Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Chương 18: Ghen



Mẹ Cấn hất mặt lên trời như điều ông nói là thản nhiên, bà vui vẻ phấn khích nói:

“Nếu mà thật như vậy thì có khi không lâu nữa tôi sẽ có cháu đó!!!”

Ba Cấn giật mình với cái trí tưởng tượng phong phú của bà xã ông. Ông thở dài lắc đầu, thật ra ông biết vì sao vợ ông mến cô con dâu này như vậy.

Theo như ông nhớ hình như vợ ông kể lần đầu tiên gặp An An là ở trên đường.

Trong lúc bà đi dạo, đột nhiên thấy một đám đông đang bu lại. Vì tính tò mò bà cũng đi tới xem, nào ngờ lại thấy một người đang ngất xỉu.

Đám đông lúc này vẫn đang nhốn nháo không ai chịu gọi cấp cứu. Nào ngờ có một cô bé trung học chạy vào sơ cứu cho người nọ.

Khi đó, cô bé hô to lên kêu mọi người gọi cấp cứu tới lúc này mới có người đi gọi.

Nhìn khuôn mặt non nớt đó ấy vậy mà có thể cứu sống một người. Lúc xe cấp cứu tới, người vừa bất tỉnh cũng có ý thức lại.

Ngay lúc đó, bà còn định khen con bé một tiếng ai ngờ con bé quay lưng đi tới chiếc xe Mercedes gần đó lên xe rời đi.

Lần tiếp theo hình như là lúc Trương Gia trở thành đối tác của ông. Khi Trương Gia tổ chức sinh nhật 17 tuổi của con bé An An vợ chồng ông cũng có mặt.

Khi đó, vừa nhìn thấy con bé mắt của bà ấy đã sáng lên hớt ha hớt hải đi nhận con dâu.

Dù chỉ là lần đầu gặp mặt, ông đã cảm thấy đứa trẻ này thật sự rất ngoan ngoãn, không kiêu ngạo hống hách như những tiểu thư nhà khác.

Về phía mắt nhìn người của vợ ông, ông chấm 10/10 không ai có thể qua mắt được bà cả.

Mẹ Cấn thấy ông ngây người ra như đang suy nghĩ gì đó liền nhéo mạnh vào mặt khiến ông giật mình:

“UI UI DA.”

Mẹ Cấn nghiến răng nghiến lợi hỏi:

“Ông đang nhớ đến con nào? Hả?”

Ba Cấn xoa xoa hai cái má, đau đớn nói:

“Tôi không phải 24/24 đều ở bên bà sao? Đi công tác bà cũng đi theo, tôi còn thời gian đâu mà dành nhớ ai?”

Mẹ Cấn thấy cũng có lý gật đầu xem như bỏ qua, xoay người đến tủ quần áo lấy đồ đi vào phòng tắm.

Ba Cấn bị đau cũng chỉ biết cắn răng khóc thầm.

...****************...

Sáng hôm sau, Trì Châu sẵn đường đi đến bệnh viện nên đã đưa cô về nhà.

Trương Tuệ An định mở cửa đi ra nhưng bị anh ấy ngăn lại, Trì Châu bước xuống trước tự mình vòng qua mở cửa xe cho cô.

Cô cũng ngạc nhiên vì hành động này của Trì Châu nên ngại ngùng đỏ mặt nói:

“Cậu không cần phải như vậy đâu.”

Trì Châu bật cười đút hai tay vào túi quần nói:

“Không phải thời đi học tớ vẫn luôn làm như thế với cậu sao? Với cả chỉ là mở cửa thôi cậu cũng phải cho tớ thể hiện chứ.”

Trương Tuệ An phì cười, tít cả mắt nói:

“Trời ơi, cậu mà cứ như vậy sẽ không kiếm được người thương đâu. Những hành động tinh tế như vậy phải để dành cho người đặc biệt thôi.”

Trì Châu cười nhạt, lòng hơi nhói miễn cưỡng nói:

“Vậy sao? Tớ không biết.”

Người đặc biệt trong lòng Trì Châu không phải đang đứng trước mặt sao? Đó giờ những hành động này anh ấy cũng chưa từng dành cho ai khác ngoài cô..

Nếu như biết được cô lại cưới sớm như vậy anh đã không tự mình an ủi mình rằng cô sẽ không cưới sớm mình chắc chắn sẽ không muộn.

Dù cô có quen ai đi chăng nữa đợi đến khi anh học y xong còn cô chia tay bọn họ anh ấy vẫn sẽ có cơ hội.

Nào ngờ cô lại là đi theo chồng nếu biết sớm sẽ mất cô anh ấy cũng sẽ ngay lập tức theo đuổi, Trì Châu thấp giọng cười khổ.

Trương Tuệ An nhìn đồng hồ trên tay, sợ Trì Châu sẽ trễ làm hấp tấp nói:

“Ê, sắp trễ giờ làm của cậu rồi. Mau đi đi.”

Trì Châu mỉm cười nhìn cô nói:

“Đợi cậu vào nhà rồi tớ sẽ đi mà.”

Cô nghe anh ấy nói xong cũng vẫy tay tạm biệt thong thả bước vào trong. Đi vào đến phòng khách đột nhiên lại đụng đầu vào một vòm ngực cứng rắn.

Mũi Trương Tuệ An bị đau cô kêu lên một tiếng còn dùng tay xoa xoa cái mũi:

“Ây da, cái mũi của tôi.”

Cô thương tấm ngẩng đầu lên định oán hận lại đập trúng cái ánh mắt giết người của Cấn Niên.

Cô như bị ai sờ gáy mà trong lòng chột dạ, cô cười cười lùi về phía sau vài bước.

Cấn Niên từ đầu tới cuối chỉ cụp mắt nhìn cô, xung quanh nồng nàn sát khí khiến cô mất tự nhiên.

Khi nãy Cấn Niên vừa nghe tiếng xe đã đi tới xem nào ngờ trước mặt lại xuất hiện một màn như vậy.

Bạn thân? Thân đến nỗi mà mở cửa xe còn nhìn nhau âu yếm như vậy?

Trong phút chốc, đầu của anh như muốn bốc khói người này là đang có ý định cho anh mọc sừng sao?

Nhìn sắc mặt của anh bỗng dưng cô như con rùa rụt cổ muốn bỏ trốn khỏi đây. Lúc định đi qua anh lại bị giọng nói khàn đặc hỏi:

“Tối cô qua đêm ở nhà người đàn ông mới đưa cô về sao? Một nam một nữ?”

Trương Tuệ An đứng hình lập tức phản bác:

“Không phải có mỗi tôi đâu, là mấy người bạn của tôi đó. Tận 5 người chứ có phải 2 người đâu mà anh nhìn tôi như vậy.”

Cấn Niên đút hai tay vào túi quần nhìn cô, giở giọng cảnh cáo:

“Cô là phụ nữ có chồng rồi, đối với mấy người bạn khác giới thì nên xem lại một chút đi. Đừng tùy tiện ở lại nhà bọn họ. Chẳng ra thể thống tí nào.”

Trương Tuệ An bị chọc đúng chỗ ngứa cả người liền sững lên:

“Anh đang nói cái quái quỷ gì vậy? Anh là ai mà quản tôi chứ? Bạn tôi chứ có phải người nào xa lạ đâu? Với cả anh có quyền gì cấm tôi chơi với ai mà có cấm tại sao tôi phải nghe?”

“Còn nữa không phải chúng ta chỉ là liên hôn thương mại thôi hay sao. Chia tay mấy hồi mà anh quản lắm thế!!”

Trương Tuệ An tức giận lườm anh, có lẽ vì cãi to tiếng nên quản gia Lý cũng đi xuống.

Cấn Niên nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc nhìn cô, những điều cô nói như là đánh anh một bạt tay khiến anh tỉnh ngộ.

Anh và cô chỉ là hai đường thẳng song song buộc đi cùng nhau chỉ vì lợi ích.

Thế thì anh lấy cái quyền gì mà cấm cô không được thân thiết với người khác?

Nhưng Cấn Niên cũng không chịu thua, lạnh nhạt nói:

“Liên hôn nhưng mà cô không phải cũng có ký tên vào giấy đăng ký kết hôn sao? Chừng nào cô và tôi ly hôn thì khi đó tôi mới không thèm xen vào cuộc sống riêng của cô nữa.”

Cô cười lạnh, tức giận không nói nên lời cũng không thèm đếm xỉa tới anh nữa chạy lên phòng.

Quản gia Lý nhìn hai đứa trẻ mà rầu rĩ, lắc đầu đi đến hỏi anh:

“Con có muốn ăn sáng không để ông cho người đi làm bữa sáng.”

Cấn Niên làm gì mà còn tâm trạng ăn nữa, ăn mỗi cục tức này là no rồi, anh mắng thầm trong miệng:

“Cứng đầu.”

Anh không nói gì mà đi thẳng ra ngoài, quản gia Lý bây giờ thật sự hết cách rồi. Hai đứa này ngày nào cũng cãi nhau như thế sớm muộn gì cũng tan nhà nát cửa.

Trương Tuệ An lên phòng bực bội, tên đó là ai mà quản cô.

Dòng thứ nhiều chuyện, muốn quản thì kiếm Tần Khuê của anh mà quản.

Cô có là gì của anh ngoài cái danh phận đâu mà quản quản.

Trương Tuệ An tức tối nhưng vẫn có điều thắc mắc hơn. Cô quăng túi xách của mình một xó rồi đi lại bàn làm việc.

Cô mở laptop lên thử bấm tên của nguyên chủ lên web tìm kiếm.

Nó hiện ra hàng loạt thông tin về cô: gia thế, học thức, giỏi giang, xinh đẹp, làm dâu gia tộc mạnh nhất,v.v..

Trương Tuệ An buộc phải sàng lọc thông tin, tìm những cái nổi bật nhất để đọc.

Sàng lọc một hồi cô cuối cùng cũng biết được cô có một chuỗi nhà hàng Pháp khá nổi tiếng ở đây, cô còn có 2 quán bar lớn nhất nhưng 2 quán đều là cô cùng bạn góp tiền xây lên.

Còn mấy chuỗi nhà hàng đó vẫn là do cô quản lý. Trương Tuệ An đọc mà ngớ người, dùng tay xoa nhẹ mi tâm.

Khi còn ở thế giới của mình cô cũng không được như nguyên chủ. Người ngợm thì xấu xí, làm việc hậu đậu lại còn không có tí thành tích nổi bật nào.