Tĩnh Dậy Tôi Mang Thai Con Của Cương Thi

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bị làn da lạnh buốt thấu xương dán chặt, Trương Khâu lạnh run cầm cập, đôi mắt lờ đờ, nhưng suy nghĩ lại rất rõ ràng, bờ môi mềm mại lạnh buốt men theo sườn mặt đến gáy, như một con rắn đang ngủ đông, chậm rãi trượt xuống, trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của một mình cậu, đối phương lại chẳng có âm thanh nào....

Không giống người.

Giống bị một con rắn lạnh buốt tận xương cuộn lại, muốn nuốt chửng cậu vào trong bóng tối.

Trong bóng tối đen như mực, bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt trong suốt lại hờ hững.

Trương Khâu bật dậy ngồi trên giường, đôi mắt mờ mịt nhìn xung quanh, đập vào mắt là nơi ở quen thuộc, thoáng thở phào nhẹ nhõm.

"Lại là giấc mơ này." Trương Khâu giơ tay lên lau mồ hôi lạnh to như hạt đậu trên trán, bỗng một trận buồn nôn mắc ối trào lên, nhịn không được chân trần chạy đến nhà vệ sinh, nằm sấp trên bồn cầu nôn khan một trận.

Bật toàn bộ đèn phòng lên.

Mặt Trương Khâu tái nhợt, cầm ô mai ném vào trong miệng, lúc này mới đè xuống được từng trận không thoải mái trong bụng.

Mới mấy giây, cơn buồn ngủ kéo đến mí mắt díu lại, rõ ràng mới mơ thấy ác mộng, kết quả chưa đến một giây lại buồn ngủ.

Thèm ngủ, mắc ói, thích ăn chua.

Trời mới biết trước đây cậu ghét nhất ăn đồ chua.

Trương Khâu cảm thấy mình không ổn, mút ô mai trong miệng, quấn chăn nằm bò trên giường nghĩ rồi nghĩ, dường như sau hơn một tháng rời khỏi mộ kia không bao lâu thì thành thế này.

Hơn một tháng trước.

Trong núi Tần Lĩnh đang thi công một sơn trang nghỉ mát, lúc động thổ khai phá, bất ngờ phát hiện một ngôi mộ cổ, khi ấy máy xúc nhắm trúng vào cửa mộ thất, lộ ra bia đá được khắc văn án cổ xưa.

Tốp người đầu tiên tiến vào là đội khảo cổ Thiểm Bác và giáo sư cậu. Giáo sư chuyên môn nguyên cứu văn giáp cốt và kim văn, rất nổi tiếng trong vòng nghiên cứu khảo cổ Thiểm Tây, từng hợp tác với đội khảo cổ Thiểm Bác, lập tức dắt theo cậu đi nhìn thử cảnh đời, cũng coi như vận dụng lý luận tri thức vào trong thực tế.

Mộ thất chưa từng bị trộm, nếu không phải lần này bị bất ngờ đào trúng, còn không biết phải an nghỉ trong núi Tần Lĩnh bao lâu nữa. Một hàng người cẩn thận từng tí đi vào từ cửa mộ thất, rõ ràng ngày tháng sáu, nhưng Trương Khâu vừa vào đã lạnh rùng mình, rõ ràng không có gió, lại cảm thấy tiếng gió vang vù vù bên tai. Cậu đi theo sau giáo sư, thần kinh căng thẳng nhưng lại mang theo một tia hưng phấn, động tác cẩn thận từng li từng tí, không dám nói nhiều thêm một lời, cặp mắt xuyên qua ánh sáng lờ mờ nhìn quanh bốn phía.

Lần này xuống mộ là để tu sửa gấp, cửa động bị phá to như vậy, ai biết chủ nhân ngôi mộ này là ai, văn vật bên trong có giống tượng binh mã hay không, không khí lưu thông vào tạo thành sự tàn phá không thể sửa chữa phục hồi.

Bốn phía mộ thất rất lớn, tầng trong tầng, lớp gỗ tầng đầu tiên có hơi vàng, không biết vì ánh đèn hay vốn bản thân nó đã vàng, trong dáng vẻ rất chắc chắn, không hề mục nát.

"Quan tài năm tầng." Giáo sư lên tiếng, trong thanh âm mang theo hưng phấn không thể áp chế: "Ngôi một lớn này thuộc cấp bậc vương chư hầu."

Đội khảo cổ dẫn đầu tiếp lời: "<<Tuân Tử-Lễ Luận Thiên>> có nói 'quan tài thiên tử mười tầng, chư hầu năm tầng, đại phu ba tầng, sĩ có hai tầng', xem màu sắc gỗ, hình như là gỗ cây bách, quy cách Hoàng trường đề thấu, không biết triều đại nào." Ánh sáng lay động trên đầu bia đá: "Thầy Phương ngài xem, chỗ này có khắc chữ, chỉ là cái tên này--"

"Hoàng trường đề thấu" là từ để chỉ kiểu táng dùng gỗ bách chất xung quanh quách thất trong lăng tẩm đế vương thời Tây Hán. Trong đó, "hoàng trường" là gỗ bách sau khi đã được bỏ đi phần vỏ cây. Những khúc gỗ bách này sẽ được chất quanh quan quách tạo thành những bức tường, bên trên cũng che bằng gỗ, tương tự như thiết kế của một gian phòng.

Giáo sư tiến lên trước nhìn bia đá, Trương Khâu đi theo sau, không chen lên trước, bản thân cậu không có tư cách đi xuống, do nể mặt giáo sư mới có mặt cậu, bây giờ chỉ cần làm người tàn hình là được.

"Này, chữ này..." Giọng giáo sư kích động run rẩy, khống chế một lát, mới nói: "Hình như thời nhà Thương, nhưng dấu tích có mấy phần khác lạ, cậu xem mấy chữ này --"

Giáo sư ậm ừ phát âm trong yết hầu một lần, đợi mấy giây sau, cuối cùng giáo sư cũng đã xác nhận, kinh ngạc trong mắt không thể che giấu được: "Cô Mạc Quốc, vậy mà là Cô Mạc Quốc!"

Cô Mạc Quốc là huyện Cử vào thời nhà Thương, và có lịch sử rất lâu đời, thời nhà Thương là Cô Mạc Quốc, thời nhà Chu là Cử Tử Quốc, tới thời nhà Tần trở thành một huyện, đầu thời Tây Hán trở thành một quận, năm thứ hai thời Văn Đế chỗ này trở thành Thành Dương Quốc, triều đại nhà Tùy thì trở thành một châu. Đến năm 1913 được đổi từ châu thành huyện, huyện Cử thuộc thành phố Nhật Chiếu, tỉnh Sơn Đông.

Trương Khâu bị bộ dáng của giáo sư dọa hết cả hồn, cậu nhập học sắp một học kì, chưa từng thấy giáo sự lộ ra biểu cảm như vậy.

Cô Mạc Quốc?

Trương Khâu mờ mịt, mấy thành viên của đội khảo cổ ở bên cạnh hiểu rõ đi qua, cảm xúc trên mặt giống y hệt giáo sư.

Tiếp đó đội khảo cổ tăng nhanh tiến trình, bắt đầu xử lý từng tầng quan tài, họ bức thiết lại tò mò muốn biết thân phận chủ mộ được mai táng hơn ba ngàn năm này, giáo sư kích động đến mức mặt đỏ lên, Trương Khâu nhìn chằm chằm tầng quan tài ngoài cùng được mở ra mí mắt phải giật không ngừng, ngày càng nhanh.

"Mở rồi! Mở rồi!"

"A!"

"Sao nhiều hài cốt như vậy?"

Đám đông đằng trước phát ra tiếng la hét lui về sau, ánh đèn chớp nháy rồi tắt mất, Trương Khâu bị ai đó đẩy một cái, cả người lùi về sau hai bước dựa vào góc tường, trên tay không biết ấn phải cái gì bỗng nhiên mất đi trọng lượng, nhào thẳng rớt xuống dưới.

Tiếng hô cứu còn chưa ra khỏi miệng, Trương Khâu đã lăn ra xỉu, trước khi xỉu hình như nhìn thấy một đôi mắt đỏ tươi lạnh lẽo.

Lúc tỉnh lại, cả người cậu trần trụi nằm trên một cái giường ngọc thạch rất lớn, xung quanh đốt đèn dầu, sáng ngời, quỷ khí dày đặc, trên người nổi lên một tầng da gà, vừa cúi đầu đã thấy mảnh lớn vết đỏ trên lồng ngực, chỗ chính giữa hai chân cũng--

Trương Khâu nhớ đến nội dung trong mơ, trên mặt đỏ xanh đan xen, còn chưa kịp nghiến răng nghiến lợi mắng chửi, đã nghe thấy tiếng bước chân còn có tiếng người gọi tên mình, liền vội vàng mặc quần và áo thun vào.

"Cảm ơn trời đất cuối cùng đã tìm được cậu!" Người đội khảo cổ thấy Trương Khâu bình yên vô sự trước thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới chú ý thấy hoàn cảnh xung quanh.

"Trời ơi! Đèn dầu chỗ này thế mà còn cháy."

"Đội trưởng, anh xem cái giường ngọc này..."

Tầm mắt Trương Khâu quan sát xung quanh một vòng, không thấy người đàn ông có con ngươi màu đỏ tươi cậu nhìn thấy trước khi ngất xỉu, lúc còn đang suy nghĩ, chợt cảm thấy bả vai trĩu nặng, dọa cậu rùng cả mình, thấy là giáo sư mới thở phào nhẹ nhõm.

Giáo sư Phương thấy cậu vẻ mặt lo lắng: "Tiểu Khâu, em không có việc gì chứ?"

Trương Khâu còn đang bị giấc mộng và cả người đầy dấu tích quấy nhiễu, nhưng lại không thể nói ra, một người đàn ông như cậu bị một người đàn ông khác ụ trong mơ, còn không biết người đàn ông này là người hay quỷ, nghe y như đang nói khùng nói điên.

Chỉ đành ậm ờ nói: "Không có chuyện gì, chỉ thấy hơi lạnh." Nói lảng sang chuyện khác: "Giáo sư và mọi người sao đến được đây vậy?"

"Phát hiện không thấy em, mọi người nhanh chóng đi tìm em, mới phát hiện trong góc mộ thất chính có cơ quan, lúc này mới xuống đây." Giáo sư nói.

Hóa ra sau khi dỡ tầng thứ năm của quan tài mộ thất chính, bên trong xuất hiện hài cốt màu xanh mơn mởn, giống như dạ quang trong bóng tối, dọa mọi người hết cả hồn, tạo thành một vài khủng hoảng, đội khảo cổ cho rằng hài cốt này có độc, nên nhanh chóng mời chi viện.

Nếu như thật sự mộ của Cổ Mạc Quốc, cách ngày nay hơn 3000 năm, hài cốt bảo tồn vẹn toàn, hiện ra ánh sáng xanh nhìn sao cũng thấy rất quái dị.

Đợi sau khi bên trên trật tự chỉnh tề lại, giáo sư mới phát hiện không thấy Trương Khâu nữa, lúc tìm manh mối thì tìm được cơ quan, trực tiếp đi xuống, chỉ có điều lần tìm kiếm này trì hoãn đến 5 tiếng.

"Giáo sư Phương có phát hiện." Đội trưởng gọi giáo sư.

Giáo sư bảo Trương Khâu theo sát ông, đừng đi lạc nữa, Trương Khâu theo sau ông, tướng đi đường có hơi kì lạ, giống như kẹp chân mà đi, cậu xấu hổ cả nửa ngày, lại phát hiện không có ai chú ý nên mới thở phào nhẹ nhõm, nghe giáo sư nói với đội trưởng: "Những văn tự này giống như cúng tế, tôi cũng không rõ nữa."

Lúc này Trương Khâu mới phát hiện, chín phương hướng xung quanh giường ngọc đều có các cây cột màu đen dài hơn hai mét khắc văn phù.

"Khắp xung quanh ngôi mộ này đều lộ ra sự quái dị, toàn bộ mộ thất chính là hài cốt của người bồi táng, bên dưới mộ thất chính lại trống không--" Đội trưởng nói đến đây bỗng nghĩ đến Trương Khâu vào trước một bước, xoay đầu hỏi: "Bạn học nhỏ, lúc cậu rớt vào có phát hiện gì không?"

Trương Khâu đang do dự có nên nói thật hay không, trước khi cậu xỉu có nhìn thấy một đôi mắt, chỗ này chắc hẳn có một người đàn ông, đã nghe thấy người bên cạnh nói: "Đội trưởng, chúng ta đã tỉ mỉ kiểm tra một lượt, không có hài cốt cũng không có vật phẩm bồi táng."

"Do tôi nghĩ nhiều, cho dù có cũng đã hơn ba ngàn năm, lẽ nào còn có thể mọc chân chạy mất?" Đội trưởng cười mình nghĩ nhiều, xoay đầu bắt đầu hết sức chuyên chú nghiên cứu văn phù trên cột.

Trương Khâu ngơ ngác, nếu mắt là thật, vết tích trên người cũng là thật, vậy rốt cuộc cái gì ụ cậu?

*

Trương Khâu ngủ không yên ổn, không ngừng mơ thấy chuyện hơn một tháng trước, đợi lúc thức dậy đã hơn 8 giờ.

Trong miệng có hơi đắng, hạt ô mai tối qua ăn còn ở trong miệng, vội vàng nhả ra, lúc đánh răng lại nôn khan một trận, nhưng chỉ nôn ra được nước chua. Thở hổn hển đến cửa phòng thực nghiệm, còn chưa thở được mấy hơi, cửa lớn bị đẩy ra, người bên trong thấy bộ dáng này của cậu sững sờ: "Sao mặt lại trắng bệch thế này? Thân thể cậu không thoải mái hả?"

"Đàn anh Hoa Đình." Đối phương là học sinh giáo sư yêu thích lúc còn ở Bắc Kinh. Trương Khâu không biết bây giờ bản thân có bộ dáng ra sao, gần đây rõ ràng cậu ngủ rất nhiều, nhưng lại tựa như ngủ không đủ: "Chắc do chạy quá vội, giáo sư đâu?"

Hoa Đồng rót một ly nước nóng rồi đưa cho Trương Khâu, nhân tiện nói: " Giáo sư đi Thiểm Bác, dặn tôi bảo cậu về nhà nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần cho tốt đợi khai giảng lại nói tiếp."

Ba hôm trước trường đã bắt đầu nghỉ hè, vốn Trương Khâu muốn ở lại trường tìm hiểu mộ vương chư hầu Cô Mạc Quốc Tần Lĩnh với giáo sư, khắp ngôi mộ kia đều lộ ra sự quái dị, khai quật ra 1800 thi hài màu xanh lá trong mộ thất chính, bên dưới mộ thất chính còn có quan tài ngọc thạch bày trận pháp, nhưng không có chủ nhận mộ--bây giờ Trương Khâu đang bắt đầu nghi ngờ có phải hôm đó mình hít phải thứ gì đó nên sản sinh ảo giác hay không.

Chỉ là giờ đây lúc nào cậu cũng ói rồi nôn thật sự có hơi không đúng lắm, nghĩ một lát cũng không miễn cưỡng ở lại nữa, gật đầu: "Vậy phiền đàn anh Hoa Đình giúp em cảm ơn giáo sư."

"Biết cậu tò mò, có tiến triển gì mới tôi sẽ gửi cho cậu."

Trương Khâu ngại ngùng cười: "Vậy cảm ơn đàn anh."

Cậu không ở kí túc xá, thuê một phòng bên ngoài trường, đơn giản thu dọn hành lý, Trương Khâu đi thẳng đến trạm tàu cao tốc mua vé xe về Vân Thành.

Sau ba tiếng Trương Khâu đã đến Vân Thành, vừa xuống xe xây xẩm mặt mày cả người chảy mồ hôi lạnh sắc mặt tái nhợt, nhân viên phục vụ bên cạnh còn hỏi mấy câu, Trương Khâu cảm ơn ý tốt: "Không cần, tôi có người đến đón." Nói xong vừa ngẩng đầu đã thấy ba cậu.

"Ba!"

Trương Khâu hết sức phấn khởi gọi một tiếng, lại thấy ba cậu từ xa đi đến nhìn chằm chằm cậu mi tâm nhíu chặt, càng đến gần sắc mặt càng khó coi, cuối cùng quét qua bụng cậu, Trương Khâu còn chưa hỏi ra, ba cậu đã mở miệng hỏi trước.

"Trong bụng con--"

Giáp cốt văn hay chữ giáp cốt là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc thời nhà Thương, chữ giáp cốt được gọi theo một tên gọi khác là chữ tượng hình cổ Trung Hoa.



Kim văn hay còn gọi là minh văn hay chung đỉnh văn, là loại văn tự được khắc hoặc đúc trên đồ đồng, là sự kế thừa của giáp cốt văn, xuất hiện cuối đời nhà Thương, thịnh hành vào đời Tây Chu.



Đây là kiểu dáng mộ của công



Khúc này làm nhớ môn văn hóa Trung Quốc ghê, còng lưng học tư tưởng Khổng Tử dữ lắm, mỗi tội càng học càng ngu. Đã thế nhìn profile tốt nghiệp thạc sĩ tiến sĩ ĐH Bắc Đại, má nó áp lực lắm rồi, đã vậy còn bị mấy bà năm trên khè, thầy khó tính, yêu cầu cao. Nộp luận kết môn lên cho thầy mà tin phập phà phập phù, chưa được hai hôm thầy còn gửi tin nhắn bắt sửa bài, hên không có tên tui chứ có chắc tui xỉu cho thầy xem. Tui đã làm hẳn một bài luận gần 7000k chữ nghiên cứu về tư tưởng giáo dục đạo đức của Khổng Tử, viết hơn 1 tháng, rụng không biết bao nhiêu là tóc, viết xong còn chẳng hiểu đang viết cái gì. Đã qua môn và không rớt học bổng há há há..............