Thứ Nữ Công Lược

Chương 586: Duyên phận (Trung)



Từ Lệnh Nghi vội ho một tiếng, Thập Nhất Nương cũng kịp phản ứng.

Hai người dù vội nhưng vẫn ung dung ngồi dậy.

Từ Lệnh Nghi hỏi cậu con trai bé nhỏ: “Ai đánh nhau?”

Cẩn ca nhi nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn phụ thân trấn định tự nhiên, lại nhìn mẫu thân, nhìn qua cũng bình tĩnh thản nhiên: “Cha với nương…” Trong mắt tất cả đều là nghi hoặc.

Từ Lệnh Nghi vẫy tay gọi con trai.

Cẩn ca nhi chạy tới.

Từ Lệnh Nghi bế Cẩn ca nhi. Cười hỏi cậu nhóc: “Cha với nương đánh nhau lúc nào? Hửm?”

“Vừa nãy!” Cẩn ca nhi mở to hai mắt nhìn.

“Con có biết thế nào là đánh nhau không?” Từ Lệnh Nghi hỏi con trai.

Cẩn ca nhi gật đầu: “Tùy Phong đánh nhau! Tùy Phong và Trường An đánh nhau!”

Tùy Phong lúc nào thì đánh nhau với Trường An? Sao lại có thể đánh nhau với Trường An?

Thập Nhất Nương nghe xong cũng không hiểu ra sao.

Từ Lệnh Nghi cũng nghi hoặc hỏi Cẩn ca nhi: “Hai đứa nó đánh nhau như thế nào?”

Cẩn ca nhi lại làm một cái động tác “kìm kẹp”: “Thì đánh nhau như vậy!”

“Vậy vừa nãy cha và nương như vậy sao?”

Cẩn ca nhi nghĩ nửa ngày, lắc đầu.

“Vậy sao con nói phụ thân và nương đánh nhau?”

Khuôn mặt Cẩn ca nhi mờ mịt, nhìn về phía mẫu thân cầu cứu.

Người này, ngay cả con trai cũng muốn lừa gạt!

Thập Nhất Nương oán thầm, vội ôm Cẩn ca nhi qua: “Cẩn ca nhi là tới tìm nương kể chuyện xưa sao?” Nàng ôn nhu hỏi cậu nhóc.

Cẩn ca nhi nghe vậy, gật đầu lia lịa: “Nương, kể chuyện xưa!”

“Được!” Thập Nhất Nương bế con trai xuống giường, “Vậy chúng ta đi kể chuyện xưa!”

Cẩn ca nhi cười vui vẻ.

Nha hoàn, bà tử dán sát ở bên cạnh tấm bình phong nghe động tĩnh, ào ào mà giải tán toàn bộ. Đợi đến lúc Thập Nhất Nương đi ra, thì đã cung kính khoanh tay đứng ở một bên.

Đến giờ hợi, Thập Nhất Nương mới trở về trong phòng một lần nữa.

“Sao lại trễ như vậy?” Từ Lệnh Nghi tựa cả người ở trên giường đọc sách, Cẩn ca nhi ồn ào sao?”

“Không có ạ!” Thập Nhất Nương trừng mắt nhìn Từ Lệnh Nghi một cái, “Vẫn cứ hỏi thiếp thế nào là đánh nhau?”

Từ Lệnh Nghi rất bình tĩnh mà “À” một tiếng, không đếm xỉa tới nói: “Ta không phải là sợ nàng bị mất mặt sao?” Sau đó lại đưa ánh mắt rơi vào quyển sách ở trên tay một lần nữa, một bộ dáng chăm chú đọc sách.

Thập Nhất chán nản.

Cũng may chỉ là trêu đùa nhau một chút, nếu là “đánh nhau” thật, mặt mũi ném đi là được rồi!

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nhỏ giọng nói thầm mấy tiếng kiểu như “Thật là”, “Cũng không biết là ai không chịu buông tay”…

Người kia chỉ làm như không nghe thấy, cùng Thập Nhất Nương nói đến Lương phu nhân nhắc đến chuyện hôn sự này: “Nếu như là cảm thấy cô nương nhà mình lớn lên xuất chúng, không muốn tùy tiện gả cho người, lại cố ý dựa vào cơ hội cháu trai Lương gia mới sinh để tới Yên Kinh, chỉ sợ là có tâm tư, không phải là tâm tư người làm cha nặng, mà chính là tâm tư của cô nương nặng. Ý của ta, không đi gặp cũng được.”

Thập Nhất Nương cũng nghĩ như vậy. Bằng không, nàng cũng sẽ không mở miệng đùa giỡn Từ Lệnh Nghi không thành, ngược lại bị trêu đùa rồi!

“Thiếp biết rồi!” Nàng đáp lời, buông rèm.

Từ Lệnh Nghi gật đầu, nghiêm mặt hỏi nàng: “Đúng rồi, sao nàng lại cùng Cẩn ca nhi nói chuyện ‘đánh nhau’! ”

Thập Nhất Nương không nghĩ tới hắn sẽ hỏi chuyện này, có chút ngoài ý muốn.

Khóe miệng Từ Lệnh Nghi dần dần hiện lên nụ cười: “Nếu không, chúng ta thử một lần xem như thế nào?”

Sự tình phát triển quả nhiên giống như Từ Lệnh Nghi dự liệu.

Chuyện Từ Tự Dụ tự mình trúng tú tài, sau khi mời khách, có không ít gia đình khéo léo mà tỏ vẻ muốn kết thông gia với Từ gia. Lúc trước còn mượn cớ Từ Tự Dụ không có công danh, bây giờ bia đỡ đạn không có, Thập Nhất Nương hơi có chút khó xử.

Nữ nhi của một gia đình cao môn thật sự không thấy, nàng một người cũng không biết, nhưng mà, người khác đối với gia đình họ lại biết rõ. Bởi thiên kim tiểu thư nuôi đều được nuôi ở trong khuê phòng, thăm dò quả thực vô cùng không dễ dàng, chuyện này làm cho trong lòng nàng có chút không chắc.

Suy nghĩ đễn chuyện sau này Từ Tự Dụ sẽ tự lập địa vị trong xã hội, nàng muốn tìm cho Từ Tự Dụ một thê tử có thể một mình cáng đáng việc nhà.

Đúng lúc này, Phương phu nhân dẫn theo con trai đến Yên Kinh.

Dựa theo lễ tiết, trước tiên, Phương phu nhân đến chào hỏi Tam phu nhân.

Thái phu nhân biết thì khẽ gật đầu, thầm nói chuyện với Đỗ ma ma: “Xem ra, vị này của nhà chúng ta cũng bị người túm ở trong lòng bàn tay rồi.”

Đỗ ma ma đang ngồi ở trên ghế con cắt móng chân cho Thái phu nhân, cười nói: “Chỉ cần cuộc sống trải qua êm đẹp, ai bị ai nắm ở trong lòng bàn tay cũng giống nhau.”

Thái phu nhân thản nhiên cười: “Cũng đúng. Bây giờ Tam phòng dọn ra ngõ Tam Tỉnh, ta mắt không thấy, tâm không lo. Chỉ cần có người hiểu biết chống đỡ đến chuyện cuối cùng trong gia đình này là được rồi!”

Đỗ ma ma cười không đáp, hầu hạ Thái phu nhân nghỉ ngơi.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tam phu nhân và Phương phu nhân tới thỉnh an Thái phu nhân.

Phương phu nhân có vóc dáng không cao, ngũ quan đoan chính, đôi mắt ôn hòa, nhìn qua là một phụ nhân rất bình thường. Làm cho Thập Nhất Nương không khỏi nhỏ giọng nói thầm ở trong lòng, bây giờ nếu như là nhìn thấy ở nơi khác, bất luận như thế nào nàng cũng không nghĩ ra được Phương phu nhân có dáng vẻ này. Nhìn dáng dấp, Phương thị không giống như là một phụ nhân, mà giống như là tổ mẫu. Mà đệ đệ của Phương thị chỉ có mười tuổi, lúc tiến lui, mặc dù lễ nghi chu đáo, nhưng trong mắt thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ tò mò lại khiến cậu nhóc thêm mấy phần ngây thơ, lộ ra vẻ dễ thương.

Thái phu nhân nhìn thấy rất thích, kéo tay hỏi bao nhiêu tuổi rồi, đi học vỡ lòng chưa, bình thường thì làm cái gì…. Lại sai người đi mời đám Từ Tự Dụ tới gặp khách.

Phương phu nhân nhìn thấy Từ Tự Dụ, rất là tán thưởng, khen ngợi vài câu, nghe khẩu khí, người ở trong nhà mà Phương Kí đang ở nói về Từ Tự Dụ với không ít lời hay. Tuy Từ Tự Truân lớn hơn Phương Thiếu gia một tuổi, Từ Tự Giới thì kém hơn Phương thiếu gia hai tuổi, nhưng ba người vừa gặp nhau như đã thân quen từ lâu, rất nhanh đã chơi với nhau ở cùng một chỗ. Về phần Cẩn ca nhi và Sân ca nhi tuổi còn nhỏ, được bế tới hành lễ với Phương phu nhân rồi lại được bế về phòng của mình.

Thái phu nhân khách sáo giữ Phương phu nhân ở lại ăn trưa. Phương phu nhân không có từ chối. Nhưng sau khi ăn trưa, Phương phu nhân lấy cớ không quấy rầy Thái phu nhân nghỉ trưa, đứng dậy cáo từ.

Thập Nhất Nương đưa mẹ con Phương thị cùng đoàn người Tam phu nhân tới cửa thùy hoa.

Lúc đang định quay trở về, thì tên sai vặt thở hồng hộc chạy tới.

Nhìn thấy Thập Nhất Nương, hắn thở dài hành lễ: “Tứ phu nhân, tiểu nhân tới Thiều Hoa Viện đưa thiệp cho Nhị phu nhân!”

Thập Nhất Nương sửng sốt.

Nhị phu nhân ít giao du với bên ngoài, không biết là người nào đưa thiếp mời cho Nhị phu nhân.

Nàng để tâm nhìn một chút, phát hiện tới bái phỏng Nhị phu nhân lại là Cao thái thái.

“Các người đây là tại sao?” Cao thái thái nhìn thấy Nhị phu nhân, liền cười nói: “Cách đây vài ngày, lúc Nhu Cẩn xuất giá đều tốt đẹp, sao sang phủ một chuyến, tẩu tẩu nhà muội lại ở trong nhà âm thầm rơi lệ vậy?”

Nhị phu nhân nghe xong, chân mày cau lại.

Nàng ác cảm với Hạng thái thái nhất, ở trong nhà mẹ đẻ của người ta nói lời ong tiếng ve về Hạng gia.

Nhưng không đợi Nhị phu nhân mở miệng phản bác, Cao thái thái lại thở dài một cái thật dài, “Các muội đó, bảo ta nói gì cho phải đây? Một người thì nói năng chua ngoa, nhưng tâm mềm đậu hũ. Nên cũng không từ chối, chỉ là không quản, cũng đã cầm ở trong tay vững vàng mà làm thỏa đáng rồi, nhưng, ngoài miệng thì không thừa nhận. Một người thì từ nhỏ đã bị làm hư, nói chuyện không che không đậy, ngay cả nên cong cũng không cong một chút. Theo lý thuyết, thì ta là một người ngoài, không nên xen vào trong chuyện của các muội, lúc trước, ta cũng chỉ ở một bên nhìn, sau lưng nói tẩu tẩu nhà muội (Hạng thái thái). Nhưng các muội lần này, ta thật sự là nhìn không được rồi!”

Tiên phát chế nhân!

Trong đầu Nhị phu nhân hiện lên bốn chữ như vậy, nhưng vẫn im hơi lặng tiếng nâng chén trà lên uống một ngụm.

Cao thái thái cảm thấy vị cô phu nhân này của Hạng gia cũng không phải là người dễ nói chuyện. Nàng cũng không thèm để ý, sắc mặt tối sầm lại, tiếp tục nói: “Ta cũng không nói cái khác, chỉ nói chuyện hôn sự của Từ gia Nhị thiếu gia và Nhu Nột nhà chúng ta đi! Nếu không phải là các muội làm ầm ĩ, sao đến nỗi có cục diện như ngày hôm nay? Nhị thiếu gia Từ gia thì dễ nói, dù sao cũng là nam tử, có thể từ từ chọn lựa.

Nhưng lại để Nhu Nột nhà chúng ta chậm trễ….!”

Đôi mi thanh tú của Nhị phu nhân cau lại.

Ban đầu là tẩu tẩu cảm thấy bị khinh thường, trách mình tự tung tự tác quản chuyện trong nhà, bất chấp ba bảy hai mươi mốt (mọi việc) chỉ biết một mực cự tuyệt. Bây giờ chuyện hôn sự của Nhu Nột không thuận, ngược lại đổ tội hết lên người mình!

Cao thái thái nói xong, đầu óc của Nhị phu nhân lại quay vòng vòng cực kỳ nhanh.

Bình thường mình không có gì lui tới với Cao thái thái. Dựa vào quan hệ như vậy giữa hai người thường là “Không có chuyện gì thì không đến điện Tam Bảo”. Cao thái thái mở miệng đã nhắc tới chuyện hôn sự của Từ Tự Dụ và Nhu Nột, chẳng lẽ….

Nghĩ tới đây, sắc mặt Nhị phu nhân khẽ biến.

Từ gia cũng không phải là cái vườn rau xanh, muốn làm mai thì làm mai, không muốn làm mai thì đại náo một trận.

Đừng nói Từ Tự Dụ hôm nay trúng tú tài, Tần thị lại mất, con đường sau này càng đi càng rộng. Có điều bây giờ Từ Tự Dụ vẫn chưa có hôn ước. Nếu Tần thị còn sống, thì nàng ta cũng không có khả năng lại đi làm những chuyện nhục nhã Từ gia này.

” Trước đây Cao thái thái can dự đến chuyện của tẩu tẩu nhà muội không ít, dù sao cũng không hiểu rõ tình hình.” Nhị phu nhân dùng từ ngữ sắc bén nói: “Ban đầu tẩu tẩu cảm thấy muội nói ra mối nhân duyên này sẽ bị nhục nhã, mặc kệ như thế nào cũng không đồng ý. Vì chuyện này, trong lòng Thái phu nhân nhà muội đã không thoải mái, ngay cả Tứ đệ muội, cho tới bây giờ chỉ sợ vẫn còn trách muội làm việc không thỏa đáng. Nói như thế nào thì nói, muội nghe ý này của Cao thái thái, thậm chí còn có chút ý tứ là đang trách móc muội? Nếu như để cho tẩu tẩu muội biết được, ngay cả Cao thái thái cũng muốn oán trách muội, chỉ sợ tẩu ấy cũng cảm thấy Cao thái thái không đặt mình trong mắt, lại muốn gả con gái của mình (Hạng thái thái) cho một gia đình như vậy….”

Cao thái thái nghe thấy những lời này càng nói càng thâm, nghĩ tới mình tới để hòa giải, cũng không phải là tới để cãi nhau, lập tức cười nói: “Lời này của cô phu nhân nói có lý. Nhưng mà, có thể cô phu nhân ở góa quá lâu, làm chuyện gì cũng đều một mình, quên mất thương lượng với tẩu tẩu nhà muội…”

Lại nói đến chuyện năm đó sao Hạng thái thái không đồng ý, “Bằng không, dựa vào giao tình của hai nhà, mối nhân duyên này đã sớm kết được rồi, sao còn chờ tới hôm nay?” Lại cười nói, “Hơn nữa, hai đứa trẻ này thật sự đúng là có chút duyên phận! Bằng không, sao lúc một người thì vội vã gả đi thì một người khác lại trúng tú tài đây!”

Suy đoán trong lòng đã được chứng thực, Nhị phu nhân lạnh lùng cười một tiếng, chẳng muốn cùng Cao thái thái nhiều lời, không yên lòng mà ngồi ở chỗ đó nghe.

Cao thái thái cũng không buông tha, tiếp tục ở đó thở ngắn than dài nói: “Cái tính khí đó của tẩu tẩu nhà muội, muội là người hiểu rõ nhất…. Những năm gần đây, Hạng đại nhân đang tại chức, tẩu tẩu muội vì chiếu cố Hạng đại nhân, cũng chạy ngược chạy xuôi theo, chịu khổ không ít. Thật không dễ dàng nuôi mấy đứa trẻ lớn lên, trước là có chuyện của Diệc Gia, sau là có chuyện của Nhu Nột, cứ thế mà khiến đầu óc của tẩu tẩu muội không sáng suốt, ngay cả nói chuyện ở trước mặt người khác cũng không nể mặt. Muội cũng không biết, trong nhà mở tiệc chiêu đãi trước đó vài ngày, Hạng thái thái bị biểu tẩu ta nói châm chọc vài câu. Nếu như là bình thường, tẩu tẩu muội sao chịu được cơn tức như vậy. Nhưng mà lần này, lại không nói một lời, mang theo Nhu Nột và Diệc Gia đi trở về phủ, về đến nhà lại khóc lớn một hồi.”

“Lúc ấy Nhu Nột cũng ở đó. Xảy ra loại chuyện như vậy, cuối cùng con bé vẫn an ủi đại tẩu muội.”

“Đều nói Nhu Nột trầm ổn, người chững chạc. Nhưng dù có chững chạc hơn nữa, thì con bé cũng chỉ là một cô nương mười bảy, mười tám tuổi. Ta không tin trong lòng Nhu Nột không có một chút khổ sở nào! Bằng không, ngày đó Nhị thiếu gia mở tiệc chiêu đãi, sao Nhu Nột lại mặc kệ như thế nào cũng không đồng ý ra cửa. Vẫn là sợ người khác chê cười!”

Dù Nhị phu nhân bất hòa với tẩu tẩu mình, nhưng vẫn thương mấy đứa cháu gái này.

Nghe vậy không khỏi trầm mặc xuống.