Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1034: Không hề buồn cười



Giống như Phương Giải phỏng đoán, hành trình này có thể coi như là một chuyến du lịch, không cần phải sốt ruột. Tuy từ Lạc Thủy đi về hướng bắc tiến vào Trường Giang, khắp nơi đều là chiến loạn, nhưng đường thủy coi như là an toàn. Nhất là sau khi thủy sư của La Đồ đã quy thuận Phương Giải, mà thủy sư của triều đình còn đang chống trả binh mã của Kim Thế Hùng, cho nên không ít thuyền lui tới trên Trường Giang, không bị ảnh hưởng của chiến loạn.

Vài ngày sau, hai con thuyền rời khỏi Lạc Thủy bắt đầu theo Trường Giang tiến về phía đông. Giờ thuyền đã đi xuôi dòng, nên các thủy thủ liền thoải mái hơn. Giờ này trên sông lớn khá là yên bình, mà ngay cả Phương Giải cũng hoài nghi chiến tranh căn bản không xảy ra. Hoặc có lẽ đây chỉ là sự yên bình ngắn ngủi, không bao lâu nữa con sông lớn này lại tiếp đón chiến tranh.

- Bọn họ đang làm gì vậy?

Hoàn Nhan Vân Thù cũng rất ít đi thuyền. Sau cái lần theo Hắc Kỳ Quân xuôi nam tiến vào Hoàng Dương Đạo, nàng càng ít đi. Mặc dù lần trước xuôi nam qua sông, nhưng đi một đoạn rất ngắn. Lần này đã đi được nửa tháng rồi, cho nên khó tránh khỏi nhìn đâu cũng thấy kỳ lạ. Nàng chỉ về phía một con thuyền dừng cách đó không xa, không rõ vì sao người trên thuyền lại ném các thứ xuống sông.

- Đó là một chiếc thuyền mới.

Mộc Tiểu Yêu giải thích cho nàng:

- Người sống ở vùng sông nước thường có rất nhiều tập tục. Bọn họ đang kính Hà Bá…Dựa theo lệ thường, thuyền mới xuống nước, trước phải bái Hà Bá, hiếu kính một số thứ. Làm vậy Hà Bá mới phù hộ cho chiếc thuyền không gặp phải sóng to gió lớn gì.

- Có tác dụng không?

Nàng hỏi.

- Xuỵt.

Mộc Tiểu Yêu nói:

- Chớ để các thủy thủ nghe thấy, đây là điều bọn họ kiêng kỵ. Về sau cũng không nên nói ở trước mặt bọn họ, bọn họ sẽ cảm thấy đó là điềm xấu. Bất kể có tác dụng hay không, thì đó đã là tục lệ từ ngàn xưa, cho dù chỉ là an ủi, cũng không ai dám hoài nghi.

- Vâng, vâng.

Hoàn Nhan Vân Thù vội vàng gật đầu:

- Muội nhớ rồi.

Mộc Tiểu Yêu cười cười, hạ giọng nói:

- Kỳ thực đây là một loại hy vọng của mọi người mà thôi. Giống như lúc gặp phải hạn hán, mọi người sẽ tế Long thần cầu mưa vậy. Làm thế có tác dụng không? Chỉ sợ là không….nhưng những người sinh sống ở vùng sông nước, tin tưởng rằng trong sông có Hà Bá, cho nên chớ nghi ngờ bọn họ. Trong lòng có hy vọng là một điều tốt. Ta thấy nó còn thật hơn là cầu xin chiến tranh không lan ra.

- Muội hiểu, thật giống như Bắc Liêu bọn muội, hàng năm tộc nhân đều tế điện Sơn Thần vậy, hy vọng thần linh của Thập Vạn Đại Sơn bảo vệ. Nhưng trên thực tế, nếu quả thực có Sơn Thần, vậy thì ông ta cũng chưa từng để ý tới tộc Bắc Liêu của bọn muội. Qua nhiều năm như vậy, nơi đó vẫn giá lạnh, chưa từng ấm áp. Hơn nữa còn phải đối mặt với sự áp bức của Mông Nguyên, cuộc sống rất vất vả. May mà được dời tới Trung Nguyên, trong thư mà ca ca gửi cho muội, có nói dân chúng Bắc Liêu sinh sống rất hạnh phúc.

Mộc Tiểu Yêu trầm mặc một lúc, sau đó cười cười:

- Cho nên bọn họ mới đặc biệt quý trọng hạnh phúc không dễ có này.

Hoàn Nhan Vân Thù hiểu ý của Mộc Tiểu Yêu:

- Sau khi trở về, muội sẽ khuyên phụ vương. Hạnh phúc này có được thật không dễ dàng. Nếu Mộc phủ nhờ phụ vương phái hàn kỵ trợ chiến, vậy thì vạn lần chớ đáp ứng. Muội sợ tộc nhân của mình bị cuốn vào cuộc chiến Trung Nguyên. Một khi hàn kỵ bị tổn thất lớn, vậy thì trong tộc chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em, như vậy chẳng phải mặc cho người khác ức hiếp sao? Điều đó có khác gì người mọi người luôn kiếm cớ giết hại nam nhân trong tộc bọn muội đâu? Chỉ khác là một bên coi bọn muội như dê bò, một bên coi bọn muội như đao thương.

- Cho nên Phương Giải mới lo lắng.

Mộc Tiểu Yêu nói, rồi lắc đầu không dám nghĩ, nếu hàn kỵ Bắc Liêu thực sự bị cuốn vào chiến tranh, sẽ là đại nạn thế nào với tộc Bắc Liêu. Tộc Bắc Liêu vốn là thiếu thốn nam nhân, một khi hàn kỵ xuất chinh, vậy những người còn lại phải đối mặt với kẻ địch như thế nào? Phải biết rằng, mỹ nữ của Bắc Liêu là thứ mà vô số người ao ước. Nói sau, Bắc Liêu còn có rất nhiều chiến mã.

- Trước kia muội thường xuyên nghĩ…

Hoàn Nhan Vân Thù cười cười, nhưng nụ cười không chút vui vẻ nào:

- Tộc dân của muội thật vất vả mới rời khỏi nơi lạnh khủng khiếp kia, thật vất vả không bị người Mông Nguyên khi nhục, thật vất vả mới đợi tới giấc mộng nhiều năm qua…Sau khi tiến vào Trung Nguyên, tộc dân nên được hạnh phúc. Mỗi ngày mở mắt có thể cảm nhận được ánh mắt trời ấm áp, mỗi ngày đẩy cửa sổ có thể nhìn thấy sắc màu khắp nơi.

- Không có núi tuyết trụi lủi, không có dòng sông đóng băng….Tộc dân hát ca, cầm cuốc, cầm lưỡi hái, vụng về làm ruộng, cẩn thận cắt cỏ dại sợ làm hỏng tới cây lúa mỏng manh. Tuy bọn họ còn chưa thích ứng với cuộc sống đó, nhưng nhất định là vui sướng. Năm đầu trồng cây có lẽ chưa thu hoạch được nhiều, nhưng bọn họ sẽ không oán giận, sẽ không đau buồn. Khoảnh khắc nhìn thấy lương thực trong tay mình, bọn họ nhất định sẽ quý trọng nó hơn quý trọng vàng bạc.

- Từ ruộng trở về, nam nhân sẽ mở rộng vạt áo, kêu than Trung Nguyên nóng bức, nhưng lại cẩn thận cảm nhận sự vui sướng từ mồ hôi chảy xuống. Bọn họ sẽ học theo bộ dạng của người Hán, ngâm một bình trà, ngồi trên ghế, phe phẩy quạt mo, nghe tiếng chim hót mà trước kia chưa từng được nghe thấy. Bọn họ sẽ quen với việc ngủ trưa dưới ánh mặt trời ấm áp, sẽ quen với việc thả câu trên những con sông chưa bao giờ đóng băng, sẽ quen với mưa, sẽ quen với sự oi bức….Sẽ quen với bốn mùa luân phiên.

Hoàn Nhan Vân Thù chưa từng thấy qua những hình ảnh đó, nhưng nàng biết nhất định là như vậy. Nàng hiểu tộc dân của mình, biết Thập Vạn Đại Sơn lạnh giá như thế nào.

- Cho nên muội không cho phép người khác phá hủy điều tốt đẹp này!

Hoàn Nhan Vân Thù nắm chặt tay, trong mắt xuất hiện một ánh sáng chưa từng có, rất nóng bỏng.





Hạng Thanh Ngưu đã quen với việc ngồi ở đầu thuyền ngắm phong cảnh. Phương Giải phát hiện ánh mắt của y luôn phiêu hốt trên thuyền đánh cá. Phương Giải nhìn theo ánh mắt của y thật lâu, rốt cuộc phát hiện bí mật trong đó…Trên thuyền đánh cá kia có một thiếu phụ hào sảng mặc ít quần áo, dù đang mùa đông nhưng mồ hôi vẫn vung như mưa.

- Nhìn được không?

Phương Giải ngồi xổm xuống bên cạnh Hạng Thanh Ngưu, xúi giục:

- Trong thanh lâu còn đẹp hơn, có muốn ta hạ lệnh đi đường vòng tới Giang Đô không? Nghe nói chỗ đó khắp nơi là hoa thơm cỏ lạ, tùy tiện một chiếc thuyền hoa là có thể tìm tới một vị khuynh quốc khuynh thành…Đừng tiếc bạc, ta chi!

- Lăn!

Hạng Thanh Ngưu nghiêm túc nói:

- Thân là Đạo tôn, lãnh tụ Đạo tông, ta có vô sỉ như vậy sao? Ngươi không phát hiện ta đang nghiêm túc quan sát dân tình, nhận thức gian khổ của dân chúng à? Ngươi xem, đây là vẻ đẹp của lao động nhân dân. Chỉ có hạng tiểu nhân xấu xa như ngươi mới nghĩ tới điều xấu xa gì đó.

- Vậy thì thôi!

Phương Giải có chút tiếc nuối nói:

- Ta vốn định bảo phòng thu chi chuyển một số bạc cho Đạo tôn ngươi. Xem ra số bạc đó không cần dùng tới rồi. Ta thấy có thể chuyển thành khoản tiền dưỡng lão cho Đạo tôn ngươi.

- Phì!

Hạng Thanh Ngưu trừng mắt nhìn hắn:

- Tuy nhiên…thực sự có một khoản bạc như vậy?

- Tuyệt đối không có.

Phương Giải nghiêm túc nói:

- Chỉ đùa với ngươi mà thôi, có phải thật đâu.

Hạng Thanh Ngưu thở dài nói:

- Ngươi không thấy trêu đùa một vị Đạo tôn nhân hậu khả ái là một chuyện thương thiên hại lý sao?

- Ta chỉ cảm thấy thú vị.

Phương Giải cười cười:

- Tuy nhiên, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết vì sao ngươi e ngại ở gần nữ nhân như vậy? Có phải ngươi có tuổi thơ bi thảm gì đó không? Hay là có một chuyện tình yêu sầu thảm? Hay là có một nữ nhân lưu lại thương tổn khó xòa nhòa trong sinh mạng của ngươi? Nói nhanh lên, đi đường nhàm chán, nói chút chuyện vui cho ta vui vẻ đi.

Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải, nói:

- Ngươi đang bức ta quyết đấu với ngươi?

Phương Giải lắc đầu:

- Đừng nghiêm trọng như vậy, trò đánh nhau không hay cho lắm.

Hạng Thanh Ngưu cả giận nói:

- Nếu ta có thể đánh ngươi, thì đã đánh ngươi thành cái đầu heo rồi.

Phương Giải tỏ vẻ lý giải:

- Ừ, ta biết ngươi nói thật lòng…ngươi không biết, nghĩ tới có người muốn đánh ngươi mà không đánh được, quả thực thú vị.

Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải, sau đó thở dài:

- Tí nữa ta tìm thủ hạ Trần Hiếu Nho kia của ngươi thử xem…

Phương Giải cười ha hả, đang cười, bỗng nhiên biến sắc.

Xa xa, một bóng đen theo mặt sông lao cực nhanh tới, giống như chim ưng đạp nước. Có không ít thuyền nhỏ bị y giẫm lên rồi xoay tròn, nhưng không ai bị thương. Lúc Phương Giải nhìn thấy rõ người nọ, nội kình đang ngưng kết ở bàn tay lập tức tán đi.

Ầm một tiếng, người nọ rơi xuống đầu thuyền, khiến con thuyền lớn hơi lung lay.

- Nếu giẫm hỏng thuyền của ta, ngươi nhất định phải bồi thường đấy.

Phương Giải nhìn người kia, nói.

- Ghi sổ được không?

Người vừa mới hạ xuống thuyền rất nghiêm túc hỏi.

Phương Giải lắc đầu:

- Không thể ghi sổ, tuy nhiên ngươi có thể bồi thường thịt…

Hắn chỉ Hạng Thanh Ngưu:

- Y đang phát nín nhịn đây.

Hạng Thanh Ngưu gắt một cái:

- Phì, Đạo gia ta không có khẩu vị đó!

Người tới cười ha hả, khoanh chân ngồi xuống đầu thuyền:

- Mau mau mang rượu ngon đồ ăn ngon tới đây, ta còn vội vã trở về khai chiến với Kim Thế Hùng. Hôm nay nếu không phải dùng Thiên Lý Nhãn ngắm tiểu mỹ nhân trên thuyền đánh cá, thì ta cũng đã không phát hiện ra các ngươi. Nói thật, lúc đầu còn chưa dám xác định, nhưng nhìn một lát mới tin tưởng chính là các ngươi.

Người tới tùy tiện ngồi xuống, đặt cây quạt hương bồ lớn ở bên cạnh. Nhìn thấy cây quạt này, không phải Phác Hổ thì là ai?

- Hiện tại ngươi cũng là chư hầu một phương rồi, chạy loạn khắp nơi làm gì?

Y hỏi Phương Giải.

Phương Giải trả lời:

- Dẫn vợ về nhà mẹ đẻ…ngươi tin không?





- Thực sự là đúng dịp.

Phác Hổ uống một ngụm rượu, ăn một miếng thịt bò chín:

- Ngày nào cũng chém giết, hôm nay không biết vì sao Kim Thế Hùng không tấn công. Trong lúc rảnh rỗi ta ngắm nhìn phong cảnh bờ sông, vừa vặn trông thấy hai người các ngươi.

Phương Giải tỏ vẻ lý giải:

- Cái này gọi là tâm đầu ý hợp, hai vị đều vì ngắm nhìn một phong cảnh mà tình cờ thấy nhau.

Hạng Thanh Ngưu phun cả rượu, trừng mắt nhìn Phương Giải.

- Hai người các ngươi đang khoe quan hệ thân thiết à?

Phác Hổ thấy Hạng Thanh Ngưu u oán nhìn Phương Giải, cười ha hả nói.

Hạng Thanh Ngưu bĩu môi nói:

- Hổ đại gia, trước khi dùng từ ngươi nên hỏi ta một câu trước. Từ ‘thân thiết’ này nếu dùng trên người ta và hắn, ngươi biết sẽ có bao nhiêu nữ hiệp tuyệt sắc giang hồ thương tâm muốn chết không? Cho dù ngươi không suy nghĩ cho ta, thì cũng phải suy nghĩ cho các nữ hiệp giang hồ ái mộ ta chứ. Một khi hai chữ đó truyền ra ngoài, mọi người lại lầm tưởng ta thích trai chứ không thích gái, ngươi biết sẽ có bao nhiêu thiếu nữ tự vẫn không? Ta là tình nhân của đại chúng, ngươi chớ hủy hoại tiền đồ tốt đẹp của ta!

Phác Hổ vừa ăn thịt vừa nhìn về phía Phương Giải:

- Ngươi còn có tên khác là Đại Chúng à?

Phương Giải hơi sửng sốt, lập tức xê dịch về phía sau:

- Chẳng buồn cười chút nào!

Hạng Thanh Ngưu cười ha hả. Phác Hổ tới đây chỉ có một mình là bày tỏ thiện ý, giống như là tình cờ gặp bạn cũ. Ba người vừa ăn vừa uống rượu, nói chuyện trên trời dưới đất, rồi cả ba không tim không phổi cười lớn.

Phác Hổ cười rất vui vẻ, nhưng trong mắt luôn có một sự bi thương không xóa đi được. Y biểu hiện rất vui vẻ, có lẽ là vì muốn che dấu sự thương cảm của y. Y có quá ít bạn bè, cho nên khi nhìn thấy Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu, y liền cảm thấy vui vẻ và cao hứng, tạm thời quên đi bi thương.