Thú Tu Thành Thần

Chương 1236: Trưởng Lão Khó Dễ



Chuyện giữa hắn và Lâm Thiến Thiến coi như đã xử lý xong, bây giờ chỉ cần chờ tin tốt từ nàng nữa thôi. Nàng ta nghiêm túc như thế thì ít ra cũng sẽ làm hết sức, còn được hay không thì tính sau thôi, hắn cũng quen cảnh nước đến chân mới nhảy rồi.

Băng Thần quay về chỗ Vương Phi sau đó khẽ giọng:

“Chúng ta đi về thôi sư phụ.”

Hai người vừa tính rời đi thì một trưởng lão bên Vũ phái ngạc nhiên hỏi:

“Tiểu tử này sao lại bái Vương Phi trưởng lão của Vân phái làm sư phụ?”

Băng Thần dừng lại bước chân của mình, hắn biết chuyện này nhất định sẽ có người hỏi tới. Vương Phi không có ý định đứng ra giải thích cho hắn bởi nàng cũng giống như hắn thôi, tự hắn lên tiếng rồi họ xác nhận lại từ chưởng môn thì sẽ cảm thấy tin cậy hơn.

Hắn mỉm cười rất lễ độ:

“Thưa các trưởng lão, đệ tử bị truyền tống nhầm bí cảnh, sau đó ta khảo hạch ở trong đó luôn cho đỡ tốn công. Sau khi khảo hạch xong thì may mắn qua ải, ta yêu thích luyện đan lại được Vương trưởng lão đề nghị làm đệ tử nên đã đồng ý.

Mấy cái trưởng lão nhìn nhau:

“Đan sư?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Đúng thế, ta đánh nhau còn thua xa ta luyện đan.”

Một cái trưởng lão cười cười:

“Thôi thôi, đã là để tử của Vương trưởng lão thì mọi người bỏ qua đi, biết đâu qua ngàn năm nữa lại có một cái Vương trưởng lão. Khi đó trách nhiệm luyện đan dược của Vương trưởng lão cũng sẽ được san sẻ ít nhiều. “

Một cái trưởng lão cũng lên tiếng:

“Đệ tử đầu tiên của Vương trưởng lão nên đừng ý kiến nhiều, bỏ đi, bỏ đi thôi.”

Mấy người này là trưởng lão thân cận chưởng môn, còn người đưa ra câu hỏi chính là người thân với thế lực truyền thống của Vũ phái. Bọn họ biết chắc Long gia sẽ không buông tha Băng Thần thế nên mỗi người một loại ý kiến hoàn toàn trái ngược với nhau.

Lâm Thiên Linh thấy có hai luồng ý kiến rõ rệt thì biết mình cũng phải tỏ thái độ, nếu không đây sẽ trở thành một hỗn loạn nho nhỏ.Với lại rõ ràng nàng ủng hộ Băng Thần ở bên Vân phái, như thế ít nhất con gái nàng có thể ở gần Tinh Nguyệt Kiếm.

Nàng ra vẻ nghiêm túc nói:

“Thanh trưởng lão nói phải, Vương Phi trưởng lão cống hiến cho tông môn không ít, chẳng lẽ lại đi giành lấy đệ tử nàng ấy nhìn trúng. Huống chi tình hình đan dược trong tương lai của tông môn quả thật đáng lo, có người phụ giúp Vương Phi trưởng lão thì tốt.”

Mấy cái trưởng lão có ý phản đối Băng Thần đi về Vân phái nhìn nhau vẻ mặt không cam tâm chút nào. Tuy mục đích của họ không giống nhau nhưng trước tiên Băng Thần phải ở Vũ phái đã thì họ mới có thể hiện thực hóa ý định

Vương Phi dẫn hắn về chỗ ở của mình sau đó vui vẻ khen:

“Ngươi xử lý được đấy, vừa làm hòa chuyện khó xử trước đó, bây giờ lại khiến cho Lâm gia cô nương người mang ơn ngược lại. Nói chuyện với mấy cái trưởng lão cũng tỏ ra rất lễ độ, mấy cái lão già kia rất coi trọng chuyện lễ nghi. "

Băng Thần khẽ giọng hỏi:

“Cô nàng đó chẳng hiểu sao lại muốn ta nhận chủ với thanh kiếm đó nữa, nàng ta hình như quá mức cao thượng rồi thì phải. Nếu đổi lại là người khác thì làm sao có chuyện nhường ra thanh bảo kiếm đó, sợ sẽ làm thịt ta luôn chứ đừng nói.”

Vương Phi cười nói:

“Ngươi yên tâm đi, Vũ phái người đáng để ngươi coi chừng hơn, còn Lâm gia người có ân tất trả có thù tất báo. Lời bọn họ nói ra đáng tin, cái này ta có thể đảm bảo với ngươi, ngược lại ta cũng đảm bảo Long gia chắc chắn sẽ kiếm chuyện với ngươi.”

Với hành động của Long Hác cùng với thái độ của các trưởng lão khi chứng kiến thì sự việc như thế này đã diễn ra từ trước khi khảo hạch. Không hiểu cô nàng kia rốt cuộc nghĩ cái gì lại làm ra một cuộc kêu gọi mọi người đi khảo hạch, con ông cháu cha thì rớt đậu vẫn như nhau.

Băng Thần cười nói:

“Có sư phụ bảo vệ rồi thì ta có gì phải lo lắng cơ chứ.”

Vương Phi không phản đối, đệ tử của nàng mà nàng không bảo vệ thì ai bảo vệ:

“Mảnh đất sau núi này ngươi tùy tiện dựng một căn nhà để ở, năm nay luật thay đổi nên dù thế nào ngươi cũng chỉ có thể bắt đầu từ ngoại môn. Chừng nào ngươi lên được Hạch Tâm đệ tử thì sư phụ sẽ rước ngươi về ở chung với ta. “

Hắn ta nghe thế cười hỏi:

“Thế bao giờ thì ta có thể lên làm nội môn đệ tử, rồi bao giờ mới có thể trở thành Hạch Tâm đệ tử?”

Vương Phi cười nói:

“Nếu ngươi có đủ thực lực thì năm nay vào tháng chín sẽ có một đợt tuyển chọn đệ tử Nội Môn, một tháng sau đó sẽ tuyển chọn Hạch Tâm đệ tử. Ngươi đánh thắng được Long Hác thì cũng có cơ hội để trở thành Nội Môn đệ tử đó.”

Băng Thần mỉm cười khẽ giọng:

“Biết đâu ta còn trở thành Hạch Tâm đệ tử luôn thì sao?”

Vương Phi lắc đầu khẽ giọng:

“Chuyện đó gần như không thể nào, lần này ngươi làm được chuyện phi thường cũng nhờ Tinh Nguyệt Kiếm có nội tại mạnh mẽ. Nhưng thi đấu vào Hạch Tâm đệ tử hàng ngũ thì phải dùng đổ của môn phái cung cấp thế nên không thể nào như hôm nay được.

Chưa kể đệ tử Hạch Tâm luôn bị giới hạn 100 người, mỗi năm tốt nghiệp và nhận chức vụ trong môn phái chỉ có vài người. Trong khi nội môn đệ tử có tới ngàn vạn, tất cả tinh hoa trong những người đó đều chung ước muốn trở thành hạch tâm đệ tử.”

Băng Thần gật đầu:

“Công nhận khó thật, đã thế còn có mấy người con cái trưởng lão nữa, cạnh tranh sẽ cực kỳ khắc nghiệt.Ai lấy cũng đều Vũ Thần Bát Trọng, thậm chí nhiều người còn đạt được Cửu Trọng mấy tháng nữa đạt Siêu Phàm cũng là chuyện bình thường.”

Vương Phi nghe nhắc đến chuyện này thì cũng chỉ có thể an ủi:

“Năm nay trước tiên ngươi trở thành nội môn đệ tử cái đã, sàng năm có thể thử đột phá trở thành Hạch Tâm đệ tử. Dù sao thời gian trong môn phái cũng là ngày dài tháng rộng, trừ chưởng môn thì có ai năm đầu trở thành Hạch Tâm đệ tử đâu.”

Nàng ta không muốn nói ra chứ chưởng môn vẫn còn thua xa Băng Thần, ít nhất thì thiên phú chắc chắn cũng thua. Lý do bởi vì hắn ta mới hơn hai mươi đã Vũ Thần rồi, còn chưởng môn thì phải tận năm 32 tuổi mới đạt Vũ Thần.

Câu chuyện về khả năng của chưởng môn thì chẳng khác gì truyền thuyết cả, nàng tin tưởng đệ tử của mình có thể đi xa hơn cả chương môn. Lúc đó với tư cách sư phụ của chưởng môn thì nàng có thể trở thành Thái Thượng Hoàng.

Nếu đã trở thành Thái Thượng Hoàng thì Vương tộc ba đời đều sẽ được Vân Vũ Phái nhất mực bảo vệ. Nghĩ đến chuyện này nàng đang vui vẻ lại đột nhiên cụt hứng, ba đời đâu ra cơ chứ, không giải quyết được vấn đề thì nàng toi coi như Vương gia tuyệt hậu.

Nàng nắm lấy áo của Băng Thần khẽ giọng:

“Ngươi rốt cuộc cách giảm thiểu những đớn đau do thể chất của ta mang lại hay không?”

Không tìm cách chữa ngay được thì tìm cách áp chế trước cũng được, Băng Thần hơi nghĩ một chút rồi đáp lại:

“Có chứ, ta truyền cho sư phụ một cái tâm pháp để ngươi kiềm chế lại thể chất của mình mỗi khi nó bạo động. Như thế đau đớn của ngươi sẽ giảm bớt đi rất nhiều lần, chăm chỉ niệm tâm pháp một ngày ba lần kể cả khi thể chất không bạo động sẽ hạn chế số lần bộc phát. “

Hắn ta ngón tay điểm nhẹ vào trán thì nàng ta ngay lập tức nhận được tâm pháp, thử niệm vài lần thì quả nhiên dư chấn từ lần bốc phát trước đó ngay lập tức bớt đi rất nhiều. Sự thoải mái từ lúc sinh ra ít có, lòng bàn chân đã không còn cảm giác nóng rát.

Hiện tại thì nó chỉ hơi ấm ấm thôi, tuy vẫn có chút khó chịu nhưng ít ra không giống như lúc nào cũng đang bước trên than hồng. Sự thoải mái này khiến nàng ta nảy lên tâm lý tham lam, nàng không rõ Băng Thần còn có cách nào giúp nàng nữa không.

Có điều mới kết làm thầy trò ngày đầu tiên tất cả còn rất ngại ngùng nên nàng không thể nào hỏi ngay bây giờ. Nàng quyết định bồi dưỡng ân tình thầy trò một thời gian rồi mở miệng cho dễ, nghĩ xong nàng búng tay một cái chạy nhanh đến phòng luyện đan.

Nhớ tới Băng Thần còn ở trong nhà nàng cười nói:

“Ngươi hôm nay nghỉ ngơi ở đây đi, ngày mai dậy sớm tự đi làm nhà để ở, chỗ ở tốt hay không còn tùy vào ngươi. Sư phụ đi luyện đan đây.”

Nói xong nàng liền biến mất, Băng Thần lắc đầu bởi sư phụ hắn mới nhận thật sự quá trẻ con.