Tơ Âm

Chương 2



05.

Từ sau khi mang thai, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tôi rất đều đặn, tối nay cũng không ngoại lệ.

Khác biệt duy nhất, đó là tôi lén đổ hết cốc sữa nóng mà Lục Nhiên mang đến, sau đó bí mật kết nối camera giám sát trong phòng với phòng phát sóng trực tiếp.

Lục Nhiên lên giường đi ngủ, ôm tôi nói chuyện, còn nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi.

Bao nghi ngờ trong lòng dường như đã được sự chu đáo, ân cần của đối phương che phủ.

Trong tai nghe mini đột nhiên vang lên tiếng Giang Ngư nhắc nhở:

"Đã đi đến bước này, cô cũng không còn đường lui nữa, nghe theo tiếng gọi của con tim đi."

Tôi không thể tự lừa dối lòng mình, một khi sự nghi ngờ của phụ nữ nảy sinh, nó chẳng khác nào đoàn tàu mất khống chế, không thể quay đầu.

Nửa đêm, Lục Nhiên tưởng tôi đã ngủ say, đối phương ngồi dậy, lật chăn, vén váy ngủ của tôi lên.

Làm gì vậy?

Nỗi sợ hãi dâng trào tựa như bị bàn tay bóp nghẹn cổ họng, tôi tiếp tục giả vờ ngủ, không dám thở mạnh.

Lục Nhiên ghé sát đầu vào bụng tôi, nhẹ nhàng nói:

"Kha Kha, anh nghi ngờ cô ta đã cảm nhận được gì đó rồi."

Trong bụng quặn thắt từng cơn, đau đớn muốn ch.ết, tôi khẽ nâng mí mắt, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng nhất trong đời.

Một đoạn tóc run rẩy bò ra từ rốn, giống như dây leo quấn quanh ngón tay của Lục Nhiên.

Cùng lúc đó, một âm thanh bỗng phát ra từ chiếc bụng nhô cao của tôi: "Anh trai".

Tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lục Kha, là Lục Kha đã ch.ết kia!

06.

Chỉ có em ấy mới gọi hai từ "anh trai" trăm lần không chán.

"Con đàn bà đê tiện đột nhiên xông vào nhà tắm, dọa em giật mình. Anh à, anh nói xem liệu cô ta có phát hiện ra không?"

Trên bụng đột nhiên nóng bừng, là Lục Nhiên hôn lên.

"Phát hiện thì sao? Đợi đến sáng khi gà gáy, em cũng đủ tháng rồi, cô ta có thể làm gì chứ."

"Ngoan, anh biết em phải chịu khổ. Chờ tơ âm hóa thành bào thai cũng phải mất rất nhiều thời gian. Đợi đến khi thành hình rồi, chúng ta không cần phụ thuộc vào người khác nữa."

Lòng tôi lạnh lẽo, đau đến thấu tận xương tủy, tôi nhắm chặt hai mắt, cố gắng để nước mắt không rơi.

Sợi tóc như cỏ dại phất phơ trước gió.

"Hừ, em thấy anh mỗi ngày đều cun cút theo sau cô ta như chó vậy, còn rất vui nữa đấy."

Lục Nhiên nghe được lời nói pha chút ghen tuông, giọng điệu càng thêm mềm mỏng, yêu chiều: "Ghen sao?"

"Hiện giờ bộ dạng của em, người không ra người, quỷ không ra quỷ, làm sao có tư cách ghen tuông?"

Lục Nhiên buồn cười:

"Đồ ngốc, nếu không phải bát tự ngày sinh tháng đẻ của cô ta hợp với em, sao anh có thể để ý người này chứ? Ngoại trừ công việc, còn lại chẳng biết tí gì, đúng là loại phụ nữ nhàm chán."

"Hơn nữa, lúc đó phỏng vấn, có bao nhiêu cô gái, là em nhất quyết chọn cô ta, đâu phải do anh."

07.

Tôi và Lục Nhiên gặp nhau trong một buổi phỏng vấn.

Tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi, không người thân, không bạn bè. Cho nên luôn chăm chỉ học tập, kiên trì nỗ lực thi đỗ được một trường đại học trọng điểm. Sau đó đi du học nhờ thành tích tốt.

Sau khi về nước, công ty của Lục Nhiên đưa ra mức lương cao muốn chiêu mộ tôi về, số tiền đó còn vượt xa so với giá thị trường.

Bây giờ nghĩ lại, trên đời này làm gì có miếng bánh nào miễn phí.

Sau đó, Lục Nhiên quyết tâm theo đuổi tôi.

Anh ta nói rất thích dáng vẻ khi tôi tập trung làm việc.

Nhưng thực chất, tất cả đều là lời nói dối.

Những người tham gia phỏng vấn lúc đó đều là nữ, có cùng năm sinh tháng đẻ.

Lục Nhiên vốn dĩ không hề có ý định tuyển nhân viên, anh ta đang tìm thế thân cho em gái!

Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng bình tĩnh, xoa dịu nỗi đau trong đêm tối. Sau hơn một tiếng mới dám rón rén bò dậy, mò mẫm ra khỏi phòng.

Tôi không phát ra chút âm thanh nào, nhưng ngay lúc đang xoay tay nắm cửa.

Lục Nhiên đột nhiên cất giọng: "Em muốn đi đâu?"

Hai chân tôi run rẩy không thể kiểm soát, tất cả những gì trong đầu chỉ còn lại một chữ--trốn!

Tuyệt đối không thể để đối phương nhận ra chút bất thường, tôi dùng hết nghị lực của đời này, cố gắng trấn tĩnh, giả bộ mơ màng: "Đi WC."

Sau vài giây lạnh lùng quan sát, Lục Nhiên dần khôi phục giọng điệu ôn hòa:

"Nhanh lên nhé."

Ra khỏi phòng ngủ, tôi bước thật nhanh đến cửa chính, nhưng không mở được, mật khẩu bị đổi rồi!

Tôi chỉ có thể nhốt mình trong phòng làm việc.

"Đại sư, xin hãy cứu tôi!"

08.

Lần nữa bấm vào phòng phát sóng trực tiếp, bên trong đã náo loạn.

"Đây là hiệu ứng đặc biệt à? Là CG giả đúng không? Làm sao tóc có thể mọc ra từ rốn chứ?"

"Blogger có ổn không? Xin hãy nhanh chóng trả lời, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát."

"Xem từ 10 giờ cho đến hiện tại...Là tôi hoa mắt đúng không? Tam quan của tôi hoàn toàn sụp đổ mất thôi."

"Phát sóng trực tiếp làm sao có thể cài hiệu ứng đặc biệt được? Đây là thật đấy, blogger mau chạy đi!"

Ba giờ đêm, vẫn có hàng triệu người đang xem trực tiếp.

Ai nấy đều hoang mang lo sợ, duy chỉ có Giang Ngư là bĩnh tĩnh chỉ đạo.

"Nhà cô ở đâu? Tôi đến đón cô. Thời điểm này cách lúc gà gáy còn chưa đầy 3 giờ nữa, cô mau nghĩ cách ra ngoài đi!"

Lúc này, tôi nghe tiếng Lục Nhiên bắt đầu gõ cửa phòng WC.

"Em yêu, em thấy khó chịu ở đâu à? Vẫn ổn chứ?"

Anh ta dùng giọng điệu như dỗ dành trẻ con:

"Anh biết gần đây bận rộn, không quan tâm nhiều đến em, nếu thân thể không thoải mái nhất định phải nói cho anh biết, được không?"

Đối phương rất nhanh sẽ phát hiện tôi không ở đó.

Phòng làm việc thông với ban công bên ngoài, Giang Ngư nhìn cách bố trí của nhà tôi, suy nghĩ một hồi rồi đưa ra kế hoạch.

"Ra ban công bên ngoài, nhảy xuống tầng bảy, sau đó nhờ hàng xóm giúp đỡ để trốn thoát."

Cư dân mạng nói: "Cô điên rồi à."

"Đợi cảnh sát đến đi, bảo một thai phụ nhảy từ trên cao xuống, khác nào gi.ết người!"

"Nhảy đi, chồng cô bây giờ rất đáng sợ, nghiêm túc đấy!"

Tôi nắm chặt lấy lan can, nhìn xuống dưới, đầu óc choáng váng. Từ đây đến ban công tầng 7 cũng phải cách hai mét.

Nếu như mắc chút sai lầm...

Giọng Giang Ngư đầy bất lực vang lên trong tai nghe:

"Tôi đã nói bao nhiêu lần, trong bụng cô không phải đứa bé, cô không phát hiện ra sao? Chỉ khi thứ đó tiếp xúc gần với Lục Nhiên mới có phản ứng!"

Một tay tôi đỡ bụng, một tay vịn vào lan can, cảm giác vô cùng hoang mang.

Giọng điệu của Lục Nhiên từ ôn hòa bình thản dần chuyển sang phiền chán, mất kiên nhẫn.

"Em yêu, em ở đâu? Đừng làm anh sợ."

"Muốn chơi trốn tìm với anh sao? Chắc chắn chứ?"

Tiếng gõ cửa dần mất khống chế, dồn dập từng cơn.

"Rầm" một tiếng, cửa WC bị Lục Nhiên đá văng, sau đó là tiếng lục sục khắp phòng khách, phòng bếp...

Tôi vô thức lùi về sau, cổ họng khô khốc vì sợ hãi.

Tiếng bước chân dồn dập tới gần, chẳng khác nào tử thần đang đếm ngược.

Thời gian giành giật tính từng giây.

Có cư dân mạng vẽ ra kế hoạch.

"Tôi nhìn thấy trong phòng làm việc có một chiếc khăn dài, cô buộc chặt nó lại, buộc vào lan can rồi trèo xuống!"

Gió đêm lạnh thấu xương, mồ hôi thấm ướt đẫm áo ngủ, tôi hít một hơi thật sâu, định thử phương pháp này.

Đột nhiên dòng bình luận nhảy ra một người ngăn cản.

"Đừng nhảy, đây là mượn da.o gi.ết người, Giang Ngư và Lục Nhiên là cùng một bọn!"

Có ý gì?

Nhìn thấy mấy tấm ảnh được fans đăng tải, đầu óc tôi như muốn nổ tung.

Trong ảnh đều là hình thân mật của Lục Nhiên và Giang Ngư!

"Tôi là fan lâu năm của chủ blogger, cũng đang làm việc cùng tòa với công ty của Lục Nhiên, cho nên biết rõ về anh ta. Nhiều lần nhìn thấy Lục Nhiên và người phụ nữ này hẹn hò trong quán cà phê, hành động cử chỉ rất thân mật. Bọn họ đã sớm quen biết, nói không chừng còn tự mình lên kế hoạch!"

"Vì vậy, có lý do để nghi ngờ hai người họ phối hợp lừa gạt để blogger nhảy lầu. Về phần ngọn tóc bò ra từ rốn, thông qua công nghệ trình chiếu 3D đều có thể làm được."

"Mặc dù cô lén đổ cốc sữa đi, nhưng đã uống trà hoa anh ta pha, nhỡ bên trong có chút thuốc mê thì sao?"

"Cho nên, những gì Giang Ngư nói thực chất đều là Lục Nhiên dẫn dắt. Nếu lúc cô nhảy xuống mà xảy ra chuyện, từ góc độ pháp lý mà nói, là tự cô nổi điên, còn chồng cô và Giang Ngư sẽ không phải chịu trách nhiệm!"

Đúng vậy, tôi nhớ tới những vụ lừa đảo ở miền bắc Myanmar.

Hai người họ đã quen nhau từ lâu, mấy thuật bói toán của Giang Ngư cũng chẳng có tác dụng gì.

Tôi hoảng đến nỗi mất cả năng lực tự phán đoán. Trên màn hình hiển thị, xe của Giang Ngư đến rồi.

Đôi môi cô ấy mím chặt, sắc mặt tái nhợt.

Mấy cư dân mạng vừa rồi còn khuyên tôi nhảy cũng dám nói nữa.

"Người vừa rồi đúng thực là fan kim cương của Thiên Thiên, ảnh chụp mà người đó đăng cũng không phải photoshop."

"Mọi người không nhận thấy khi Giang Ngư đội tóc giả, trông khá giống Lục Kha sao? Chồng của blogger hóa ra thích kiểu này."

"Thôi đi, thù ghét phái nữ à, phát sóng trực tiếp bật bộ lọc lên, ai mà không cằm nhọn mắt to chứ?"

Trong lúc tranh luận căng thẳng, tiếng bước chân của Lục Nhiên đã dừng trước phòng làm việc.

"Anh biết em ở bên trong, anh đếm đến ba, nếu không mở cửa..."

Giọng nói của chồng trở nên vô cùng xa lạ.

"Vậy đời này, em cũng không cần phải ra ngoài nữa."

10.

"Các người rốt cuộc có quan hệ gì?"

Đối mặt với chất vấn của tôi, qua màn hình điện thoại, Giang Ngư im lặng một lúc, sau đó mới thừa nhận.

"Tôi và Lục Nhiên biết nhau từ nhỏ. Chúng tôi đều là hậu duệ của Thương gia."

“Thương 殇" và "Thương 裔“ đều có lịch sử bắt nguồn từ thời nhà Thương Chu, tơ âm đoạt hồn chính là bí thuật gia truyền của gia tộc bọn họ.

"Chúng tôi tin rằng tóc là phương tiện kết nối giữa hai thế giới âm dương, nhưng bí thuật này lại vốn bị ngăn cấm. Tôi phát hiện Lục Nhiên sử dụng cấm thuật, cho nên vẫn luôn muốn ngăn cản anh ta, nếu không Lục Nhiên sẽ phải gánh chịu cái ch.ết."

"Tôi biết nếu nói trực tiếp như vậy, cô sẽ không tin. Vì vậy mới dựa theo cách này để cảnh cáo cô."

Đối phương nói càng lúc càng nhanh, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng hoảng sợ.

"Coi chừng phía sau!"

Tôi giật mình, đúng rồi, tiếng đập cửa liên tục vừa rồi đâu?

Đang định quay đầu lại---

Rầm---

Bóng đen phía sau nhấc lên đồ trang trí trên bàn, đập thẳng vào đầu tôi.

Cảm giác hoa mắt chóng mặt ập đến, tôi ngã xuống đất, xương sườn đụng phải góc bàn gỗ gụ.

Phía sau phòng này, thế nhưng còn có lối đi bí mật!