Thiên Vu

Chương 661: Ngựa ai (2)?



Táng Hoa là phó đoàn trưởng đoàn Kiếm Và Hoa Hồng, bất quá người nhận thức nàng đều tôn kính xưng một tiếng Hoa tỷ, hai người Phong Thanh Vũ và Lâm Ngọc Thiên dựa dẫm Lang gia cảnh địa, có thể không đặt người thừa kế thế gia ngàn năm như Lãnh Cốc vào trong mắt, thậm chí cũng có thể không đặt con trai thân vương như Tần Phấn vào trong mắt, nhưng bọn họ không dám làm vậy với Táng Hoa.

- Vì sao ta lại không thể ở chỗ này?

Táng Hoa lẳng lặng đứng, dung nhan đoan trang, trong thanh âm lại lộ ra một loại ý vị lười biếng.

Thấy Táng Hoa đáp lại nhưu vậy, hai người không biết nên nói tiếp thế nào, ánh mắt của bọn họ từ đầu đến cuối đều không hề rời khỏi Đạp Lãng. Hành trình di tích chùa Cổ Lan lần này, hai người chỉ lấy được một linh bảo không đáng chú ý, cảm thấy rất là khó chịu, sau đó di tích Cổ Lan không hiểu sao tán loạn, khiến tâm tình bọn họ càng khó cam, duy nhất đáng ăn mừng chính là, dọc đường trở về phát hiện một thớt tuấn mã cực kỳ linh tính, hai người đều là hạng thiên kiêu mười năm trước, có thể nói là học thức uyên bác, gia thế giàu có, linh thú qua tay càng đếm không hết, liếc mắt liền nhìn ra chỗ phi phàm của con tuấn mã kia, hai người vốn định động thủ thu phục con tuấn mãn này. Lấy lực lượng hai ngườ, không những không thể thu phục, trái lại còn để nó chạy trốn, điều này khiến cho bọn họ vui buồn đan xem. Vui chính là có thể khẳng định con tuấn mã này tuyệt đối là linh mã khó tìm, giận chính là tốc độ con ngựa này quá nhanh, hai người căn bản đuổi theo không kịp.

Nguyên bản hai người đã muốn từ bỏ, bất quá một đường đuổi tới nơi này, khi thấy được thớt hắc mã kia, trong lòng lại dấy lên hi vọng. Chỉ là khi bọn hắn nhìn thấy Táng Hoa, hi vọng vừa dấy lên không khỏi chập chờn, bởi vì bọn hắn không cách nào xác định thớt linh mã này là của ai, nếu như thuộc về Táng Hoa, vậy bọn hắn chỉ có thể biểu thị tiếc nuối, còn nếu như không phải của Táng Hoa, là của bất luận một ai trong ba người kia, cho dù là Tần Phấn con trai thân vương, bọn hắn cũng không đặt vào mắt.

- Hoa tỷ, thực không dám giấu diếm, vừa nữa vật cưỡi của ta chịu kinh hãi tán loạn, chúng ta một đường đuổi theo, không nghĩ tới súc sinh này lại chạy đến đây, không có quấy rối Hoa tỷ chứ?

Lâm Ngọc Thiên quả thật thông minh, câu nói này có thể nói là tìm đường trước khi hành động, có thể tiến có thể lui, hơn nữa nói chuyện đồng thời vẫn nghe lời đoán ý, phát hiện Tần Phấn cũng không toát ra vẻ mặt tức giận, trong lòng hai người cơ bản đã kết luận con ngựa này không phải của Táng Hoa, trong lòng không khỏi vui vẻ, trực tiếp đi tới, định có động tác với Đạp Lãng, nhưng vừa mới giwo tay, bốp một tiếng, cổ tay bị một người trói lại.

Lâm Ngọc Thiên khẽ ồ lên một tiếng, nhìn chằm chằm thanh niên này, thân hình gày gò, mặc một bộ áo lam, khuôn mặt bình thản có chút bệnh tật, không có gì đáng chú ý. Toàn thân vừa không có linh tức cũng không có khí tức tinh thần, giống như một người bình thường, bất quá vì vướng Táng Hoa đứng bên cạnh, hắn không dám làm càn, cười nói:

- Bằng hữu, có ý gì?

- Đó là ngựa của ta!

- Ngựa của ngươi? Ngươi là ai?

Lâm Ngọc Thiên nhận thức Lãnh Cốc, nhận thức Tần Phấn, cũng nhận thức Táng Hoa, chỉ có không nhận ra thanh niên có khuôn mặt bình thản này là ai.

- Ta thấy hai người các ngươi cũng quá vô sỉ đi? Rõ ràng là vật cưỡi của người ta, nhất định lại nói là của các ngươi, thế nào? Muốn cướp sao? Các ngươi dẫu gì cũng là người có danh dự, từ lúc nào lại lưu lạc thành giặc cướp, đi làm chuyện cướp đoạt?

Lãnh Cốc không ưa, cười nhạo châm chọc.

- Lãnh Cốc, nơi này khi nào đến lượt ngươi nói chuyện! Câm miệng!

Lâm Ngọc Thiên ngay cả Tần Phấn là con trai thân vương còn không đặt vào trong mắt, tự nhiên xem thường Lãnh Cốc, người chân chính khiến hắn kiêng kỵ là Táng Hoa, nếu không chỉ sợ Lãnh Cốc vừa mở miệng châm chọc, hắn không chút do dự đã động thủ rồi.

- Đây thật là ngựa của hắn, ta nghĩ… Hai người các ngươi vẫn nên bỏ đi thôi.

Táng Hoa chính là Táng Hoa, người biết thân phận của nàng, không ai không kiêng kỵ, ngay cả ba đại tập quyền trung tâm cũng đều kiêng kỵ nữ nhân này, Lâm Ngọc Thiên tự nhiên không dám trêu chọc. Táng Hoa nói bọn hắn đi, bọn hắn không dám không đi.

- Ngọc Thiên, đi!

Tuy rằng Phong Thanh Vũ không biết Táng Hoa quan hệ với những người này thế nào, bất quá Táng Hoa đã nói rất rõ ràng, hắn không thể không từ bỏ.

Lâm Ngọc Thiên hừ lạnh một tiếng, trong lòng rất không cam, quát lên:

- Tiểu Tần vương tử, họ Lãnh, ngày hôm nay coi như các ngươi may mắn, bất quá núi không chuyển thì nước chuyển, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại.

Hiển nhiên trong lời Lâm Ngọc Thiên có ý khác, rằng hôm nay có Táng Hoa ở đây, coi như vận khí các ngươi tốt, nhưng ngày tháng còn dài, các ngươi sẽ có lúc lạc đàn gặp xui.

- Vận khí của ta vẫn luôn rất tốt, đi thong thả, không tiễn.

Tần Phấn cười nhạt đáp lại.

Lâm Ngọc Thiên bỗng nhiên vung tay một cái, nhìn chằm chằm Trần Lạc, quát lên:

- Bằng hữu, Lâm mỗ khuyên ngươi yêu quý ngựa của mình, lần sau làm mất ngựa cũng không dễ tìm trở về như thế đâu.

Lâm Ngọc Thiên kiêng kỵ Táng Hoa, nhưng hắn cũng biết Táng Hoa kiêng kỵ Lang gia cảnh địa.

Hắn rất ngông cuồng, cuồng ghê gớm, thậm chí dám trắng trợn uy hiếp ba người Tần Phấn, Lãnh Cốc, Trần Lạc ngay trước mặt Táng Hoa, có thể hắn nghĩ, Lãnh Cốc, Tần Phấn, thậm chí cả Táng Hoa đều kiêng kỵ Lang gia cảnh địa, nhưng không có nghĩa là Trần Lạc cũng kiêng kỵ, đừng nói Trần Lạc chẳng hề biết Lang gia cảnh địa là địa phương như thế nào, cho dù hắn biết cũng tuyệt không coi đó là to tát gì.

- Chậm đã.

Khi hai người Phong Thanh Vũ và Lâm Ngọc Thiên chuyển thân định rời đi, Trần Lạc vẫn trầm mặc không nói đột nhiên nhàn nhạt phun ra hai chữ.

Lâm Ngọc Thiên xoay người, thần tình không vui, quát lên:

- Ngươi có chuyện gì?

- Là các ngươi đả thương ngựa của ta?

Tâm tình Lâm Ngọc Thiên lúc này rất tồi tệ, không nói không chiếm được chí bảo Phật môn trong chùa Cổ Lan, thật vất vả tóm được một con linh thú thượng đẳng, lại bị Táng Hoa vướng vào, không thể không từ bỏ, trong lòng hắn có thể nối tức lộn ruột, không chỗ phát tiết.

Giờ khắc này lại bị tên thanh niên bộ dáng tầm thường kia dùng giọng điệu này chất vấn, vốn phải chịu đựng ghê gớm, hiện tại bộc phát ra, quát lên:

- Đúng đó, thì sao?

- Ngươi nhận là tốt rồi, xem vết thương trên người Đạp Lãng đã khép lại, hôm nay ta tạm tha cho ngươi một mạng, lại đây xin lỗi nó, sự tình này coi như qua.

- Ngươi nói cái gì?

Lâm Ngọc Thiên quả thực không thể tin vào tai mình, thậm chí hoài nghi mình có nghe lầm hay không, nhưng đáng tiếc, hắn không có nghe lầm, bởi vì phía đối diện, Trần Lạc rất bình thản lặp lại một lần nữa lời mình vừa nói.