Thảo Phạt Thầy Hướng Dẫn

Chương 2



5.

Tôi hung bạo xé nát tờ báo đoạt giải của cố vấn Đỗ ném xuống đất: “Các chị em, phàn nàn cuối cùng cũng không giải quyết được vấn đề gì, trái lại tớ có một kế hoạch nè.”

Như thế vẫn chưa đủ hả giận, tôi kéo Phương Phương nhảy lên, giẫm tờ báo bị xé nát dưới chân!

Giống như đang dẫm lên bản mặt cố vấn Đỗ.

Chị Nam nhịn một lúc lâu sau cũng dẫm lên như phát điên: “Khốn nạn, đồ sâu bọ! Tần Ngọc, em nói đi, kế hoạch của em là gì?”

Tôi ôm bả vai của chị Nam, kéo một người tụm lại một góc, nhỏ giọng nói.

Chị Nam nghe xong cười đến mức chảy nước mắt: “Tốt, không nỡ bỏ con sao bắt được sói!”

Phương Phương hơi do dự: “Làm như vậy có được không?”

“Cẩn thận một chút thì sẽ không bị phát hiện. Nếu có xảy ra chuyện thật thì tớ chịu trách nhiệm.” Tôi căn bản không sợ cố vấn Đỗ nên cứ chơi tới bến luôn!

Văn phòng của cố vấn Đỗ.

Lúc tôi bước vào, cố vấn Đỗ đang gọi cho bố của chị Nam, mồm mép nịnh nọt.

“Vâng, anh cứ yên tâm, mặc dù con bé có hơi ham chơi nhưng con bé lại có một người bố ưu tú như vậy, chắc chắn tương lai sẽ rộng mở. Tôi có tổ chức lớp học phụ đạo buổi tối cho con bé thì chắc chắn sẽ không bị rớt môn.”

Sau đó cố vấn Đỗ liếc nhìn Phương Phương đầy cảnh cáo.

Phương Phương vội vàng ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ bản thân rất sẵn lòng giúp đỡ.

Tôi nắm lấy tay cầm không khỏi cười khẩy.

Lão vì tiền đồ vô lượng mà đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Đợi đến khi cố vấn Đỗ cúp điện thoại, lúc này tôi mới đẩy cửa đi vào.

Cố vấn Đỗ dùng những lời nói thấm thía giáo dục Phương Phương: “Lần này mọi người phải tự mình nghĩ ra phương án thí nghiệm, nhớ làm một cái cho Nam Thư, phòng giáo dục sẽ kiểm tra ngẫu nhiên lấy điểm thay thế cho thi hết môn. Nếu em làm giúp thì vốn đầu tư cho hạng mục học kỳ sau của chúng ta sẽ do bố của Nam Thư giúp đỡ, mọi người sẽ nhớ kỹ việc tốt mà em làm.”

Phương Phương đang vùi đầu giúp cố vấn Đỗ sửa lại báo cáo thí nghiệm, nhẹ nhàng gật đầu: “...Vâng.”

Cố vấn Đỗ nhìn về phía tôi, ngay lập tức rút ra bản báo cáo của tôi, đập xuống trước mặt.

“Em xem bản thân em viết báo cáo kiểu gì đi, còn tệ hơn cả Nam Thư! Mau về làm thí nghiệm lần nữa đi, đến khi kết quả chuẩn xác không sai mới thôi.”

Cũng may tôi nội tâm cứng rắn và tự tin, nếu không sau khi bị cố vấn Đỗ làm khó dễ, lại bị chửi như tát nước vào mặt thì chỉ sợ tôi đã chật vật không chịu nổi từ lâu mà xông ra khỏi văn phòng, âm thầm gạt lệ đi rồi.

Tôi bình tĩnh hỏi lại cố vấn Đỗ: “Cố vấn Đỗ, xin hỏi thầy có vấn đề ở chỗ nào ạ?”

Cố vấn Đỗ không khỏi châm chọc tôi, toàn những câu tránh nặng tìm nhẹ.

“Bản thân em không chú ý, có vấn đề mới biết đường hỏi tôi? Không có tính nghiêm khắc trong việc nghiên cứu khoa học, bình thường những lời nói hằng ngày của tôi có phải em luôn coi như gió thoảng bên tai phỏng?”

Phương Phương nghe không nổi nữa, quay đầu qua nhìn, yếu ớt lên tiếng: “Cố vấn Đỗ, báo cáo của Tần Ngọc hình như không có vấn đề gì…”

Cố vấn Đỗ lập tức gào ầm lên giận dữ: “Em câm miệng, cút ra ngoài cho tôi.”

Nhìn Phương Phương khóc lóc chạy đi, lửa giận trong lòng tôi bốc lên hừng hực, tôi lặng lẽ nắm chặt điện thoại di động trong túi, căm tức nhìn thằng khốn trước mặt.

“Cố vấn Đỗ, nếu thầy đã nói báo cáo của em có vấn đề, em xin phép hỏi lại thầy có thể nói rõ ràng ra một chút được không? Rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào? Sao thầy lại khẳng định là nó sai, thầy có thể cho em đáp án chính xác được không?”

Cố vấn Đỗ không ngờ tôi lại phản kích, ngây ngẩn cả người tại chỗ: “Tôi nói sai thì là sai, nếu cô cố tình không chịu viết lại báo cáo thì coi như báo cáo này không đạt, cô cứ chờ đến khi kết thúc môn học đi. Nếu cô còn không rõ nữa thì cút về quê mà lấy chồng sớm đi.”

Tô hít một hơi thật sâu và trở nên tỉnh táo hơn: “Cố vấn Đỗ, báo cáo này đáng lẽ ra nên do thầy tự sửa, tại sao thầy lại muốn tìm một nghiên cứu sinh năm nhất giúp thầy sửa báo cáo? Là thầy lười hay do thầy không đủ năng lực? Hay là căn bản là thầy không ưa em nên muốn thông qua! Thầy yêu cầu sinh viên giỏi viết giùm phương án cho sinh viên con nhà giàu, em thậm chí còn làm được một hạng mục giúp thầy xuất bản rồi thăng chức mà đây chỉ là một cái thí nghiệm nho nhỏ mà thôi, em có cái gì mà không qua được? Thầy giải thích rõ ràng cho em xem.”

Không phải tôi làm màu, tôi có thể đi nhầm văn phòng nhưng tuyệt đối không thể viết sai báo cáo kết quả được.

Xét theo trình độ giảng dạy hiện tại của cố vấn Đỗ mà nói thì còn chẳng bằng tôi lúc còn học đại học nữa!

Ai bảo ở nhà tôi có một người ông xuất sắc hơn người như thế chứ.

Quả nhiên cố vấn Đỗ không có cách nào khống chế được cơn giận của mình nữ, ném báo cáo vào người tôi.

“Tần Ngọc! Tôi nợ cô cái gì không, cô viết sai còn muốn tôi giải thích cho cô? Được, bây giờ tôi nói cho cô biết, công thức của cô viết không chặt chẽ cẩn thận, cách viết không đúng, ai dạy cô viết công thức như thế hả!”

Thề với trời, từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế!

Tôi nghĩ đến kế hoạch của mình, cố gắng kìm nén cơn hận của mình xuống: “Cố vấn Đỗ, là do ông nội em dạy.”

Cố vấn Đỗ khịt mũi rồi ôm bụng cười to: “Sợ là ông nội cô còn chưa học hết tiểu học ấy chứ? Thế mà còn dám nói với tôi là do ông nội dạy cô nghiên cứu hóa học.”

6.

Tôi cắn chặt răng, nắm tay trả lời hắn: “Cố vấn Đỗ, báo cáo này tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, em có thể tiến hành thí nghiệm tại hiện trường để xác minh.”

mặt mũi cố vấn Đỗ tràn đầy khinh thường: “Tôi còn bận đi dạy, làm gì có thời gian chơi bời với cô.”

Chột dạ điển hình!

“Cố vấn Đỗ, tiết tiếp theo chính là tiết thí nghiệm.”

Ánh mắt của cố vấn Đỗ hận không thể nuốt chửng tôi: “Cô thật sự không có ý thức tự giác gì cả, cô có biết hậu quả của việc trì hoãn giờ học của tôi không? Điều này sẽ ảnh hưởng đến việc nghiên cứu học thuật của toàn bộ khoa.”

Bình thường chẳng thấy lão quan tâm đến việc tham gia vào nghiên cứu học thuật, thay vào đó chỉ chăm chăm vào việc thành công nhanh chóng để tham gia bình chọn giảng viên xuất sắc cấp tỉnh sắp đánh giá tới đây, đến nỗi cướp cả thành quả nghiên cứu của sinh viên!

“Nếu thí nghiệm tiếp theo thầy chứng minh được em sai thì em chấp nhận mọi hình thức kỷ luật. Nhưng nếu em đúng thì thầy nhất định phải xin lỗi em trước mặt tất cả mọi người.”

Không đầy nửa phút, sự việc tôi battle với cố vấn Đỗ đã truyền khắp lớp, thậm chí khắp cả khoa.

Đám đông cứ lũ lượt kéo đến, vây quanh kín cửa phòng thí nghiệm.

Phương Phương vội vã, cuống cuồng nắm lấy ống tay áo của tôi: “Thế này được không?”

Tôi vỗ vỗ tay cậu ấy, lặng lẽ sắp xếp đồ đạc trong balo rồi bước vào phòng thí nghiệm không chút do dự.

Trong phòng thí nghiệm.

Đối mặt với núi dụng cụ thí nghiệm, tôi hít một hơi thật sâu.

Cố vấn Đỗ ngồi trên một chiếc ghế bắt chéo chân nhìn tôi đầy khiêu khích, tiện tay giữ lại tài liệu của tôi: “Bây giờ xin lỗi còn kịp, nếu chuyện lớn hơn thì sẽ không đơn giản như là rớt môn trượt học bổng mà nhà trường có thể kỷ luật cô.”

Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, bắt đầu thí nghiệm theo từng bước một.

Sắc mặt cố vấn Đỗ chợt thay đổi, ra vẻ thoải mái đứng lên, ở trước mặt mọi người định chỉ đạo tôi làm thí nghiệm.

Tôi nhẹ nhàng giơ tay lên, giữ khoảng cách giữa tôi và lão: “Cố vấn Đỗ, thầy đã từng nói làm thí nghiệm thì phải cẩn thận, xin thầy đừng làm phiền.”

Trong nháy mắt gương mặt của cố vấn Đỗ tái mét.

Tiếp theo, thí nghiệm thuận lợi hoàn thành, bầu không khí căng thẳng giằng co đột nhiên chuyển biến, trong phòng liên tiếp vang lên những tiếng cảm thán…

“Trời ơi! Lần này Tần Ngọc làm thí nghiệm nhanh quá, chỉ mất có một phút, cậu ấy thậm chí còn không cần so sánh những vật liệu phức tạp mà ghi nhớ hết tất cả các trình tự.”.

||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||

“Chuyên gia hóa học trong trường cũng đã làm thí nghiệm tương tự tốn ròng rã một tháng trời. Nghe nói giảng viên trong trường học của chúng ta đến nay chưa từng có ai vượt qua được, Tần Ngọc làm thế nào mà làm được trong thời gian ngắn như vậy?”

“Nội dung thí nghiệm này đã vượt ra khỏi phạm vi thí nghiệm của chúng ta, thì ra Tần Ngọc mới thật sự là thần!”

Tôi khiêm tốn cười cười với mọi người, xoay người lại đi về phía cố vấn Đỗ: “Cố vấn Đỗ, thầy định khi nào thì xin lỗi?”

7

Lúc này, người sắp bị cười nhạo là cố vấn Đỗ triệt để cạn lời.

Cố vấn Đỗ đành phải vây quanh bàn thí nghiệm của tôi và lên tiếng: “Một lần ăn may thì cần phải nói gì? Hống hồ thí nghiệm kết thúc không dọn dẹp thiết bị, không chú ý vệ sinh, không nghiêm ngặt chút nào.”

Tôi chững chạc đàng hoàng giải thích: “Cố vấn Đỗ, hiện tại nhiệt độ của các bình thí nghiệm quá cao cần phải làm lạnh mới cất đi được.”

Cố vấn Đỗ nghẹn giọng, cuối cùng không thể nhịn được nữa nên cưỡng ép dạy dỗ tôi vài câu: “Giỏi rồi, cánh cứng cáp rồi đúng không? Người trẻ tuổi khó có thể không kiêu không ngạo, giữ được bình tĩnh lắm.”

Tôi đứng thẳng lưng, ra sức gật đầu: “Đúng vậy, con người co được cũng phải duỗi được, cho nên khi nào thầy mới xin lỗi?”

“Haizz, đến giờ tan học rồi, hôm nay Tần Ngọc làm trễ nải thời gian của mọi người, ngày mai chúng ta sẽ làm bài phản ứng thí nghiệm riêng theo nhóm.” Cố vấn Đỗ như một con chó ghẻ, tìm cơ hội để bỏ chạy.

Nam thư lập tức vươn cổ lên, hét to vào bóng lưng đang rời đi: “Có người có chơi mà không có chịu kìa.”

Nháy mắt cả phòng học cười rộ lên.

Đám bạn cùng phòng vây quanh tôi: “Tần Ngọc, cậu trâu bò thế! Vậy mà đánh bại được cố vấn Đỗ!”

Tôi cười lắc đầu, lặng lẽ mở balo của mình ra tắt máy ghi âm.

Phương Phương liếc nhìn động tác của tôi, khẽ thở dài: “May là không bị phát hiện, không thì chúng ta gặp rắc rối mất.”

Chị Nam hào hứng vỗ vai tôi: “Tôi không ưa lão này lâu lắm rồi, cố tình viết báo cáo vớ vấn vậy mà không ngờ lão lại dám gọi điện thoại cho bố tôi! Lão nghĩ tôi sẽ cảm kích lão nhưng chúng ta lại cho lão một món quà tuyệt vời khác.”

Với sự thành công trong trận battle này, tôi đột nhiên trở thành thần đồng của khoa.

Sau đó cố vấn Đỗ giao cho tôi làm tất cả các bước nguy hiểm nhất của các thí nghiệm nghiên cứu với đủ loại lý do.

Các bạn học cũng phát hiện ra cố vấn Đỗ đang cố nhằm vào tôi, âm thầm nói lão lòng dạ hẹp hòi, cũng có nhiều người hơn bắt đầu nghị luận về cố vấn Đỗ.

Ngay khi độ hot của vấn đề này sắp hạ thì tôi tung một chiêu lớn cho cố vấn Đỗ.



“Các cô gái bằng tuổi cô ở trong thôn cô, nói không chừng đều đã kết hôn sinh con hết rồi nhỉ?”

“Tôi vẫn để cô học tại trường này là do tôi thương hại cô mà thôi!”

Không sai, đây chính là kế hoạch mà chúng tôi đã bí mật bàn bạc ở kí túc xá.

Sau khi trải qua sự kiện chữ ký cuối bài luận, để vạch trần bộ mặt dối trá của cố vấn Đỗ, tôi đã ghi âm và quay phim lại tất cả những lời mắng chửi của cố vấn Đỗ, phơi bày tất cả ở trên diễn đàn của trường.

Điều này làm cố vấn Đỗ tức điên lên, không quan tâm đến việc chúng tôi đang ở ký túc xá nữ mà xông thẳng vào chửi bới.

“Giỏi, thực sự là rất giỏi! Đùa thì cũng có mức độ, nói cho các cô biết, tôi đã liên hệ với nhân viên kỹ thuật để xóa bài trên diễn đàn. Việc vu khống và sỉ nhục thầy giáo là điều cực kỳ tệ hại, các cô nhất định phải công khai thừa nhận lỗi lầm của mình!”

Tôi đặt gương trang điểm trong tay xuống, vũ trụ trong lòng của tôi bừng bừng: “Cố vấn Đỗ, giờ là thời đại tự do ngôn luận, huống chi chúng em ăn ngay nói thật và cũng tin rằng ban lãnh đạo nhà trường có quan điểm rõ ràng, tự có quyết định riêng.”

“Tần Ngọc, sự nghiệp tương lai của cô đang nằm trong tay tôi, lần trước bài luận văn của nhóm cô đạt giải ba toàn quốc, tôi vốn định sắp xếp cô lên nhận thưởng, hiện tại xem ra không cần thiết nữa. Về sau tất cả các giải thưởng cô đừng hòng nhận được!” Trước khi đi cố vấn Đỗ còn bị vấp ngã ngay cửa phòng.

Chậc, chúng tôi không xóa! Nhất định không xóa.

Không chỉ như thế, chúng tôi còn tặng lão thêm một món quà kinh ngạc lớn hơn!

Chị Nam bỏ tiền ra để mua một lượng lớn acc clone, trực tiếp biến cố vấn Đỗ trở thành người gây tranh cãi nhất năm của trường chúng tôi.

Thậm chí tôi còn đứng phía sau việc đăng bức ảnh bôi đen của lão trên diễn đàn trường, toàn bộ đều là những hình ảnh đáng kinh tởm của lão.

Độ hot chỉ tăng không giảm đã thu hút sự chú ý của lãnh đạo trường cùng với bộ giáo dục.

8.

Cho dù cố vấn Đỗ có một tay che trời cũng không dám xóa.

“Một số người bắt đầu từ con số không, không chịu học hành cho giỏi, suốt ngày bày ra những suy nghĩ bẩn thỉu tính kế người khác! Không hiểu rõ biết ơn là như thế nào! Tôi có vô trách nhiệm với các em không? Các em cứ như vậy vì muốn tôi không được tham gia bình chọn giảng viên xuất sắc cấp tỉnh à?”

Trong phòng thí nghiệm, cố vấn Đỗ hận không thể nguyền rủa cả lò nhà tôi.

Thề với trời, nếu không phải sợ có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào, tôi cảm giác lão sẽ vả cho tôi một cái bất cứ lúc nào.

“Có người chỉ thích trả thù xã hội, cố tình phóng đại những việc vô căn cứ để hủy hoại sự nghiệp của một giáo viên giỏi! Loại người ác độc như thế này rất đáng hận! Các em đừng cho là tôi không biết người đăng bài là ai!”

Đối đầu với ánh mắt của cố vấn Đỗ, tôi vô cảm phàn nàn với bạn cùng phòng, không mảy may hạ giọng.

“Có một số người trí tưởng tượng cực kỳ phong phú, nếu không làm biên kịch thì đúng là đáng tiếc, không nên đổi trắng thay đen.”

Cố vấn Đỗ tức giận đứng trước mặt tôi, bộ dạng hung tợn rất giống cảnh Dung mama cầm cây kim bạc, không nói thì thôi nhưng đã nói thì câu nào cũng lộ ra sự căm hận như thể muốn giết chết người khác.

“Cô đang nói thầm cái gì? Có người không nên nghĩ rằng chỉ vì nghèo là có thể vò mẻ không sợ bể! Mục đích của việc thi đậu nghiên cứu sinh là để trở thành trụ cột trong xã hội! Đừng có đem quân bài tốt phá hủy cả bàn cờ, đi làm một kẻ cặn bã mà cả xã hội đều khinh rẻ!”

Nghe thấy điều này, tôi thật sự là không nhịn được mà giơ tay hướng về phía lọ axit sunfuric đậm đặc cách đó không xa.

Trên người tôi có mặc đồ bảo hộ…nhưng mà cố vấn Đỗ thì không.

Trong nháy mắt, cố vấn Đỗ sợ tới mức nhảy liên tiếp mấy bước về phía sau: “Tần Ngọc, em muốn làm gì? Đừng có làm loạn!”

Tôi bất động thanh sắc cầm lọ axit sunfuric đậm đặc, đồng thời lên tiếng: “Cố vấn Đỗ, thầy không nên lên lớp cùng với sự oán hận của mình, chiếm dụng thời gian lên lớp của sinh viên, càng không nên trút nỗi bực tức của mình lên người sinh viên của mình.”

“Với lại hôm nay ở đây có nhiều bạn học như vậy, nếu bị người khác quay video lại…thầy biết rõ mà.”

Thật là hèn nhát, chẳng qua tôi chỉ thuận tay làm thí nghiệm mà thôi, còn lão ta gần như tè ra quần vì sợ.

Các bạn học đều cảm thấy những gì tôi nói đều có lý nên họ hạ giọng ngầm phụ họa theo.

“Đúng vậy, cây ngay không sợ chết đứng.” Cố vấn Đỗ rõ ràng bị nghẹn, cuối cùng nói: “Trong lớp này, các em có thể tự làm thí nghiệm, nghiên cứu đề tài thí nghiệm tiếp theo.”

Chẳng cần hùng hùng hổ hổ dọa nạt, tôi chỉ cần hai câu đã chặn được miệng của cố vấn Đỗ, cảm giác này thật sảng khoái.

Nhưng rất nhanh sau đó, cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan của cố vấn Đỗ đã chụp cho tôi một cái nồi oan ức lớn hơn!

Là kiểu hận không thể đè tôi dưới đỉnh thái sơn, vĩnh viễn không bao giờ thoát thân được.

“Tần Ngọc, không xong rồi! Phương Phương bị thương ở trong phòng thí nghiệm, bỏng nặng lắm, giờ đang trên đường đến bệnh viện, cố vấn Đỗ bảo tất cả là do cậu hết.