Tiểu Thư Đụng Tường Nam

Chương 4



Lúc cầm bao quần áo đi đến chỗ rẽ ở đầu đường thì nhìn thấy Chu Kim An.

Hắn thân thể như ngọc đứng trước một chiếc xe ngựa, im lặng nhìn ta.

Ta tiến lên trước, khom người hành lễ.

“Anh họ, trước kia Nam Tường đã đắc tội nhiều, xin lỗi anh.”

“Hôm nay tạm biệt, vẫn mong anh sau này tất cả đều an hảo.”

Hắn thấp giọng nói: “Lên xe.”

Ta sửng sốt.

Hắn đưa ta đến một căn nhà nhỏ mới lạ.

“Đây là nơi nào?”

Ta nhìn xung quanh.

Hắn cụp mắt: “Em ở lại chỗ này trước, sau này ta sẽ đưa em về phủ.”

Ta nghi ngờ nhìn hắn.

Hắn đột nhiên ngước mắt, trong mắt phun trào tâm tình không rõ.

“Hôm đó ta không cứu em trước là vì ta biết em bơi giỏi.”

Ta từng cố ý rơi xuống nước ở trước mặt hắn, lúc cứu ta chân hắn bị chuột rút, vẫn là ta cứu hắn lên bờ.

Ta gật đầu: “Trong lòng anh thích Nguyễn tiểu thư, dù thế nào thì cứu nàng ta cũng là việc nên làm.”

Hắn mím môi, im lặng không nói.

Ta do dự một chút rồi vẫn nói: “Em không hề đẩy nàng ta.”

Hắn ngắt lời ta: “Việc này em không cần giải thích, Tố Tâm chắc là nhất thời chịu kinh sợ nên nói nhầm thôi.”

“Anh tin em à?” Trong lòng ta có mấy phần kinh ngạc.

Hắn nhạt giọng nói:

“Chúng ta chung sống với nhau ba năm, mặc dù em… hành vi đôi lúc không đứng đắn, nhưng tâm tính em đơn giản thuần lương, không phải là kiểu người sẽ dùng những thủ đoạn đỏ.”

Hốc mắt ta đột nhiên đỏ lên, ta cười nói: “Anh họ nói như vậy, trong lòng em càng áy náy.”

Sân nhỏ yên tĩnh vang lên tiếng cành cây đong đưa, ánh hoàng hôn loang lổ mùa đông chiếu vào sân, kéo chiếc bóng ra thật dài, ngay cả giọng nói của Chu Kim An dường như cũng trở nên không chân thật.

“Hiện nay bên phủ Thái phó có chút hiểu lầm em, đợi Tố Tâm gả đến, ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với nàng ấy, không bao lâu sau là em có thể quay về rồi.”

Ta do dự hỏi: “Về… làm gì?”

Hắn yên lặng nhìn ta, hồi lâu mới nói:

“Ta sẽ nạp em làm thiếp.”

Ta ngạc nhiên mà trợn trừng hai mắt, thật sự khó mà tin được Chu Kim An sẽ nói ra lời như vậy.

“Vì, vì sao, đột nhiên…”

Ánh mắt hắn nặng nề: “Hôm đó em đã có hành động thân mật với đàn ông ngay trước mặt mọi người, muốn tìm được nhà tốt trong Kinh Thành để gả sợ là không dễ, tình cảnh lần này của em ta cũng có trách nhiệm, ta nạp em là cách giải quyết tốt nhất.”

“Sau này mặc dù em và Tố Tâm có sự khác biệt về thân phận nhưng những gì em nhận được cũng sẽ không hề khác gì nàng ấy.”

Trong lòng ta là sóng lớn cuồn cuộn, nhất thời không biết nói gì.

Vẻ mặt hắn vào giờ phút này bình tĩnh ôn hòa, dường như còn mơ hồ có chút dịu dàng, khiến ta cảm thấy hơi lạ lẫm.

Im lặng một hồi lâu, ta mới nói:

“Anh họ, cảm ơn anh đã vì ta mà suy tính nhiều, nhưng bây giờ anh đã có Nguyễn tiểu thư, ta… không thích nàng ta lắm, chuyện hoang đường trong mấy năm nay thì anh cũng quên đi. Ta không có ý định quay về phủ Thượng thư. Căn nhà này ta sẽ không ở.”

Hắn khiếp sợ nhìn ta, môi mở ra lại khép lại, tựa như không tin là ta sẽ từ chối.

“Một cô gái như em, không ở đây thì có thể đi đâu được?”

“Nam Tường! Ta biết em và di nương đều muốn vị trí chính thê, nhưng hôm nay hôn sự của ta và Tố Tâm đã được quyết định, dù thế nào cũng không thể thay đổi. Ta đã hứa với em, tuyệt đối sẽ không phân biệt đối xử với em. Tố Tâm cũng là người có phẩm tính cao thượng, mặc dù em làm thiếp nhưng nhất định sẽ không chịu tha mài giống như mấy người phụ nữ trong hậu trạch khác đâu.”

“Tâm tư em đơn giản, không hiểu sự khó khăn của thói đời này, không có phủ Thượng thư che chở cho em, sau này sẽ phải gánh chịu rất nhiều đau khổ.”

“Nam Tường, chúng ta dù sao cũng có tình nghĩa làm bạn thời niên thiếu, ta sẽ không hại em, em không được tùy hứng.”

Hắn xưa nay kiệm lời ít nói, hiếm khi nói nhiều như vậy trong một lần.

Giờ phút này nói xong những lời này, trên mặt còn có chút thấp thỏm mơ hồ.

Ta hổ thẹn cười cười:

“Ta hiểu sự quan tâm anh họ dành cho ta, chỉ là, tâm tư Nam Tường cũng đã thay đổi, không muốn giẫm vào vết xe đổ nữa, thiên hạ rộng lớn dù sao cũng sẽ có chỗ cho ta dung thân, ta không cầu vinh hoa phú quý, có thể sống tự do là được.”

Sau đó nhẹ nhàng khom người, hành lễ.

“Anh họ, xin tạm biệt tại đây.”

“Nam Tường!” Hắn trầm giọng gọi.

Ta quay đầu, hắn đứng thẳng dưới mái hiên nhà, ánh mắt nhìn ta thật sâu.

Ta vẫy tay với hắn.

Giống như đang xua đi năm tháng quá khứ.

*

Ta sống cùng với bé gái.

Trong nhà em ấy chỉ còn lại một bà nội mù mắt, ta đến bầu bạn, em ấy cầu còn không được, thậm chí còn từ chối ta trả tiền thuê nhà.

Từ đó, ngày nào ta cũng cùng ở cùng đi với em ấy, ban ngày đi ra ngoài bày quầy hàng, rảnh rỗi thì bện giỏ trúc, mặc dù lợi nhuận không cao nhưng cũng không có trở ngại gì.

Từ thâm trạch vọng tộc đến đầu đường chợ búa, ta đã chuẩn bị để chịu khổ rồi.

Lại không ngờ vận may lại bỗng dưng kéo đến.

Thời tiết rét đậm, ban ngày có tuyết bay, bọn ta đang lo lắng không có gì để che thì gia đình phía sau bức tường chẳng biết tại sao lại đột nhiên dựng lều cỏ ở trong sân, đồng thời còn kéo dài đến ngoài phố, miễn cưỡng che được quầy hàng của bọn ta.

Khi trời kết băng, gió lạnh quét ngang, chân tay bọn ta co cóng, ngón tay bện giỏ trúc cũng không nhanh nhẹn lắm, bên trái quầy hàng lại có một quầy khoai lang nướng mới tới, lò lửa cháy rất to. Bên phải thì có quầy mì thịt bò mới, hơi nóng hừng hực. Quầy hạng của bọn ta bị kẹp ở giữa, cực kỳ ấm áp.

Ông chủ quầy mì còn là người rất nhiệt tình, ngày nào cũng cho bọn ta hai chén mì đầy thịt bò, nói là mời bọn ta nếm thử hương vị.

Mấy tên du côn chèn ép lật quầy hàng của bọn ta, ngày hôm sau lại thấy bọn chúng mặt mũi bầm dập, quỳ một hàng ở góc đường đối diện, không dám ngẩng đầu lên.

Có công tử nhà giàu ngấp nghé sắc đẹp của ta, muốn ta vào phủ làm thiếp, ngày hôm sau lại tái mét mặt mày chuẩn bị một xe quà, nói là mình ăn nói hành động không thỏa đáng, tặng quà xin lỗi.

Thế là, bọn ta không hiểu sao lại có thêm một đống đồ ăn ngon và quần áo đẹp.

Về phần làm ăn thì càng khỏi phải nói.

Hôm nay phu nhân Vương gia đặt hàng một trăm cái, ngày mai Lý gia trang đặt hàng năm trăm cái. Dựa theo tốc độ bện giỏ của ta và bé gái thì chỉ sợ đến đầu xuân năm sau đều bận rộn không ngừng.

Chuyện tốt cứ nối tiếp nhau mà đến.

Ta thường cảm thán nếu như bị đuổi ra khỏi phủ Thượng thư sớm thì tốt rồi, cuộc đời không phải đã chuyển vận từ lâu rồi sao?

Ngày nào bọn ta cũng cảm ơn ông trời, nhẹ nhàng năn nỉ: Mong cho đãi ngộ này đừng dừng lại!

Ngày mùng tám tháng Chạp hôm đó, trên đường cực kỳ náo nhiệt, Nguyễn Tố Tâm và mấy quý nữ ăn mặc lộng lẫy đi ngang qua con đường trước quầy hàng của ta.

Các quý nữ ghét bỏ đứng xa xa, che giấu ý cười mỉa mai.

Nguyễn Tố Tâm chậm rãi đi đến trước mặt ta, vẫn là dáng vẻ hào phóng dịu dàng, trong mắt thậm chí còn chứa chút thương hại.

“Trang tiểu thư, không ngờ cô lại lưu lạc đến mức này, Thượng thư đại nhân cũng có phần không nhớ tình cũ quá đó. Cô cũng đừng trách ta, tầng lớp khác nhau thì vận mệnh đương nhiên cũng khác.”

Ta cười với nàng ta: “Ta không trách cô, ta cảm ơn cô mới đúng.”

Nàng ta cong môi mang vẻ đùa cợt nhàn nhạt:

“Cô đã quấn lấy Kim An ba năm, hắn chưa bao giờ thích cô một chút nào, nhận đủ sự ghét bỏ và xem thường của hắn, cũng thật là đáng thương. Bây giờ, ta và hắn vài ngày nữa là đại hôn rồi, giờ phút này cô lại nói những lời mạnh miệng này thì có ý nghĩa gì?”

Tay ta không dừng công việc lại, cười nhẹ nhàng nói:

“Ta thật sự cảm ơn cô đó, nếu không phải cô náo loạn ra tình cảnh như vậy, ta sẽ không ra khỏi phủ Thượng thư được, cũng sẽ không sống thoải mái vui vẻ được như bây giờ.”

Nàng ta nhìn ta chằm chằm một hồi, cười mỉa mai lắc đầu, thất vọng nói:

“Nguyễn Tố Tâm ta sao lại xem một cô gái như cô là đối thủ chứ, thật sự là buồn cười lại đáng thương.”

Trên mặt nàng ta lộ vẻ thoải mái, lấy một thỏi bạc ra ném lên quầy hàng của ta rồi nhanh chóng rời đi.

Buổi tối ngày trước khi phủ Thượng thư đại hôn, khi ta đi từ trong nhà ra lấy củi thì nhìn thấy Chu Kim An.

Hắn im lặng đứng ngoài sân, thân hình tan trong bóng đêm nhàn nhạt.

Ta nghi ngờ mình bị hoa mắt, muốn tiến lên nhìn cho kỹ, lại thấy hắn đột nhiên xoay người, nhanh chân rời đi.

Ngày đại hôn, ta lại nhìn thấy hắn.

Hắn mặc hỷ bào đỏ chót, hoa lệ lại trang trọng, ngồi trên lưng ngựa cao lớn, oai nghiêm đi ngang qua trước quầy của ta.

Bé gái nhìn đến mức ngây dại:

“Đây là công tử nhà nào vậy, lại giống như tiên giáng trần! Sau này em cũng có thể gả cho chàng trai như vậy thì tốt rồi.”

Ta cười tỏ vẻ đồng ý: “Đúng vậy đúng vậy.”

*

Không lâu sau, việc phòng thủ trong Kinh Thành bỗng nhiên trở nên nghiêm ngặt.

Người đi đường dần dần ít đi, thỉnh thoảng có quan binh võ trang đầy đủ xếp hàng chạy qua, bầu không khí không tên của một cơn mưa gió sắp nổi lên bao phủ tràn đầy.

Một ngày nọ, ông chủ quầy mì nghiêm túc nói với ta:

“Có lẽ triều đình có chuyện lớn xảy ra, khoảng thời gian này các cô đừng ra ngoài nữa, bọn ta cũng về nhà tránh họa đây.”

Ta và bé gái nghe lời, bắt đầu đóng quầy không ra ngoài nữa.

Khi năm mới sắp đến, bà nội đột nhiên chợt phát bệnh hôn mê bất tỉnh, bé gái nóng vội đến độ khóc lớn, ta lập tức lấy ngân phiếu ngày đó dì cho ta ra đổi lấy bạc, mời đại phu đến nhà xem nhưng vẫn bó tay không có cách nào.

Ngày đó, có một ông cụ mập mạp mặt mũi hiền lành đến nhà.

Ông ấy ăn mặc sang đẹp, cười híp mắt nói mình là Hà quản gia, nhận lời dặn dò của chủ nhân trong nhà, mời bọn ta đến phủ đón năm mới.

Ta kinh ngạc hỏi: “Chủ nhân là ai? Sao lại mời ta?”

Ông ấy ôn hòa giải thích, nói chủ nhân và ta có tiền duyên, sau này tự sẽ biết được thân phận nhưng tuyệt đối không có ác ý, hơn nữa trong phủ có danh y, có thể giúp đỡ chữa trị cho người bệnh trong nhà.

Ta nghe xong thì lập tức đồng ý, mang theo bé gái và bà nội, lên xe ngựa đi theo tới

Đến phủ đệ thì mới biết là một nơi nhà cao cửa rộng.

Ta mang theo sự nghi ngờ xuống xe, người hầu được dạy dỗ nghiêm chỉnh lập tức nghênh đón, đưa áo choàng, nâng lò sưởi tay.

Bà nội được đưa vào y quán trong phủ, bé gái đi theo qua đó.

Mà ta thì được dẫn tới một tòa lầu nhỏ ưu nhã yên tĩnh mới lạ, đồ đạc trong đó xa hoa tinh xảo, có đủ mọi thứ.

Hai tiểu tỳ mang vẻ mặt tươi cười, cung kính tiến lên hầu hạ.

Đêm đó, ta nằm trong mền gấm phù dung ấm áp, nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được ta và ai lại có tiền duyên phú quý đầy trời như vậy.

Bèn quyết định không nghĩ nữa.

Tạm thời cho là ông trời lại lần nữa cưng chiều.

Bắt đầu từ ngày đó, ta trải qua cuộc sống dễ chịu hơn ở phủ Thượng thư gấp trăm lần.

Không nói đến mỗi ngày cơm ngon áo đẹp, chỗ nào cũng có người hầu hạ.

Điểm tâm khó mua nhất trong Kinh Thành, trâm vòng trang sức đắt nhất trong phường Như Ý, thậm chí là sách tranh vừa mới ra cũng đến nước mặt ta như nước chảy.

Bà nội đã khỏe hơn, ở trong sân nhỏ yên tĩnh phía sau, có đại phu chuyên môn chăm sóc.

Bé gái đã tăng cân rất nhiều, ngày nào cũng dồi dào sức sống, khi thì ăn điểm tâm, khi thì chơi xích đu, nói rằng cuối cùng cũng được sống cuộc sống như mơ.

Ta hỏi: “Em không bện giỏ trúc nữa sao?”

Em ấy cong môi lên: “Đã trải qua cuộc sống thế này rồi, ai còn muốn bện cái đó nữa? Chờ ngày nào đó chủ nhân quay về, phát hiện ra tìm nhầm người lại quay về nghề cũ sau cũng không muộn.”

Ta suy nghĩ một lúc, cảm thấy có lý.

Đã vào nơi này ở gần một tháng, ta vẫn chưa từng nhìn thấy chủ nhân của căn nhà này lấy một lần.

Ta từng hỏi quản gia, ông ấy cười ha ha nói chủ nhân có việc bận ở bên ngoài, đợi xong việc rồi sẽ đến, ta cứ yên tâm ở là được.

*

Hôm giao thừa, ta ở trong phòng có đốt địa long, cùng hai bà cháu ăn bữa cơm tất niên đầy đủ, bé gái ăn no rồi thì buồn ngủ, cùng bà nội quay về viện ngủ từ sớm.

Ta lên giường nằm một lúc, chỉ cảm thấy trong ngực khô nóng bèn choàng áo gấm viền lông, tùy ý đi lại trong sân.

Qua cửa sổ điêu khắc của hành lang dài, ta thấy hai người đại phu của phủ từ xa xa bước nhanh đi tới hậu viện.

Ta cố ý đuổi theo.

Vốn cho rằng hậu viện không còn đường đi nữa, đi xuyên qua thùy hoa môn, lại thông đến một tòa nhà lớn rộng rãi khác.

Có lẽ bởi vì là đêm giao thừa nên trong sân không có ai.

Hai người đại phu đi vào một căn phòng, ta nhìn vào trong từ cửa sổ mở một nửa.

Trên chiếc sập dài chính giữa phòng là một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi.

Hắn khoác áo lông cáo, lộ ra một bên cánh tay dính máu, sắc mặt hơi tái nhợt, lại không che giấu được ngũ quan sắc bén tuấn lãng.

Là người đàn ông hôm đó ta ướt người ôm lấy!

Ta vô cùng kinh ngạc.

Hai tòa nhà lớn kề sát nhau, ở giữa có lối đi xuyên qua, đại phu trong phủ lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ người đàn ông có tiền duyên với ta chính là chàng ư?

Người đàn ông đột nhiên ngước mắt nhìn về phía cửa sổ.

Lông mi dài của chàng chớp chớp, thấp giọng ra lệnh cho người trong phòng lui ra ngoài, im lặng một lúc rồi lên tiếng nói: “Vào đây đi.”

Ta ngẩn ra, buột miệng nói qua cánh cửa sổ: “Nói ta sao?”

Người đàn ông cong khóe môi lên một cách khó nhận ra:

“Ừm, nói nàng đó.”

Ta mang theo trái tim đang đập ầm ầm, chậm rãi đi vào trong.

Ta tò mò quan sát chàng, chàng cũng lẳng lặng nhìn ta chăm chú.

Trong phòng thắp không ít nến, khiến cho ánh sáng trong mắt chàng lấp lóe, trông vô cùng sáng.

Khoảnh khắc đó, trong đầu ta hiện lên một suy nghĩ, chắc hẳn đôi mắt của ta cũng cực kỳ sáng.

Toàn thân chàng tản ra cảm giác lạnh lẽo, trên mặt có vết máu, trong phòng tràn ngập mùi máu tươi như có như không.

Nhưng kỳ lạ là ta không hề cảm thấy sợ hãi.

“Anh chính là chủ nhân của tòa nhà à?” Ta lên tiếng hỏi.

Chàng gật đầu: “Ừm.”

“Vì sao lại giúp bọn ta?” Ta lại hỏi.

Ánh mắt chàng nhàn nhạt nhìn ta chăm chú, nói:

“Dù sao nàng cũng phải gả cho ta, ta đương nhiên không thể để nàng ở bên ngoài chịu khổ được.”

Ta trừng to mắt: “Vì sao ta lại phải gả cho anh?”

Vẻ mặt chàng bình thản, giọng nói rõ ràng:

“Hôm đó không phải nàng chủ động nhào vào lòng ta sao? Ta và nàng thân mật như thế ở trước mặt mọi người, ta há lại không cưới nàng.”

Hắn nói như chuyện đương nhiên như vậy, đầu óc ta nhất thời quá tải, cảm thấy có lý, lại cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

“Nhưng bọn họ nói anh thân phận tôn quý, không truy cứu ta tội mạo phạm là xem như khai ân rồi, sẽ không vì chút chuyện này mà cưới ta đâu.”

Giọng nói chàng trầm ổn, nghe vào lại rất có sức mê hoặc:

“Từ nhỏ ta đã đọc sách hiểu lý lẽ, đã khiến thanh danh của con gái bị hỏng thì đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Chẳng lẽ nàng lại không có ý này? Cảm thấy ướt người cùng một người đàn ông ôm nhau là một việc nhỏ không quan trọng?”

Ta vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên là không phải. Đương nhiên là ta hy vọng anh có thể cưới ta.”

Chàng gật đầu: “Nàng đã có ý đó thì ta nên nghe theo.”

Ta nhíu mày lại, mở miệng muốn nói gì đó nhưng cũng không biết nên nói thế nào.

Chàng tiếp tục nói: “Chỉ là hôn lễ vẫn cần chờ một chút, vì -”

Nói đến đây, chàng đột nhiên dừng lại.

Đợi hồi lâu, chàng cúi mặt xuống, lại không mở miệng.

Ta không nhịn được hỏi: “Vì cái gì?”

“Hả?”

Chàng ngước mắt lên, lại giống như đã quên mất lời vừa nói.

Ta nhắc nhở: “Vì sao hôn lễ của chúng ta lại phải chờ một chút?”

Chàng cong môi, nói: “Gần đây trong triều ta gặp phải chút chuyện, người ngoài chửi rủa ta nhiều lắm, vẫn đang còn xử lý phiền phức, nếu như nàng có quan hệ với ta thì sẽ khó bảo đảm sẽ không chịu ảnh hưởng.”

Ta “Ồ” một tiếng.

“Cho nên anh chỉ sắp xếp ta ở chỗ bên cạnh, lại không đến tìm ta là vì sợ liên lụy đến ta à?”

“Ừm.”

Ta thoáng chốc có chút cảm động, thành khẩn nói:

“Chuyện hôm đó là do ta chủ động, thân phận của anh tôn quý, bằng lòng cưới ta đã là hành động quân tử rồi, bây giờ anh lại tính toán đủ kiểu cho ta, ta rất cảm kích. Cho dù người ngoài chửi rủa anh thế nào, hoặc là làm liên lụy đến ta, chúng ta đã quyết định kết làm phu thê thì đương nhiên là cùng tiến cùng lùi.”

Chàng lẳng lặng nhìn ta hồi lâu, trong mắt hơi lóe lên ánh sáng.

“Đã như vậy rồi thì nàng gọi ta một tiếng trước nghe thử xem.”

“Gọi gì?”

“Gọi ta là tướng công.”

Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng, e lệ nói: “Tướng công.”

“... Nào, giúp tướng công bôi thuốc tiếp đi.”

Ta mắc cỡ đỏ mặt, chậm rãi đến gần chàng, cầm thấy thuốc mỡ trên bàn, dùng đầu ngón tay lấy thuốc rồi nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương lộ ra ngoài của chàng.

Bắp thịt rắn chắc mạnh mẽ, cứng cáp lại có tính đàn hồi, ngón tay ta nhẹ nhàng đảo quanh, cảm nhận được sự va chạm dịu dàng.

Chàng nghiêng người, ngồi yên tĩnh.

Ngước mắt lên, yết hầu nhô ra của chàng bỗng nhiên lăn một cái.

Vốn dĩ đã khô nóng, hơi thở mạnh mẽ của hắn lại luôn áp bách ta, ta cảm thấy quần áo dưới lớp áo choàng đều đã ướt đẫm mồ hôi.

“Tướng công, bên trong ta ướt rồi.”

Ta bôi thuốc xong thì đứng lên nói.

Chàng mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn ta.

Ta đặt thuốc mỡ xuống: “Ta phải về phòng thay quần áo, chàng cố gắng nghỉ ngơi, ngày mai ta lại đến thăm chàng.”

Lúc đi thì nhớ đến gì đó, ta thẹn đỏ mặt hỏi:

“Tướng công, chàng tên là gì vậy?”

Chàng sửng sốt chớp mắt, giọng nói mang theo chút khàn khàn:

“Lam Ngạn.”