Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Chương 23: Ánh Trăng Sáng Trở Về



Giữa đường đến sân bay, cô giục Cấn Niên đỗ lại gần tiệm hoa. Trương Tuệ An muốn đích thân lựa một bó hoa tặng cho mẹ Cấn.

Tất nhiên, Cấn Niên không nói gì cũng không cằn nhằn cô làm màu. Anh dừng xe đối diện với tiệm hoa, cô cầm lấy túi xách của mình rồi nhìn anh nói:

“Tôi đi vào trong đó lựa cho, anh ngồi đợi tôi một lát tôi sẽ ra ngay.”

Cấn Niên gật đầu không bày tỏ ý kiến.

Trương Tuệ An vào trong đó khoảng mười lăm phút, lúc đi ra cầm theo một bó hoa baby đi ra.

Ngồi vào trong xe, lúc thắt dây an toàn xong cô ôm bó hoa baby vào lòng cười khẽ nói:

“Tôi không biết mẹ thích hoa gì nữa nên thấy loại hoa này rất đẹp nên tôi chọn nó. Anh thấy sao đẹp không?”

Cô quay sang khoe với Cấn Niên, anh lạnh nhạt nhìn bó hoa như bị ép buộc miễn cưỡng nói:

“Cũng được.”

Trương Tuệ An bĩu môi không hài lòng, quay đầu nhại lại lời vừa nãy của anh:

“Cũng được.”

“Đẹp như vậy mà kêu cũng được, đúng là con người chả có mắt nhìn.”

Cấn Niên như giả vờ không nghe cô nói, khởi động xe tiếp tục di chuyển.

Đến sân bay…

Khi vừa nhìn thấy ba mẹ Cấn cô đã phấn khích hét lên:

“BA, MẸ Ở ĐÂY AAAAAAAAAA.”

Cấn Niên đứng bên cạnh nhíu mày nhìn cô, cô lại đang phấn khích cũng không thèm đoái hoài tới cái ánh mắt kỳ thị đó của anh làm gì.

Ai đi qua đi lại cũng phải ngoái nhìn lại cô vì những hành động kỳ lạ.

Khi ba mẹ Cấn thấy cô, mẹ Cấn cưng chiều chạy tới ôm cô vào lòng vui mừng nói:

“Trời ơi bảo bối, mẹ nhớ con quá.”

Trương Tuệ An híp mắt cười rạng rỡ nói:

“Con cũng nhớ mẹ lắm.”

Lúc mẹ Cấn buông cô ra, cô đưa bó hoa baby ra trước mặt mẹ Cấn, ngại ngùng nói:

“Con không biết mẹ thích hoa gì với cả hoa này cũng rất đẹp nên con mua tặng mẹ.”

Mẹ Cấn cảm động nhận lấy bó hoa, cưng chiều thơm vào má của cô một cái:

“Đúng là con gái của mẹ, hai người đàn ông này con nhìn vậy thôi chứ có bao giờ tặng hoa cho mẹ đâu. Đúng là cha nào con nấy, toàn thứ vô tâm. Con xem đúng không?”

Trương Tuệ An cười cười gãi đầu không nói gì. Nhưng trong suy nghĩ của cô là đang mắng chửi Cấn Niên thậm tệ.

Con trai mẹ không những vô tâm đâu, còn tồi tệ, gia trưởng, khó tính, khó ưa nhất hệ mặt trời này đó!!!

Cô liếc nhìn anh hừ nhẹ một cái, anh không hiểu nheo mắt nhìn cô trên mặt viết ra một dấu chấm hỏi to đùng.

Mẹ Cấn nãy giờ không thèm nhìn sang anh một cái nào, chỉ vui mừng khoác tay con dâu, cả hai cười cười nói nói chuẩn bị đi ra xe.

Ba Cấn cũng bị chung số phận với Cẩn Niên chỉ có thể khịt mũi ra hiệu mình đang bất mãn nhưng vẫn bị cho ăn cả cân bơ.

Lúc cả nhà bọn họ định quay người đi ra xe, phía sau có giọng nói thánh thót truyền đến:

“ANH NIÊN NIÊNNNNNNN.”

Mẹ Cấn và cô khó hiểu nhìn nhau, sau đó 4 người quay người lại ai nấy đều cau mày.

Từ trong đám đông, một người phụ nữ eo thon, chân dài, tóc màu đỏ đô, ăn mặc chỗ hở chỗ kín còn trang điểm lố lăng chạy đến trước mặt Cấn Niên ôm chầm lấy anh nói:

“Em nhớ anh quá, anh đến đón em sao?”

Mặt của cô và ba mẹ Cấn nghệch ra, Trương Tuệ An chớp chớp mắt còn chưa hiểu chuyện gì mẹ Cấn đã vỗ về cô nói:

“Con để mẹ đừng nóng giận.”

Cô nhìn mẹ không hiểu ý mẹ nói gì, chưa kịp hỏi mẹ Cấn đã tiến lên phía trước nắm lấy tóc của cô gái đó nói:

“Con khốn này, mày còn dám vác mặt về đây sao? Nhận tiền rồi còn dám quay về đây còn đứng trước mặt con dâu bảo bối của tao ôm ôm ấp ấp con trai tao sao?”

Nghe mẹ Cấn nói một tràng trong lòng cô cũng đã biết được người trước mặt là ai.

Tần Khuê.

Cô ta về rồi.

Niềm vui lâng lâng trong lòng bỗng dâng lên, nữ chính về rồi không phải cô sẽ sớm được tự do sao?

Đang chìm trong sự vui sướng đột nhiên tiếng chửi mắng của mẹ Cấn lôi cô từ trên cao trở về thực tại. Cô nhìn Tần Khuê khốn đốn, chật vật nằm dưới sàn bị mẹ Cấn dạy dỗ:

“Mày hứa với tao như nào? Cho tiền mày ăn học ở bên nước ngoài đã đời bây giờ lại vác mặt về đây? Định ăn bám con bà tiếp sao bà cho mày chết!!”

Người ở sân bay cũng vây đến xem trận đánh ghen này, nhiều người còn cầm điện thoại để livestream.

Lúc mẹ Cấn định tán Tần Khuê nhưng tay bị Cấn Niên cản lại xô bà ra đỡ lấy Tần Khuê ở dưới đất đứng dậy:

“Mẹ à, bình tĩnh đi.”

Ba Cấn cũng tới ôm lấy mẹ Cấn ngăn cản, nếu bà còn tức giận nữa ông sợ huyết áp của bà sẽ tăng lên.

Từ đầu đến cuối Trương Tuệ An chỉ đứng một bên xem kịch, ngoài mặt tỏ ra thê thảm nhưng trong lòng cô hiện giờ nhưng có người đang nhảy múa vậy.

«Ây ây, nam chính ra tay rồi kìa. Đúng là anh hùng cứu mỹ nhân có khác. Nhưng mà sau tên này dám xô mẹ chồng tôi thế hả ê??? Cứu thì cứu mắc gì xô mẹ tôi, tên này sau nay anh bất hiếu dữ vậy?»

«Khoan, lúc chưa gặp tôi còn tưởng Tần Khuê đẹp như nào, tác giả cũng diễn tả đẹp như vậy sao khi gặp rồi tôi lại thấy xấu quắc thế? What the f*ck, tác giả có nhầm không?»

Khi mẹ Cấn vẫn còn muốn xông lên, Cấn Niên nhịn không được lớn tiếng nạt vào mặt bà:

“MẸ THÔI ĐI.”

Mẹ Cấn trợn mắt không tin nhìn anh không nói gì, anh cũng nhận ra mình lỡ lời giọng nói khô khốc muốn nói:

“Mẹ…”

Trương Tuệ An nghe anh lớn tiếng với mẹ Cấn lúc này mới bất bình lên tiếng nói:

“Được rồi.”

Cô đi tới đỡ mẹ Cấn, lạnh lùng liếc nhìn anh và Tần khuê trước mặt nhếch môi khinh bỉ, mở miệng mỉa mai:

“Như vậy là đủ rồi, đưa cô ấy về đi. Còn ba mẹ tôi sẽ gọi cho bắt taxi gần đây đến đón. Không làm phiền hai người đâu. Chăm sóc ánh trăng của anh cho tốt vào mai mốt có chuyện gì đừng đổ thừa là được.”

Cấn Niên bất động nhìn cô, những lời cô nói khiến tim anh như bị thứ gì đó đâm vào khiến nó rỉ máu rất đau…

Trương Tuệ An nhìn mẹ Cấn dịu dàng, vuốt lưng bà để bà hạ hỏa nhẹ nhàng nói:

“Mẹ, mình về nhé?”

Mẹ Cấn đau lòng xót xa thay cho cô nhưng nhìn nụ cười dịu dàng của con dâu mình bà chỉ biết thở dài gật đầu.

Cô dìu mẹ Cấn ra ngoài, ba Cấn đứng bên cạnh kéo vali. Trước khi rời đi còn nhìn anh lắc đầu, trên mặt ông đầy vẻ thất vọng.

Ông chưa từng nghĩ ông sẽ dạy đứa con trai duy nhất của mình thành một người như bây giờ.

Cấn Niên đứng bất động từ đầu tới cuối, chân tay muốn rũ ra không còn chút sức lực nào.

Nhưng từ nhỏ đến lớn thứ anh kiêng kị nhất là để lộ cảm xúc cho người khác thấy.

Ngay lúc này cũng vậy, nhìn anh lạnh lùng bình thản như không có chuyện gì nhưng nãy giờ không biết bao nhiêu con sóng muốn cuốn trôi anh đi rồi.

Tần Khuê nhếch môi hài lòng, khi nãy cô ta thấy và cũng biết anh đến đây không phải để đón cô ta.

Nhưng mà cô ta muốn đánh cược mốt lần, để xem người đàn ông này còn quan tâm cô ta hay không.

Quả thật là cô ta đoán không sai, anh vẫn còn quan tâm đến cô ta. Tuy bị đánh đau nhưng những chuyện này không là gì cả.

Nếu như có Cấn Niên đứng về phía cô ta thì cô ta nhất định kế hoạch sau này sẽ thành công mỹ mãn.

Khi thấy bóng ba người đã đi xa, Tần Khuê giả vờ rên rỉ đau đớn:

“A.”

“Hức hức, đau quá.”

Cấn Niên cũng vì vậy mà hoàn hồn, đỡ Tần Khuê nhìn cô ta hỏi:

“Vẫn ổn chứ?”

Tần Khuê run rẩy nép vào người anh nói:

“E…em không sao, như…nhưng mà mẹ anh…anh nên đi với họ. E…em hiểu lầm em tưởng anh tới đón em. Em…em xin lỗi.”

Cấn Niên không có tí cảm xúc nào chỉ lạnh lùng nói:

“Bây giờ đi bệnh viện trước, cô cũng gọi người thân của cô đi.”