Trân Quý

Chương 19



Tối hôm qua Lạc Chi Dực đi ngủ sớm, sáng dậy liếc nhìn điện thoại mới phát hiện Nhiễm Khải Minh thu hồi một tin nhắn, trong lòng cô có chút buồn bực, bèn hỏi cậu: “Cậu thu hồi cái gì?”

Nhiễm Khải Minh cũng dậy từ rất sớm, trả lời: “Không có gì đâu, gửi nhầm.”

Lạc Chi Dực nói “Ồ” một tiếng, hỏi cậu ăn sáng chưa nhưng không thấy cậu trả lời lại, cô nghĩ có thể là cậu đang bận nên không làm phiền cậu nữa.

“Mùi hương ngọt ngào” của cậu vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến cô cứ suy đi nghĩ lại, không khỏi hít hà tay áo mình, tự hỏi: “Thật sự rất ngọt sao?”

Cô mỉm cười, rời giường đi đánh răng.

Hôm nay là cuối tuần, mẹ Lạc vẫn ra quán mì như thường lệ, bà phụ trách bên ngoài thì ba Lạc phụ trách bên trong. Ông quấn đai thắt lưng, cầm lấy máy hút bụi vệ sinh sàn nhà, sau đó đi vào tủ lạnh lấy vỏ bánh sủi cảo và một miếng thịt ba chỉ, quyết định bắt tay vào làm sủi cảo.

“Làm sủi cảo ạ? Ba làm thêm vài cái nữa đi, lát nữa con sẽ đưa cho Tiểu Nhiễm.” Lạc Chi Dực đi ngang qua phòng bếp bỏ lại một câu.

“Con không chịu nói sớm để sáng ba đi chợ mua tôm.” Ba Lạc thở dài.

“Không sao đâu, sủi cảo nhồi bắp cải và thịt heo cũng không đến nỗi. Đúng rồi, nhân bánh của con nhớ cho thêm một chút dầu cay, đừng cho vào của cậu ấy.” Lạc Chi Dực nói, “Còn nữa, không phải ba biết nặn sủi cảo thành hình ví tiền sao? Hôm nay bà làm vài cái nhé.”

“Nhiều chuyện.” Ba Lạc lấy cánh tay lau mồ hôi trên mặt, “Ba vẫn còn một đống quần áo chưa giặt, áp lực rất lớn đó.”

“Con sẽ phụ ba một tay, đem quần áo cho vào máy giặt. “Lạc Chi Dực bày tỏ sự sẵn lòng giúp đỡ.

“Đồ lót thì nhớ giặt bằng tay.” Ba Lạc nói xong vẫn không yên tâm, gọi con gái lại, “Thôi bỏ đi, con đi làm việc riêng của mình đi, quần áo ba giặt là được rồi.”

Lạc Chi Dực mỉm cười, trở lại phòng ngủ tiếp tục hoàn thiện con gấu chạm khắc bằng gỗ của mình.

Ba Lạc đặt sủi cảo đã nấu chín lên bàn, mũi của Lạc Chi Dực như một con mèo thèm ăn, có thể ngửi thấy mùi thơm qua khe cửa. Cô ngừng lại, chạy đến phòng khách chuẩn bị ăn sáng.

“Mấy cái vỏ bánh này rất đẹp mắt, lát nữa con sẽ đưa cho Tiểu Nhiễm ăn. Dù sao sủi cảo để nguội ăn cũng rất ngon.” Lạc Chi Dực nói.

“Con cứ chạy tới làm phiền thằng bé, nó không chê con phiền phức à?” Ba Lạc hỏi con gái.

“Phiền phức? Con đem cho cậu ấy đồ ăn ngon, cậu ấy vui mừng còn không kịp, làm sao có thể chê con phiền? Hơn nữa cậu ấy đối xử với con cũng tốt lắm.”

“Hả?” Ba Lạc lơ mơ một hồi, không biết sự tự tin này của con gái là từ đâu mà đến.

Lạc Chi Dực cuốc bộ đi đưa sủi cảo, thuận tiện tiêu hóa thức ăn. Nhưng đi không được bao lâu thì trời đổ mưa, may mắn là cô có mang theo một chiếc ô.

Lạc Chi Dực mở ô đi đến cửa hàng tiện lợi gần tiểu khu cũ, đi vào và chọn hai lon đồ uống có hương vị trái cây trong tủ lạnh. Cô xách túi đi ra, trùng hợp lại nhìn thấy một người quen đi tới, chính là Nhiễm Khải Minh. Cậu thậm chí còn không cầm theo ô, đeo tai nghe cúi đầu bước đi.

Cậu đang đi đâu vậy? Cô vội vàng gọi tên nhưng đương nhiên là cậu không thể nghe thấy.

Mãi đến khi cô chạy nhanh đến trước mặt cậu thì cậu mới chú ý tới cô.

Vừa nãy trong đầu Nhiễm Khải Minh đang nghĩ đến cuộc điện thoại với mẹ mình đêm qua. Cuối cùng bà ấy cũng chịu trả lời điện thoại của cậu, nhưng chỉ nói qua loa về những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, cuối cùng còn ném lại một câu: “Con chăm sóc tốt cho bản thân đã là giúp mẹ rồi, hiểu không? Đừng hỏi nhiều như vậy, rất phiền phức.”

Khi khuôn mặt của Lạc Chi Dực đột nhiên nhảy vào tầm mắt của mình, cậu có chút kinh ngạc, thuận tay tháo một bên tai ra, hỏi: “Sao chị lại tới đây?”

“Sao cậu không cầm ô?” Lạc Chi Dực không trả lời câu hỏi của cậu.

“Mưa nhỏ, không sao.”

“Cậu định đi đâu vậy?” Lạc Chi Dực hỏi lại.

“Đi dạo một chút.”

Lạc Chi Dực không trả lời, dưới sự quan sát tinh ý của cô cũng đủ phát hiện hôm nay tâm trạng cậu không tốt. Cô không muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, mà chỉ mỉm cười với cậu rồi giải thích lý do vì sao lại đến đây.

“Đưa sủi cảo cho tôi đi.” Nếu như cô đặc biệt đến đây để đưa sủi cảo thì cậu cũng không thể nào từ chối.

“Sủi cảo ở trong túi của tôi.” Lạc Chi Dực giơ túi xách trong tay lên, “Ăn cơm trưa chưa? Chưa ăn thì tìm một chỗ ngồi ăn sủi cảo đi, tôi còn mua nước nữa.”

“Ăn rồi.” Nhiễm Khải Minh nhìn cô, “Tôi muốn đi dạo một mình.”

“Trời mưa mà cậu không mang ô, đi cái gì mà đi?” Lạc Chi Dực nhẹ giọng nói, “Đi tìm chỗ ngồi đi. Tôi vừa tới đây, bây giờ cũng rất mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi một chút, chi bằng đi cùng tôi tới cái chòi bên kia nhé?”

Không đợi Nhiễm Khải Minh trả lời, Lạc Chi Dực đã kéo tay áo cậu đi về phía cái chòi.

Bởi vì trời mưa nên trong chòi không có một bóng người.

Lạc Chi Dực lấy hộp sủi cảo từ trong túi ra, sau khi mở ra thì đưa cho cậu đôi đũa và túi gia vị đã chuẩn bị sẵn, sau đó mở hai lon nước uống, một lon đặt bên cạnh chân cậu.

“Hôm nay ba tôi làm loại sủi cảo hình chiếc ví nhỏ này.” Lạc Chi Dực chỉ vào một cái sủi cảo, “Dễ thương không?”

“Ừm.” Nhiễm Khải Minh không muốn phủi bỏ lòng tốt của cô, cầm đũa gắp lấy một cái sủi cảo và nếm thử, mùi vị quả thật không tệ.

Lạc Chi Dực nhấp một ngụm nước rồi nói: “Cậu có biết tại sao sủi cảo của ba tôi lại ngon như vậy không? Bởi vì ông ấy cho một ít nước rau củ vào vỏ bánh sủi cảo, cậu nhai kỹ sẽ thấy nó có mùi vị giống như rau củ.”

“Ừm.” Sự hỗn loạn trong tim cậu từ từ lắng xuống, đột nhiên cảm thấy nghe cô nói về mấy chuyện thường ngày cũng tốt.

“Cậu không uống nước à?”

Cậu cầm lên uống một ngụm, cảm thấy nó có vị chua chua ngọt ngọt.

Lạc Chi Dực lại nhấp một ngụm nước nữa, tiếp tục kể về tài nghệ gói sủi cảo của ba cô, cùng với sự kế thừa và sáng tạo cái mới ở mì hoành thánh, bánh mì áp chảo, há cảo chiên, bánh trứng và bánh mì kẹp thịt.

Cô càng nói càng hăng.

“Ông ấy trước đây là đầu bếp của một quán cơm có quy mô khá lớn. Khi tôi còn nhỏ, mỗi lần cuối tuần đến ca trực, ông ấy đều đưa tôi đến quán cơm, tôi thì trốn trong góc bếp để làm bài tập về nhà, ông ấy nấu cho khách xong lại làm cho tôi một chút. Lúc đó tôi rất có lộc ăn, được thử qua nhiều món đẹp mắt và mới mẻ, có một khoảng thời gian ăn nhiều quá mà cả người trở nên tròn trịa. Có một lần bị quản lý của quán cơm phát hiện, tôi rất lo lắng, thầm nghĩ ông ấy sẽ phê bình ba tôi, nhưng không ngờ quản lý rất tốt, ông ấy dẫn tôi đến phòng nghỉ của nhân viên và tìm một cái bàn nhỏ để tôi làm bài tập, còn cho tôi một thanh sôcôla rất cao cấp, giấy gói bằng vàng, tôi không nỡ ăn, bỏ vào túi quần nhưng về đến nhà quên lấy ra, bị mẹ tôi không biết mang đi giặt sạch, cả một mảnh vải đấy đều biến thành màu sôcôla, nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Nhắc mới nhớ, mẹ tôi thật sự không giỏi giang trong việc nội trợ, hồi đó bà mối giới thiệu với ba tôi, bà ngoại nói bà ấy không biết nấu cơm cũng không biết giặt quần áo. Ai ngờ ba tôi lại chẳng quan tâm mấy thứ đó, chỉ cần xinh đẹp là được, kiên quyết đi gặp mặt một lần, kết quả vừa nhìn đã thích.”

Lạc Chi Dực nói đến đây thì nở nụ cười, nhìn Nhiễm Khải Minh, nói: “Cậu xem, ngoại hình xinh đẹp không phải đủ no rồi sao?”

Nhiễm Khải Minh không bày tỏ ý kiến, vừa uống nước vừa nghe cô nói.

“Mẹ tôi từ nhỏ đã mắc bệnh công chúa, bưng có bình nước nóng mà đã than mệt, bà ấy cũng là do ba tôi chiều hư. Hai năm đầu gả cho ba tôi bà ấy vẫn như vậy, việc gì cũng không rớ tới, tan làm xong thì về nằm ườn trên sô pha xem tivi. Năm thứ ba thì thay đổi, vì một chuyện xảy ra khiến bà ấy vô cùng đau lòng. Lúc đó ba tôi bị đồng nghiệp trong đơn vị nghi oan, nghi ngờ ông ấy lấy trộm 800 tệ, nên đã lục túi ba tôi. Nhưng không tìm thấy gì cả. Ba tôi tính khí nóng nảy, nói với ông ta rằng ‘Nếu anh còn không tin thì đến nhà tôi mà tìm’. Kết quả người đó thật sự tới nhà tôi, còn dẫn theo vị hôn thê cùng đi. Bọn họ lật tung nhà tôi lên, phát ra tiếng động lớn, hàng xóm ở đối diện cũng biết chuyện. Kết quả là vẫn không tìm thấy, ông ta liền ngồi sụp xuống khóc lóc, ba tôi bèn an ủi ông ta, nói nếu như ông ta cần gấp thì có thể cho ông ta vay tiền. Việc này sau đó mẹ tôi cảm thấy ba tôi quá dễ bị bắt nạt, ai cũng có thể tới đạp một cước, bà ấy quyết định từ này về sau sẽ dũng mãnh đứng lên, bảo vệ cho ba tôi, để cho ông ấy ít bị người ta bắt nạt hơn.”

Lạc Chi Dực tiếp tục nói: “Sau khi thôi việc, đầu tiên họ mở quầy bán bánh quẩy và bánh trứng, sau đó thuê cửa hàng riêng để mở tiệm mì, mỗi ngày đều dậy từ rất sớm và tối muộn mới về nhà, mệt đến nỗi có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng bọn họ vẫn cắn răng kiên trì. Tôi rất khâm phục họ, đổi lại là tôi thì đã sớm nằm im để cuộc sống tự trôi đi rồi. Những năm đó, kinh tế gia đình chúng tôi rất eo hẹp, nhưng năm nào ba tôi cũng cố gắng mua quần áo mới cho mẹ tôi, vào sinh nhật mỗi năm của bà ấy, ông ấy đều tặng một món quà tốt nhất. Ông ấy không bao giờ cầm tiền trên tay, thậm chí cũng không giữ lại tiền để cắt tóc.”

“Vậy nên tình yêu thương thực sự có thể thay đổi một con người, chẳng hạn như mẹ tôi mắc bệnh công chúa nặng, nhưng vì tính cách của ba tôi mà trở nên dũng mãnh hơn. Họ cùng nhau trải qua những thăng trầm trong cuộc đời, thật sự cũng không dễ dàng gì.” Cô thẳng thắn nói, “Cho nên tôi rất tin tưởng vào tình yêu, tôi không cảm thấy nói ra những lời này có gì là buồn nôn hay hổ thẹn. Vì bản chất của tình yêu là một điều vô cùng đẹp đẽ.”

Nhiễm Khải Minh trầm mặc, nhìn vào mắt cô, nói: “Vậy nên, thật ra chị biết đó không chỉ là một cái hôn hay một cái ôm?”

Lạc Chi Dực cười nói: “Tôi đương nhiên biết, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ đến những tình tiết trong phim thần tượng. Dù sao thế hệ chúng ta cũng chịu khổ ít hơn so với bọn họ, con người một khi đã cảm thấy thoải mái sẽ tưởng tượng ra rất nhiều loại. Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ tôi cũng không đến mức rời xa hiện thực, lầm tưởng rằng tình yêu đều là ngọt ngào, không có một giọt nước đắng nào, điều đó chắc chắn phi thực tế.”

Trái tim cô thật sự tinh tế và tỉ mỉ hơn so với những gì thể hiện ở bên ngoài, Nhiễm Khải Minh nghĩ.

“Còn cậu thì sao? Tôi nói nhiều như vậy cũng khát rồi, tới lượt cậu.” Lạc Chi Dực uống cạn một hơi, bóp nhẹ lon đồ uống, “Đổi lại cậu kể về một chuyện của mình cho tôi nghe đi.”

“Tôi không có gì để nói, chị cũng biết tôi từ nhỏ đã không có ba.” Nhiễm Khải Minh cũng vừa uống hết lon nước, xoay chiếc lon rỗng trên tay, chậm rãi nói: “Mẹ tôi là một người rất mạnh mẽ. Lúc tôi còn nhỏ có sống cùng bà ấy ở nhà bà ngoại, bà ấy vẫn luôn coi thường một số người xung quanh. Những người đó cứ lén lút đồn thổi vô căn cứ về thân thế của tôi, đoán xem tôi là do bà ấy và người đàn ông nào sinh ra. Sau một thời gian dài, ngay cả con cái của bọn họ cũng theo đó mà đoán già đoán non.”

“Vậy khi còn nhỏ cậu có bạn không?” Lạc Chi Dực hỏi.

“Hầu như không có.” Nhiễm Khải Minh đáp, “Trước khi đi học mẫu giáo, tôi thường chơi ở trong sân của bà ngoại và nghịch bùn, có một số đồ chơi bị người khác bỏ đi, bà ngoại đều nhặt chúng về cho tôi. Trong đó có rất nhiều búp bê nhồi bông mà các bé gái hay chơi. Sau đó mẹ tôi đi làm việc ở Quảng Châu, buôn bán được lời không ít tiền. Hàng tháng bà ấy đều gửi tiền về nhà đúng hạn. Chẳng bao lâu sau, tôi cũng có một chiếc tàu hỏa chạy dọc theo đường ray, một con chó rô bốt có thể lộn nhào và nhiều mẫu mô hình ô tô khác nhau. Nhưng tôi luôn chơi một mình, không có thêm ai khác.”

Lúc đó có nhiều đứa trẻ bắt nạt cậu, cậu đánh nhau với chúng đến mặt mũi bầm dập, nhưng cậu không muốn nhắc đến nữa, tự động bỏ qua đoạn ký ức này.

“Thật là đáng thương.” Lạc Chi Dực thở dài, “Còn gì nữa không? Cậu cứ nói cho tôi biết đi, tôi tuyệt đối không nói cho ai biết đâu.”

“Bà ngoại tôi cũng là mẹ đơn thân, tôi với mẹ tôi đều mang họ bà. Bà ấy một mình nuôi lớn mẹ và dì tôi, mẹ tôi lại đi theo con đường cũ năm xưa của bà nên rất nhiều người coi thường chúng tôi.” Nhiễm Khải Minh ngừng xoay cái lon, đặt lên mép lan can hứng mưa: “Bọn họ cảm thấy không kết hôn mà có con thì người phụ nữ đó có vấn đề về đạo đức.”

Cậu nhớ khoảng thời gian mẹ cậu vẫn còn sống với cậu, thỉnh thoảng có hai người đàn ông đến lấy lòng, điều này trực tiếp khiến tần suất đàm tiếu ngày càng cao, những người xung quanh nhìn bà ấy với ánh mắt khác thường, cậu đương nhiên cũng không thể nào tránh khỏi. Sau đó hai người đang theo đuổi đều bị bà ấy nghiêm túc từ chối, nhưng những lời bàn tán ngày càng trở nên dữ dội hơn, từ “cô ta rồi cũng gặp mặt thôi, nhìn dáng vẻ đó” cho đến “cô ta giả vờ thanh cao cái gì chứ, vẫn cho rằng mình là lần đầu hẹn hò sao”. Giống như việc chấp nhận hay từ chối đều là lỗi của bà ấy vậy.

“Nói vớ vẩn.” Lạc Chi Dực không nhịn được nói, “Rõ ràng là lỗi của tên cặn bã kia, tại sao những người đó nhàn rỗi như vậy lại không đi mắng ông ta.”

“Tên cặn bã.” Nhiễm Khải Minh thấp giọng, sau đó lại không nói gì một hồi lâu, lâu đến mức Lạc Chi Dực vỗ vỗ mu bàn tay nhắc nhở tiếp tục, sau đó cậu mới nói tiếp, “Mấy năm nay ông ta tới tìm tôi.”

“Hả?”

Nhiễm Khải Minh ngước mắt lên nhìn cô, nói với giọng lãnh đạm: “Sau này ông ta kết hôn với một người phụ nữ, sinh được hai cô con gái. Nhưng ông ta vẫn luôn muốn có một đứa con trai, vì vậy ông ta đã chạy đến tìm tôi và hứa với tôi rằng sẽ đền bù tổn thất kinh tế cho mẹ con tôi, với điều kiện là tôi phải ngầm thừa nhận ông ta. Ông ta nói rằng sau này sẽ không để hai đứa con gái thừa kế tài sản quan trọng của ông ta, sẽ tìm cách đưa nó cho tôi.”

“Trời ạ, ông ta đúng là không biết xấu hổ, tôi không còn lời nào có thể diễn tả được cơn tức giận này.” Lạc Chi Dực sốt sắng hỏi, “Vậy cậu trả lời ông ta như thế nào?”

“Tôi bảo ông ta biến đi, không ai thèm đếm xỉa đến chuyện của ông ta. Thật kinh tởm.” Nhiễm Khải Minh uể oải cười rồi lại cụp mắt xuống, “Ông ta lái xe đến trước trường tôi mấy lần, ngay từ đầu tôi ước mình có thể đấm thẳng vào mặt ông ta, nhưng tôi học cách từ từ kìm lại, trông thấy xe ông ta từ phía xa sẽ đi đường vòng mà rời đi. Không có cách nào khác, nếu như dừng lại cùng ông ta giằng co sẽ càng gây chú ý với người ngoài.”

“Mẹ cậu có biết chuyện này không?”

“Có chứ, tôi không giấu giếm bà ấy, bà ấy nói cứ mặc kệ ông ta. Đã nhiều năm như vậy rồi, bà ấy đã sớm xem ông ấy như đồ rác rưởi, đến tên cũng lười nhắc đến.”

“Cái tên cặn bã này, năm đó sao mẹ cậu lại ở bên ông ta nhỉ.”

“Tôi cũng không biết. Lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, tôi có thể thấy rằng người đàn ông này là đồ đạo đức giả, không có cái gì từ miệng ông ta là sự thật.” Nhiễm Khải Minh đặt khuỷu tay lên hàng rào, chống đỡ trán, làn da trắng trẻo có chút ẩm ướt do thỉnh thoảng bị vài giọt mưa văng vào, cậu cũng lười lau đi, nói tiếp: “Bà ấy vậy mà cùng loại người này qua lại ba năm, thẳng đến lúc bà ấy mang thai, ông ta nói không muốn, bà ấy còn tưởng ông ta đang nói đùa, cho đến khi ông ta thật sự bỏ rơi thì mới bắt đầu tỉnh ngộ. Ông ta vứt bỏ bà ấy xong cũng không chịu yên ổn, quen hết người này đến người khác, trong đó có một người còn là bạn của dì út tôi, biết rõ ông ta là loại người bỉ ổi như thế nào.”

“Thật là khó hiểu.” Lạc Chi Dực cũng rất buồn bực, vô tình học theo tư thế đặt cánh tay lên hàng rào của cậu.

Nhiễm Khải Minh đột nhiên nhìn cô, chợt thấy mặt cô đỏ lên rất nhiều, như thể bị sốt. Cậu cầm chiếc lon rỗng lên xem, ở dưới góc viết đồ uống có nồng độ cồn 8%.

Chẳng trách cổ của cậu cũng có chút nóng.

Lạc Chi Dực vùi mặt vào cánh tay mình, chầm chậm hỏi: “Cả đời này cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta, đúng không?”

“Tôi nên tha thứ cho ông ta sao?”

“Không nên, nhưng tôi sợ cậu sẽ mềm lòng.”

“Tôi giống người dễ mềm lòng vậy sao?” Cậu nhẹ nhàng hỏi cô.

“Tôi nghĩ là cậu có.” Cô lắc cánh tay đang để trên hàng rào.

Nhiễm Khải Minh không nói lời nào, quay mặt đi, cậu biết rằng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn ông đó.

Vì người đàn ông đó, cậu từ nhỏ đã bị những đứa trẻ khác cười nhạo. Vì người đàn ông đó, con gái lớn của ông đã nhiều lần đưa người đến cổng trường để chặn cậu, lúc đầu là xô đẩy, sau này lại tìm đến nhà của dì út của cậu. Một nhóm người đi loanh quanh, ngồi xổm hút thuốc, chửi thề, khi cậu đi qua họ liền vỗ tay, tất cả cũng rít lên theo. Cuối cùng có một ngày cậu không nhịn được nữa, bèn đánh nhau với bọn họ, sau đó cậu quyết định không chịu đựng nữa.

Trước hôm kỳ thi tuyển sinh đại học một ngày, bọn họ như thường lệ tới đây dạo chơi, cậu thấy bọn họ có những cử chỉ tục tĩu với phụ nữ trung niên trong khu nên cảm thấy ghê tởm, muốn đi đường vòng, nhưng sau đó đột nhiên cậu đổi ý. Tại sao cậu lại trốn? Sau đó bọn họ động tay động chân, cậu bị đinh tán trên thắt lưng của một người trong đó cào vào bụng, đêm đó vết thương bị nhiễm trùng, bắt đầu phát sốt. Cậu chống đỡ một ngày, nhưng kỳ thi hôm sau cậu không chịu nổi nữa, nhìn không thấy dòng chữ trước mặt, cả người đều cảm thấy rất chóng mặt, cuối cùng ngất xỉu trong phòng thi.

Cậu thừa nhận rằng trong khoảng thời gian đó cậu đã rất nóng tính, cậu không muốn chịu đựng bất kỳ ánh mắt khinh bỉ và từ ngữ nhục mạ nào. Những khoảnh khắc đó khơi dậy chuỗi ký ức tự ti lúc nhỏ, càng lúc càng bùng nổ.

Mặc dù lý trí của cậu nói rằng không có lý do gì để tự coi mình là kém cỏi, nhưng cậu vẫn coi thường bản thân mình. Thành tích đặc biệt xuất sắc và giải thưởng cũng không thể khiến cậu thoát khỏi cảm giác cô đơn khi ngồi trên sàn bê tông trong sân, chơi với những món đồ chơi mà người khác không muốn.

Cậu không biết mình sẽ đi về đâu với cảm giác này.

“Tiểu Nhiễm?” Lạc Chi Dực nhẹ giọng gọi cậu.

“Cái gì?” Nhiễm Khải Minh hoàn hồn

Gương mặt Lạc Chi Dực đỏ hồng, nói đùa với cậu: “Cậu về sau sẽ không biến thành tên cặn bã đó chứ?”

“Chị cảm thấy sao?” Cậu hỏi ngược lại

Lạc Chi Dực lắc đầu, sau đó nói: “Tôi cảm thấy cậu sẽ đối xử với mọi người rất tốt, nhất là đối với người cậu thích”

Nhiễm Khải Minh nhìn chăm chăm vào mặt cô, cuối cùng nói: “Chị có muốn soi gương không? Nhìn mặt mình xem.”

“Hả? Mặt rất đỏ sao? Tôi cũng cảm thấy mặt có chút nóng nhưng không biết vì sao.”

Nhiễm Khải Minh nhấc lon nước rỗng lên để sát đến gần cô, cho cô thấy dòng chữ.

“Ồ, thì ra là vậy. Tôi nói mà, tại sao đầu tôi cứ cảm thấy có chút choáng váng.” Lạc Chi Dực gãi gãi đầu, “Không sao, lát nữa sẽ ổn thôi.”

“Chị bình thường không uống được bia rượu à?” Cậu đặt lon nước uống xuống.

“Ừm.”

“Nhìn cũng biết.” Cậu nói.

“Tôi vẫn ổn.” Cô cười với cậu, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên câu “mùi hương ngọt ngào” mà cậu nói.

Khi cô cười với cậu, trong mắt cô có vài gợn sóng, như thể đôi mắt của cô biết nói chuyện. Nếu là ngày thường cậu sẽ ngoảnh mặt đi, nhưng lúc này thì không, cậu cứ thế mà nhìn cô.

“Chị ngồi thế này không mệt à?” Cậu đột nhiên hỏi.

“Không mệt, rất thoải mái, tôi thích nghe tiếng mưa rơi.” Một lúc sau cô nói thêm, “Cũng thích như vậy mà nhìn cậu.”

Cậu nghe xong hỏi: “Tôi nhìn rất đẹp trai sao?”

“Cậu đương nhiên là đẹp trai rồi.”

“Vậy so với người đàn ông trên màn hình điện thoại của chị thì sao?” Cậu sớm đã phát hiện ra màn hình điện thoại của cô là đàn ông, nhìn qua cũng đoán được không phải là một người đàn ông bình thường có quen biết, đoán chừng là một nam minh tinh cậu không biết.

“Cậu đẹp hơn chứ, suy cho cùng anh ấy đâu có cơ hội gần tôi như vậy, mà tôi muốn sờ cũng không sờ được.” Lạc Chi Dực hỏi lại, “Cậu hài lòng với câu trả lời này không?”

“Tàm tạm, mặc dù thắng có chút miễn cưỡng.” Cậu vô thức đưa tay gạt đi một giọt mưa trên chóp mũi cô.

Ai ngờ Lạc Chi Dực lúc này lại hắt xì một cái. Cậu khẽ cười, cũng không lập tức rút tay về, ngược lại còn gối đầu lên cánh tay, tiếp tục nhìn cô.

“Mà này, cậu thực sự cho rằng trên người tôi có mùi hương ngọt nào sao?” Cô rốt cuộc cũng không kìm được tò mò hỏi.

“Bình thường có, hôm nay,” Cậu ghé sát lại, giả vờ cẩn thận ngửi mùi trên người cô, sau đó cau mày nói, “Hình như có chút mùi? Mấy ngày nay chị không tắm à?”

Cô giơ tay còn lại muốn đánh cậu.

“Gạt chị thôi.” Cậu nắm lấy cổ tay cô, đặt xuống và giữ nó vài giây trước khi thả ra.

Mưa rơi lộp độp xuống đất, hai người nằm trên hàng rào của chòi, một lúc lâu sau mặt mũi đều ướt sũng. Một con ốc sên chậm rãi bò trên hàng rào, khẽ di chuyển hai cặp râu. Có vài giọt mưa dính trên vỏ, đối với nó không kém gì một cơn bão. Lạc Chi Dực quan sát nó, sau đó nhẹ nhàng thổi về phía vỏ của nó, những hạt mưa nhẹ nhàng trượt khỏi chiếc vỏ.

“Nhiều ốc sên thật đấy.” Cô ngạc nhiên khi thấy một vài con nữa theo sau.

Nhiễm Khải Minh cũng nhìn con ốc sên một lúc, chợt nhận ra có thứ gì đó đang chuyển động trên góc quần áo của cô, liền nói với cô: “Cẩn thận, trên quần áo của chị cũng có một con.”

“Ở đâu?” Cô nhìn xuống, “Cẩn thận đừng làm tổn thương nó.”

Ốc sên sau mưa không thể dùng tay đụng vào, càng tránh xa càng tốt. Nhiễm Khải Minh thuận lợi tìm được một chiếc lá bị mưa thổi vào, sau đó tiến lại gần cô, cúi đầu, di chuyển con ốc nhỏ từ trên quần áo sang một bên bằng động tác rất nhẹ nhàng. Con ốc sên nhỏ yên lặng dựa vào thành ghế, một lúc sau mới tiến về phía trước.

Vừa ngẩng đầu lên, cậu trực tiếp đụng vào cằm của cô, khiến cô “á” một tiếng, đưa tay xoa cằm.

“Có đau không?” Cậu nhẹ nhàng hỏi.

Hơi đau, nhưng cô lắc đầu. Cô thấy cậu nở một nụ cười, sau đó nhìn thấy chính mình trong con ngươi của cậu, cô dời tầm mắt, lướt qua cằm và yết hầu của cậu. Ngực cô nóng như thiêu đốt, như thể đang che giấu một cục sắt vừa bị nung cho nóng lên. Quần áo cậu hòa với mùi thơm mát của mưa và cây cỏ, hơi thở của cậu ấm áp nhịp nhàng, xoay tròn quanh chóp mũi cô, làm cho mũi cô ngứa ngáy.

Không hiểu sao lúc này cô lại muốn được gần cậu, muốn nhào vào trong hơi thở ấm áp và sạch sẽ của cậu, muốn được tiếp xúc với làn da ấm áp của cậu, thậm chí muốn được cậu ôm chặt vào lòng.

“Thả tay ra cho tôi xem nào.” Cậu cúi đầu kiểm tra cằm cô, “Có muốn tôi giúp chị xoa một chút không?”

Không hiểu sao, cô cảm thấy giọng nói của cậu có chút hư hỏng…

Cô lập tức cảm thấy choáng váng, càng cố sức nhìn chằm chằm vào mắt cậu, sau đó trực tiếp hôn lên mặt cậu.

Cô hôn lung tung không có mục tiêu cụ thể, tóm lại là muốn hôn cậu nên suýt chút nữa rơi xuống môi cậu, dùng lực cũng rất mạnh, ngay cả chính cô cũng nghe thấy được âm thanh đáng sợ kia.

Cô hôn xong liền rụt lại rồi ngây người nhìn cậu, như thể cô không tin rằng mình đã làm một điều vô lý như vậy.

Một chút cảm giác say trong nháy mắt liền bay đi sạch sẽ.

Cô nên làm gì tiếp theo đây? Ngoài xin lỗi còn có cái gì khác nữa không? Cô đã xem rất nhiều bộ phim thần tượng, trước khi đi ngủ cô luôn nghĩ rằng tình tiết sẽ phát triển như thế nào nếu một ngày cô bị cưỡng hôn, nó sẽ ngọt ngào và thú vị ra sao, nhưng cô không ngờ mình sẽ cưỡng hôn người khác.

Số phận thật không thể đoán trước được.

Trước nụ hôn bất ngờ này, Nhiễm Khải Minh bình tĩnh hơn những gì cô dự đoán. Trong mắt cậu hiện rõ sự kinh ngạc, sau đó bình tĩnh lại và tiếp tục nhìn cô, định nghe cô giải thích. Nhưng cô cứ ngốc nghếch giữ im lặng, cậu đoán chắc trong lúc này cô không tìm được lý do hợp lý, nên chủ động ra tay giúp cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Lần sau cẩn thận một chút.”

Cậu nói xong thì đứng lên, nhìn trời mưa bên ngoài, nói: “Mưa tạnh rồi, thu dọn đồ đạc đi.”

Vừa quay lại cậu đã muốn đưa tay lên lau mặt, vì vừa rồi cô “đụng chạm” rất mạnh, nước miếng ngọt lịm đều dính cả trên mặt cậu, nhưng nghĩ đến việc cô thấy sẽ càng thêm xấu hổ, cậu bình tĩnh bỏ tay xuống.

Hai người im lặng cùng nhau dọn dẹp đồ đạc của mình, gói những chiếc sủi cảo còn dang dở và chuẩn bị mang về ăn tối, cậu còn nói với cô, “Sau khi về thay tôi cảm ơn ba của chị, sủi cảo mùi vị không tệ, vất vả rồi.”

Cậu vẫn có thể như bình thường mà nói về hương vị sủi cảo cùng với cô, Lạc Chi Dực ngạc nhiên, nhưng lại tiếp tục im lặng.

Cuối cùng cậu vừa đi vừa ném hai lon nước uống vào thùng rác, khi quay lại thấy cô vẫn còn sững sờ, cậu không nhịn được nói: “Sao chị cứ đứng ngốc ra thế? Không cẩn thận đụng thêm một cái nữa, tôi cũng sẽ không để bụng đâu.”

Nhưng tôi không bất cẩn, Lạc Chi Dực nói trong lòng.



Tác giả có lời muốn nói:

Trát: Đại Lạc, bất luận trong mắt cô bạn học Nhiễm có đẹp trai bao nhiêu, hay cậu ấy đối xử với cô tốt bao nhiêu, thì cô cũng đừng nên vội vàng cưỡng hôn như thế.

Đại Lạc: “…..Cảm giác không nhận lỗi sẽ rất khó kết thúc.”

Bạn học Nhiễm: “Nhận lỗi?”