Toàn Chức Pháp Sư

Chương 439: Con mồi chạy trốn



Nam tử tái nhợt hơi ngửa đầu về phía sau một chút, mở miệng nói:

” Lần sau ta sẽ cẩn thận, tiểu Pháp Sư cứu đi con mồi của ta, ngươi điều tra thân phận của hắn chưa?”

“Làm sao tra, dáng dấp ra sao ngươi còn không thấy rõ ràng, chỉ mong chỉ là một Liệp Pháp Sư ngẫu nhiên gặp mà thôi. Nếu như hắn nhằm vào chúng ta, vậy chúng ta gặp phiền phức lớn rồi.”Ngườ đàn ông trung niên nói.

“Vậy ta đi giết hắn.”

“Ngươi có đầu óc hay không, một hai người chết thì có thể giả thành chết bất ngờ, nếu người chết chính là Pháp Sư, lẽ nào người cho rằng liên minh Liệp Giả sẽ không hề có chút cảnh giác nào sao? Đàng hoàng lại cho ta.” Người đàn ông trung niên tiếp tục cảnh cáo.

“Ngươi luôn hà khắc với ta như vậy, vì sao nàng làm ra bất cứ chuyện gì ngươi cũng không nói nàng nửa câu. Ngươi cấm túc mọi người, có phải cũng nên cấm túc nàng hay không?” Nam tử tái nhợt bất mãn nói.

Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng nói tiếp:

“Ngươi làm việc xưa nay không cẩn thận bằng nàng. Nàng ở trong một cái học phủ to lớn, đối mặt đều là một đám Pháp Sư mạnh mẽ, đến nay nàng lại không bị người khác phát hiện. Tại sao lại phải cấm túc nàng?”

Vẻ mặt nam tử tái nhợt không hài lòng, nhưng cũng không nói gì nữa.

“Được rồi, Phong Y dựa theo lời ta nói mà làm, tuyệt đối đừng đánh chú ý đến em gái kia. Nếu ngươi tự chui đầu vào lưới dẫn theo người có cấp bậc Liệp Vương xuất hiện, ai cũng không cứu được ngươi.” Người đàn ông trung niên nói.

“Ta biết rồi.”

...

Sau khi người đàn ông trung niên kia rời đi, sắc mặt Phong Y hoàn toàn trắng bệch, tiếp tục uống rượu trên quầy bar.

Chờ đến lúc màn đêm thăm thẳm buống xuống.Lúc này hắn mới đi ra câu lạc bộ, lái một chiếc xe thể thao xa xỉ màu xanh lam, tiếng động cơ xe hướng về phía công viên u ám bên trong ngọn núi nhỏ.

Công viên trong núi nhỏ này, ở phía Bắc cách đó không xa có một khu biệt thự, có thể lái xe đến đỉnh ngọn núi. Dừng xe bên đường của đỉnh núi có thể nhìn thấy cảnh mỹ lệ yêu kiều của thành thị dù đã là đêm khuya. Ánh đèn xanh hồng chiếu sáng, phồn hoa như gấm!

Phong Y ngồi ở trong xe lẳng lặng chờ đợi, hắn dời qua dời lại kính chiếu hậu, huýt sáo chỉnh lại kiểu tóc của chính mình. Hiển nhiên hắn rất lưu ý ngoại hình tuấn tú của bản thân, rất nhiều lúc hắn thậm chí không cần triển khai bất cứ tà thuật nào liền dễ dàng lừa gạt phụ nữ tới tay, mà bây giờ cũng đến lúc ăn khuya rồi.

Cũng không lâu lắm, một chiếc xe BMW màu trắng chậm rãi chạy tới.

Khoảng thời gian này bên trong công viên hẻo lảnh hầu như không có ai, ngay cả xe cũng ít. Xe màu trắng dừng lại bên cạnh xe màu lam, từ bên trong bước xuống là một người phụ nữ mang một đôi giày cao gót, quần áo tinh xảo.

Người phụ nữ kia tương đối thành thục, trước ngực, dải lụa tơ tằm màu đỏ bừng của chiếc váy giao nhau qua trước ngực no đủ quấn trên cổ trắng nõn, bởi vậy lộ ra vai cũng một mảng lớn da thịt phía sau, khiêu gợi làm người ta hận không thể lập tức cởi chiếc nơ bướm nhỏ đẹp đẽ cột sau cổ nàng.

Phong Y nhìn nàng, vừa bị trưởng bối giáo huấn nên trong lòng hắn chứa vài phần oán khí, sau khi nhìn thấy nữ nhân quyến rũ như vậy đến đây tà hỏa trong lòng liền tăng lên. Không chờ nữ nhân kia hoàn toàn xuống xe liền bế nàng lên, lập tức quăng vào chỗ ngồi phía sau.

“Anh ừ, sao lại gấp gáp như vậy?”

Nữ nhân phát ra một tiếng cười duyên, dáng vẻ muốn cự còn nghênh.

“Ngươi làm cho cả người ta bị đốt cháy.”Phong Y tham lam hôn lên thân thể của nàng. Đặc biệt là cần cổ lỏa lồ kia làm hắn yêu thích không buông.

Đây là một nam nhân phi thường có kỹ xảo, nữ nhân mới vừa mang theo vài phần u oán sau khi bị hôn liền dần dần phát ra tiếng nỉ non, thân thể thoáng căng thẳng cũng ngước đầu hưởng thụ. Nàng có thể cảm giác được đầu lưỡi nóng bỏng cùng hàm răng lạnh lẽo của hắn đang luân phiên lẫn nhau trên bộ vị nhảy cảm trên thân thể của nàng. Mỗi một lần luân chuyển giống như có một dòng điện từ vị trí cổ lan truyền đến toàn thân, sau đó lại truyền xuống hai chân…

Hình như không cần phải làm tiếp quá nhiều chuyện, đột nhiên một cảm giác hơi đau nhói từ cổ truyền đến toàn thân, làm cho cơ thể của nữ nhân hơi co giật. Chỉ là nhìn qua nữ nhân này cũng không quá thống khổ, ngược lại giống như bổ xung cho nhau, miệng nhỏ không ngừng mở ra từ trong cổ họng phát ra tiếng nỉ non như nốt nhạc tươi đẹp.

“Ùng ục ~~ ùng ục ~~~~”

Hầu kết Phong Y động động, có cái gì không ngừng rót vào bên trong dạ dày của hắn.

Cũng không biết quá bao lâu, lúc nãy hắn mới chậm rãi đặt sự chú ý lên người nữ nhân. Rõ ràng sắc mặt nữ nhân đã bắt đầu trắng bệch, nhưng lại phát ra thanh âm khẩn cầu giống như một con mèo nhỏ. Trên mặt Phong Y nở nụ cười đùa bỡn, nhìn qua rất giống dáng vẻ thâm tình, nhưng ý nghĩ trong lòng lại không giống như vậy.

Mùi vị này không ngon miệng bằng chị em sinh đôi kia, giống như sự khác biệt giữa rượu xái (rượu nước thứ hai) và rượu Mao Đài tinh phẩm.

Càng nhấm pháp được máu ngon thì càng không có hứng thú với các loại máu tươi khác. Huống chi loại phụ nữ nhà giàu cô đơn nàyPhong Y hắn vẫy tay là có. Loại nữ nhân này rất dễ dàng quyến rũ được nhưng thường thường đều đã phóng túng qua. Nữ nhân phóng tung qua không chỉ ảnh hưởng đến thân thể ngọc khiết của các nàng còn có mùi vị thơm ngát và khí chất nữa, quan trọng hơn chất lượng máu cũng sẽ ảnh hướng, cũng chỉ có những thằng nhóc Huyết tộc mới cảm thấy những nữ nhân này đặc biệt có mị lực.

“Nhưng mà, làm sao để lừa Liễu Như tới đây ta?” Trong lòng Phong Y nói thầm.

Hắn tùy ý thay đổi tư thế, hoàn toàn chỉ là phát tiết mà thôi, nữ nhân kia thì ở trạng thái cao giọng nỉ non giống như một con mèo nhỏ cùng với hắn trước sau đều mang dáng vẻ mỉm cười trấn định tự nhiên hình thành một sự chênh lệch rõ rệch. Không có một chút rung động, hắn chỉ là mạnh mẽ tưởng tượng nữ nhân có khuôn mắt tái nhợt này thành Liễu Như lúc thành thuần nhàn tĩnh… Đáng tiếc chính mình lại chơi hỏng một cái, nếu như có thể đặt hai ngươi bọn họ ở cùng một chỗ, chà chà!

“Không được, dù thế nào cũng phải chiếm được nàng, nàng gieo ác mộng trên người nàng cho ta. Tìm được nàng cũng là chuyện dễ dàng, chẳng lẽ nàng mãi mãi bị Liệp Pháp Sư kia bảo vệ?”Phong Y tự nhủ.

Người chị Liễu Nhàn đã làm cho Phong Y yêu thích không buông tay, bằng không làm sao có thể không cẩn thận hút hết máu đến nỗi không nhận ra sinh mệnh của nàng đang hết. Để Phong Y bất ngờ chính là Liễu Như càng làm cho hắn mê mụi, tính cách vừa nhu nhược vừa quật cường cùng tồn tại trong một người càng làm cho Phong Y có ý muốn giữ lấy.

Làm Huyết tộc, lẽ nào không nên có một chút khiêu chiến, một chút kích thích sao?

Những thợ săn chết tiệt kia đều tự cho là đúng. Nếu để bọn họ nếm thửthủ đoạn của chính mình, để bọn họ biết con mồi Phong Y ta nhìn chằm chằm xưa này không bao giờ chạy trốn được!



“Ta nên đi, ngày mai còn phải dạy học. Thực ra, ngươi biết ta không phải rất bình thường…” Trên mặt tái nhợt của nữ nhân miễng cưỡng có một chút ửng hồng.

“Ta biết.”Phong Y sau khi phát tiết xong cũng không muốn cùng nữ nhân này nói nhảm nhiều, đi tới xe của mình, khởi động xe.

Hắn đi cực nhanh, thậm chí lúc cầm lái trên con đường không có ai ở công viên, hắn trực tiếp nhảy ra khỏi chỗ điều khiển, an vị ngồi trên nóc xe, đón gió lớn đánh tới. Trên khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng, trong đêm đên đặc biệt quỷ dị!