Tình Trong Ánh Mắt

Chương 32: Miễn là có em



Có nỗi đau nào đau bằng giây phút chứng kiến người phụ nữ của mình ngồi cùng thằng khác mà chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc cứ liên tục nốc rượu vào người.

Kiều Đình Bắc của hiện tại trông thật đáng thương. Không phải anh không có bản lĩnh chứng minh hay chiếm hữu người phụ nữ của mình, mà thật ra là đang bị đẩy vào thế tiến thoái lưỡng nan. Càng làm dữ chỉ sợ gặp phải tác dụng ngược, mất cả vợ lẫn con thì toang, nên giờ chỉ còn cách chơi chiêu lạt mềm buộc chặt.

Lúc này, trong khi Cố Thư Cầm đang ngồi dùng bữa cùng Châu Ngụy và bà Châu, thì một mình anh ta một góc chỉ với chai rượu cùng ly thủy tinh trong tay, cứ khi nào cô cười với họ một lần thì anh lại uống một ly.

“Tiểu Cầm này, con đang mang thai nên ăn nhiều một chút, chứ mẹ thấy mới có mấy hôm không gặp mà con xanh xao quá.”

Bà Châu chu đáo gắp thức ăn cho cô, dịu dàng nói lời quan tâm hệt như dáng vẻ của một người mẹ hiền, khiến Thư Cầm không khỏi xúc động. Cô đâu dám nghĩ rằng sau khi mọi chuyện đổ vỡ mà vẫn còn nhận được sự quan tâm, chăm sóc như người trong nhà này từ ông bà Châu, kể cả Châu Ngụy, họ đều xem cô như người thân ruột thịt mà đối đãi.

“Bác, con vẫn nợ bác và bác trai lời xin lỗi. Lẽ ra con không nên hùa với anh Ngụy lừa dối mọi người.” Cô áy náy trả lời.

Bấy giờ bà Châu chỉ cười hiền, rồi nắm tay cô, song mới nói:

“Bác cái gì? Gọi mẹ! Cũng không cần phải xin lỗi gì hết, mẹ chỉ thấy tiếc vì con không gặp tiểu Ngụy của mẹ sớm hơn thôi và mẹ vẫn mong con làm con dâu của ba mẹ, còn nếu không được thì tiểu Cầm con vẫn là cô con gái út của Châu gia, là em gái của tiểu Ngụy.”

Còn lời gì để nói với tấm chân tình mà bà Châu đã dành cho cô, những giọt nước mắt hạnh phúc cũng vì đó mà rơi xuống trước khi Cố Thư Cầm gửi đến người mẹ nuôi tuyệt vời này cái ôm ấm áp.

Thấy hai người phụ nữ đều xúc động, Châu Ngụy cũng muốn an ủi Thư Cầm, nên anh đã chủ động vỗ nhẹ vào vai cô vài cái, và tất nhiên mọi hình ảnh thân thiết này đều được thu trọn vào đôi mắt Kiều Đình Bắc.

Sau khi anh nghiến răng nghiến lợi, uống liền một ly rượu đầy, thì bà Châu cũng buông Thư Cầm ra, rồi tiếp tục dặn dò:

“Chuyện riêng của con, mẹ không tiện xen vào, nhưng nếu có lúc nào đó gặp phải khó khăn hay bị bắt nạt, thì con nhất định phải nhớ tới Châu gia, ở đó, cửa nhà sẽ luôn rộng mở chào đón con, nhớ chưa?”

Thư Cầm gật đầu với nụ cười biết ơn dành cho vị trưởng bối trước mặt. Lúc này, đến Châu Ngụy lên tiếng:

"Thôi nói nhiêu đó được rồi, hai người còn nói thêm hồi nữa là phải hâm lại thức ăn cho nóng đấy. Mẹ, tiểu Cầm, mau cầm đũa lên đi, chứ lão tử đói lắm rồi.

Cái này cho mẹ. Cái này cho em, trong cua có nhiều canxi tốt cho bà bầu, nên ăn nhiều một chút."

Châu Ngụy vừa nói, vừa đưa hai đĩa thịt cua đã được anh lấy sẵn từ nãy giờ cho hai người phụ nữ yêu quý của mình. Nhìn thấy đĩa cua, Cố Thư Cầm lại chợt nhớ tới Kiều Đình Bắc, nhớ đến đĩa cua anh đã cất công chuẩn bị cho cô trưa nay nhưng cô không hề động tới dù chỉ là một chút, nên bấy giờ lại lén lút đưa mắt nhìn về phía anh ta đang ngồi ở cách đó không xa. Đắn đo một lúc, cô vẫn quyết định thoải mái thưởng thức đĩa cua này.

Và khi trông thấy cô vui vẻ ngồi ăn, người đàn ông ấy chỉ vô thức cười nhạt, đó là nụ cười bất lực đong đầy phẫn nộ.

Bữa tối kéo dài hơn một tiếng, thì cuộc vui cũng phải đến lúc dừng lại. Sau khi chia tay Châu Ngụy và bà Châu, Thư Cầm liền tiến về phía người đàn ông ấy khi thấy anh đang ôm đầu, ngồi gục mặt nhìn xuống bàn với dáng vẻ dường như đã say.

Cô đến đó và chỉ ngồi vào vị trí đối diện, chờ anh nhận ra và tự lên tiếng. Cho tới khi thấy đối phương cứ im im không nói gì, thì cô mới hỏi:

“Có phải nghĩ thông suốt rồi không? Đang muốn buông tha cho mẹ con tôi?”

Nhận được câu hỏi, khóe miệng của người đàn ông liền nhếch lên, tạo thành đường cong quỷ dị, anh đồng thời ngẩng mặt lên và giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, rồi trào phúng cất lời:

“Em có thể đi nếu cảm thấy bản thân thật sự rung động với người khác, và cho rằng người đó xứng đáng hơn tôi, nhưng em buộc phải để đứa bé lại. Bởi vì… Cô đơn suốt tám năm không khiến tôi sợ hãi, nhưng khi không có em bên cạnh, tôi lại thấy sợ.”

“Anh nghĩ chỉ cần giữ được đứa bé, thì sẽ giữ được tôi nên mới cố tình nói ra mấy lời này.”

Kiều Đình Bắc lại cười, một nụ cười chứa nhiều tâm sự tựa chút kiêu ngạo của một nam nhân ngông cuồng.

“Sao cũng được, miễn là có em thôi.”

Nói xong, anh lại uống tiếp thêm một ly, mà Thư Cầm cũng chẳng hề ngăn cản. Qua thêm một lúc, anh mới nói:

“Tôi say rồi, không thể lái xe đưa em về nên đã gọi điện nhờ lão Thái với bạn gái cậu ấy tới đây, lát nữa theo họ về trước đi.”

Vừa nói hết câu, Kiều Đình Bắc cũng loạng choạng đứng dậy với lấy áo khoác, rồi bỏ đi trước. Dù chẳng biết anh đi đâu, cô cũng không thèm hỏi. Không phải Thư Cầm vô tâm tuyệt tình, mà cô vẫn đang cho rằng thứ mà anh ta quan tâm là đứa bé trong bụng.

Suy cho cùng thì cái bóng của người cũ, cái danh phận thế thân vẫn còn đặt nặng trong lòng, khiến cô không dám mềm lòng, mở rộng con tim mặc người điều khiển.

Giờ tương lai như nào, cô vẫn chỉ muốn thuận theo tự nhiên.