Tĩnh Dậy Tôi Mang Thai Con Của Cương Thi

Chương 2



"Ba, bụng con làm sao?" Trương Khâu cúi đầu nhìn, cười hì hì ăn nói xà lơ với ba cậu: "Không có ăn thành bụng bia! Vẫn là thằng con đẹp trai của ba!"

Ba Trương ánh mắt phức tạp rời khỏi bụng con trai, nhìn gương mặt ngây thơ của con trai, tạm thời không biết nên nói gì, nhịn xuống lời muốn nói: "Lên xe rồi nói tiếp."

Vừa lên xe Trương Khâu như người không xương nằm banh háng trên ghế phụ, lười biếng thắt dây ăn toàn, gáp một cái, cậu lại buồn ngủ: "Mẹ con đâu?"

"Ở nhà nấu cơm cho con." Ba Trương cứng rắn trả lời một câu, khởi động xe, thấy con trai híp mắt buồn ngủ, ung dung thản nhiên hỏi: "Trong trường có gì thú vị để kể với ba không."

Trương Tự vừa nghe nâng lên tinh thần, cậu là người vô tư, tuy có hồi ức không tốt trong cổ mộ, nhưng nhịn không được cơn tò mò về sự lạ lùng trong mộ Cổ Mạc Quốc, cậu thích những thứ kì lạ, bằng không ban đầu cũng không chọn chuyên ngành khảo cổ.

"Ba, khoảng thời gian trước phát hiện cổ mộ ở Tần Lĩnh, thời nhà Thương, cách bây giờ gần 4000 năm, tin tức rất chấn động, ba chưa xem hả?"

Lúc ba Trương nghe thấy thời nhà Thương, mí mắt giật một cái: "Không xem, con nói chi tiết cho ba nghe xem."

Trương Khâu biết ba cậu cũng thích những cái này, một nửa tủ sách trong nhà đều liên quan đến sách phong thủy, nhớ đến chín cây cột màu đen trong mộ thất chính tầng hai, có ý muốn hỏi ba cậu nhiều hơn, thế nên kể lại chi tiết những thứ trong mộ, trừ đoạn người đàn ông có đôi mắt màu đỏ.

"...Nước Cô Mạc Quốc thuộc tỉnh Sơn Đông hiện nay, nhưng mộ đó lại ở Tây An, tuy có khắc ba chữ Cô Mạc Quốc trên bia đá, thế nhưng không có thông tin gì khác, cũng không có chủ nhân mộ, thực sự rất khó phán đoán thời đại cụ thể..." Lúc Trương Khâu kể về chủ nhân mộ thì mang theo âm ờ: "Con chỉ chụp được một phần nhỏ đồ án trên chín cây cột, ba đưa con về rồi hai ba con ta cùng nhau nghiên cứu."

"Chỉ có nhiêu đây, không có gì khác nữa?"

"Hết rồi." Trương Khâu khó hiểu nhìn ba cậu: "Ba, ba hôm nay làm sao vậy?"

Trương Tự là con một, từ nhỏ quan hệ ba con rất thân thiết, ăn nói xà lơ không lớn không nhỏ cũng là chuyện thường, hôm nay vừa ra khỏi cửa trạm tàu cao tốc cậu đã phát hiện ba cậu có gì đó là lạ, rất nghiêm túc.

"Con hãy nói thật với ba, lúc vào trong mộ không xảy ra chuyện kì lạ nào khác?" Ba Trương đậu xe bên đường, nhìn chằm chằm mặt con trai: "Từ nhỏ mỗi khi con nói dối sẽ sờ mũi, không nói thật cẩn thận ba đánh con."

Trương Khâu kìm nén đỏ cả mặt, chuyện này sao có thể giao lưu với ba cậu được, nhưng thấy ba cậu nghiêm túc, rề rà cả buổi, mới chẳng còn gì để mất bèn nói: "Con không rõ nữa, thật đó ba! Anh ta nhìn con một cái thế là con xỉu mất tiêu, sau đó, cứ như thế, ý thức của con không tỉnh táo, tỉnh dậy cả người..."

Cuối cùng khó khăn nói ra một hơi, ba Trương vừa nghe được đặc trưng đôi mắt đỏ tươi, trong lòng lộp bộp, mặt đen như đáy nồi, bấy giờ Trương Khâu cũng biết chuyện này không ổn.

"Ba, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?"

"Trong bụng con chứa nghiệt thai của mắt đỏ." Ba Trương nhìn gương mặt thoáng cái trở nên trắng bệch của con trai, trong lòng khó chịu đến mất cảm giác, lại lần nữa khởi động xe: "Dựa theo lời con nói người đàn ông kia có thể là cương thi hơn 3000 năm."

Đầy đầu Trương Khâu đều là cậu mang thai con của cương thi, tin tức liên tục tràn ngập trong đầu, chẳng khác gì sét đánh, đùng đùng cả người đều đơ ra, cho đến lúc vào cửa nhà rồi vẫn còn đang ngơ ngác.

Một người đàn ông như cậu sao có thể mang thai?

Hơn nữa còn mang thai con của cương thi--

Trương Khâu hồn vía lên mây đứng ở cửa, ba Trương thấy bộ dáng con trai như thế hối hận vì đã nói quá rõ ràng, tay đè lên vai con trai: "Chuyện này không phải không có cách giải quyết, vào nhà ăn cơm trước đi, đừng để mẹ con lo lắng."

Cửa vừa mở, mẹ Trương thấy hai ba con đã trở về, vui vẻ nói: "Cuối cùng cũng đã về, nhanh rửa tay ăn cơm." Thấy sắc mặt con trai không tốt lắm: "Sao thế? Mặt trắng như vậy?"

Trương Khâu miễn cưỡng cười, đáng thương nằm sấp trên vai mẹ cậu: "Nhớ mẹ."

Mẹ Trương cười không khép được miệng: "Con trai ngoan, mẹ nấu rất nhiều món con thích ăn, lát nữa hãy nghỉ ngơi cho tốt, chắc không phải say xe chứ?"

Ba Trương ở bên cạnh yểm hộ, mẹ Trương không nghi ngờ ông, cho rằng con trai say xe nên khó chịu. Trương Khâu rửa mặt xong, tinh thần tốt hơn nhiều, đợi thấy trên bàn đều là món vị cay cậu thích, bưng chén cơm lên ăn như đánh trận, lúc này mẹ Trương mới yên tâm.

Ba Trương thấy tướng ăn như heo của con trai, ông biết nhóc con nhà mình vô lo vô nghĩ, nhưng chưa từng ngờ sẽ như vậy!!!

Trương Khâu ngẩng đầu ra khỏi chén cơm thấy ánh mắt ghét bỏ của ba cậu, trầm mặc, cậu còn có thể làm thế nào? Cậu cũng rất đau lòng tuyệt vọng!

Xoay đầu cười hì hì khen ngợi: "Mẹ, tay nghề của mẹ ngày càng tốt!"

Mẹ Trương càng vui hơn.

Buổi tối, mẹ cậu đi nhảy quảng trường với các chị em tốt của bà, Trương Khâu mặt đối mặt với ba cậu.

"Ba--"

"Tối nay đi ngủ sớm, ngày mai theo ba đến một nơi."

Trương Khâu còn muốn hỏi, ba cậu đã vào phòng sách rồi đóng cửa lại.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Trương Khâu đã bị ba cậu tóm dậy, ném lên ghế phụ, lái xe đi đến trạm xe lửa, Trương Khâu vẹo đầu ngủ chảy nước miếng, đến khi bị ba cậu gõ đầu, xoa đầu vẻ mặt mờ mịt.

"Ba, chúng ta đi đâu vậy?" Cậu hỏi xong: "Ba đã nói với mẹ con chưa?"

Ba Trương nghe thấy câu sau mí mặt giật một cái, không được tự nhiên nói: "Đã để lại lời nhắn." Rồi bất lực tức giận nện lên đầu Trương Tự: "Lên xe lửa."

Cho dù Trương Khâu mơ hồ cũng có thể nghĩ ra được lúc mẹ cậu nhìn thấy lời nhắn sẽ bùng nổ thế nào.

Xe lửa đi đến một thị trấn nhỏ tỉnh Giang Tô, nơi này xưa nay Trương Khâu chưa từng được nghe. Vì nghỉ hè, người trên xe lửa không ít, Trương Khâu và ba cậu tìm được vị trí ngồi xuống, tính thời gian xuống tàu, phải 8 tiếng nữa.

Đối diện là hai nữ sinh đại học, vốn đang xoa con mắt buồn ngủ, thấy Trương Khâu ngồi xuống, thoáng chốc lên tinh thần, không ngờ lần đi xe lửa này còn có thể gặp được anh đẹp trai, đang suy nghĩ trong cuộc hành trình này phải bắt chuyện thế nào.

Đối diện với nét mặt hưng phấn không thể che giấu của con gái, ít nhất Trương Khâu vẫn nhìn ra được, cậu bây giờ không có tâm tình nói chuyện với các cô, hơn nữa bên cạnh còn có ba cậu ngồi canh giữ, cậu không dám làm bậy, nhưng được con gái dùng ánh mắt nhìn trai đẹp đánh giá trong lòng cậu rất thích, thế là nghiêng mặt qua, tạo thành một góc nghiêng tự cho rằng rất đẹp, quả nhiên nghe thấy hai cô gái hít một hơi nói nhỏ đẹp trai, xinh đẹp, rất anh tuấn vân vân.

Trương Khâu lẩm bẩm trong lòng đắc ý tới mức sắp toả ra bong bóng.

Híp mắt đổi tư thế, quả nhiên hai cô gái đối diện càng hưng phấn vui vẻ khen ngợi cậu.

"Còn đẹp hơn ngôi sao."

"Khí chất rất đặc biệt, cậu nhìn mái tóc dài của ảnh kìa, sợi nào cũng đẹp."

"A! Ảnh nhìn qua kìa, phải làm sao đây phải làm sao đây? Có phải tụi mình nói to lắm không, chỉ có điều thật sự rất đẹp trai!"

Trương Khâu: Đợi đã, tóc dài là cái quỷ gì vậy! Còn có cậu đang nhắm mắt!

Ý thức được không phải đang nói mình, Trương Khâu có hơi thẹn quá hoá giận, thầm nghĩ ông nội mấy người còn nuôi tóc dài, cậu rất muốn xem thử đẹp trai đến độ nào!

Trương Khâu cực kì tức giận mở mắt, trong nháy mắt nhìn thấy một đôi mắt bên hàng đối diện.

Một đôi mắt hẹp dài hờ hững.

Trong nháy mắt lông trên người Trương Khâu dựng đứng hết cả lên, bị ánh mắt đối phương nhìn chằm chằm y như bị điểm huyệt, không cách nào di chuyển ánh mắt, tiếng khen ngợi thầm thì hưng phấn của con gái hãy còn bên tai, nhưng khoảng khắc này Trương Tự không còn lòng dạ nào so sánh ai đẹp trai hơn, cậu chỉ cảm thấy ánh mắt người này lạnh thấu xương.

Mồ hôi lạnh đầy người, sắc mặt Trương Khâu chậm rãi trở nên trắng bệch, cuối cùng đối phương cũng di chuyển ánh mắt.

Cậu không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xoay đầu không dám nhìn qua nữa, nhưng luôn cảm thấy dường như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm sau lưng mình.

Trương Khâu nhanh chóng giả vờ ngủ, sờ trán, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, trong đầu lại nghĩ về đôi mắt kia, cảm giác rất quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu rồi.

Cậu không phát hiện, ba Trương ngồi bên cạnh lúc nhìn thấy trong tay mấy người bên hàng đối diện xách hành lý màu đen, chân mày nhíu chặt, lỗ tai động đậy, nghe thấy tiếng kim loại va chạm leng keng trong hành lý.

Ba Trương di chuyển tầm mắt, hai tay ôm đầu nhắm mắt lại.

Vốn Trương Khâu giả vờ ngủ kết quả thành ngủ thật, lại mơ thấy đôi mắt đỏ tươi trong mộ, chẳng qua đôi mắt ấy bây giờ giống như lời nguyền siết sao nhìn chằm chằm cậu, dường như chỉ cần cậu vừa hành động nó sẽ bổ nhào lên nuốt cậu vào.

Giật mình tỉnh giấc, Trương Khâu thở hổn hển, không thể bình tĩnh lại được, vị trí bên cạnh trống không, không biết ba cậu đã đi đâu.

"Người bên cạnh cậu đi vệ sinh rồi." Cô gái ngồi đối diện nói.

Trương Khâu gật đầu, có hơi mờ mịt nhìn xung quanh, kết quả nhìn thấy người đàn ông đang tựa sát vào góc chéo đối diện hành lang, xác thực đối phương rất xuất sắc, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng gặp người đàn ông nào xinh đẹp như thế.

Mái tóc dài đen được cột đơn giản, da rất trắng, được tia nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến làn da trắng của anh trở nên trong suốt, góc nghiêng rất hoàn mỹ, như cảm nhận được tầm mắt của cậu, xoay đầu qua, ánh mắt hai người giao nhau.

Nhưng lần này ánh mắt đối phương không đáng sợ như vừa rồi, tuy lạnh lùng nhưng không có tính xâm lược.

Đối phương gật đầu, giống như chào hỏi, bất chợt Trương Khâu có loại cảm giác được cưng mà sợ, lập tức lộ ra nụ cười ngu gật đầu, đối phương di chuyển ánh mắt nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Trương Khâu: Đẹp trai có gì ghê gớm chứ! Tui cũng rất đẹp trai! Hừ!

Rồi xoay đầu nhìn phong cảnh trụi lủi bên ngoài cửa sổ.

Rất nhanh xe đã đến trạm, ba cậu cũng quay trở lại, Trương Khâu đứng lên muốn ra ngoài, ba cậu đưa tay ra đè cậu quay lại ghế.

"Đợi lát nữa rồi xuống xe."

Trương Khâu phát hiện sáu người bên hàng đối diện cũng đứng lên đi ra ngoài, năm người xách túi lớn, người đàn ông tóc dài đi sau cùng không mang theo gì cả, nhưng có thể nhìn ra là đi cùng nhau, bởi vì người đi đằng trước gọi người đàn ông tóc dài là Ly Thù.

Cái tên này rất kì lạ, không biết là hai chữ nào.

Trương Khâu lẩm bẩm trong lòng, bị ba cậu kéo lên: "Xuống xe."

Bởi vì là thị trấn nhỏ, người xuống xe không nhiều, nhưng rất nhanh Trương Khâu và ba cậu đã gặp lại sáu người kia, một người đàn ông cơ bắp hung dữ trừng họ, Trương Khâu bối rối, thầm nghĩ người này có bệnh.

"Ông già, lo nhìn đường của ông đi, cẩn thận mắt ông đấy."

Trương Khâu lập tức chửi tục: "Mày có bệnh hả! Ai nhìn mày!"

Đối phương tức giận, hùng hổ đến gần Trương Khâu, một người trong đó không kiên nhẫn lấy lệ gọi: "Thằng ba, đừng kiếm chuyện nữa nhanh chóng đi thôi."

Trương Khâu thấy đối phương muốn đánh nhau, nhìn vóc dáng người ta tức khắc nuốt nước bọt, nhưng không thể để ba cậu chịu ấm ức, chắn ở đằng trước, nhỏ tiếng nói: "Ba, ba tranh thủ chạy đi báo cảnh sát, con có thể ngăn được một lát."

Ba Trương thầm nghĩ con trai mặc dù ngốc, nhưng hiếu thảo, nhiều năm không hoạt động, vừa khéo hôm nay rèn luyện tay.

Đối phương cao to khoẻ mạnh đứng trước mặt nhìn Trương Khâu như nhìn gà con, mắt đầy châm chọc, nấm đấm vung ra mang theo gió, sắp đánh lên mặt Trương Khâu.

Ba Trương ở phía sau xách cổ áo Trương Khâu như xách gà con, còn chưa ra sức, đã thấy nấm đấm của đối phương bị ngăn lại.

"Đi."

Thanh âm lạnh lùng ngắn ngọn súc tích, Trương Khâu thấy cánh tay trắng như phát sáng của người đàn ông tóc dài ngăn lại cánh tay thằng ba, làm tôn lên cánh tay vừa trắng vừa mảnh khảnh của người đàn ông, thằng ba thay đổi vẻ mặt, miệng động đậy như muốn nói lời dơ bẩn, cuối cùng tức tối thả lỏng tay, xoay người rời đi.

Trương Khâu ngẩng đầu muốn nói cảm ơn, đã thấy đối phương đi xa.

Giang Tô hơi bị đẹp đấy, trừ mùa đông cành lá trụi lủi, ba mùa còn lại, mỗi mùa một cảnh sắc. Chỉ có con trai Giang Tô bốn mùa như nhau, mùa nào cũng xấu đều..........