Tình Trong Ánh Mắt

Chương 6: Bao nuôi suốt đời



Kiều Đình Bắc bảo rằng hôm nào không uống rượu sẽ khó ngủ, Cố Thư Cầm liền lắc đầu tỏ ý không đồng tình.

"Có rất nhiều cách để vào giấc ngủ, không nhất thiết phải tìm tới mấy loại thức uống hại sức khỏe đó."

"Nói nghe thử."

"Thì đại loại như là mở nhạc thư giãn nghe, uống trà sen giúp dễ ngủ, thử nhắm mắt và để đầu trống rỗng trong vài phút và còn nhiều cách khác nữa, anh cứ thử vận dụng xem."

"Vấn đề nó nằm ở cách cuối cùng. Chính vì không thể để đầu óc trống rỗng, nên mới phải tìm tới rượu." Kiều Đình Bắc nhàn nhạt giải thích.

"Thế thì anh mở nhạc thư giãn nghe thử đi, kết hợp với trà tâm sen mỗi tối, kiểu gì cũng sửa được thói quen xấu này."

Thấy cô có lòng như vậy, người đàn ông cũng chợt vui lòng, nơi khuôn miệng đã thoáng vẽ ra nụ cười thầm, rồi lại giở giọng bá đạo ra nói:

"Vậy tối nay tôi qua phòng cô, để cô hướng dẫn tôi cụ thể hơn. Nói không chừng như vậy lại khả thi hơn."

"Ơ, thế sao mà được? Cô nam quả nữ ngủ chung một phòng không được đâu."

"Ngủ thôi mà, có gì không được?" Kiều Đình Bắc vẫn điềm nhiên đáp trả.

Cố Thư Cầm lúc này căn bản đã đỏ mặt, tâm tình bối rối, ngại ngùng, thanh giọng bắt đầu lắp bắp:

"Ý... Ý tôi là chúng ta đều chưa có vợ có chồng, nếu để người ngoài biết mình ở chung một phòng suốt đêm sẽ không tiện cho danh tiếng của tôi."

"Sợ mang tiếng thì kết hôn với tôi là xong thôi."

Hơ, Kiều Đình Bắc anh ta lại quá mức bá đạo rồi, dửng dưng nói ra một câu mà khiến đối phương phải đứng hình, ngơ ngác tới mức chỉ muốn đi trốn nhanh cho xong.

"Anh đùa à? Nói như vậy không sợ người khác nghe thấy sẽ hiểu lầm sao?"

"Tôi đâu quan tâm người khác nghĩ gì, quan trọng là đã trêu được cô rồi." Kiều Đình Bắc cười đắc chí.

Đây cũng là lần đầu tiên suốt tám năm qua, anh chịu nở nụ cười tự nhiên thế này. Trong khi đó, người bên cạnh lại đang sượng đơ cả mặt.

"Không sao, làm trò tiêu khiển để anh vui coi như cũng là một công việc của tôi vậy." Cố Thư Cầm nói thế cho qua chuyện, rồi cũng bắt đầu dọn dẹp.

Lúc này, người đàn ông ấy vẫn tập trung đưa mắt ngắm nhìn cô, nhìn một lúc lại nói:

"Dọn nhanh rồi lên phòng, tôi chờ."

Nói hết câu, thì người cũng đã ung dung bỏ ra ngoài, để lại cô gái ngơ ngác nhìn theo, mà lòng dạ thì cứ hoang mang, căng thẳng.

Dọn rửa gian bếp cho sạch sẽ, ngăn nắp xong, Cố Thư Cầm còn tận tâm pha thêm một ly trà gừng mang lên phòng. Lúc lên tới nơi rồi mới phát hiện người đàn ông ấy đã sớm mở đèn ngủ và nằm sẵn trên giường.

"Anh... Anh định ở lại đây đêm nay thật hả?"

"Chứ cô cũng mang trà lên tận đây cho tôi rồi mà còn hỏi gì nữa?" Kiều Đình Bắc nằm trên giường, ung dung trả lời.

Sau đó, Cố Thư Cầm cũng chấp nhận chậm rãi tiến tới gần anh ta, đặt ly trà xuống xong định lấy điều khiển mở đèn, thì lại nghe anh ra lệnh:

"Để đèn như vậy."

Anh đã yêu cầu, thì cô đâu dám cãi. Lúc này, chỉ đành ôm gối định qua sofa nằm thì bất ngờ bị Kiều Đình Bắc nắm tay ngăn lại.

"Trên giường sao không nằm?"

"Thì... Thì tôi nhường cho anh nằm rồi."

"Ai mượn nhường? Nằm xuống đây." Kiều Đình Bắc nghiêm giọng.

Cố Thư Cầm lúc bấy giờ đang phải đấu tranh tư tưởng kịch liệt lắm và cũng phải đắn đo mãi một lúc mới bỏ gối về vị trí cũ, rồi ngồi xuống.

"Ngoan! Đưa ly trà đây."

Anh cười, sau đó đã nhận được ly trà từ cô đưa tới. Thông thả nhấp một ngụm, rồi lại đưa cho cô đặt về chỗ cũ.

"Ngủ thôi." Và anh ta đã ung dung nằm xuống.

Phận phụ nữ như Thư Cầm thì đâu có dễ như anh vậy, phải đắn đo dữ lắm, mới dám bẽn lẽn nằm bên cạnh anh ta. Trong khi Kiều Đình Bắc nhàn nhã nhắm mắt, thì đôi mắt biếc của cô gái cứ mở to trao tráo, đến việc trở mình cũng không dám.

Chịu đựng được một hồi, Thư Cầm mới khẽ khàng lên tiếng:

"Chỉ những cặp tình nhân, hoặc vợ chồng mới ngủ chung một giường... Chúng ta như này, thực tình không nên một chút nào."

"Ừ! Vậy em muốn làm tình nhân của tôi không?"

Kiều Đình Bắc thật biết cách đưa người ta đi vào bế tắc. cứ mỗi khi nói chuyện với anh, cô đều cảm thấy rất hồi hộp, căng thẳng và cũng chẳng biết anh đang đùa hay là nói thật.

Khi Cố Thư Cầm đang bối rối, thì người đàn ông ấy lại chủ động nghiêng người qua, nhìn cô một cách đối diện bằng ánh mắt ma mị lạ thường.

"Sao? Trả lời đi, có đồng ý không?"

"Anh lại đang trêu tôi." Cố Thư Cầm ngập ngừng.

"Không đùa, tôi đang nghiêm túc. Chỉ cần em gật đầu, tôi liền lập tức bao nuôi em suốt đời."