Toàn Chức Cao Thủ

Chương 369: Tiến thoái lưỡng nan



Vừa thấy Bánh Bao Xâm Lấn lộ mặt, lũ người đang đạp nước bơi vào bờ bỗng chốc cứng người.

Không phải vì Bánh Bao Xâm Lấn đáng sợ bao nhiêu, mấu chốt là nhìn vào tình hình hiện giờ, đối phương rõ đã có chuẩn bị trước. Đầu tiên dụ họ xuống nước, rồi lợi dụng khuyết điểm không rành thủy chiến của đông đảo người chơi, để hai em chuyên nghiệp dạy dỗ cả lũ một trận.

Đến khi cả bọn bừng tỉnh toan giãy lên bờ, người lại đang mai phục trên đấy, tuy không nhiều, trước mắt chỉ có ba đứa. Nhưng vấn đề là một bên đứng trên đất, một bên thì ngụp dưới nước. Mọi người bất giác nghĩ tới một từ, quơ gậy đánh chó rơi xuống nước.

“Xông lên!!!” Con đường phía trước hẵng còn chưa đoán được, dính cứng dưới đây chỉ có nước mặc Quân Mạc Tiếu xử đẹp. Trong lúc nhất thời, không biết bao nhiêu người đồng thanh hô một tiếng. Mấy người chơi chực đến bên bờ đều bất thình lình nhảy lên, tưởng mình sẽ nhảy khỏi mặt nước.

Người đang giữa không trung, đột nhiên nghe thấy ba tiếng pháo vang, tiếng động lại vọng từ phía rừng cây nhỏ gần bờ. Ánh lửa vừa hiện giữa bóng cây thấp thoáng, ba phát pháo đã liên tiếp bay tới. Mấy tên nhảy nửa chừng không ai trốn được, chỉ đành quơ vũ khí, xem xem có viên nào bay tới không mà bổ.

Thao tác này, về mặt lý luận thì có khả năng, hơn nữa còn hay xảy ra trong giới chuyên nghiệp. Nhưng trong game, người có thể làm được lại không nhiều, phần lớn chỉ giới hạn ở mức đứng vững trên đất bằng thôi, giờ còn đang di động trên không, đòi công kích đạn pháo mới ra nòng bay vận tốc cao, chuyện cứ như đùa.

Ba phát pháo nghênh đón mấy kẻ vọt ra khỏi nước, thoắt cái nổ tung. Khí nổ chấn bay vài tên, tiếng “tủm tủm” liền theo đó, năm người nhảy ra, bốn người bị nổ trúng, lại ngã phịch xuống nước lần nữa.

Người thứ năm tránh được một kiếp, đang sướng rơn, ai dè chưa kịp chạm đất đã trúng một gạch ngay mặt. Hàn Yên Nhu bên cạnh Bánh Bao Xâm Lấn xông tới, chiến mâu run run ra Liên Chớp. Cậu bạn này vẫn đang chơi vơi, trúng Liên Chớp thì bay thẳng ra xa, không trung phụt ra một đường máu, cũng “tủm” một tiếng. Điểm khác là cậu ta rớt xuống nước xong, mặt nước còn nổi lên một nhúm đỏ, cũng mất máu không ngừng, hiển nhiên là do Đường Nhu thao tác Liên Chớp chuẩn xác, hai chớp đều cùng chung một chỗ, đánh ra trạng thái rỉ máu.

Bánh Bao Xâm Lấn, Hàn Yên Nhu. Hai người này đều là mãnh tướng đội phó bản của Quân Mạc Tiếu, không ai dám khinh thị.

Người bắn pháo lén trong rừng cây là ai? Vừa nãy không ai thấy rõ. Nhưng lúc này người chơi Yên Vũ Lâu đều phải nín bặt hơn bất kì công hội khác, bởi cái thói quen này, đã khiến họ nhớ tới Mã Hậu Pháo mới rời khỏi công hội bọn họ tức thì.

Đứng bên bờ còn có một người, cũng là kẻ không ai biết đến, nhưng trong mắt cả bọn, uy hiếp từ người này lại trội hẳn ba người kia. Do người này cố nhiên là một triệu hồi sư, hiện giờ đã triệu hồi một đống thú triệu hồi, xếp thành một hàng chắn trên bờ, ngăn trở lối đi của họ.

Đánh không lại thú triệu hồi? Mấy cao thủ này còn chưa tới nước đó. Nhưng nó làm chậm trễ thời gian! Bị thú triệu hồi quấn phải, Bánh Bao Xâm Lấn hay Hàn Yên Nhu hay tên bắn pháo lén lại thò tay góp thêm, ấy không phải là sẽ bị quăng xuống nước nữa ư?

Nếu bị quăng xuống nước thì…

Một cái tên trong đội lại tối thui rồi biến mất, dĩ nhiên là ngủm củ tỏi bên dưới. Người để ý sẽ lập tức phát hiện đây là một trong bốn người vừa bị ầm rơi trở lại, hiển nhiên đã bị Quân Mạc Tiếu và Phong Sơ Yên Mộc núp trong nước bắt trúng, chết phải nói là nhanh gọn lẹ.

Hậu có truy binh, trước có chặn đường. Hội trưởng các công hội lớn cũng là kẻ thân kinh bách chiến, không phải chưa từng trải qua việc thế này. Thoáng chốc cũng tinh tường đánh giá được đâu là ưu thế có thể giúp họ thoát khốn lúc bấy giờ.

“Tản ra!” Xuân Dịch Lão hô.

Những người khác lập tức ngầm hiểu.

Nói thế nào đi nữa, nhân số chính là ưu thế của họ. Phe Hưng Hân lấy ít vây nhiều, tuy thành công, song cũng vây không chết cả đám. Chia ra mà chạy, có thể sẽ có người chết nữa, nhưng, tuyệt đối có thể giúp đa số thoát thân.

Vì vậy đám người chơi vẫn ở trong nước, không chút băn khoăn, hoặc trái hoặc phải bơi đi.

Đằng sau có địch trong nước, đằng trước có địch trên bờ, chẳng phải họ chỉ có thể đánh vòng sang trái phải ư?

Chia trái chia phải, bọn Diệp Tu quả thật cũng đành chịu, bèn phải chia thành hai đường, phe trong nước rượt theo một phía, phe trên bờ rượt theo một phía. Đối phương chia thành hai đường xong, lại thêm một bước xé chẵn ra lẻ, ai cũng không kéo đồng bạn, ai cũng có chủ ý riêng, nhất thời càng thêm xẻ năm xẻ bảy.

Phía bọn Đường Nhu cũng không xuống nước, chỉ đứng trên bờ đuổi người. Dính phải nước, ngay cả người chơi lão làng thuộc công hội lớn cũng thành chíp hôi, những em như Đường Nhu và Bánh Bao dù kỹ thuật có tốt mấy, cũng buộc phải luyện tập làm quen với nước, bằng không xuống dưới sẽ càng gà hơn.

Muội Quang càng khỏi phải nói. Đám thú triệu hồi xếp dãy trên bờ chỉ để phô trương thanh thế thôi! Căng thẳng đổ mồ hôi đầy tay kia kìa. Các công hội lớn quá dè chừng, nếu cả gan xông tới đám thú triệu hồi một phen, họ sẽ biết ngay mấy bé rất mỏng manh. Thao tác chủ nhân quá kém.

Kết quả, cả bọn chặn trên bờ không chặn được gì. Người bơi trong nước dọc theo bờ, bơi đông bơi tây đủ kiểu, có người quay đầu lại mà bơi, có người bơi ôm sát bờ, còn có người dứt khoát bơi sâu vào trong nước. Bọn Đường Nhu chẳng biết đuổi hướng nào mới ổn, bất chợt nhận được tin nhắn của Diệp Tu: “Đuổi đám quay đầu.”

“Ok!”

Đường Nhu nhận được tin, hô một tiếng, lập tức xoay người đuổi theo bọn quay đầu. Vì vậy kha khá người chơi không hướng về phía đấy, tức khắc nắm bắt được cơ hội, ào ạt bắt đầu tìm chỗ lên đất liền.

Đường Nhu vừa nhìn, lại muốn quành về giết, Diệp Tu như đoán được suy nghĩ của cô, lại gửi tin nhắn tới, “Đừng để ý tới, đuổi tiếp.”

“Tại sao?” Đường Nhu lúc này đang điều khiển Hàn Yên Nhu chạy dọc ven bờ, rất rảnh tay gửi tin đáp.

“Nhiều người, không dễ đánh.” Diệp Tu lại dường như rất bận tay, không gõ bao nhiêu chữ.

Đường Nhu chuyển ngược góc nhìn, bò lên bờ đằng sau đã gần tới mười tên, đều cực nhanh nhẹn chỉnh tầm nhìn về phía bọn họ. Đường Nhu cũng hiểu rõ, những người đó đều thuộc cấp bậc cao thủ. Một đối một, bản thân không thành vấn đề, nhưng nếu cộng dồn lên, rồi phối hợp chút chiến thuật với nhau, dăm người phía họ quả thật không dám lên đấu.

Hiểu ý Diệp Tu, Đường Nhu lại tiếp tục cùng Bánh Bao Xâm Lấn và Muội Quang ngoan ngoãn đuổi theo mấy tên đang xoay đầu chạy.

Kết quả suy nghĩ của mấy tên này cũng rất tỉnh táo, vừa thấy bên kia có người lên bờ, lập tức trở ngược người về, bắt đầu đạp nước về phía đã lên đất liền bên kia, hiển nhiên là muốn tìm trợ giúp.

“Sao có thể?” Đường Nhu ngẩn người, kỹ thuật đánh nhau có thừa nhưng cô vẫn yếu về mặt động não lắm.

“Tiếp tục đuổi.” Diệp Tu trả lời tin nhắn.

Đường Nhu lập tức kêu người bên cạnh, đồng thời cũng quay người.

Đã có mười người khó khăn lên bờ bên kia, vừa thấy mấy đứa phe Hàn Yên Nhu lại vọt về phía này, bắt đầu gấp rút chỉnh lý đội ngũ. Tuy không ngang trình Diệp Tu Tô Mộc Tranh, song họ cũng không dám coi thường tí gì. Ai cũng đã nghe tới tiếng tăm Hàn Yên Nhu đơn thương độc mã từ thành Không Tích giết ra trong lần vây bắt đuổi giết đám Quân Mạc Tiếu kì trước. Dẫu lần ấy không cho vời tuyến cao thủ tinh anh như họ ra, nhưng đơn độc mở đường máu trong biển người, phần kỹ thuật và quả cảm này, người ở đây cũng không dám nói là mình có.

“Nhanh lên nhanh lên, thêm máu thêm máu!!”

Hơn mười người loạn cào cào cả lên, có người bị thương trong nước, vội giục mục sư tiếp tế. Thủy chiến vừa rồi bị đánh cho ngổn ngang, đừng nói là phối hợp, ngay cả phụ trợ đơn giản như mục sư thêm máu cũng chưa làm tốt.

Mục sư trong đội bận bịu, ánh sáng trắng liên tiếp chiếu xuống. Mấy người hẵng còn trong nước, mắt thấy mình càng gần bờ, máu gan cũng nổi lên. Chục người hơn nhanh chóng điều chỉnh xong xuôi, vì vậy không lùi mà tiến, vọt thẳng luôn về phía bọn Đường Nhu.

“Giờ sao?” Đường Nhu gửi tin nhắn hỏi Diệp Tu.

“Giết!” Diệp Tu trả lời.

“Ngất, nãy làm gì mà không cho quay đầu lại giết?” Đường Nhu hỏi.

“Thế chẳng phải sẽ thả mất mấy đứa trong nước ư?” Diệp Tu hỏi ngược về.

“Độc quá sức!” Đường Nhu nói.

“Chẳng lẽ không hợp ý em?” Diệp Tu hỏi.

“Cùng ý em.” Đường Nhu gửi trả gương mặt tươi cười.

“Có vấn đề gì không?” Diệp Tu hỏi.

“Có lẽ, sẽ có chút…” Ở Ngôi Sao Cuối Tuần, Đường Nhu đã hoàn toàn thấu hiểu được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, kỹ thuật của tuyển thủ chuyên nghiệp, cùng với sự phối hợp đoàn đội trong trận đối kháng giữa các ngôi sao, đã khiến cô khiêm tốn cẩn thận không ít. Cô từng bước phát hiện ra khoảng cách giữa mình và một cao thủ chân chính.

“Có thể đánh vài người trong nước.” Diệp Tu trả lời.

“Ồ? Anh ở trong nước?” Đường Nhu hỏi.

“Đương nhiên.”

“Chỗ nào?”

“Cách bọn em không xa, em cứ yên tâm đánh hướng xuống là được, ai rơi xuống thì cứ giao cho anh.” Diệp Tu trả lời.

“Hiểu rồi!” Đường Nhu đóng khung đối thoại, hơn mười người đối diện đã tới gần, mấy tên trong nước cũng nhao nhao chuẩn bị trồi lên. Đường Nhu còn chưa lên tiếng, Bánh Bao Xâm Lấn đã giành trước một bước, phát ra biểu tình ráp đao rồi kêu to: “Giết a! Muội Quang, theo anh mày lên!!”

Khẩu hiệu hô hào của Bánh Bao Xâm Lấn khiến chục người hơn phe đối phương khựng lại. Câu này nếu do Hàn Yên Nhu hô, họ sẽ nhịn, nhưng thằng Bánh Bao Xâm Lấn này, đẳng cấp hiện giờ chỉ mới 33, triệu hồi sư tên Muội Quang trong miệng nó cũng chỉ vỏn vẹn cấp 34. Hai đứa này moi đâu ra lòng tự tin vô địch thế kia?

Hơn mười người không khỏi tỉ mỉ quan sát xung quanh một phen, trong rừng có một tên bắn pháo lén, họ đã biết. Chẳng lẽ, thật ra còn có nhiều đứa khác núp trong rừng!

“Hỏng bét! Không phải còn mai phục đó chứ?” Có người trực tiếp nói ra. Cả bọn lên bờ xong còn chưa tiến hành kiểm tra trong rừng đâu!

“Không thể lui, lên trước rồi tính!” Một người hô.

Vì vậy, ba người dũng mãnh vọt lên, lũ đông dân lại cực kỳ chột dạ không ngừng đánh giá rừng cây nhỏ bên cạnh, lùm cỏ rậm rạp vân vân tất tần tật mọi nơi có thể ẩn nấp, lo ngại trong ấy sẽ có gì đó mai phục.

“Bốp…”

Bởi vì quá mức chú ý không tập trung, tên dẫn đầu bị Bánh Bao Xâm Lấn ném gạch đập thẳng vào mặt.

“Đệt, không phải bảo là cao thủ à?” Bánh Bao Xâm Lân đập một gạch, đập xong còn khó chịu khinh bỉ.

“Móa!” Cuồng kiếm sĩ dính gạch tức khắc nổi cáu lên, trọng kiếm giơ cao, một chiêu Vỡ Núi Kích, nện về phía ba người.