Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa

Chương 1: Kiếp hậu thủ phùng



hác mây khổng lồ đổ xuống từ biển mây trên đỉnh Thương Sơn, hạc trắng mở đường, linh điểu đua hót, thoáng lướt qua đỉnh mây có một bóng người sắc trắng bạc đang đứng.

Đằng sau người đó còn có bốn vị trưởng lão, năm mươi đệ tự, sau lưng cẩm bào màu xanh biếc là hình vẽ song ngữ cùng màu, ở giữa thêu một chữ “lâm”.

Advertisement

Người đứng đầu đứng trong mây mù lượn lờ, nửa ẩn nửa hiện, không thể trông rõ, chỉ cảm thấy người ấy thăm thẳm vời vợi như đỉnh Thương Sơn phủ đầy tuyết trắng, như xa cách ngoài ngàn dặm, khiến người ta không thể kìm lòng được muốn cúi đầu kính phục.

“Nhìn kìa, là người của Lâm Viễn tiên tông!”

“Người đứng đầu chắc là Hoài Vọng Tiên tôn?”

“Phong thái tiên nhân như vậy, ngoại trừ Hoài Vọng Tiên tôn còn là ai được nữa!”

Bên dưới thành Lộ Tê, dù là phàm nhân hay tu sĩ, thì giờ khắc này tất cả cũng cùng ngẩng đầu lên ngóng trông nhìn về hướng đường mây, đáy lòng vô thức sinh ra cảm giác thán phục và ngưỡng mộ.

Kiêm Trúc đầu đội duy mạo đứng trong đám người, tạp âm nghị luận từ bốn phía vẫn còn tiếp tục:

“Lâm Viễn tông sắp nghênh tiếp ai sao, ngay cả Tiên tôn cũng phải xuống núi.”

“Khả năng là cái gì nhân vật trọng yếu.”

“Chắc là đạo lữ của Tiên tôn?”

Kiêm Trúc, “…” Chắc cái rắm.

Tiếng bàn tán xôn xao còn chưa ngưng, từ chân trời đột nhiên vang lên một tiếng chuông khánh hồn hậu kéo dài. Hai con nai trắng kéo một cỗ xe gỗ đàn từ đằng xa chạy đến gần, trong chốc lát đã dừng lại trước đoàn người của Lâm Viễn tông.

Màn xe xốc lên, đôi bên cùng thi lễ một cái, tiếp đó đoàn người đi cùng với Lâm Viễn tông.

Nhưng mà chỉ trong thoáng chốc họ đã biến mất nơi chân trời, áng mây do Tiên tôn Hoài Vọng xuống núi dẫn theo cứ treo trên vùng trời của thành Lộ Tê rất lâu không tan.

“Ôi, tiên nhân, tiên nhân…” Phàm nhân trong thành hướng người về phía Lâm Viễn tông lạy một cái, người buôn bán thì quay đầu trở lại cửa tiếp tục chào hỏi khách. Qua hai ngày nữa là đến ngày Lâm Viễn tông cử hành tuyển chọn đệ tử, nên mấy ngày nay thành Lộ Tê du khách đến như dệt cửi, cực kỳ náo nhiệt.

Kiêm Trúc thu tầm mắt tìm một quán trà nhỏ ngồi xuống, tiểu nhị nhiệt tình cầm thực đơn lại đây bắt chuyện, lúc này y lại không có khẩu vị gì, chỉ gọi một bình trà xanh.

Tiểu nhị lạnh mặt trong nháy mắt, khăn vắt lên vai, xoay người đi vào kệ bếp. Không bao lâu đã bưng trà lên, chén trà “cạch” một tiếng đặt trên bàn, vẩy ra vài giọt nước nóng.

Kiêm Trúc liếc mắt nhìn, tay áo nâng lên hơi phe phẩy.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng nói, “Thái độ của tên tiểu nhị nhà ngươi là sao thế, nhìn người bằng đồ ăn hả?”

Kiêm Trúc quay đầu nhìn lại, thấy bên bàn gần đó có một thanh niên đứng lên, đi thẳng tới bên cạnh mình đập mấy lạng bạc vụn xuống, nói với tiểu nhị vẻ mặt khó chịu, “Lên đĩa thịt bò, lạc rang, ta mời bằng hữu ta ăn!”

Tiểu nhị thu tiền, vội khom lưng gật đầu.

Người vừa đi, thanh niên đó đã ngồi xuống bên cạnh Kiêm Trúc như đã quen biết, “Ngươi đừng để bụng với kẻ đầu cơ này, ta ghét nhất là đám người nâng cao giẫm thấp!”

Căm ghét trên mặt thanh niên không giống giả vờ, Kiêm Trúc thầm nghĩ, hẳn đây cũng là một người có chuyện xưa, “Đa tạ giải vây.”

Hai người có qua có lại xem như là làm quen, Kiêm Trúc biết được thanh niên trước mặt mình tên là Giang Triều Vân, là chi thứ của Giang gia ở Yến Đô. Các thanh niên trẻ tuổi đằng sau hắn cũng là chi thứ của các gia tộc khác, mọi người cùng hợp thành nhóm đến tham gia tuyển chọn đệ tử của Lâm Viễn tông.

Advertisement

Giang Triều Vân nói, “Trực hệ trong tộc thiên phú xuất chúng, thêm vào tài nguyên hậu đãi nữa, tư chất cao hơn chúng ta rất nhiều. Chúng ta từ nhỏ đã phải chịu kỳ thị, muốn thay đổi vận mệnh chỉ có thể đi bái sư.”

Kiêm Trúc cầm chén trà cụng một cái với hắn, “Cố lên.”

Giang Triều Vân uống trà, tiện thể mở máy hát, “Đúng rồi, các huynh nói xem người mà Lâm Viễn tông nghênh đón là thần thánh phương nào?”

Đồng bạn bên cạnh hắn nói, “Ngay cả Tiên tôn cũng tự mình xuống núi, không phải đại lão thì là…”

“Là gì?”

“Đạo lữ của Tiên tôn chứ gì nữa.”

Cả đám người cùng vỗ tay thán phục, “Có lý, có lý!”

Ngụm trà Kiêm Trúc vừa uống suýt chút nữa sặc: Có lý gì chứ. Là khế đạo lữ của hai người vẫn còn treo cao phía chân trời, hay là Lâm Viễn tông khua chiêng gõ trống thổi kèn tỏa nột vang khắp mười vạn dặm?

“Ta cảm thấy không phải.” Giang Triều Vân đột nhiên lên tiếng.

Tâm trạng của Kiêm Trúc hơi dễ chịu: Thật tinh mắt.

Giang Triều Vân đập bàn, “Rõ ràng là Tiên tôn đã tu thành Vô Tình đạo!”

Kiêm Trúc: …

“Triều Vân, huynh đừng nói linh tinh chứ.” Đồng bạn bên cạnh nói rằng, “Đại năng đạt đến cảnh giới như Tiên tôn, chuyện hôn sự cũng là chuyện hệ trọng trong tam giới.”

Giang Triều Vân nói, “Ai, ta cũng chỉ là nghe nói thôi. Mười mấy năm trước Hoài Vọng Tiên tôn xuống núi vượt kiếp, trước đây không lâu vượt kiếp trở về thành tu sĩ Đại Thừa đệ nhất thiên hạ, nhưng hình như bị mất trí nhớ, không nhớ rõ những việc đã trải qua ở trần gian.”

Kiêm Trúc bất động thanh sắc mở miệng, “Nói không chừng là trải qua một hồi ái tình tuyệt mỹ.”

Giang Triều Vân bị lời nói bạo gan đó của y dọa sợ hết hồn, “Đạo hữu, ngươi đúng là không lên tiếng thì thôi, một khi đã hót thì khiến người ta kinh ngạc (1).”

Ngay chính hắn sau khi dùng hai giây để cẩn thận phân tích thì lại cảm thấy rất có lý, “Có thể lắm. Đã ăn khổ đau phàm trần rồi, trúng phải con sâu độc tình ái, chỉ đáng tiếc trước mặt đại đạo, chỉ đành phải đứt đoạn tình duyên.”

Kiêm Trúc, “…”

Kiêm Trúc kiến nghị với hắn, “Muốn thay đổi vận mệnh thì cũng có thể đi làm thuyết thư.”

Cái miệng này, không dùng để khuấy đảo phong vân tam giới thì thật sự quá đáng tiếc.

“Quá khen.” Giang Triều Vân nhận lấy lời đó coi như lời khen, rồi tiếp tục nói, “Dù sao thì đệ tử nội môn trong Lâm Viễn tông thường nói, Tiên tôn lúc nào cũng mang vẻ thanh lãnh vô tình vô dục, chắc chắn là đã tu thành Vô Tình đạo rồi.”

Kiêm Trúc không tiếp lời nữa, ngón tay trắng nõn đặt lên đầu gối gõ gõ.

Vô Tình đạo —— ý nghĩa như tên, một lòng hướng đạo, dứt hết mọi trần duyên. Bất kể là nhân tu, quỷ tu hay ma tu, cũng bất luận công pháp ra sao, chỉ cần trong lòng không chứa thất tình (2), có thể nhất niệm nhập đạo.

Y vẫn còn nhớ đêm trước khi vượt kiếp, mây đen đè núi lúc nửa đêm. Lốc xoáy cuồn cuộn giữa màn trời khổng lồ cuốn các dòng khí trong phạm vi mười triệu dặm hội tụ lại hình thành một lỗ hỏng đen kịt, như là vòm trời bị thủng vậy.

Advertisement

Gió giật kéo đến từ khắp nơi, nhấc vạt áo của người, hai tà áo bào màu xanh và màu bạc quấn quýt lấy nhau.

Hoài Vọng nhìn y, nơi đáy mắt không chẳng thấy băng tuyết đâu, chỉ có dung nham cuộn trào. Linh khí không thể ức chế được tràn ra từ cơ thể Hoài Vọng, lôi kéo Cửu Thiên Lôi kiếp áp sát từng bước, “Chờ ta.”

Trong lòng y đang dậy sóng dâng trào, bỗng nhiên Hoài Vọng lại nâng hai tay lên, cùng y bốn mắt nhìn nhau.

Không hiểu vì sao y chợt nảy lên một linh cảm không lành.

Hoài Vọng khẽ hé môi, “Đời này ta chỉ có một đạo lữ là ngươi, kiếp nạn sắp giáng xuống, ta cùng ngươi nhất định sinh tử không rời. Nếu như trái lời, sẽ bị thiên lôi đánh!”

Một tiếng “đánh” đó âm sắc trong trẻo, giọng nói đầy khí phách.

Y phút chốc kinh hãi đến biến sắc, “Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó!” Không phải sắp bị sét đánh rồi sao?

Lời còn chưa dứt, trên trời lập tức “đùng đùng” thả hai đạo thiên lôi loại kém nhất xuống —— y chỉ kịp ném ra một tấm phù hộ thể rồi bị bắn văng ra.



“Đạo hữu, đạo hữu?” Giọng nói của Giang Triều Vân kéo suy nghĩ của y về hiện thực, “Tại sao ngươi không nói gì?”

Kiêm Trúc lấy lại bình tĩnh, “Bị sự tích của Hoài Vọng Tiên tôn chấn động.”

Nhất là cái miệng đó, không biết đã mang đến Thiền tông (3) khai quang (4) chưa nữa.

Giang Triều Vân hiểu ý, “Sự tích của Tiên tôn còn hơn thế nhiều, là do ngươi không bắt kịp tin tức đó, có cơ hội ta kể cho ngươi thêm nhiều chuyện nữa, làm sâu sắc hiểu biết của ngươi về Tiên tôn.”

Kiêm Trúc nghĩ thầm: Y đã hiểu rồi, sâu sắc nhạt nhẽo gì cũng hiểu hết. Nhưng y chỉ nghĩ thế thôi, nghĩ xong vẫn nói đa tạ với người ta, “Vậy thì thật tốt.”

Tất cả ngồi hàn huyên trong chốc lát, mặt trời dần lặn xuống, tường vân xa vời nơi chân trời đã tan, sắc trời trở nên mờ nhạt.

Kiêm Trúc nói cáo từ với bọn họ, lại bị Giang Triều Vân kéo lại, “Đúng rồi, Kiêm Trúc đạo hữu cũng tới tham gia tuyển chọn đệ tử đúng không? Không bằng ngày kia chúng ta đi cùng.”

Kiêm Trúc lắc đầu, “Để ta làm một cuộc gặp gỡ sau tai nạn đã.”

“…?”

Sau khi Hoài Vọng vượt kiếp xong là biến mất, khế đạo lữ của hai người không hề có chút phản ứng nào, phảng phất như chưa từng tồn tại. Đến khi y lên đường vừa đi vừa hỏi, mới biết Hoài Vọng đã trở về Lâm Viễn tông, còn mất đi ký ức ở trần gian.

Nếu như mất trí nhớ giả, tất nhiên là có ẩn tình khác; nếu như mất trí nhớ thật, thì y cũng phải tìm ký ức trở về cho hắn.

Giang Triều Vân không hiểu gì chỉ biết là rất ghê gớm, “Chúc ngươi đạt được ước muốn.”

Kiêm Trúc đứng dậy, “Mượn lời chúc lành của huynh.”

Trường bào màu xanh bước vài bước đến đầu con ngõ phía trước, màn lụa trắng từ duy mạo buông xuống bị nhấc lên một góc, mơ hồ để lộ sợi dây màu bạc đang cột trên tóc.

Đám người Giang Triều Vân đưa mắt nhìn y biến mất ở đầu hẻm, một người trong đó bỗng nhiên nói, “À, đêm mai ở ngoài bờ sông phía Bắc thành có hội triển lãm đèn hoa, không bằng hẹn Kiêm Trúc đạo hữu cùng đi?”

Advertisement

“Đúng rồi,” Giang Triều Vân vỗ đầu một cái cất bước chạy đuổi theo, “Ta đi hỏi một chút!”

Xuyên qua dòng người rộn rộn ràng ràng, vài bước đã đến đầu hẻm. Giang Triều Vân xoay người nhìn vào trong, “Kiêm Trúc đạo hữu —— ”

Ngõ hẻm dài sâu thẳm, bên trong chỉ có lác đác vài người đi đường. Giang Triều Vân lần theo ngõ nhỏ đưa mắt nhìn đến cuối hẻm, nhưng không hề thấy bóng người thanh y vừa mới rẽ bước vào.

“Quái lạ, người đâu rồi?”



Giờ tý, đêm đen đậm như mực.

Kiêm Trúc đứng dưới cổng Lâm Viễn tông, mặc một bộ đồ đen thắt chặt hông và tay áo, trên mặt phủ một tấm vải che.

Xung quanh không có một tiếng động, chỉ có tầng tầng lớp lớp trận pháp hộ sơn vờn quanh bên ngoài tông môn, trước núi sau đường lẻ tẻ vài ba tên đệ tử tuần tra ban đêm. Trước tông môn còn treo một tấm hoành phi: “Kẻ nào dám tự tiện xông vào tông môn, tất bị trận pháp giết”.

Kiêm Trúc chậm rãi dời tầm mắt… y cũng đâu phải là tự tiện xông vào, chuyện phu phu với nhau sao có thể gọi là tự tiện xông vào? Cái này gọi là đánh lén nửa đêm, là tình thú.

Tiếng gió chợt nổi lên, y đề khí ngưng thần phi thân bay lên. Trận pháp hộ sơn có thể chống trọi lại vạn người cùng xông lên lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàng mở một lỗ hỏng ra, sau khi y xoay mình đi vào thì nhanh chóng hợp lại.

Chỉ trong một hơi thở, Kiêm Trúc đã bay xuyên qua cả ngọn núi phía trước.

Sáu đường tám viện bên dưới được sắp xếp rất quy tắc, cách ba dặm có một trạm canh gác, phù trận bốn góc. Lui về phía sau nữa là ngọn núi chính dành cho các trưởng lão chân nhân, qua dãy núi non trùng điệp chính là Thương Sơn.

Càng đến gần đỉnh núi, càng có thể cảm nhận được luồng linh mạch mạnh mẽ phát ra từ bên dưới, cùng lúc đó còn có hơi lạnh phả vào mặt, làn gió quét qua sắc như dao.

Trước đây hai người sống ở Kiêm Sơn, Kiêm Sơn hơi lệch một chút, nhưng ít nhiều gì cũng non xanh nước biếc, hợp để yêu đương hò hẹn làm việc tốt. Không lạnh lẽo giống như Thương Sơn, làm con người rét lạnh đến không còn thất tình lục dục (5).

Bay tới trước trận pháp bảo vệ núi, đã có thể nhìn thấy rừng ngô đồng biêng biếc xanh trên đỉnh núi, chỉ có duy nhất một tòa đình viện thắp đèn sáng.

Câu nói nghe thấy ban sáng chợt hiển hiện trong trí óc: “Chắc là đạo lữ của Tiên tôn.”

Kiêm Trúc nhìn tòa đình viện đó trong chốc lát, không phải là y không tin tưởng Hoài Vọng, chỉ là không thích người ngoài nói về Hoài Vọng với người khác.

Khẽ khàng hít một hơi bình ổn lại nỗi lòng, sợi dây cột tóc sau lưng y lưu chuyển ngân quang, pháp quy với đạo hạnh thâm sâu xoay vần trong đó —— đây là thứ mà lúc trước Hoài Vọng cho y, nói là giấy thông hành, đủ giúp y hoành hoành khắp nơi trong Lâm Viễn tông.

Tuy người nọ mất trí nhớ rồi bỏ chạy, nhưng trước khi mất trí nhớ thì vẫn đáng tin.

Một chân Kiêm Trúc bước vào trong trận pháp.

Ầm! Không một chút dấu hiệu nào báo trước, mấy luồng kình phong kéo đến từ bốn phương, tầng tầng lớp lớp thiên địa khóa trận hạ xuống, khiến cho hai ngọn núi chính gần đó cũng phát động trận pháp theo.

Kiêm Trúc: …?

Trong thoáng chốc y chợt nhớ đến tên trượng phu trong thoại bản, sau khi công thành danh toại rồi bỏ vợ bỏ con, còn đổi khóa cổng chính trong nhà.

Advertisement

Suy nghĩ đó vừa nhoáng đến là đi, Kiêm Trúc phản ứng cực nhanh, tránh ra theo bản năng, nhưng mà một trận pháp của Thương Sơn vẫn dùng một góc độ xảo quyệt cắt ngang qua hông y, để lại một vết thương. Y hít vào một hơi lạnh, “Ây da…”

Một giọng nói nghiêm khắc đáp xuống từ vút trên trời cao, “Kẻ nào dám đến đây —— ”

Trận pháp từ ngọn núi chính bị tác động, Cối Dữu chân nhân Lục Trưởng lão của Lâm Viễn tông phi thân xuống núi. Khí thế cuộn trào quét ngang qua, thịch… một đòn đánh của kỳ Phân Thần lại bị một cái trở tay ngăn lại.

Xao động từ từ lan ra, đèn đuốc bên dưới lần lượt được thắp sáng, Kiêm Trúc thu tay lại, trước đám đông, không tiện ôn chuyện.

Y xoay người xông ra khỏi lớp lớp vòng vây, bỏ Cối Dữu chân nhân lại rất xa đằng sau, chỉ trong giây lát đã tới trước sơn môn.

Phút chốc, một đạo kiếm ý phá không kéo tới từ sau lưng!

Đạo kiếm ý này cực kỳ quen thuộc, sắc bén như được quấn lấy sương hàn. So với Cối Dữu chân nhân thì từ tốc độ đến đạo hạnh hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau. Ngay khi kiếm ý sắp chạm đến lưng y, sợi dây cột tóc sau lưng đột nhiên vận chuyển đạo pháp, nuốt trọn kiếm ý.

Kiêm Trúc quay đầu thoáng liếc trong bóng đêm dày đặc.

Đằng sau dãy núi trùng trùng điệp điệp, một bóng người cao ngất bước ra từ Thương Sơn.

Mang theo ngập trời kiếm ý, đuổi thẳng về phía y.