Thiên Vu

Chương 732: Sát khí



- Hình như bọn họ muốn vây chặt ngươi tại chỗ này, nhưng là vì cái gì? Mục đích gì?

- Nếu những người này muốn giết ta, ta sợ đã sớm chết rồi, nhưng bọn hắn cũng không có, chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào ta, giống như ngươi nói, bọn họ muốn vây chặt ta ở đây, không biết bọn họ đang muốn diễn trò gì…

- Lạc gia, ngươi đến cùng là đắc tội gì với bọn họ?

Trần Lạc bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, nói:

- Ta ngay cả bọn họ là ai cũng không biết, huống hồ đám người này mỗi người khủng bố hơn mỗi người, ai trong đó cũng có khả năng xóa bỏ ta trong nháy mắt, với chút bổn sự của ta làm sao có khả năng đắc tội bọn họ.

Đang nói, bên tai đột nhiên truyền đến một đạo mật ngữ:

- Huynh đệ!

Thần tình Trần Lạc ngẩng ra, bởi vì thanh âm này khiến hắn nhớ tới một người.

- Thất Dạ?

- Là ta đây, thời gian không nhiều, ngươi nghe ta nói, hiện tại ngươi đã không còn đường lui, bọn họ sẽ không cho phép ngươi rời khỏi, việc duy nhất ngươi có thể làm là liều gánh đến cùng, chờ khi phong ấn Táng Cổ hiện thế.

- Đại ca, những người đang âm thầm nhìn chằm chằm vào ta là ai?

- Ta cũng không quá rõ ràng, khi nhận thấy được ngươi gặp nguy hiểm, ta liền chạy tới, nhưng gặp phải ngăn trở thần bí, có ba, bốn đại năng giả nỗ lực muốn xóa bỏ ta tại vô tận hải đại hư không.

Ngay cả Ma quân Thất Dạ cũng bị đám người kia đặt ý đồ xóa bỏ? Chuyện này quả thật quá kinh khủng. Trần Lạc lập tức hỏi:

- Ngươi có chật vật quá không?

- Không sao, nhưng bọn hắn nhốt ta lại, hơn nữa vữa nãy Vũ Yêu cảnh cáo ta không được quản việc không đâu, đám Đồ lão tà của học phủ Trung Ương muốn cứu ngươi cũng bị Trường Hận vây khốn ở Mê Vụ Sâm Lâm.

Vũ Yêu? Trường Hận? Trần Lạc đã nghe qua tên hai người này, dường như là thiên hạ Ngũ Y, một người là Sát y Vũ Yêu, hình như là một vị Ma quân của trận doanh hắc ám, một người là Thiên y Trường Hận, hình như là người khởi lập Kiếm Và Hoa Hồng, nhưng chính mình căn bản không có quan hệ gì bới hai bà mụ này, còn chưa từng tiếp xúc qua, các nàng làm vậy là có ý đồ gì?

- Vừa nãy đá ngươi ra khỏi đại tự nhiên hẳn là Đường Bỉnh Nhiêm, nếu Vũ Yêu, Trường Hận và Đường Bỉnh Nhiêm đều có quan hệ đến việc này, như vậy ngươi cũng phải cẩn thận Mạn Đà La phu nhân, ta không biết ngươi và bọn họ liên quan thế nào, hình như các nàng không hi vọng ngươi tiến vào phong ấn Táng Cổ.

- Ta chẳng hề quen biết một người trong số những nữ nhân này, vì sao các nàng phải làm như vậy?

- Giữa ngươi, phong ấn Táng Cổ và các nàng hẳn là có liên quan, có thể còn phức tạp hơn nhiều trong tưởng tượng của ta, hơn nữa… Không tốt! Ngươi tự mình cẩn trọng!

Nói đến một nửa, Thất Dạ đột nhiên ngưng hẳn. Trần Lạc liên tục gọi mấy lần cũng không nghe thấy Thất Dạ đáp lại.

Không biết ở chỗ Thất Dạ có tình huống gì bất ngờ phát sinh, ở chỗ này Trần Lạc cũng không giúp đỡ được, chỉ hi vọng không vì chuyện của mình khiến Thất Dạ bị liên lụy. Trong đầu lặp đi lặp lại câu nói vừa nãy của Thất Dạ, càng nghĩ càng thấy mờ mịt, càng nghĩ càng thấy quỷ dị. Huyết y Đường Phi đừng nói, sau đó không hieur ra sao bị Nhiên y Đường Bỉnh Nhiêm kéo vào trong mộng, hiện tại Thiên y Trường Hận, Sát y Vũ Yêu, thậm chí Độc y Mạn Đà La cũng muốn mình chết.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được mình đắc tội gì với các nàng, nhất là khiến Trần Lạc không nghĩ ra được, coi như mình trong lúc vô tình đắc tội các nàng, coi như các nàng muốn mình chết, tại sao không trực tiếp động thủ? Trái lại muốn vây chặt mình ở đây? Đây không phải là làm điều thừa sao?

Trong lúc suy tư, bên tai một lần ngữa truyền đến mật ngữ.

- Tiểu tướng công… Ha ha… Tiểu tướng công…

Vừa nghe thấy âm thanh này, Trần Lạc bỗng nhiên giật mình, là Nhiên y Đường Bỉnh Nhiêm, hắn còn nhớ rất rõ, trong mộng Đường Bỉnh Nhiêm cũng gọi mình như thế, đây không phải là truyền âm bí mật, âm thanh càng giống như vang lên từ trong đầu.

- Tiểu tướng công, nhớ ta rồi a? Ta đoán nhất định rất muốn đi, hả? Ha ha ha…

- Tới đây nào, ta đang đợi ngươi này…

Theo thanh âm Đường Bỉnh Nhiêm kéo dài truyền tới, Trần Lạc phát hiện trong đầu mình bắt đầu phản ứng chậm chạp, rất khó rất khốn, khốn quá muốn ngủ.

Gay to rồi! Hiện tại không phải lúc ngủ.

Trần Lạc biết đây là do Đường Bỉnh Nhiêm làm trò quỷ, lập tức giãy dụa, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì, loại cảm giác này tựa như linh hồn rất tỉnh táo nhưng thân thể lại bao phủ trong vô cùng vô tận khốn ý. Đại tự nhiên… Pháp tắc đại tự nhiên.

Trần Lạc cảm nhận được đại tự nhiên biến hóa, ngơ ngác dị thường, bởi vì hắn phát hiện Đường Bỉnh Nhiêm vận dụng pháp tắc đại tự nhiên, hơn nữa còn là một loại pháp tắc hắn hoàn toàn không thể hiểu được, có thể là rất phức tạp, nhưng chờ khi hắn đoán được thì đã muộn, ngay cả mí mắt cũng không mở ra được, tư duy hoàn toàn đình chỉ, phù phù một tiếng, nằm nhoài ra bàn không nhúc nhích.

- Lạc gia sao thế?

Thấy Trần Lạc không có dấu hiệu gì liền nằm nhoài trên bàn, ba người Lãnh Cốc căn bản không biết chuyện gì xảy ra, Tần Phấn cũng gọi hai tiếng, Trần Lạc hoàn toàn không có trả lời, ba người lập tức tra xét.

Bình tĩnh kiểm tra, ba người đều ngây ngẩn cả người, bởi vì bọn họ phát hiện Trần Lạc không phải chết, cũng không phải hôn mê, mà là… Hắn ngủ thiếp đi. Tại sao lại như vậy? Ba người có chút không dám tin tưởng, tiếp tục tra xét, kết quả vẫn giống như trước, dấu hiệu sinh mệnh của Trần Lạc hoàn toàn bình thường, chỉ là hắn ngủ thiếp đi thôi.

- Đây cũng quá…

Lãnh Cốc nhếch miệng, không thể tin được đây là sự thật, xung quanh có bốn, năm trăm ánh mắt nhìn chằm chằm, tùy thời đều có khả năng động thủ, gia hỏa này dĩ nhiên… Lại ngủ thiếp đi?

Ai có thể tin tưởng? Ai dám tin tưởng? Đừng nói Lãnh Cốc, ngay cả Tần Phấn và Ngạo Phong cũng ngây ngẩn cả người. Những người trong sân vẫn dùng linh thức tập trung trên người Trần Lạc, sau khi phát hiện Trần Lạc nằm nhoài trên bàn cũng đều dồn dập tra xét, phát hiện thấy Trần Lạc ngủ thiếp đi, các đại lão và đám đoàn trưởng đoàn vinh quang ngươi nhìn ta, ta nhìn người, một người càng mờ mịt hơn một người, cũng không ai biết xảy ra tình huống gì.

Theo trận pháp thượng cổ bao phủ trấn nhỏ biên hoang chậm rãi tiêu tán, tường bao bên ngoài trấn nhỏ biên hoang cũng bắt đầu dần dần tiêu tán, trận pháp thượng cổ như sương khói tan biến theo gió, tường bao trấn nhỏ biên hoang thì như bị phong hóa thành sa mạc. Hiển nhiên, không còn trận pháp thủ hộ, những kiến trúc có vạn năm lịch sử trong trấn nhỏ thượng cổ giống như mất đi sinh mệnh, trong nháy mắt già cỗi đi, như cành khô gãy, mọi người đều rõ ràng một tòa di tích thượng cổ duy nhất trong thiên hạ đang dần biến mất.