Tình Trong Ánh Mắt

Chương 23: Đừng lo



Trên đời này, liệu có cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên?

Mới đó mà Cố Thư Cầm đã ở Châu gia được hai tuần. Nhớ lại cái đêm mưa tầm tã cách đây hai tuần trước, lúc cô đau đớn tới mức ngã quỵ, rơi vào hôn mê bất tỉnh, thì Châu Ngụy là người đã xuất hiện và cưu mang cô đến tận ngày hôm nay.

Nghĩ lại mới thấy cuộc đời cô cũng lắm điều trớ trêu, vừa rời xa Kều Đình Bắc lại rơi vào gia đình hào môn thế gia khác, trở thành cô bạn gái bất đắc dĩ của ân nhân giúp đỡ mình. Mà Châu Ngụy cũng rất đẹp trai, tiêu sái không thua gì người đàn ông đó. Thậm chí không chỉ trở thành bạn gái, mà đứa bé trong bụng cô, cũng bị hiểu lầm là cháu nội của Châu gia. Bởi vì, đó là giao dịch giữa Cố Thư Cầm và Châu Ngụy.

Châu gia là nơi quyền lực, có địa vị cao trên xã hội này và Châu Ngụy chính là người nối nghiệp, vì tuổi đã khá cao mà mãi vẫn chưa chịu có vợ, nên ông bà Châu đã tự ý liên hôn cho anh. May mắn thay đúng lúc này, Cố Thư Cầm xuất hiện, và cô trở thành mục tiêu hoàn hảo để giúp anh thoát khỏi cuộc hôn nhân đó.

“Từ khi gặp nhau tới giờ, tôi chưa thấy em cười lần nào. Có phải trong lòng có tâm sự?”

Đây là lần thứ hai họ ngồi cạnh nhau và nói chuyện một cách tự nhiên như thế này, mặc dù đã ở chung nhà hai tuần.

“Vâng! Trong tôi có rất nhiều nỗi buồn khó nói thành lời.” Thư Cầm hướng mắt nhìn về màn đêm xa xăm, khẽ giọng trả lời.

Lúc này, có cơn gió lướt qua thổi bay làn tóc đen dài suôn mượt để lộ bờ vai mảnh khảnh của người phụ nữ, trông cô độc vô cùng.

“Vậy nói ra đi cho nhẹ lòng.”

“Nói ra anh lại cười tôi.” Cố Thư Cầm tự cười chế giễu chính mình.

Và khi nghe xong, Châu Ngụy cũng hơi cười, rồi vẫn thong thả đối thoại tiếp.

“Cuộc đời của những người bất hạnh thường chỉ đáng thương chứ không đáng cười. Yên tâm nói ra đi, biết đâu tôi lại giúp được gì đó.”

Thấy anh cởi mở, thật lòng muốn nghe tâm sự, sau một hồi đắn đo Cố Thư Cầm cũng chịu trải lòng.

“Anh có tin vào chuyện chết đi sống lại, nhưng khi mở mắt ra lại phát hiện bản thân đang ở một thế giới khác không?”

“Có! Vũ trụ này vốn còn nhiều điều huyền bí chưa thể lý giải mà. Nhưng đừng nói trường hợp khó tin này là của em nha?”

“Ừm! Tôi đến từ năm 2024 ở một thế giới song song khác, ở đó tôi là trẻ mồ côi, không ai quan tâm, và đã qua đời vì bệnh hiểm nghèo. Lúc tưởng rằng bản thân thật sự chết đi, thì tôi lại lần nữa mở mắt ra với một thân xác khác ở thế giới này, chỉ có linh hồn lẫn ký ức đều nguyên vẹn.”

“Thế lần nữa trùng sinh sống lại, vận hạn của em có thay đổi?”

Nhắc đến chuyện ở đây, ký ức này còn đau lòng hơn cả kiếp trước, nhưng Thư Cầm vẫn bình thản mỉm cười, rồi nói:

“Ở đây, tôi gặp được một người đàn ông có đôi nét giống người tôi yêu mà không thành ở kiếp trước nên đem lòng nảy sinh tình cảm. Anh ấy cũng thế, nói yêu tôi rất nhanh, nhưng hóa ra lại yêu vì tôi có khuôn mặt giống hệt vợ quá cố của anh ta. Chỉ có tôi yêu nhiều, thương thật, nên tự mình làm khổ mình.”

“Thế thân ư? Không ngờ trên đời này lại có loại đàn ông tồi tới vậy.” Châu Ngụy nói với vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ.

“Suy cho cùng thì chúng tôi cũng như nhau thôi, căn bản không thể buông bỏ chấp niệm với người cũ nên mượn người mới làm kẻ thế thân.” Cố Thư Cầm điềm đạm giải bày.

Sau đó, khoảng không gian giữa hai người cũng dần chìm vào tĩnh lặng, mỗi người một suy nghĩ, cho đến khi Châu Ngụy cất lời:

“Giao dịch của chúng ta, có thể sẽ khiến em gặp rắc rối vì ở bên cạnh tôi, nhưng yên tâm. Tôi sẽ bảo vệ hai mẹ con em tốt nhất có thể.”

“Tôi cũng chỉ xem như đang trả ơn cho anh thôi, với cả nếu không tạm thời ở đây, tôi cũng không biết đi về đâu khi mà chẳng có một người thân bên cạnh.”

“Làm người của tôi sẽ không bao giờ thiệt thòi đâu, đừng lo.” Châu Ngụy khẽ cong môi.

Cố Thư Cầm cứ như vậy đứng trên sân thượng cùng ngắm sao với người đàn ông ấy, phong cảnh bình yên bao nhiêu, thì ở chỗ Kiều Đình Bắc lại lạnh lẽo, tẻ nhạt bấy nhiêu.

“Đã tìm hết các thành phố lân cận chưa?” Giọng anh trầm khàn cất lên câu hỏi.

Trần Hạo Lân và Điêu Thái ở đối diện đang một mặt sầu não cũng vì vấn đề của lão ác ma này suốt hai tuần nay.

“Chỉ còn thiếu mỗi chuyện dở hết nóc nhà để tìm nữa thôi, chứ những nơi có thể tìm, đều tìm hết rồi mà không thấy.” Trần Hạo Lân chán nản trả lời.

“Đã tỏ ra không cần người ta rồi mà, thế còn cất công tìm kiếm làm gì? Cảm thấy ngược đãi tâm can chưa đủ, nên muốn tìm về để tiếp tục dày vò?” Điêu Thái bất mãn chất vấn.

Kiều Đình Bắc lẳng lặng ngồi nghe. Bình thường đã lãnh đạm, giờ bị mắng cũng chẳng phản ứng gì, cứ như đang khiêu khích giới hạn chịu đựng của người khác vậy.

“Nói gì đi chứ? Lúc nào cũng tỏ ra thần bí, bắt người ta phải suy đoán tâm tư của mình là sao? Làm vậy là hay lắm hả? Yêu hay không yêu cũng không chịu nói rõ, mà nếu đã không yêu thì đừng có tìm người ta nữa. Tôi là đàn ông, nhìn còn chướng mắt cái loại như cậu đấy.”

Điêu Thái lại nặng lời mắng chửi, Trần Hạo Lân ngồi bên cạnh chỉ sợ sắp có phong ba bão tố ập tới, nên liền huýt vào tay Thái một cái, nhưng cuối cùng điều anh lo sợ đã không sảy ra.

Kiều Đình Bắc vẫn thâm trầm ngồi đó, ảm đạm nâng ly rượu sầu…

“Thư Cầm đang mang thai, tôi không thể để cô ấy mang con của tôi phiêu bạt khổ sở khắp nơi. Nên bằng mọi giá phải tìm được người sớm nhất.”