắn khỏi người mình, từng ngón từng ngón một.

"Dĩ nhiên rồi, anh là Ảnh Đế cơ mà."

Hắn càng cười tươi hơn, ôm chặt lấy tôi. Gương chiếu hậu trong xe phản chiếu bàn tay đang được nước lấn tới của hắn.

"Em giận hả?"

"Chu Ngưỡng, hiện tại có giận không thì tôi không biết. Nhưng nếu anh còn sờ xuống dưới nữa, tôi nhất định sẽ nổi giận."

Tôi bật mạnh công tác đèn trong xe.

Khi ánh sáng ấm áp chiếu xuống, tôi có thể nhìn thấy rõ gương mặt điển trai của hắn, cùng nụ cười nhẹ nhàng lại đầy phóng túng.

Ảnh Đế lạnh lùng độc mồm độc miệng gì chứ? Đều là diễn.

Lưu manh giả danh trí thức, mặt người dạ thú mới hợp để miêu tả hắn.

Trong bữa tiệc mừng sau buổi họp báo, hắn bị cả đám người vây quanh mời rượu, nhất định là say rồi.

Không thì... giọng điệu nói chuyện với tôi cũng sẽ không mềm mại như vậy.

Tôi đẩy hắn sang ghế phụ, giúp hắn thắt dây an toàn. Khi tôi quay đầu lại, không kịp đề phòng bị hắn cúi đầu hôn một cái.

Bàn tay hắn vuốt ve dọc theo lưng tôi, sau đó khẽ cười một tiếng, tựa vào một bên gáy của tôi.

Câu cuối cùng tựa như lời thì thầm đã lâu rồi tôi không được nghe.

"Bé ngoan, không có ai yêu em nhiều hơn anh đâu."

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Ngày hôm sau, thậm chí không cần bật máy tính, tôi cũng biết trên mạng đang bùng nổ.

Chỉ cần mở hot search lên, sẽ thấy che trời lấp đất đều là:

#Phó Thanh Thanh sông có khúc, người có lúc

#Phó Thanh Thanh từng từ chối Ảnh Đế

#Phó Thanh Thanh tiếc đến tím ruột tím gan

Tóm lại là bởi vì đoạn trả lời phỏng vấn hôm qua của Chu Ngưỡng, toàn mạng Internet đều đang cười nhạo tôi không có mắt nhìn người, để vuột mất một kho báu như Ảnh Đế Chu Ngưỡng. Nếu tôi để Chu Ngưỡng diễn nam chính trong phim của mình, nói không chừng bây giờ người giành giải thưởng lớn chính là tôi.

Chuyện vẫn chưa kết thúc.

Trưa hôm đó, biên kịch của bộ phim đoạt giải kia đăng bài trên Weibo:

[Cảm ơn tất cả mọi người đã yêu mến và ủng hộ Bạch Liên Hoa. Nói ra cũng thật là thú vị, người mà chúng tôi phải gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất chính là nhà biên kịch Phó Thanh Thanh. Mặc dù cô ấy không có chút liên quan gì đến đoàn làm phim của chúng tôi nhưng cô ấy đã đưa nam chính quý giá nhất đến với chúng tôi.

Chính nhờ sự góp mặt của anh Chu mà bộ phim đã được phủ lên một sắc thái hoàn toàn mới và nhận được sự đón nhận cuồng nhiệt từ công chúng.

Thế nên, tôi vẫn muốn cảm ơn cô Phó. Cô Phó và tôi học cùng một thầy, đều tốt nghiệp Học Viện Điện Ảnh. Tôi rất mong được có cơ hội hợp tác với cô ấy.]

Ở cuối bài đăng còn tag tài khoản cá nhân của Chu Ngưỡng.

...Chẳng hiểu sao cô ta phải tìm người đóng chính Bạch Liên Hoa, tự cô ta lên diễn không phải càng hợp vai hơn à?

Tôi lướt xuống dưới bài đăng, khiếp sợ thấy tất cả bình luận đều đang khen cô ta.

[Chị Hân Hân vừa có tài lại vừa xinh đẹp!]

[Bật mí bí mật. Hồi còn ở Học Viện Điện Ảnh, Phó Thanh Thanh luôn tìm cách chèn ép chị Hân. Chị Hân nhà chúng ta là tự thân từng bước leo lên đỉnh.]

[Cười xỉu. Không phải khoe Phó Thanh Thanh nhận giải nhận đến mỏi tay sao? Ấy thế mà giải thưởng Hân Hân nhà chúng ta giành được thì cô ta chưa từng được chạm tay tới!]

[Tui đã sớm ngứa mắt mụ Phó Thanh Thanh đó. Nhận được vài giải thưởng quốc tế đã nhìn đời bằng lỗ mũi. Cô ta có tư cách gì mà chê bai Ảnh Đế nhà này?]

Tôi vừa định dùng tài khoản phụ trả lời một câu "Không giấu gì bạn. Tôi là vợ của anh ta, có đầy đủ tư cách chê bai." thì thấy một bình luận đang nhanh chóng được đẩy lên top.

Là bình luận được gửi một phút trước. Của Chu Ngưỡng.

[Chờ mong lần hợp tác tiếp theo.]

Câu "Chờ mong lần hợp tác tiếp theo" này ai đăng cũng không có vấn đề gì, ngoại trừ Chu Ngưỡng.

Lúc trước, khi tuyên truyền phim, tôi cũng từng tag hắn, nhưng hắn chưa bao giờ đáp lại tôi.

Con người này một năm đăng Weibo không đến 10 bài.

[Ôi cha mẹ ơi! Chuyện gì thế này?! Là Ảnh Đế Chu Ngưỡng của tôi sao?!]

[Ảnh trả lời kìa! Hình như đây là lần đầu tiên ảnh đáp lại phía hợp tác thì phải?]

[Quào, ngửi thấy có mùi khả nghi...]

[Dịu dàng quá đi à! Chị Hân xinh đẹp như vậy, hai người họ rất xứng đôi. Không lẽ là phim giả tình thật...]

...

Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, mở Wechat ra.

Một tiếng trước, tôi gửi cho Chu Ngưỡng một tin nhắn: [Anh ở đâu vậy? Sáng nay em thức dậy không thấy anh đâu.]

Đến giờ vẫn chưa thấy trả lời.

Hắn có thời gian bình luận bài đăng của Bạch Liên Hoa, lại không có thời gian trả lời Wechat của vợ mình.

Tôi nghiến răng, kéo hắn vào danh sách chặn