Tình Cảm Muộn Màng

Chương 24



Cô và anh đến nơi gắp thú, có rất nhiều con thú bông dễ thương ở trong. Cô tìm kiếm ra một con ở trong đó để gắp, lượn một vòng cô đã quyết định chọn con gấu bông đang mặc một chiếc hoodie thỏ màu hồng, trông nó rất dễ thương.

“Anh gắp cho em con này nhé.” Cô chỉ cho anh con thú mà cô thích.

“Được rồi. Em coi anh gắp nè.”

Đã 30 phút trôi qua, anh chẳng gắp được con nào, cô chán nản khuyên anh nên bỏ cuộc.

“30 phút rồi đấy anh. Chúng mình về thôi, sắp tới giờ đóng cửa ký túc xá rồi.”

“Anh phải gắp được để tặng cho em.”

“Tại sao?”

“Tại vì em thích nó mà.” Anh nhìn cô cười.

Cô có chút rung động. “Anh ấy vì mình mà cố gắng tới vậy sao?” Cô đặt tay lên ngực mình suy nghĩ.

Một lúc sau, cuối cùng anh cũng gắp được cho cô, nhưng lúc gắp được thì giờ cũng đã 11 giờ rồi.

“Cảm ơn anh. Vì em mà giờ cả em và anh không thể về ký túc xá lúc này được.”

“Không sao. Anh dẫn em về nhà anh ngủ tạm một đêm nhé?”

“Hả? Không phải anh cũng ở ký túc xá ạ?” Cô thắc mắc.

“Mấy nay có đồ án nên anh ở lại ký túc xá trường vài hôm.”

“Ra là vậy.”

Anh dẫn cô về nhà anh. Nhà anh tuy khá nhỏ nhưng rất gọn gàng.

“Em ngủ trên giường của anh đi, anh ra sofa ngủ.”

“Thôi em ngủ ở sofa cũng được. Em đã ở nhờ nhà anh một hôm mà ngủ trên giường anh thì kì quá…”

“Em không phải khách sáo. Cứ ngủ trên giường anh đi.”

“Vậy… em cảm ơn.”

Cô trèo lên giường ngủ. Cô nằm trằn trọc mãi mà chẳng ngủ được. Chắc lại do chứng khó ngủ lại tái phát. Hay là do đây là lần đầu tiên cô ngủ ở nhà người khác?

Vì mãi chẳng ngủ được nên cô đi ra bếp kiếm chút gì ăn. Quả đúng là nhà của đàn ông, chẳng có chút gì trong tủ lạnh cả. Cô bất lực quay về phòng. Bỗng cô nãy ra ý gì đó nên liền lấy giỏ xách rồi rón rén đi ra ngoài.

Vì cửa ở gần sofa, chỗ anh đang ngủ nên cô hết sức cẩn thận để gây ra tiếng động. Hên là Tư Việt cũng đã vào giấc từ lâu nên phi vụ lén lút trót lọt.

Không khí buổi đêm ở Bắc Kinh rất dễ chịu. Cô đi dạo kiếm một siêu thị nhỏ để mua chút gì ăn rồi ra công viên để có thể vừa tận hưởng không khí dễ chịu này, vừa tận hưởng những món ngon.

Bỗng từ đâu xuất hiện những thanh niên lạ mặt, trông có vẻ không đàng hoàng. Cô có linh cảm xấu nên đứng dậy rời khỏi đây. Nhưng cô đánh giá quá thấp bọn chúng. Từ đâu, trước mặt cô đã xuất hiện thêm vài người nữa. Cô bắt đầu run sợ.

“Em gái đi đâu một mình giờ này thế? Cần tụi anh dẫn về không?” Một trong số những người đó tiến sát lại gần cô.

“Mấy anh tránh xa tôi ra. Không là tôi la làng đấy?”

“Ở xung quanh đây không có ai để nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô em đâu. Để tụi anh dẫn em đi đến một nơi thú vị, đảm bảo em sẽ thích.”

“Buông tôi ra. Buông tôi ra.”

Bọn chúng càng ngày ép sát cô hơn. Cô lúc này rất hoảng sợ, cô chẳng thể làm được gì ngoài hét lớn và mong mỏi một người nào đó có thể chạy đến giúp cô. Một trong số chúng lấy dao ra để dọa dẫm cô, bắt cô phải đi theo chúng nếu không cô sẽ mất mạng.

“Lâm Vĩnh Hi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Lâm Vĩnh Hi!”

Cô trông thấy như Chu Tư Việt xuất hiện, giọng nói cũng rất giống anh ấy. Cô được cứu rồi.

“Cứu tôi với…” Giọng cô trở nên yếu đuối. ô chạy về phía người gọi tên cô.

“Các người làm gì vậy?”

“Tụi tôi đang tính dẫn em gái này về nhà thôi chứ có làm gì đâu.”

“Không làm gì mà cầm dao đấy à?”

“Tụi bây. Đánh nó.” Tên cầm đầu đám đó lên tiếng.

Chu Tư Việt đặt cô xuống ở chiếc ghế đá gần đó rồi xông lên đánh bọn chúng. Cô lúc này quá sợ hãi nên đã ngất đi lúc nào không hay. Khi cô mở mắt dậy thì đã thấy mình đang ở trong nhà của Tư Việt.

“Em tỉnh rồi sao? Em có bị đau ở đâu không? Tụi nó có làm gì em chưa?” Anh lo lắng hỏi cô.

“Em không sao? Nhưng sao em lại ở đây?” Cô còn chút mơ màng.

“Giữa đêm anh chợt tỉnh dậy. Thấy cửa phòng mở cửa anh vào kiểm tra không thấy em đâu. Anh sợ em gặp chuyện gì nên chạy ra ngoài kiếm em. Cũng may là em không bị gì hết nếu không thì…”

Cô ôm anh, cô thật sự rất sợ hãi, nếu không có anh cô sẽ bị chúng nó làm trò đồi bại.

“Cảm ơn anh… nếu không có anh thì em đã bị tụi nó xâm hại rồi. Cảm ơn anh, Chu Tư Việt.” Cô òa khóc.

“Không sao. Em không sao là tốt rồi. Nín đi.” Anh dỗ dành cô.

Lát sau cô rời khỏi vòng tay dịu dàng của anh. Cô phát hiện anh có vài vết trầy trên cánh tay.

“Cái này… đều tại em…”

“Anh không sao đâu, trầy nhẹ da thôi mà.”

“Em xin lỗi. Tại em mà anh bị thương…”

“Nếu em biết lỗi thì từ nay đừng ra ngoài lúc giữa đêm như vậy nghe chưa? Có việc gì cứ nói anh, anh không phiền đâu.”

“Em biết rồi. Cảm ơn anh…”

“Thôi em ngủ đi, trễ rồi.”

Anh đợi cô nhắm mắt rồi mới yên tâm ra ngoài.

“Em thật sự khiến anh càng lúc muốn bảo vệ em đấy, Lâm Vĩnh Hi.”

Sáng hôm sau, anh chở cô về ký túc xá. Đinh Tuyết và Giai Kỳ lo lắng cho cô cả đêm không về, cô cũng chẳng gọi cuộc nào về cho hai người họ yên tâm. Thấy cô lành lặn chở về liền chạy tới hỏi.

“Đêm qua cậu đi đâu mà cả đêm không về thế?” Đinh Tuyết lo lắng.

“Tớ đi ăn với anh trai rồi chơi gắp thú bông không để ý thời gian đóng cửa ở ký túc xá…”

“Vậy mà cũng không gọi nói gì với tụi tớ gì hết.”

“Tớ xin lỗi mà. Hôm qua mệt quá nên tớ ngủ thiếp đi luôn.”

“Thế cậu ngủ ở đâu?”Giai Kỳ hỏi.

“Thì nhà của Chu…”

“Chu? Đừng nói là Chu Tư Việt nha.”

Cô thật sự lỡ lời rồi. “Không phải. Không phải đâu. Tớ ở khách sạn của anh tớ.”

“Có thật không?” Đinh Tuyết nghi ngờ.

“Th-thật mà…”

“Nghi lắm nha.”

“Nếu cậu không tin thì hỏi Chu Tư Việt ngày hôm qua tớ có ngủ ở nhà anh ấy không là biết liền.”

“Tớ giỡn mà, làm gì mà sợ thế? Mà cậu ăn gì chưa?”

“Chưa. Nhưng mà giờ tớ không đói lắm. Mấy cậu đói thì đi ăn đi, tớ không sao đâu.”

“Vậy tớ với Giai Kỳ đi ăn. Cậu ở lại nghỉ ngơi nhé.”

“Ừm, tớ biết rồi.”

Giai Kỳ thật sự làm cho cô thót tim vì câu hỏi đó, xém tí nữa là cô khai hết rồi. Vì sự kiện hôm qua xảy ra nên cô còn khá mệt, cô vừa trèo lên giường đã ngủ li bì đến chiều.

“Hôm qua cậu về nhà ngủ à mà không về ký túc xá vậy?” Mộ Thâm tra hỏi.

“Ừ. Hôm qua ăn xong trễ quá nên tớ về nhà ngủ.”

“Thật không đấy? Sáng tớ thấy cậu chở con bé hôm bữa đưa nước cho cậu về đấy nhé.”

“Tình cờ gặp nên chở về trường thôi. Cậu nói nhiều quá đấy, biến đi.”

“Hai tụi cậu làm gì mờ ám giấu tớ đúng không? Để tớ phát hiện là không xong đâu.”

“Tùy cậu.”

Tiếng chuông điện thoại reo lên âm ĩ khiến cô tỉnh dậy. Cô với tay lấy chiếc điện thoại ấn nút nghe trong tình trạng vẫn còn ngái ngủ.

“Alo, ai đấy ạ?”

“Bây giờ em còn ngủ hả?”

“Chu Tư Việt hả?” Cô nghe giọng anh liền choàng tỉnh giấc.

“Chưa gì quên giọng anh lẹ thế? Em đói chưa? Anh có mua chút đồ ăn cho em nè. Anh đang đứng trước ký túc xá em đây.”

“Anh tới ký túc xá rồi á?” Cô lật đật ngồi dậy. “Anh đợi em chút, em xuống liền.”

Cô cúp máy rồi chạy vào nhà vệ sinh chỉnh trang tóc tai. Cô thấy mọi thứ trên người cô tạm ổn rồi mới chạy xuống dưới ký túc xá.

“Chu Tư Việt.”

“Coi bộ là em mệt quá nên lúc về ngủ tới giờ này rồi.”

“Hì, để anh phát hiện rồi. Mà sao anh lại mua cho em thế?”

“Lúc nãy anh đi ăn thấy món này khá ngon nên mua về cho em ăn thử.”

“Anh có thể giới thiệu cho em quán đó để em ra ăn mà. Sao cất công mua vậy chứ?”

“Anh lỡ mua rồi, em nhận đi cho anh vui.” Anh dúi túi thức ăn vào tay cô.

“Em nhận cũng được. Nhưng lần sau không được mua cho em nữa đấy.”

“Anh biết rồi. Thôi em vào phòng đi, anh có công việc nên phải đi liền đây.”

“Ừm, anh đi đi.”

“À nhớ cuộc hẹn cuối tuần này đấy.”

“Cuộc hẹn?” Cô suy nghĩ một lúc thì cô cũng nhớ đến cuộc hẹn mà anh nói với cô. “Em nhớ rồi.”

“Tạm biệt em.”

Cô đem túi thức ăn trở về phòng. Khi mở ra, cô ban đầu tưởng chỉ có một vài món, nhưng không phải vậy, nó thật sự rất nhiều, một mình cô không thể ăn hết mớ thức ăn này nên cô quyết định đợi Đinh Tuyết và Giai Kỳ về để ăn chung.

“Cậu về rồi à. Giai Kỳ đâu?” Cô thấy Đinh Tuyết đi về một mình mà không thấy Giai Kỳ đâu.

“Cậu ấy vào viện thăm Sở Tiêu rồi.” Đinh Tuyết thấy một mớ thức ăn trên bàn. “Cái này là sao đây?”

“Chu Tư Việt mua cho tớ đấy. Nhiều quá nên tớ đợi hai cậu về ăn chung.”

“Này, hai người đã đến tới quan hệ nào rồi thế?”

“Quan hệ là quan hệ gì chứ. Bạn bè bình thường thôi mà. Lúc nãy anh ấy đi ăn thấy ngon nên mua cho tớ ăn thử.”

“Cậu không thấy anh ấy đối với cậu như nào à?”

“Anh ấy đối xử với tớ rất tốt. Sao thế?”

“Tớ nghe đồn anh ấy là một tay sát gái đấy. Một khi Tư Việt nhắm chúng đến ai đều sẽ đối xử rất tốt với người đó. Không chừng cậu cũng là một trong số đó đó.”

“Cậu tào lao quá. Để tớ đi hâm lại cho nóng rồi ăn.”

Cô bỏ ngoài tai lời nói của Đinh Tuyết, cô không nghĩ người như Chu Tư Việt lại là người như vậy được.