Thiên Vu

Chương 782: Tứ phương bá thế, Tứ y hiện



Kẻ chết, người trọng thương, người tàn tật, Trần Lạc chỉ lấy sức một mình, với linh tượng khủng bố che kín bầu trời trên đỉnh đầu, dưới chân đạp biến dị chi linh siêu thoát đại tự nhiên, với long linh bảo hộ hai bên, với tinh thần chi hồn Đại Diêm La ba đầu sáu tay bao phủ toàn thân, hắn vẫn có thể thôn phệ thẩm phán từ Vân Đoan, xé tan hai đại phán quyết giả, đấu mấy chục đại lão tông sư, nổi giận chém giết trăm vị thiên kiêu, giết ngàn vị đoàn trưởng, hủy diệt trăm vạn vinh quang giả.

Trong hư không, lôi vân cuồn cuộn tiêu tán, mọi người mới ý thức được màn đêm không biết đã buông xuống từ khi nào, một trận chiến tại biên hoang, Trần Lạc một thân một mình chém giết từ lúc mặt trời mới lên cho đến khi mặt trời chiều ngả về tây, giết đầy đủ cả một ngày trời, giết cho tới hiện tại, tử thương vô số, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không người cản nổi, có thể nói là Chiến Thần điên cuồng, ai cũng rõ ràng, mặc kệ Trần Lạc sống hay chết, cuộc chiến của hắn ngày hôm nay chắc chắn sẽ được ghi vào trong sách sử kim cổ, kỳ danh của hắn chắc chắn cũng trở thành truyền kỳ kim cổ, trở thành một truyền thuyết bất hủ đương đại, ai cũng không thể phủ nhận điều này.

Nhìn chung cuộc đời Trần Lạc, tuổi tác bất quá mới hai mười, thời gian tu hành mới chỉ hơn mười năm.

Tuổi đời hai mươi, lợi dụng cái tên Tiêu Du Tử đạt được ba đại thành tựu có một không hai, khiếp sợ giới Trận pháp.

Thời niên thiếu lại sử dụng cái tên Thông Thiên Lão Tổ, tiếu ngạo thiên địa, một thân một mình uy hiếp Quang Minh điện là cơ quan chấp pháp số một của thế giới, đi ngang học phủ Trung Ương nắm bá quyền thế giới, còn rat ay chiến đấu với rất nhiều đại lão.

Mười tám tuổi, một thân một mình đấu thiên kiêu Vu pháp tại học phủ trung ương, đấu đại lão học phủ trung ương, đấu pháp tắc linh giới, lấy Vu pháp nghịch thiên, khiếp sợ thế giới.

Hai mươi tuổi ở ngoài thành Thanh Đế, một thân một mình đấu thiên kiêu Trận pháp, đấu lão đại chính tông, đấu pháp tắc tự nhiên, lấy Trận pháp nghịch thiên, ngạo thị bầu trời.

Hôm nay ở đây, hắn ở vùng biên hoang, lại là một thân một mình, giận đánh tông sư thiên hạ, giết trăm vị thiên kiêu hai đời mười năm, chém nghìn vị đoàn trưởng, diệt trăm vạn hùng sư vinh quang, lực thôn phệ thẩm phán từ Vân Đoan, không chút kiêng kỵ, coi trời bằng vung, điên cuồng càng điên cuồng hơn.

Linh tượng khủng bố che kín bầu trời, biến dị chi linh siêu thoát tự nhiên, long linh thủ hộ như hung thần ác sát, tinh thần chi hồn múa loạn càn khôn, bá thế tĩnh lặng hoàn toàn trong truyền thuyết.

Những sự tích của Trần Lạc, chuyện thiện chuyện ác, những thành tựu của hắn có thể nói là chưa từng có ai đạt được, cũng đại diên cho một ngon núi cao cao tại thượng không ai có thể chinh phục.

Hắn lẳng lặng đứng ở hư không, trên người trần trụi, máu bám loang lổ trên y phục rách nát, vết thương đầy rẫy. Cuồng phong gào thét, mái tóc dài theo gió múa tung trên khuôn mặt, xuyên thấy qua những sợi tóc bị nhuốm đỏ bởi máu, có thể rõ ràng thấy được nét mặt lãnh không, giữa hai hàng lông mày kiệt ngạo, khóe miệng nhếch lên tùy tiện, đôi mắt u ám quét ngang ra, ánh mắt bá đạo như ngạo thị bầu trời, bễ nghễ thiên hạ.

Những người tụ tập tại bên ngoài biên hoang lúc này đều là những người còn may mắn sống sót, bọn họ còn sống, nhưng chỉ là còn sống, từng người càng chật vật hơn từng người, đầu tóc rối bù, hoặc cụt tay hoặc gãy chân, hoặc thất khiếu xuất huyết, có thể chạy sớm đã chạy, không thể chạy thì chỉ có lay lắt sống chờ ở chỗ này, mặt xám như tro tàn. Chờ khi Trần Lạc quét mắt nhìn về phía này, toàn bộ bọn họ đều quỳ xuống trên mặt đất, cầu xin tha thứ.

Còn đứng chỉ có đám người Hách Thiên Nhai và Đồ lão tà, những người khác may mắn còn sống sót đều quỳ trên mặt đất, run run rẩy rẩy cầu xin tha thứ, đối mặt với Trần Lạc nơi đây, đối mặt với một người một tay đồ diệt trăm vạn chúng nhân, đối mặt với một người dám thôn phệ cả thẩm phán của vân đoan, bọn họ không biết ngoại trừ cầu xin tha thứ còn có thể làm gì khác, cho dù ngay cả đám người Hách Thiên Nhai, Đồ lão tà khi chạm phải ánh mắt bá đạo và tĩnh mịch của Trần Lạc, linh hồn không nhịn được cũng run lên, cảm giác đó thật giống như bị tử thần nhìn vào chằm chằm, thấy lạnh cả sống lưng, ngay cả linh hồn lẫn tâm linh đều cảm thấy một loại kinh sợ.

Trần Lạc thờ ơ, hắn chỉ nhìn không nói gì, sau đó nhìn về phía biên hoang. Biên hoang từ lâu đã không còn là sa mạc hoang vu, cả biên hoang đã biến thành một vùng đất khô cằn màu đỏ đậm, màu đỏ ở đây là do máu nhuộm thành, còn khô cằn chính là bị dung nham nung cháy. Trong đám phế tích giữa mặt đất khô cằn, tùy ý có thể thấy được những bộ xương trắng uy nghiêm đáng sợ, không biết có đến bao nhiêu, nhưng khắp nơi đều là xương trắng. Hắn cứ nhìn như thế, sau đó dần dần nhắm mắt lại.

Khi hắn nhắm mắt lại, lôi vân cuồn cuộn trong hư không dần dần tiêu tán, linh tượng khủng bố che kín bầu trời đã biến mất từ lâu, mặt đất không còn run rẩy, biến dị chi linh cũng mờ mờ ẩn đi, long linh không còn thủ hộ, đã trở về trong linh hải, tinh thần chi hồn không còn múa loạn bầu trời, bá thế truyền thuyết thôi không còn bao phủ nữa.

Thời gian từng chút từng chút qua đi, chỉ còn có cuồng phong vẫn liên tục thét gào.

Ban đêm, trời tối đen.

Đột nhiên, một đạo ánh sáng màu xám tỏa ra từ trong phế tích biên hoang, ánh sáng không khác gì một đầu giao long xông thẳng phía chân trời, trong ánh sáng mơ hồ, mọi người nhìn thấy một ngọn núi khổng lồ, hùng vĩ tựa như xuyên qua trời và đất, mênh mông như kỳ qua thiên hạ, hoa lệ như ngân hà, trang nghiêm như bảo tự thiên cổ, nghiên túc tựa đỉnh vô tận, thần thánh như quang minh, từ bi như phật chủ.

Rất nhiều người trong sân đều là lần đầu tiên được chứng kiến một màn đồ sộ bực này, nhưng mọi người cũng biết kỳ quan này chính là ngọn núi phong ấn Táng Cổ trong truyền thuyết.

- Núi Táng Cổ? Núi Táng Cổ rốt cuộc hiện thế rồi!

Hách Thiên Nhai khá là kích động, nỉ non nói.

Những người còn may mắn sống sót, từng người từng người đều vô cùng kích động, nhưng không có ai dám động, bởi vì gia hỏa khiến trong lòng bọn họ sinh ra sợ hãi vẫn còn đứng trên hư không, hắn bất động, không người nào dám động. Trần Lạc vẫn lẳng lặng đứng ở hư không như trướ, nhắm lại hai mắt, cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc hắn mở mắt ra, trong con ngươi dĩ nhiên không còn tĩnh mịch, màu xám đã khôi phục lại như lúc ban đầu, hắn không còn nhìn núi Táng Cổ, hắn nhìn xuống trên mặt đất, phất tay xóa bỏ đi kết giới tự nhiên bảo vệ cho ba người Tần Phấn, Ngạo Phong và Lãnh Cốc.

- Lạc tiểu tử!

Thấy Trần Lạc đã bình thường trở lại, Đồ lão tà lập tức xông qua, nhưng không các nào kết luận Trần Lạc có còn ở trong trạn thái điên cuồng hay không, thế nên không dám tiến sát lại, hỏi:

- Ngươi cứ như vậy tiến vào núi Táng Cổ sao?

- Thì sao? Ngươi cũng muốn ngăn cản ta sao?

Trần Lạc vác Lãnh Cốc lên vai, hai tay ôm lấy Tần Phấn và Ngạo Phong.