Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu

Chương 26



Đông Trà bất ngờ bị đè xuống bàn, cô đưa tay chống tay vai anh ta mong rằng có thể giữ được một khoảng cách nào đó giữa cô và anh ta. Không biết ai lại chọc gì anh ta, rồi người hưởng lại là cô. Mà chính anh ta gọi Tần Nhạc Yên tới đo đồ cho cô, nói cô đo đồ lâu, sao mà cô biết được lâu hay nhanh là do Tần Nhạc Yên chứ có phải do cô đâu mà trách cô bỏ bê anh ta.

Khoảng cách giữa cô và Bách Thuân giờ đã rất gần nhau rồi, tay cô có phản kháng nhưng không đáng kể. Hai má cô đã đỏ lên rồi, thẹn quá hoá giận miệng nhỏ liền la lên “ Bách Thuân, anh phát điên gì vậy, thả tôi ra”

Anh đưa tay bóp lấy gương mặt nhỏ bé của Đông Trà, kéo gần lại phía mình, mùi thơm trên người cô đang vương quanh chóp mũi anh. Thơm thật, anh muốn nếm thử mùi thơm ấy, thêm với đôi môi nhỏ đỏ mọng kia nữa, giờ có vấn đề mới thả người ra.

Mặc kệ Đông Trà phản kháng, tay anh vuốt dọc theo gương mặt cô rồi giữ chặt lấy gáy, kéo mạnh về phía anh. Theo động tác ấy mà anh thành công chiếm giữ được bờ môi căng mọng một cách thô bạo.

Bất ngờ bị người kia thô bạo cưỡng chế, Đông Trà dùng hết sức để chống cự lại. Nhưng sức của một thiếu nữ như cô thì làm sao có thể chống lại được một người đàn ông chứ?

Bách Thuân tham lam cắn mút lấy môi mọng như con sói bị bỏ đói lâu ngày vậy. Tách mở hàm răng tinh tế của Đông Trà, anh ta bắt đầu xâm chiếm vào bên trong khoang miệng của cô mà càn quét lấy tư vị.

Dùng sức đánh vào ngực của người đàn ông đang điên cuồng kia, anh ta còn không thả cô ra thì oxi của cô sẽ bị anh ta chặn hết mất. Đẩy mạnh một cái để Bách Thuân rời khỏi mình, cô vung tay tát thẳng vào mặt anh ta rồi chạy về phòng của mình.

Khóe môi anh ta cong lên, chạm tay vào chỗ vừa bị Đông Trà tát. Mèo nhỏ này vẫn còn phản kháng lại anh như vậy, lần này còn dám tát anh. Không sao, mưa dầm thấm lâu. Anh không tin mình không thu phục được cô gái này.

Đông Trà lúc này đang ngồi trước bàn trang điểm, môi cô bị anh ta hôn thành bộ dạng gì rồi không biết nữa. Đáng ghét thật đấy. Bất giác đưa tay chạm lên môi của mình, nhưng cảm giác lúc nãy hình cô cũng đã rung động.

Không biết chị rung động kiểu gì mà tặng hẳn cho người ta một cái vuốt má yêu thương.

Nghe có tiếng bước chân gần tới cửa, cô vội chạy tới ghế lười mà nằm xuống, kéo chăn lên ngang mặt giả vờ như mình đã ngủ rồi.

Bách Thuân đi vào trong phòng, thấy Đông Trà đang chùm chăn nằm trên ghế, anh biết cô chỉ đang giả vờ ngủ thôi nhưng cũng không nỡ vạch trần.

Anh lật tấm chăn bên giường ra rồi đi tới phía Đông Trà, thấy tóc cô vẫn còn cài trâm, nằm như vậy rất khó chịu, liền đưa tay tháo chiếc trâm đó xuống, đặt lên tủ đầu giường, rồi mới quay lại cúi xuống bế cô lên, mặc cho vết thương đang căng như muốn nứt ra vậy, máu từ đó bắt đầu thấm ra hết lớp băng gạc, dính ra cả đến áo ngoài của anh.

Đặt cô nằm lên giường rồi cẩn thận đắp lại chăn cho cô. Sao anh có thể để Đông Trà nằm ngủ ở chiếc ghế chật chội đó chứ. Tay anh đưa ra định vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp ấy, nhưng khi gần đến mặt cô ấy anh lại thu tay về.

Thở dài một hơi rồi đứng dậy, đi tới chỗ bàn nhỏ đối diện giường mà ngồi xuống, ở đây Đông Trà cũng để một ít văn tự mà cô đang chép dở. Bách Thuân mài mực rồi bắt đầu cầm bút lông lên, viết tiếp từ chỗ còn dang dở.

Đông Trà lúc này khẽ mở mắt, nhìn bóng lưng của người đối diện. Anh ta lại chép văn tự tiếp cho cô, thấy lưng áo Bách Thuân có vết lạ, giống như máu đã thấm ra ngoài rồi vậy. Không lẽ do lúc nãy bế cô nên mới như vậy?

Tự nhiên trong lòng cô lại cảm thấy có lỗi. Nhưng giờ cô mà tỉnh dậy kiểu gì cũng bị người kia trêu chọc. Cô mặc kệ, lại nhắm mắt giả vờ tiếp, được một lúc thì không còn là giả vờ nữa, cô đã ngủ thật rồi.

Gần nửa đêm Bách Thuân mới chịu dừng bút, anh gác lại bút lên nghiên mực. Đến giờ ôm bảo bối nhỏ đi ngủ rồi.

Nằm nghiêng rồi đưa tay vòng qua chiếc eo nhỏ của Đông Trà, kéo cô vào trong lòng mình. Mèo nhỏ lúc này đã ngoan ngoãn hơn rồi, còn tự giác ôm lấy anh nữa cơ mà. Hôn nhẹ lên trán cô gái nhỏ đang nằm gọn trong vòng tay anh, giọng Bách Thuân trở nên nhẹ nhàng “ Bảo bối, ngủ ngon”

Tới ngày hôm sau, Đông Trà chủ động muốn thay băng cho Bách Thuân, anh ta cũng không có ý kiến gì. Một tấm băng trắng bị nhuốm màu đỏ được thay ra. Đông Trà cẩn thận sát trùng lại vết thương, đợi khi hơi se lại cô mới bắt đầu băng, như vậy sẽ tránh được việc băng dính vào vết thương.

“ Anh bớt vận động mạnh đi, không vết thương của anh sẽ mãi không thể lành được” Đông Trà vừa dọn lại hộp thuốc, vừa cằn nhằn người kia.

Bách Thuân đang đóng lại cúc áo, nghe cô cằn nhằn mà thản nhiên đáp lại “ Nếu như vậy thì em sẽ phải chăm tôi đến già”

“ Ai thèm chăm anh chứ” Mang hộp thuốc đi cất, tiện đó cô đi mở cửa ban công ra để cho căn hộ được thoáng hơn.

Mấy tháng nay cô chỉ tới trường hai buổi một tuần, nhưng mọi đề tai hay bài kiểm tra Đông Trà vẫn hoàn thiện tốt, giảng viên hướng dẫn còn phải bất ngờ với năng lực của cô, còn nói cô có thể lấy bằng thạc sĩ sớm hơn dự kiến.

Học xong sớm đối với ai cũng thấy tốt, nhưng cô thì không, nếu học xong sớm cô sẽ phải kết hôn. Cô chưa muốn kết hôn sớm như vậy.

Thấy Đông Trà đi mở cửa ban công xong cứ đứng ngẩn người ở đó, anh lên tiếng gọi cô “ Đông Trà, Đông Trà em định đứng ở đó cả ngày à?”

Nhìn bầu trời trong xanh, những đám mây trắng đang trôi lờ lững trên nền trời ấy. Cô muốn được tự do như những đám mây ấy. Thở dài một hơn, tự do ư? Từ nhỏ cô ngỡ mình được tự do, nhưng lại bị nhốt trong chiếc lồng do Bách Thuân tạo ra. Giờ số phận của bản thân lại gắn liền với anh ta, nực cười thật.

“ Tôi tới tiệm đồ cổ đây, nếu có chuyện gì thì anh cứ gọi cho tôi” Nói rồi cô đi tới phòng thay đồ, vẫn là búi tóc lên cài chiếc trâm hoa trà đỏ, chọn một chiếc áo theo phong cách cổ phong, phối cùng một chiếc chân váy dài. Đông Trà thích phong cách nhẹ nhàng như vậy. Đúc chiếc kính cận vào túi áo, cô đi ra khỏi phòng thay đồ,

Bách Thuân lúc này đang ngồi trước máy tính trong phòng làm việc của cô, chắc bắt đầu quay lại với vòng quay công việc rồi. Anh ta còn sợ cô không biết mình ở trong đó hay sao, mà mở cửa phòng để cô có thể nhìn thấy.

Xỏ vào đôi giày đế thấp, lấy túi xách đang treo trên giá. Trước khi đi còn nói vọng vào trong “ Tôi tới tiệm đây”

Ở trong phòng làm việc đã nghe thấy rồi, vẫn không rời mắt khỏi máy tính, anh ta chỉ ừ một tiếng như báo hiệu mình đã biết.

Đông Trà tới tiệm đồ cổ rồi, anh ta cũng phải làm việc của mình thôi. Dạo này anh đã bỏ bê công việc quá rồi.