Tình Yêu Bất Chợt Có Chút Ngọt Ngào

Chương 1



Thành phố Ly này không thể so với thủ đô, nhưng lại có cảnh non xanh nước biếc, con người đôn hậu hơn so với ở thủ đô.

Trùng hợp là ở thành phố Ly, nơi non xanh nước biếc này đã nuôi dưỡng ra Ôn Liễu, một cô gái xinh đẹp, tính cách khéo léo, thông minh ngoan ngoãn, là con gái nhỏ của nhà họ Ôn, là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ.

Hai ngày nay, cô đang giận dỗi với ba nên một mình dọn ra chung cư ở.

Hôm nay, cô kéo bạn thân Lâm Kiều ra khỏi chăn, đưa đến một tòa nhà văn phòng ở phía đông thành phố.

Nguyên nhân rất đơn giản, cô để ý một anh chàng đẹp trai, nhưng người ta hơi thẹn thùng nên muốn dẫn người đi chung cho có thêm can đảm.

Lâm Kiều không muốn, đến rồi mà còn oán trách đối phương: "Chị hai à, cậu không xem đồng hồ sao, mình còn chưa tỉnh ngủ đâu."

Ôn Liễu vừa kéo cô ấy lên lầu vừa nói: "Cậu không xem là mấy giờ rồi, qua giờ cơm trưa rồi đó, cậu không biết xấu hổ nói mình chưa tỉnh ngủ nữa sao?"

Được rồi, đúng là ngủ hơi nhiều rồi, nhưng Lâm Kiều cũng tò mò, "Rốt cuộc cậu muốn làm gì, có thể nói lý do cho mình biết trước được không?"

Nói tới chuyện mục đích đến tòa nhà văn phòng, Ôn Liễu hơi đỏ mặt, hơi xấu hổ nói: "Cậu biết mà."

"Mình biết?"

Lâm Kiều không biết, híp mắt suy nghĩ sau một lúc lâu cũng không nghĩ ra được Ôn Liễu dẫn cô tới đây để làm gì.

Ôn Liễu đành phải nhắc nhở cô, "Tối hôm qua mình nhắn WeChat với cậu..."

Ôn Liễu còn chưa nói xong, Lâm Kiều đã nghĩ ra, vỗ đầu hô lên: "Cậu để ý một anh giao hàng?"

Ôn Liễu chạy nhanh đi che miệng cô ấy lại, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp đã đỏ đến lỗ tai.

Đề phòng nhìn bốn phía, "Cậu nói nhỏ chút, lỡ có người nghe được thì sao."

Thấy Lâm Kiều gật đầu mới thả lỏng ra, lúc này, Lâm Kiều đã hiểu rõ hết, lạ lùng nhìn Ôn Liễu, "Sao cậu biết anh ấy ở đây?"

Ôn Liễu hơi bị dị ứng với tia tử ngoại, da trắng nõn vì hồi hộp mà lộ ra những mạch máu nhỏ, xa xa nhìn như một quả táo lớn, rất hấp dẫn và ngon miệng.

Vẻ mặt mang theo nụ cười, nhỏ giọng nói: "Mình nghe ngóng được, người hay giao hang ở khu chung cư của mình cũng làm ở đây, vừa hết bữa trưa lại chưa đến bữa tối, lúc này chắc họ đang nghỉ ngơi ở công ty."

Lâm Kiều hơi kinh ngạc nhìn Ôn Liễu, con bé này này khi học đại học còn không yêu đương, lúc đi học, nam sinh theo đuổi cô ấy xếp hàng dài từ khu dạy học đến chợ bán đồ ăn, cũng chưa từng thấy cô động lòng với ai, sao lại để ý một nhân viên giao hàng?

Quả nhiên não của con bé này không giống với người bình thường.

"Cậu hỏi cũng kỹ ghê, đến chuyện này mà cũng biết?"

Ôn Liễu đắc ý cười, "Đó là đương nhiên, mình muốn gả cho anh ấy."

"Chậc chậc chậc."

Lâm Kiều cười cô, "Xem cậu vô sỉ chưa kìa, mới gặp vài lần mà đã muốn gả cho người ra rồi sao?"

Ôn Liễu không để bụng cô ấy nói thế nào, cô nhìn một chút đã xác định, cho nên hôm nay mới lấy hết can đảm tới tìm anh.

Chỉ cần nhân phẩm anh ấy tốt, chịu làm việc, sau này đối xử tốt với cô là được rồi, cô không cần những cái khác.

Lâm Kiều nhìn Ôn Liễu không nói lời nào, trực tiếp nắm chặt nắm tay đặt ở trước mặt Ôn Liễu, hắng giọng rồi mới nói: "Vậy tiểu thư Ôn cao quý, mình có thể hỏi cậu một chút, vì sao cậu lại thích một nhân viên giao hàng nho nhỏ vậy?"

Ôn Liễu trừng cô, "Nghề nghiệp không phân sang hèn."

"Được, không phân sang hèn, vậy mình hỏi chút là sao cậu lại quen biết nhân viên giao hàng cao cấp này rồi vừa ý anh ấy vậy?"

Ôn Liễu cắn môi, đỏ mặt, không biết nên trả lời câu hỏi của cô như thế nào.

Phải nói sao đây, đến tên của đối phương cô còn không biết nữa.

Nửa tháng trước, vào một buổi tối, cô và bạn ăn sinh nhật xong rồi về, bởi vì đường không xa, cô chọn đi bộ, đi qua một cái hẻm nhỏ là có thể đến chung cư của mình.

Đèn trong hẻm nhỏ không quá sáng, đêm hôm đó, trăng sao thưa thớt, ánh trăng bị bóng cây đánh tan, loang lổ trên mặt đất, đi đường về nhà, tâm trạng rất thoải mái.

Cô còn uống chút rượu, toàn bộ trái tim giống như một cây đèn neon lấp lánh trong đêm, vừa bay vừa nhảy.

Một tay cô xách túi, chân cố ý đuổi theo bóng cây, vui sướng nhảy như con thỏ nhỏ.

Đúng lúc này, cổ tay đột nhiên bị người ta bắt lấy, sau đó, xoay người một vòng, lúc cô lấy lại tinh thần, cô đã bị một người áp sát vào cây bạch dương.

Người đàn ông cao 1m87, cúi đầu, tóc trên trán che khuất nửa con mắt, xuyên qua ánh trăng, khuôn mặt người đàn ông cũng bị bóng tối che đi nửa khuôn mặt, nửa mặt kia đẹp như nhân vật trong truyện tranh vậy.

Mùi hương trên người anh rất dễ chịu, mùi nước giặt quần áo thơm ngát hỗn hợp với hương vị hormone bùng nổ, trong nháy mắt, mùi hương tràn ngập trong xoang mũi cô, trong lòng đột nhiên bị buộc chặt, trái tim trong lồng ngực nhảy lên thình thịch.

Hai tay Ôn Liễu nắm chặt lại để trên ngực, giờ phút này, cô hoàn toàn không để ý bị ai áp vào cây to lớn, đối mặt với người đàn ông mạnh mẽ, xa lạ.

Thậm chí còn quên sợ hãi, giờ phút này, dưới tình huống này, đúng ra là nên kêu cứu, nhưng cô vẫn không hề nhúc nhích.

Sau đó nghe thấy cách đó không xa các tiếng bước chân truyền đến, người đàn ông đột nhiên cúi đầu, đem cằm đặt ở chỗ cổ cô, còn nhỏ giọng nói một câu: "Đừng nhúc nhích."

Hơi thở của anh đột nhiên đến gần hơn, tuy không chạm vào cô nhưng hơi thở của anh lại phả vào cổ cô, làn da mỏng manh và nhạy cảm bị anh nổi lên một lớp nổi da gà, một cảm giác tê dại lan từ cổ đến tim cô, khiến toàn thân không kiểm soát được run lên.

Hơn nữa, giọng nói của anh thật sự quá êm tai, chính là giọng nói ám ảnh tâm hồn lúc nửa đêm, giống như trong một giấc mơ.

Cho nên Ôn Liễu cứ như vậy đứng ở nơi đó, hoàn toàn không để ý đến thế giới bên ngoài, tất cả tế bào thần kinh đều đang tận lực cảm nhận người đàn ông này.

Đối với người ngoài, hai người giống như đôi tình nhân thân mật, không ngại gì mà cứ âu yếm.

Mãi cho đến khi tiếng bước chân phía sau biến mất, con hẻm hẹp trở lại yên tĩnh như thường lệ, người đàn ông mới buông cô ra, lùi lại một bước rồi áy náy nói: "Xin lỗi đã làm phiền rồi. Tạm biệt."

Người đàn ông gật đầu, không cho cô thời gian để phản ứng, anh vững vàng và mạnh mẽ bước đi.

Áp lực trước mắt đột nhiên biến mất, Ôn Liễu nặng nề thở ra một hơi, mặt đỏ bừng, vừa rồi cô gần như bị ngạt thở.

Dù không có ai chặn miệng cô nhưng cô lại cảm thấy không thở nổi.

Mãi cho đến khi bờ vai rộng, eo thon và tấm lưng cao lớn của người đàn ông biến mất ở đầu hẻm, Ôn Liễu mới thả lỏng, tên khốn kiếp, coi cô là gì, lợi dụng xong đã rời đi, còn chưa để lại tên mà.

Khi cô đuổi theo hướng của người đàn ông, người đàn ông đã hoàn toàn hòa vào màn đêm, cô nhìn xung quanh một lúc lâu mà không nhìn thấy bóng dáng ai, hình bóng đến và đi một cách bí ẩn.

Bầu trời đêm rất yên tĩnh, giống như khoảnh khắc vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Hai ngày nay, Ôn Liễu không vui về chuyện này, cô cố ý quay lại con hẻm đó hai lần, đáng tiếc, người đàn ông đó thật sự như rơi từ trên trời xuống, lại về trời rồi, cô mang theo tình cảm chân thành đến, nhưng chưa bao giờ gặp lại người đàn ông đó.

Cho đến tối ngày thứ ba, cô không có gì để ăn, cô ngẫu nhiên đặt đồ ăn trên điện thoại, sau đó, duyên phận của cô đã đến