Thương Tiến Tửu

Chương 212: Kéo dài



Lãng Đào Tuyết Khâm lao khỏi doanh, nhưng chẳng chạy bao xa, nó dừng lại trên triền tuyết phía Bắc con hố tử thần Trà Thạch. Sương tuyết ướt đẫm, Thẩm Trạch Xuyên đứng trên một mặt hồ bao la mịt mùng khói, phóng tầm mắt ra chỉ tịnh một sắc trắng.

Tiêu Trì Dã quay mình xuống ngựa, cởi mũ giáp ra. Trán hắn lấm tấm mồ hôi, thở hơi gấp, giữa chân mày chỉ tuyền khí thế, nói: “Nhìn thấy Đoan châu không?”

Thẩm Trạch Xuyên nắm cương Lãng Đào Tuyết Khâm, đưa chiếc khăn lam trong tay áo cho Tiêu Trì Dã, trong hơi thở trắng xóa, chỉ thấp thoáng thấy chòi canh của một trạm dịch bỏ hoang ở tít tắp mù khơi. Nhưng y hiểu niềm hân hoan của Tiêu Trì Dã, y nói: “Giờ ta nhìn Đoan châu giống như đang nhìn túi mình vậy.”

Tiêu Trì Dã hơi hếch cằm, mồ hôi chảy mướt mát, hắn cười. Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, chợt nhận ra hắn vẫn còn giữ sự ngông nghênh hoang dã thuở còn ở Khuất đô, ấy là vẻ mặt khiến Thẩm Trạch Xuyên muốn chiếm giữ.

Thẩm Trạch Xuyên ghé xuống, hơi thở của y phả vào má Tiêu Trì Dã, chóp mũi gần kề, mon men lên tóc mai Tiêu Trì Dã, toại nguyện liếm được mồ hôi của Tiêu Trì Dã. Mồ hôi ướt át mặn đắng tan nhòa giữa răng Thẩm Trạch Xuyên, yết hầu khẽ lăn, y nói: “Mai này nơi đây sẽ là trường ngựa của Tiêu Sách An ngươi.”

Tiêu Trì Dã giơ tay chụp lên gáy Thẩm Trạch Xuyên, ngón tay sắt hẵng chưa tháo vừa lạnh lại vừa cứng, phủ lên cần cổ mềm mại nõn nà, cảm xúc vương lại tựa lưỡi đao.

“Ta không muốn trường ngựa,” sống mũi thẳng của Tiêu Trì Dã khẽ cà qua nơi vừa mới chuyển động của Thẩm Trạch Xuyên, đăm đắm nhìn vào đôi mắt đượm tình đang díp lại của Thẩm Trạch Xuyên, giọng thấm mùi nguy hiểm, “ta muốn Thẩm Lan Chu.”

Hơi nóng từ miệng Thẩm Trạch Xuyên phả tới Tiêu Trì Dã qua khoảng không, Tiêu Trì Dã cứ ngỡ y muốn hôn mình, nào ngờ Lan Chu nhân khoảng cách rút luôn chiếc khăn lam trong tay Tiêu Trì Dã về, rồi ngồi thẳng lại, quấn kín áo choàng trên người. Phủ quân sợ lạnh chỉ lộ ra đôi mắt, hai tai ửng hồng, giọng nghèn nghẹt: “Thẩm Lan Chu chết rét rồi.”

Ngực Tiêu Trì Dã trống hoác, hẵng chưa kịp phản ứng.

Thẩm Lan Chu trông vẻ mặt Tiêu Trì Dã thoắt biến mấy bận, nom như định bắt mình đây, bèn lập tức rung dây cương, thúc Lãng Đào Tuyết Khâm quay về. Tiêu Trì Dã ôm chiếc mũ sắt, bên tóc mai hẵng còn độ ấm vì được liếm, hắn khẽ sờ vào, giống như chàng trai nhà lành vừa bị một tên ăn chơi chòng ghẹo vậy, từ từ sinh một cơn ấm ức.

“Thẩm Lan Chu…” Tiêu Trì Dã thấy Thẩm Trạch Xuyên chạy, bèn dợm đôi chân dài, trượt xuống triền tuyết hô lên, “đồ bạc tình!”

***

A Xích đánh đâu thắng đó bại trận ở hố tử thần Trà Thạch, lũ Biên Sa trên đà chiến thắng suốt nửa năm ở phương Bắc hoàn toàn không ngờ A Xích sẽ bại dưới tay Tiêu Trì Dã. Tàn binh ở Đoan châu không địch lại được trận tập kích của Ổ Tử Dư, vì thế, toàn bộ sáu châu Trung Bác đã quy tụ về dưới tay Thẩm Trạch Xuyên. Bảy ngày sau Khuất đô mới nhận được tin, đồng thời đưa tới còn có quân báo Thích Trúc Âm xuất binh đánh bộ Thanh Thử.

Thái hậu buông rèm chấp chính trong Minh Lý đường, qua rèm ngọc châu, ném bản tấu xuống ghế. Viên đông châu bên tai bà đung đưa, cố nén lửa giận nói với các triều thần trong nội đường: “Rốt cuộc bộ Binh có bác bỏ tấu chương xuất binh của Khải Đông không hả? Trần Trân, ngươi thụ lý quân vụ, đến cả lời còn không nói rõ được à!”

Thượng thư bộ Binh Trần Trân lập tức quỳ xuống, biết đây là Thái hậu đang giận cá chém thớt. Thích Trúc Âm bây giờ binh hùng tướng mạnh, Khuất đô nào tùy tiện đắc tội cho nổi, chỉ có thể tìm quả hồng mềm mà nắn thôi. Ông lặng thinh nghe hết, đoạn mới lên tiếng: “Tháng Một đại soái dâng tấu lên ngự án, mong được xuất binh đánh bộ Thanh Thử, chúng ta lấy lý do không đủ quân lương để bãi bỏ tấu chương của nàng, chuyện này nội các có lưu lại hồ sơ, nguyên phụ và chư vị đại nhân đều biết.”

Thái hậu thừa hiểu đây chẳng phải là do bộ Binh bày mưu, nhưng bà đang tức giận, ngưng lại một hồi lâu mới cất lời: “Lần này nàng là vì sao?”

“Bảy ngày trước quận Biên đang đi tuần đêm thì bị bộ Thanh Thử tập kích,” Trần Trân nói đến đó thì nâng đầu dậy, “thế nên đại soái buộc phải xuất binh.”

“A Mộc Nhĩ đương giao chiến với Ly Bắc ở phương Bắc, bộ Thanh Thử đang yên đang lành tự dưng đi chọc Khải Đông làm gì?” Hàn Thừa bị Thích Trúc Âm tảng lờ hồi đưa dâu, giờ đang ngồi trên đường, bất chợt cười, “Mà kể cũng khéo, bộ Thanh Thử tập kích đúng lúc đại soái ở quận Biên, trận này tốc chiến tốc thắng, tin chiến thắng lẫn tấu thỉnh* trình lên luôn cùng một lúc, dầu gì cũng sẽ là thành công.”

(*Một loại giấy phép cấp dưới trình cho cấp trên thời phong kiến để xin chỉ thị.)

Cuối năm Khổng Tưu ngã một trận bệnh, sắc mặt sầm sì, ngồi trong nội đường che miệng ho mấy tiếng sù sụ, đoạn nói: “Việc gì cũng không thể chỉ nghe từ một phía, nếu bộ Thanh Thử xâm chiếm thật thì đại soái xuất binh cũng là vì tình thế cấp bách thôi. Mấy năm nay biên thùy bất ổn, thời Lục Quảng Bạch còn trú đóng ở quận Biên, bộ Thanh Thử cũng thường xuyên vượt biên, cụ thể vụ việc ra sao vẫn còn cần đại soái báo cáo tiếp. Việc hệ trọng nhất trước mắt là, chiến tranh lần này sẽ kéo dài bao lâu đây? Sắp vào vụ xuân rồi, các châu phủ ở mười ba thành Quyết Tây đều đang chờ bố trí, cung ứng quân lương là một vấn đề lớn.”

Phan Tường Kiệt dè dặt lồng tay áo vào nhau, Tiết Tu Trác muốn tra Phan thị thành Đan của nhà lão, việc này đôi co mãi từ đời nào rồi, vì có dính líu đến ruộng đất nên bây giờ lão không dám chõ miệng vào, vớ vẩn nội các lại đùn quân lương thiếu hụt lên nhà lão thì xong.

Thái hậu không đồng ý xuất binh, thứ nhất là bởi Khải Đông xuất binh thời điểm này cũng đồng nghĩa với việc tiếp viện cho Ly Bắc, thứ hai là bởi hiện tại Tiết Tu Trác đang bám riết vụ sổ sách quá. Tám đại gia tộc cùng điều khiển một cơ thể, ruộng đất là gốc rễ, con ông cháu cha tám thành đều phải nương nhờ vào những mảnh ruộng ấy hòng sinh tồn. Nếu mà tra ra, chỉ riêng việc hoàn trả ruộng đất và đền bù bạc thôi đã giáng một đòn nặng nề vào nguyên khí của thế gia, càng đừng nhắc đến nguy cơ bị cách chức điều tra, gông cổ vào tù. Thích Trúc Âm đánh bộ Thanh Thử thì chi tiêu cho quân lương của binh mã năm quận Khải Đông phải nhập vào sổ sách của bộ Hộ, quốc khố mà rỗng là lại phải lôi trò cũ thời Vĩnh Nghi ra. Thái hậu đang thay mặt thiên tử, ở bên cạnh còn có một trữ quân đương nhìn chòng chọc, bà không dám hành động khinh suất.

A Mộc Nhĩ có phải hạng lang hổ không, thế gia chẳng biết, nhưng bọn họ biết không thể tiếp tục kéo dài thế cục hiện giờ nữa, Trung Bác đã nuôi ra một mối đại họa, cộng thêm cả trữ quân, nội các giằng co với thế gia không hề đem lại chút lợi ích gì hết.

“Nếu bộ Thanh Thử xâm lược, Thích Trúc Âm đánh lui chúng là được, khỏi cần lại phải xuất quân thâm nhập.” Thái hậu đã bình tĩnh lại, bà ngẫm nghĩ, đoạn nói, “Ai gia biết khổ cảnh của biên thùy, trận chiến với Biên Sa chắc chắn phải đánh, thế nhưng không phải bây giờ, giống như lời của nguyên phụ đấy, sắp vào vụ xuân rồi, cần đặt bách tính thiên hạ lên đầu. Năm ngoái Quyết Tây cũng không phải được mùa ở toàn vùng, kho lương của Khuất đô còn chưa lấp đầy, triều đình lấy đâu ra lương thực dư thừa để cho Khải Đông đánh giặc đây? Chuyện này phải giảng giải kỹ cho Thích Trúc Âm, nàng ta phụ quản chính vụ của năm quận, nỗi khổ của triều đình, hẳn nàng ta phải biết.”

Minh Lý đường im lìm phút chốc, rèm ngoài cửa được buộc thẳng thớm, không lọt một ngọn gió. Chuyện xuất binh của Thích Trúc Âm gieo một bầu âm trầm xuống không khí nội đường.

Kỳ thực, Thích Trúc Âm muốn đánh bộ Thanh Thử, Khổng Tưu và Sầm Dũ đều tán thành, song ngay lúc này, bọn họ đang đánh lôi đài với thế gia, người nắm giữ bộ Hộ là Phan Lận, Phan Lận đang bị Tiết Tu Trác cắn riết, thân mình còn không lo nổi thì lấy đâu ra sức mà cùng bàn bạc chuyện quân lương Khải Đông? Huống hồ chính bởi Phan thị đang đứng mũi chịu sào, Phan Tường Kiệt mới không dám cho con trai quá thân cận với nội các trong thời điểm quyết định này.

Phan Tường Kiệt làm ngọn cỏ đầu tường, dựa chính vào khả năng đung đưa theo gió này mới sống được đến ngày hôm nay. Lão không muốn đắc tội Tiết Tu Trác, cũng không muốn đắc tội Thái hậu. Chừng nào thắng thua ở Khuất đô chưa phân, lão sẽ chưa để Phan thị đi theo một ai cả. Đận trước lão đi theo Hoa Tư Khiêm với Ngụy Hoài Cổ, vậy mà hai kẻ này lại đùn lão lên làm con dê thế tội, lão đâm ra dè chừng, không tin tưởng bất kỳ ai trong ba phương.

Sầm Dũ khẽ thở dài, giờ ông rất hiếm khi phát biểu ở Minh Lý đường. Lúc rời đô, Dư Tiểu Tái có mang thư của ông cho Thẩm Trạch Xuyên, nhưng Thẩm Trạch Xuyên không hề hồi âm, ông hiểu ngay ý của Thẩm Trạch Xuyên. Mới một năm trước thôi tất cả còn đang cùng uống rượu ở nhà ông, ông hãy còn nhớ phong thái của Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã, giờ chỉ thấy tiếc nuối.

Sầm Dũ lia mắt sang Lý Kiếm Đình, Lý Kiếm Đình đang ngồi ngay ngắn, đôi mắt chú mục vào chén trà trước mặt, tuồng như không nghe lọt một câu nghị luận nào trong nội đường. Sau khi tan buổi, Sầm Dũ và Khổng Tưu tản bộ trên con đường dài đã quét sạch tuyết.

Mái hiên hai hàng cung sà thấp, bóng lợp tối đường. Thái giám đi trước cầm đèn lồng, Sầm Dũ bước đi, tay áo la đà, gió vờn bộ râu ngắn ông mới nuôi, ông đưa tay lên vuốt thẳng.

Khổng Tưu mở lời: “Chuyện hôm nay lớn thế mà, sao vừa nãy ông chẳng nói gì vậy?”

Sầm Dũ ngước mắt: “Lòng Thái hậu đã quyết rồi, có nói hay không thì cũng cùng một kết quả thôi.”

Lúc hai người ra đến cổng cung thì trời đã tối. Sầm Dũ không lên xe ngựa mà tự mình xách đèn lồng, cùng Khổng Tưu đạp tuyết đi trên con đường thẳng băng.

“Hôm nay tâm sự Tầm Ích nặng nề,” Khổng Tưu nhìn ông chăm chú, “đang nghĩ gì thế?”

“Nghĩ về ngày này năm ngoái,” Sầm Dũ nói, “hồi ấy đồng tri với Hầu gia vẫn còn ở Khuất đô…”

Nếu như Thiên Sâm đế không bị ám sát, có lẽ hôm nay Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã vẫn còn đang ở Khuất đô. Sầm Dũ xưa nay vốn ái tài, đã từng nghĩ đến việc Thẩm Trạch Xuyên nhập sĩ, nhưng cuối cùng trời chẳng toại lòng người, tội danh của Thẩm Vệ quá nặng.

Khổng Tưu cũng thở dài một tiếng, nhớ tới Hải Lương Nghi.

“Nếu Thiên Sâm đế có một nửa tính cách của trữ quân thì chúng ta tội gì phải sa cơ đến nông nỗi này? Dạo này ta càng lúc càng cảm thấy lực bất tòng tâm, rất nhiều chuyện quả thực chẳng thể chuyển hồi. Nay đại soái đánh bộ Thanh Thử, bọn họ không chịu, sợ quân lương liên lụy đến ruộng đất tám thành, nhưng ta trông chiến sự ở Ly Bắc căng thẳng, đến cả Ly Bắc vương Tiêu Phương Húc cũng đã bỏ mình, sớm đã không còn có thể coi thường sức mạnh của Biên Sa rồi.” Sầm Dũ đều hiểu, song hiểu cũng chẳng có ích chi, chỉ đơn thuần dựa vào ngôn từ sắc bén của ông cũng chẳng giải quyết được mâu thuẫn ở Khuất đô hôm nay, muốn thế gia vứt bỏ lợi ích hiện hữu thì khó như lên trời vậy.

Bọn họ chưa đi được bao xa thì bắt gặp một chiếc ô đơn độc ở phía trước, bên dưới là một người đang chờ. Sầm Dũ và Khổng Tưu liếc nhau một cái rồi cùng nhìn Tiết Tu Trác.

Tiết Tu Trác mặc bộ quan bào mới cáu, không khoác áo, cô lẻ đứng nơi đây, tựa chiếc lá trôi trên dòng nước xiết, tay áo la đà theo gió. Hắn cụp ô lại, hành lễ với Sầm Dũ và Khổng Tưu.

Khổng Tưu hỏi: “Ngươi đứng đây có việc gì?”

Tiết Tu Trác thẳng lưng, tuyết vụn bay lất phất, hắn nói: “Hạ quan ở đây chờ hai thầy là vì muốn nói chuyện ruộng đất và thuế vụ thành Đan.”

Sầm Dũ khẽ nhíu mày: “Việc triều đình thì triều đình liệu, không có cái kiểu bí mật nghị luận. Án này cần nhất chính là tránh hiềm nghi, để người ngoài thấy lại khó tránh khỏi đồn đại đặt điều. Ngươi quay về đi, chờ sáng mai lên triều chúng ta nói chuyện ở viện ban sai.”

“Nếu không phải chuyện cấp bách, đương nhiên hạ quan sẽ không dám làm phiền hai thầy.” Tiết Tu Trác không nao núng, “Đầu tháng Thái hậu ra chỉ, yêu cầu một yếu viên* của bộ Hộ đi theo cùng điều tra, Phan Lận chỉ định quan viên chưởng quản Hà châu và thuế muối Quyết Tây Lương Thôi Sơn.”

(*Quan viên quan trọng.)

Cả Khổng Tưu lẫn Sầm Dũ đều biết Lương Thôi Sơn, hắn được Tiêu Trì Dã tiến cử từ đợt án cống rãnh, được Thiên Sâm đế khâm điểm làm quan viên bộ Hộ kê tra án quân lương của Ngụy Hoài Cổ, rất giỏi tài vụ thuế má, năm ngoái đã cùng Giang Thanh Sơn chỉnh lý sạch sẽ nợ tồn của mười ba thành ở Quyết Tây, đến Hà châu còn quản lý tàu vận một thời gian.

Nhan Hà Như bảo Thẩm Trạch Xuyên hiện tại buôn bán đường thủy không khá, hàng hóa của Nhan thị nhà gã bị kiểm tra cực gắt chính là vì Lương Thôi Sơn. Người này làm việc khôn khéo nhưng không khôn lỏi, ở cái chức vụ của hắn, thuế bạc qua tay mỗi ngày lên đến hàng ngàn hàng vạn, Nhan Hà Như muốn lách luật với hắn mà lại bị hắn ủn lại như đụng phải bông.

“Lương Thôi Sơn đã về đô rồi, sáng mai sẽ vào cung yết kiến,” Tiết Tu Trác cắp chiếc ô, “nhưng chuyến này hắn cửu tử nhất sinh, nhất định phải gặp hai thầy đêm nay.”

===

• Editor có lời muốn nói:

Làm đến chương này phải cảm khái một chút về sự vô lương tâm của thế gia, thực sự là vô lương tâm. Chiến tranh nơi biên thùy là chuyện sống chết, án Thái tử Vĩnh Nghi để lại hậu quả khủng khiếp cỡ nào, vậy mà trong mắt Thái hậu và thế gia cũng đều nhẹ bẫng như không vậy.

À và tra đi tra lại chẳng biết Ổ Tử Dư hay Ô Tử Dư nữa nên em xin giữ nguyên là Ổ ạ.