Thiên Vu

Chương 1196: Chuyện lớn trong thành (2)



Nói vậy là Trần Lạc muốn đi đấu giá đầu phật thì phải tham gia thọ yến của người khác? Nếu Ngọc Hoành lão gia tử là người quen cũng không có gì, vấn đề là hắn không quen người ta thì làm sao tham gia thọ yến? Dù Trần Lạc muốn đi nhưng người ta cho hắn vào mới được.

Thật rắc rối.

Trần Lạc rất có hứng thú đầu phật đó, hắn quyết tâm lấy bằng được. Nếu không thể thì đi ăn trộm.

Khoan, đó dù gì là Thiên Khải thương các, tuy chưa thể khẳng định chủ nhân cửa tiệm có phải là Úy Thiên Long không nhưng tám, chín phần mười đúng người. Trần Lạc nghĩ tìm hết cách trước rồi tính.

Trần Lạc ở trong tửu quán nghe ngóng một lát sau thấy chán, quá nhiều người chen chúc va đụng vào người thật khó chịu, đám người Lý Trường Phong cũng thấy quá đông. Mấ người bàn bạc xong đứng dậy đi.

Vừa ra khỏi tửu quán, vị huynh đẹ của Lý Trường Phong vui mừng nói:

- Tuyệt vời, Bà Sa tiểu thư sắp đến Quảng Lăng thành, thật hưng phấn!

Mấy Hành Giả khác cũng lộ nét mặt háo hức. Lý Trường Phong tính tình trầm ổn cũng biểu lộ ngưỡng mộ.

Trần Lạc tò mò hỏi:

- Bà Sa có sức hấp dẫn lớn vậy sao? Các người có cần như vậy không? Chỉ là một người đánh đàn chứ có gì.

Ai ngờ Trần Lạc nói câu đó xong mấy huynh đệ khó chịu ra mặt.

Lý Trường Phong trước tiên nghiêm nghị nói:

- Trần huynh đệ, lời như vậy nói trước mặt chúng ta thì được, tuyệt đối đừng nói với người ngoài nếu không sẽ bị đánh chết.

- Khoa trương vậy sao?

- Không khoa trương, chuyện này từng xảy ra. Lúc trước một vị quý công tử theo đuổi Bà Sa tiểu thư nhưng không được để ý, thế là quý công tử tung tin nói xấu Bà Sa tiểu thư, kết quả bị mấy vạn Hành Giả vây công, gia tộc của quý công tử cũng bị mọi người bứng gốc.

Trần Lạc tặc lưỡi:

- Má ơi.

Trần Lạc kinh thán lực lượng tôn sùng mù quáng, càng ngạc nhiên sức hấp dẫn của Bà Sa tiểu thư.

- Trần huynh đệ không biết, Bà Sa tiểu thư hiện nay là một trong những ngôi sao của vô tận hải, dựa vào một thanh Đại Tàng Bàn Nhược Cầm trên chấn các thần, dưới nhiếp vạn ma. Bà Sa tiểu thư từng một mình đàn trong vô tận hải khiến cửu thiên cửu u, thiên đường địa ngục nở rộ vì nàng, khiến khắp vô tận hải rộ lên cầu vồng sinh mệnh.

-...

Trần Lạc ngây người, không tin nổi, khoa trương đến thế là cùng. Trần Lạc sừng sờ nửan gàym ới phun ra một chữ: Quá oai.

Thiên địa to lớn không gì không có, đàn cầm mà đến trình độ này, Bà Sa tiểu thư xem như người số một xưa nay.

Trần Lạc biết điều này không liên quan đến cầm, dính dáng tới phật mới đùng, nghe chữ Bà Sa là biết, còn có Đại Tàng Bàn Nhược Cầm. Tổng kết lại Bà Sa tiểu thư liên quan đến hật, Trần Lạc không dám vỗ ngực bảo hắn hiểu rõ về phật bao nhiêu nhưng dù gì cũng thành tựu tyhân đại niết bàn chí cao vô thượng củap hật gia, ngộ ra Bát Bộ Thiên Long cấm kỵ phật gia nên hiểu biết chút ít chữ phật.

Phật, rất bí ẩn, hư ảo, ít ai hiểu thấu. Không chỉ trong thế giới Vân Đoan, dường như trong vô tận hải cũng hiếm người biết. Trước mắt Trần Lạc không rõ ràng lý do, có một điều chắc chắn rằng phật vô cùng cường đại. Không nói thứ khác, ngày xưa Trần Lạc thành tựu đại niết bàn, Bát Bộ Thiên Long là biết, còn một điều nữa là nhân quả.

Trần Lạc bây giờ không còn là thiếu niên ngày xưa chuyện gì cũng không hiểu. Thất Dạ cho biết Nhân Quả chi tâm là một trong vĩnh hằng sinh ra cùng với hỗn độn sơ khai, vận mệnh cũng dnương tựa vào nhân quả diễn sinh ra, nhân quả là một pháp tắc trong phật. Từ điều này thì biết phật tồn tại có lẽ liên quan đến hỗn độn, thậm chí lớn hơn cả thần ma.

Có lẽ bởi vì phật quá mạnh nên cuối cùng bị thần ma chèn ép, từ xưa đến nay hiếm ai tu phật.

Đương nhiên loại suy đoán này hoàn toàn không có căn cứ.

- Ngọc Hoành lão gia tử này mặt mũi lớn thật, nghe nói hơn mười năm trước một vị thượng nhân địa vị cực cao mời Bà Sa tiểu thư đàn một khúc nhưng bị từ chối.

- Không phải mặt mũi Ngọc Hoành lão gia tử lớn mà là nữ nhi của lão gia tử, tức thành chủ hiện tại của Quảng Lăng thành chơi thân với Bà Sa tiểu thư, nên mới mời được người. Nói câu khó nghe, Ngọc Hoành lão gia tử đúng là mặt mũi lớn, thân phận, địa vị không nhỏ nhưng chỉ nổi trong Quảng Lăng thành, ra vô tận hải thì Ngọc Hoành lão gia tử cùng lắm là một chân nhân.

- Ài, nếu được nghe Bà Sa tiểu thư đàn một khúc thì tuyệt vời, ta nằm mơ cũng muốn nghe.

- Vậy ngươi chỉ có thể nghe trong mơ. Dù sao Bà Sa tiểu thư đến chúc thọ Ngọc Hoành lão gia tử, muốn nghe phải tham gia đại thọ, chúng ta có tư cách đi không?

- Ài.

Tiếng thở dài kể rõ buồn bực, bất đắc dĩ, đau khổ của mấy huynh đệ.

Lý Trường Phong lo cho tiểu muội nên không tâm tình đi dạo lâu. Mấy người quay về phủ đệ của Hứa Phi, khách đi gần hết, Hứa Phi và Lý Trường Phong đang ở trong đình viện uống trà thơm, trò chuyện vui vẻ. Thấy đám người Lý Trường Phong trở về, tiểu cô nương oán trách bọn họ đi ra ngoài chơi không dẫn nàng theo.

Lý Trường Phong biết nói gì đây? Lúc chuẩn bị đi ra ngoài gã không chỉ một lần kêu Lý Đông Tuyết, nhưng nàng mải mê nghe Hứa Phi và mấy khách nói chuyện, không thèm quan tâm Lý Trường Phong. Mặc dù bị Lý Đông Tuyết trách ngược nhưng hết cách, ai kêu nàng là tiểu muội của gã? Lý Trường Phong chỉ có thể xin lỗi.

- Hì hì, cho đại ca biết tin tốt. Đại ca biết không? Bà Sa tiểu thư sắp đến Quảng Lăng thành, nghe Hứa Phi ca ca nói nhiều sự tích của Bà Sa tiểu thư, ta thật tôn sùng tiểu thư, rất muốn nghe Bà Sa tiểu thư đàn một khúc.

- Chuyện này đã đồn khắp thành, giờ mọi người đều bàn tán về nó.

Một huynh đệ nói:

- Đừng nói tiểu muội, hỏi xem trong Quảng Lăng thành này ai không muốn nghe Bà Sa tiểu thư đàn khúc nhạc? Nhưng ai được như nguyện?

Lý Đông Tuyết vui vẻ nói:

- Ta đây, ta được như nguyện!

- Ngươi? Tiểu nha đầu.

- Hì hì, các người không biết,Hứa Phi ca ca nói hai ngày nữa sẽ mang ta tham gia thọ yến của lão gia tử, vậy là ta sẽ được nghe Bà Sa tiểu thư đàn! Thế nào, hâm mộ không?

Nói không hâm mộ là xạo, nhưng hâm mộ thì hâm mộ, đám người Lý Trường Phong định qua hôm nay sẽ đi. Giờ Hứa Phi định mang Lý Đông Tuyết đi tham gia thọ yến của Ngọc Hoành lão gia tử thì thật khó xử.

Hứa Phi ngồi trong lương đình không thèm nhìn đám người Lý Trường Phong, gã cười tủm tỉm nhấp ngụm trà.

Hứa Phi nói:

- Trường Phong, không phải ta không muốn mang các người đi nhưng quá nhiều người tham gia thọ yến, chỗ ngồi có hạn. Không giấu gì ngươi, chính ta cũng không nhận được mời, ta đi được là nhờ Phong công tử dẫn dắt. Đông Tuyết thì do Phong công tử thích nàng nên mới được, đương nhiên có phần vì nể mặt ta. Mang Đông Tuyết đi mở mắt cũng tốt.