Tình Cảm Muộn Màng

Chương 14



Phía bên Nhất Vương lúc này rất hỗn độn, Ninh Hạ vì chút tình nghĩa còn sót lại mà giúp Nhất Vương. Cô đã tận dụng hết những quan hệ mà cô quen biết để không cho cánh nhà báo nào biết hôm Vĩnh Hi trước khi bị tai nạn, cô ấy có mặt tại nhà của Nhất Vương.

Nhất Vương lo sợ một khi anh xuất hiện ở ngoài đường thì sẽ chết dưới tay của Lâm Vĩnh Thần. Vì hắn biết Vĩnh Thần một khi đã muốn làm gì đều sẽ đâm đầu vào thực hiện nó dù có cược cả tính mạng, đặc biệt hơn nếu đụng vào em gái anh ta thì những người dù có thân thuộc nhất đều sẽ bị hắn chừng trị một cách rất dã man.

Vĩnh Thần lùng xục hết mọi nơi ở Thượng Hải để tìm cho ra bằng được tên tra nam khốn kiếp đã làm em gái anh đang thấp thỏm trong bệnh viện. Tử Kỳ và Hạo Nhiên cũng đi tìm các chứng cứ buộc tội hắn phải trả giá cho những hành động của mình.

Sau nhiều ngày cực lực kiếm tìm, cuối cùng cũng thấy hắn ta ở trong nhà Ninh gia.

Vĩnh Thần đạp cửa bước vào nhà. Ba Ninh Hạ - Ninh Thông sợ hãi khi nhìn thấy anh.

“Cậu Thần... cơn gió nào đưa cậu tới nhà chúng tôi thế.? Giọng ông có chút run sợ.

“Cơn gió “Nhất Vương” đưa tôi tới đây đấy. Nói, cái thằng khốn kiếp ấy đang ở đâu?” Anh hét lên.

“Cậu ta không có ở nhà tôi.” Ông khẳng định.

“Không có?”. Anh ra hiệu cho đàn em của mình.

“Mấy cậu làm gì với nhà tôi đấy?” Ông sợ hãi nhìn đàn em của Vĩnh Thần đang lục soát mọi nơi để tìm Nhất Vương.

“Còn không nói? Triệu Nhất Vương ở đâu?” Anh chừng mắt.

“Cậu... cậu ta...”

“Nói!”

“Cậu ta vừa rời khỏi đây trước khi các cậu tới.”

“Ông biết hắn đi đâu không?”

“Tôi không biết nữa...”

“Ông chắc chứ?”

“Tôi chắc. Tôi thề với cậu tôi chỉ nghe cậu ta nói sẽ đi trốn ở một nơi xa, chứ tôi không biết cậu ta sẽ đi đâu.” Ông giải thích.

“Được rồi.”

Anh kêu đàn em của mình ngưng lại rồi đi tìm tên tra nam kia ở những vùng lân cận, anh biết hắn chưa thể đi xa được.

Nhất Vương và Ninh Hạ đã chạy tới một vùng quê hẻo lánh để trốn tạm. May mắn cho họ họ tìm thấy một căn nhà hoang ở trong một con hẻm khá sâu và ít ai chú ý tới. Họ đành trốn tạm ở đây một đêm.

“Tại anh mà bây giờ tôi cũng phải đi trốn.” Ninh Hạ trách móc.

“Cô cũng là đồng phạm với tôi thôi.”

“Đồng phạm? Này, anh nói cho đúng. Tôi chỉ mới nghe anh lên kế hoạch chứ chưa hề nhúng tay nhúng chân vào kế hoạch của anh nhé.”

“Nhưng bây giờ cô đang giúp tôi đi trốn, không phải đồng phạm thì là gì?”

“Ngày mai tôi sẽ kiếm cho anh một căn nhà ở rất xa Thượng Hải. Anh trốn tạm ở đó đi, có tin tức gì tôi sẽ báo anh. Tôi chỉ giúp anh được tới đây thôi.”

“Em không ở lại cùng anh sao?”

“Tôi không muốn dính dáng gì tới anh nữa nên anh làm ơn đừng có dụ tôi.”

“Anh nói thật đấy. Em không ở lại cùng anh được sao? Thiếu em sao anh xoay sở được đây?”

Ninh Hạ suy nghĩ đến lời nói của anh. “Tôi không biết. Anh lo ngủ đi sáng mai còn đi sớm. Chúng ta không trốn được ở đây lâu đâu.”

Cả hai cùng trải qua một đêm ở nơi lạnh lẽo và sợ hãi.

Vĩnh Thần cả đêm qua không ngủ vì lo kiếm tung tích của hắn ta đang ở đâu. Anh chắc chắn khi tóm được hắn ta anh sẽ khiến hắn ta sống không bằng chết.

Sáng hôm sau.

Ninh Hạ kiếm được một căn nhà nhỏ ở một vùng quê bao phủ toàn là cánh đồng. Ở đây nằm ngoài vùng phủ sóng nên khó mà tìm được hai người họ. Cô vì còn yêu anh nên cũng đã quyết định ở lại cùng anh, một phần cô cũng muốn báo đáp anh chút tình nghĩa vì ngày xưa anh đã cứu cô một mạng. Nếu không có anh bây giờ cô cũng sẽ chẳng cùng anh ở nơi này.

Phía bên Vĩnh Hi, cô có chuyển biến rất tốt, sắc mặt của cô bây giờ cũng tươi hơn trước dù cô vẫn chưa tỉnh lại. Mọi người đều rất mừng vì tình trạng của cô hiện tại, có lẽ ông trời rất thương cô gái hiểu chuyện này nên đã không lấy sinh mạng của cô đi.

Một năm sau.

Tử Kỳ đang ở bên cạnh chăm sóc cho cô, anh đang lau người cho cô thì thấy tay cô chuyển động. Anh vui mừng và đi gọi bác sĩ. Bác sĩ cũng đến ngay sau đó và họ rất ngạc nhiên với tình trạng hiện giờ của cô.

“Tôi rất bất ngờ về tình trạng của cô Vĩnh Hi đây. Tuy không phải trường hợp đầu tiên nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy được kì tích này. Cô ấy đã rất cố gắng để có thể gắng gượng đến bây giờ. Tình hình hiện tại của cô ấy đang có chuyển biến rất tốt, có thể thấy hy vọng sống đã được hơn 60% rồi. Tôi nghĩ rằng anh và gia đình của cô ấy hãy thường xuyên đến thăm và nói những lời nói, lời chúc tốt đẹp để gửi gắm đến cô Vĩnh Hi đây. Tôi chắc cô Lâm sẽ nghe thấy và mau chóng tỉnh dậy gặp mọi người ở một ngày không xa.”

“Cảm ơn bác sĩ... cảm ơn bác sĩ rất nhiều.”

Anh vui mừng nắm lấy tay cô. “Vĩnh Hi à, em đã rất cố gắng trong thời gian qua, cảm ơn em đã sống đến tận bây giờ.” Nước mắt anh lúc này đã rơi nhiều hơn.

Tin vui như vậy anh liền gọi cho Vĩnh Thần. Khoảng một lúc sau Vĩnh Thần và mọi người đều tới thăm Vĩnh Hi.

Tử Kỳ tường thuật lại lời của bác sĩ lúc nãy nói với anh cho mọi người nghe. Vĩnh Thần vui đến khóc đến bên cô.

“Vĩnh Hi à, một năm qua anh nhớ em lắm, nhớ giọng nói, nhớ nụ cười của em, nhớ những lúc em mắng chửi anh dù rất khó nghe nhưng anh lại rất thích vẻ mặt của em lúc tức giận. Em mau tỉnh dậy rồi cùng anh và mọi người đi đến những nơi em muốn đến nhé. Vĩnh Hi à, cảm ơn em rất nhiều.”

Mọi người đều rưng rưng nước mắt, họ mừng vì cô đã không bỏ họ ở lại mà đến thế giới bên kia. Nhưng không mừng được lâu, người của Vĩnh Thần và Hạo Nhiên dò la được tin tức của Nhất Vương và cả cô ả Ninh Hạ kia. Vĩnh Thần nhờ hai cô bạn của Vĩnh Hi ở lại chăm sóc cho cô. Còn anh, Tử Kỳ và Hạo Nhiên đi đến nơi hắn ta đang lẩn trốn.

Vĩnh Thần đã nhờ người âm thầm theo dõi Ninh Thông vì anh nghĩ rằng cô Ninh Hạ kia cũng sẽ phải gọi điện cho ba của mình để ông không phải lo lắng cho cô. Nhưng đợi mãi chẳng thấy động tĩnh gì, đến hôm nay họ thấy ông đang có những hành động kì lạ và đi theo. Họ thấy ông đi đến một nơi rất xa Thượng Hải, nơi đây ngoài vùng phủ sóng hay một cư dân nào sống ở đây, bảo sao chẳng tìm thấy họ suốt một năm qua.

Ba người họ cùng nhau đi đến nơi Nhất Vương đang lẩn trốn. Hạo Nhiên chịu trách nhiệm đứng ngoài coi chừng, còn Tử Kỳ và Vĩnh Thần chia nhau ra đi tìm Nhất Vương đang trốn nơi nào.

“Ba, sao ba lại ở đây? Lỡ có ai theo dõi thì sao?” Ninh Hạ hốt hoảng khi thấy ba của mình.

“Một năm qua không gặp con ba nhớ con lắm. Muốn xem con ở đây sống như nào nên mới đến đây để gặp con.”

“Ba vào nhà đi kẻo có người thấy.”

Ông đi vào nhà, trước mặt ông là Nhất Vương, anh ta đang ngồi thảnh thơi trên ghế xem tin tức trên tivi liền lại trách mắng.

“Cậu còn ngồi đây xem tin tức được à?”

“Không xem tin tức thì làm được gì nữa? Ở Thượng Hải sao rồi? Tên Vĩnh Thần còn tìm tôi không vậy?”

“Mấy nay không thấy động tĩnh gì hết nên cũng chẳng biết cậu ta như nào.”

“Còn Vĩnh Hi? Em ấy như nào rồi?”

“Còn đang hôn mê.”

Anh gật đầu rồi xem tin tức tiếp. Bỗng có tiếng người ở ngoài cửa vọng vào khiến ba người họ thấp thỏm. Anh nhanh chóng trốn vào một căn hầm ở sau nhà. Ninh Hạ lấy hết dũng khí ra ngoài mở cửa.

“Vĩnh... Vĩnh Thần...” Cô sợ hãi khi thấy Vĩnh Thần đang hung hăng đứng trước mặt cô.

“Nhất Vương đâu?”

“Tôi... tôi...”

“Nói!” Anh quát lớn.

“Tôi không biết...”

Anh chừng mắt, hăm hăm nhìn cô rồi liếc qua Ninh Thông khiến ông giật mình. Tử Kỳ không đợi cô trả lời liền xông vào nhà tìm kiếm tên Nhất Vương kia, còn Vĩnh Thần đứng trông chừng hai người này vì anh nghĩ rằng nếu cứ vậy mà đi kiếm thì một trong hai người sẽ dẫn Nhất Vương đi trốn lần nữa.

Mãi một lúc mà chẳng thấy Nhất Vương đâu. Tử Kỳ bắt đầu điên tiết hơn, anh lại nắm cổ áo của Ninh Hạ.

“Nhất Vương, hắn ta trốn ở đâu? Nói mau!”

“Anh bỏ tôi ra, tôi đã bảo tôi không biết mà... khụ khụ.” Cô thấy có thở vì bị Tử Kỳ siết chặt cổ áo mình.

Ông Thông thấy con gái mình đang gặp nguy hiểm liền khai hết sự thật.

“Cái thằng chết tiệt đó đang trốn ở dưới căn hầm bí mật phía sau nhà.”

Anh bỏ tay ra khỏi cố áo Ninh Hạ. “Nếu tôi không kiếm thấy hắn ta thì hai cha con ông không sống qua nổi ngày hôm nay đâu.” Vĩnh Thần điềm tĩnh nói.

Anh bỏ mặc hai cha con họ ở đó rồi cùng Tử Kỳ đi ra sau nhà kiếm hắn ta. Tử Kỳ đứng ở trước cửa hầm để đề phòng hắn thoát ra, Vĩnh Thần từ từ tiến vào căn hầm để gặp mặt hắn.

“Triệu Nhất Vương, anh hết đường thoát rồi, mau ra đây đi.” Vĩnh Thần nói.

Nhất Vương trốn trong một góc khuất sợ hãi. “Tôi đâu có ngu mà ra ngoài để anh bắt thóp.”

Anh vẫn điềm tĩnh vừa đi vừa nói. “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tôi mà thấy anh thì anh nên biết ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh.”

Thấy Nhất Vương vẫn không chịu thò đầu ra, anh liền tiến nơi góc khuất, nơi mà hắn đang trốn.

“Tìm thấy rồi.” Anh nhếch mép cười.

Nhất Vương thấy mình không thể trốn liền đẩy anh ra rồi chạy ra ngoài. Tử Kỳ nghe thấy động tĩnh liền đứng phục kích ngay cửa. Nhất Vương chạy ra thấy anh liền thêm lo lắng, lúc này anh đã hóa điên và đã làm liều.