Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu

Chương 28



Bữa tiệc lần này là của Thương gia. Ngoài là bữa tiệc xã giao ra còn là một cuộc đấu giá đồ cổ. Mỗi năm nhà họ sẽ tổ chức một buổi tiệc như vậy để kiếm thêm những đối tác tiềm năng và cũng để giải phóng bớt kho đồ cổ.

Khi tất cả mọi khách mời đã có mặt ở sảnh tiệc rồi thì vẫn có hai nhân vẫn vật nữa chưa tới. Có người trong sảnh quay qua hỏi người đứng cạnh mình “ Tôi nghe nói Thôi gia vừa nhận lại một cô con gái, còn rất xinh đẹp nữa”

“ Thôi đại thiếu gia ở đây rồi vậy vị tiểu thư đó đâu?”

“ Người ta là thiên kim, lá ngọc cành vàng sao lại có thể xuất hiện ở đây được”

“ Tôi đoán chắc chắn cô ấy sẽ xuất hiện và còn đi cùng Bách nhị thiếu nữa cơ”

“ Sao lại đi cùng Bách nhị thiếu? Hai người bọn họ có quan hệ gì mà lại đi cùng nhau?”

“ Vậy là anh không biết rồi, cập nhật tin tức một chút đi”

Người mà bọn họ đang bàn tán với nhau chính là Bách Thuân và Đông Trà. Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới.

Hai người bọn họ cùng nhau tiến vào sảnh chính của bữa tiệc, từng bước đi đều thu hút ánh mắt dõi theo. Người con gái yêu kiều duyên dáng sánh bước cùng với người đàn ông lịch lãm, nhìn thôi đã ghen tin chết rồi.

Thương Mân nhớ là Thôi gia đã nhận lại Đông Trà, nhưng cô gái này lại không đến cùng anh trai mình mà lại đến cùng Bách Thuân. Anh ta đi đến chỗ Đông Trà hỏi thử mới được.

Cùng lúc ấy Thôi Tinh Nguyên cũng đi tới chỗ đôi nam nữ vừa mới tới, anh ta gật đầu như chào hỏi với người đàn ông đi cùng em gái mình, rồi mới nhìn sang Đông Trà “ Nhị Trà, mẹ nhớ em lắm rồi đấy, ở nhà cứ nhắc em suốt”

“ Dạo này công việc bận quá, anh nói với mẹ mai hoặc ngày kia em sẽ về thăm bà ấy” Cứ khi nào cô định về thăm mẹ là lại xảy ra chuyện nên từ lúc chuyển tới căn hộ cô chưa về thăm mẹ lần nào, hôm nay lại nghe anh trai mình nói mẹ cô nhớ cô như vậy, trong lòng thấy thật áy náy.

“ Vậy được” Thôi Tinh Nguyên ngày nào ở nhà cũng nghe mẹ mình nhắc đến em gái đến điên rồi. Lần này con bé về chắc sẽ cứu anh được mấy ngày.

Nhìn em gái thì bằng ánh mắt yêu thương trìu mến, còn nhìn cái tên đi cùng em gái mình thì cũng bằng ánh mắt đấy, nhưng hình viên đạn “ Bách Thuân, tôi biết anh ở cùng Nhị Trà nhà tôi. Cũng mong anh đừng làm gì quá phận với con bé trước thời hạn”

“ Thôi tiên sinh yên tâm, nếu Đông Trà không đồng ý nhất định tôi sẽ không làm” Vậy nếu Đông Trà đồng ý thì sẽ không tính là anh quá phận. Anh biết Thôi Tinh Nguyên đang nhắc nhở anh không được làm gì tổn hại đến em gái anh ta, nhưng như vậy thì sao? Không có ý nghĩa gì.

Thương Mân thấy mình còn không lên tiếng thì chắc thành bóng đèn của ba người này mất “ Đông Trà, cô tới rồi. À, giờ phải gọi là Thôi tiểu thư mới đúng”

Cô nhìn qua người vừa tới, thì ra là Thương Mân. Anh ta lại còn gọi cô là Thôi tiểu thư, sao nghe đến cách gọi này cảm xúc cô vui buồn lẫn lộn, cô mỉm cười nhẹ nhìn anh ta “ Thương Mân, anh cứ gọi tôi là Đông Trà là được rồi. Anh khách sáo như vậy tôi không quen”

“ Vậy tôi không khách sáo nữa nhé, Đông Trà” Giờ có cả Bách Thuân và Thôi Tinh Nguyên ở đây, điều anh muốn hỏi cũng phải nuốt vào trong, kiếm cơ hội ở riêng anh sẽ hỏi sau vậy. Thương Mân đưa tay lên phía tầng hai, anh nói “ Phần đang chờ ba vị đang ở trên tầng hai, mời theo tôi”

Dưới tầng một là sảnh tiệc, còn tầng hai chính là nơi đấu giá những món cổ vật mà Thương gia sưu tầm được. Theo Thương Mân lên tầng hai, anh ta đã chuẩn bị sẵn chỗ ngồi đẹp nhất cho ba người kia. Sau khi khách quý đã yên vị, anh ta mới cho buổi đấu giá được bắt đầu.

Những món đồ vật được đưa ra đấu giá hôm nay lần lượt là một chiếc bình rượu từ thời nhà Minh, một chiếc triện ngọc, ấm Sa Tử từ thời nhà Chu, cây đàn cổ cầm Thu Nguyệt và cuối cùng là đỉnh hương từ thời nhà Thanh.

Rất nhanh, Đông Trà và Thôi Tinh Nguyên đã có những mục tiêu của riêng mình. Đông Trà muốn cây cổ cầm còn anh trai cô muốn chiếc triện ngọc kia vì nó chính là chiếc triện mang kí hiệu của Thôi gia.

Thế gian này cũng có lắm điều hay ho, Thôi gia giữ ấn của Bách gia, triện của Thôi gia lại ở Thương gia.

Bách Thuân thì không cần nhắc đến, Đông Trà thích thứ gì thì anh ta mang thứ đó về thôi.

Món cổ vật đầu tiên mấy người bọn họ không tranh, chỉ ngồi nhìn những người khác tranh nhau trả giá. Cuối cùng chiếc bình được Thời gia đấu giá thành công.

Đến chiếc triện ngọc, Thôi Tinh Nguyên ra giá phủ đầu “Thôi gia 100 vạn”

Không khí lúc này của buổi đấu giá chỉ còn lại tiếng xì xào, chợt dưới cuối có một người lên tiếng “ Tiêu gia, 150 vạn”

Nghe tiếng thì hình như là của một người phụ nữ thì phải, Thôi Tinh Nguyên mặc kệ người đó là nữ hay nam, dám tranh đồ của anh, đừng có mơ “ Thôi gia 200 vạn”

“ Tiêu gia 250 vạn” Tiếng người phụ nữ ấy tiếp tục vang lên, mọi người đều hướng xuống nhìn xem người này là ai.

Kéo kéo tay áo Bách Thuân, Đông Trà khẽ hỏi “ Người Tiêu gia này là ai vậy?”

“ Nghe tiếng thì hình như là tiểu thư Tiêu gia” Bách Thuân im lặng một lúc rồi mới đáp lại lời Đông Trà.

“ Thôi gia 300 vạn” Người kia muốn theo thì anh chiều, Thôi Tinh Nguyên lại trả giá.

Lần này người kia không trả giá nữa, tiếng gõ búa vang lên và chiếc triện ngọc kia đã thuộc về Thôi gia rồi.

Lúc này một người con gái mặc bộ lễ phục màu đen từ phía dưới đứng dậy đi tới chỗ Thôi Tinh Nguyên, cô ta cong môi cười mỉm “ Chúc mừng Thôi thiếu gia”

Còn tưởng ai hoá ra là Tiêu Anh Trang, thiên kim Tiêu gia. Thôi Tinh Nguyên cũng vì phép lịch sự mà đáp lại lời cô ta “ Tiêu tiểu thư đã nhường rồi”

Người của Thương gia lúc này đi tới mời Thôi Tinh Nguyên đi làm thủ tục nhận triện ngọc về, anh ta tạm biệt em gái, chào hỏi qua rồi rời đi.

Tiêu Trang Anh cũng rời đi ngay sau đó, nhiều người nói cô ta chỉ muốn gây sự chú ý nên mới làm như vậy.

Ấm Sa Tử sau đó được Tôn gia đấu giá được. Tới chiếc cổ cầm, Đông Trà còn chưa kịp lên tiếng trả giá, Bách Thuân ở bên cạnh đã lên tiếng trước “ Bách gia, 500 vạn”

Trực tiếp đưa ra giá cao như vậy, ai cũng biết món đồ này Bách nhị thiếu đã nhắm tới món đồ này rồi, không ai lên tiếng tiếp, tiếng búa gõ thành giao vang lên trong sự ngơ ngác của Đông Trà. Đến khi người của Thương gia tới mời Bách Thuân đi nhận thủ tục như anh trai cô, cô mới sực tỉnh “ Bách Thuân, anh sao lại trả giá cao như vậy”

“ Vì món đồ em thích mà, xuống sảnh đợi tôi” Anh ta cưng chiều xoa má Đông Trà, rồi đi theo người kia.

“ Cảm ơn anh” Đông Trà trong lòng vui vẻ xuống dưới sảnh tiệc tầng một. Cô không biết từ khi cô rời khỏi chỗ của mình đã có người theo dõi cô và đi theo cô.