Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1133: Kém một chút



Ở núi Chu Tước là cảnh vui mừng, thì ở thành Liễu Châu là cảnh địa ngục.

Sinh tử quyết chiến.

Không chỉ là sinh tử quyết chiến của hai người.

Có lẽ sẽ có người không nhịn được nghĩ, với tu vị đạt tới trình độ như Dương Kiên và Thắng Đồ, bọn họ còn cần quân đội làm gì? Cho dù bọn họ là thần, cũng không có khả năng làm mọi việc. Có lẽ có người sẽ nghĩ, chiến tranh như vậy kỳ thực chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì thắng bại giữa hai người bọn họ là đủ rồi.

Không

Nếu chiến tranh chỉ là chuyện giữa hai nhân vật lớn, vậy thì chiến tranh giữa hai nước cũng không cần sử dụng tới quân đội. Hai Hoàng Đế đối mặt với nhau đánh một trận, người thua tương đương với diệt nước.

Ngay từ lúc đầu, đây đã không phải là chuyện giữa Thắng Đồ và Dương Kiên.

Nhưng không thể phủ nhận rằng.

Lúc Thắng Đồ từ thành Liễu Châu nhảy xuống, Dương Kiên từ trên đài cao nhảy xuống, trận quyết chiến mới thực sự diễn ra. Hai người bọn họ không phải là toàn bộ cuộc chiến, nhưng là chắn chắn là cao trào của cuộc chiến. Binh sĩ song phương chém giết lẫn nhau, không nhiều người chú ý có hai đại nhân vật gia nhập vào, bởi vì bọn họ còn phải đối mặt với sinh tử của mình. Bất kể là quyết đấu giữa các cao thủ, hay là chém giết giữa những người thường, thì không ai dám phân tâm.

Thắng Đồ phát hiện ra bí mật của áo giáp quân, tìm được nhược điểm của đội quân vô địch này. Kỳ thực ngay từ lúc đầu Thắng Đồ đã hoài nghi. Nếu áo giáp quân giống như cương thi của tộc Hột, vậy thì tất nhiên phải có người chỉ huy hành động của bọn họ. Nhưng trên chiến trường, áo giáp quân không khác những quân đội bình thường là bao nhiêu, cũng không nhìn thấy người như Vu Sư chỉ huy. Thắng Đồ suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra. Tới hôm nay, y mới hiểu rõ.

Không thể không nói, y đã chui vào cái sừng trâu.

Vu Sư tộc Hột có thể khống chế cương thi, Thắng Đồ sống ở Ung Châu nhiều năm tất nhiên biết điều này. Nhưng chính vì y biết, cho nên mới luôn tìm kiếm người như Vu Sư ở chỗ nào. Thậm chí y lặng lẽ quan sát vài cuộc chiến xuôi nam của áo giáp quân, đương nhiên cũng bao gồm vài lần chiến đấu giữa áo giáp quân và quân đội của y. Bởi vì không tìm thấy những ‘Vu Sư’ kia, cho nên Thắng Đồ thậm chí hoài nghi Dương Kiên chính là Vu Sư.

Giờ nghĩ lại, hóa ra chỉ huy áo giáp quân không cần một nhóm người đặc biệt gì cả.

Chỉ huy áo giáp quân là một cái kèn đặc biệt. Ở trên chiến trường nghe thấy không khác kèn bình thường là bao nhiêu. Đây là lý do mà vài lần Thắng Đồ đều bỏ qua. Bởi vì y chưa từng hoài nghi sự khác biệt của tiếng kèn đó.

Chính là một thứ đơn giản như vậy, lại khiến y khó phát hiện.

Lúc Thắng Đồ phát hiện ra bí mật này, tất nhiên y sẽ không quan sát tiếp nữa. Vì phát hiện này có thể là bước ngoặt của trận chiến.

Dương Kiên xuôi nam tới nay, sở dĩ bách chiến bách thắng, chính là dựa vào sự bất tử của áo giáp quân. Thắng Đồ chỉ cần giết những người thổi kèn kia, áo giáp quân sẽ biến thành một đống thi thể cứng ngắt.

Thắng Đồ biết, chỉ cần mình vừa xuất động, Dương Kiên sẽ xuất động theo. Hiện tại điều y cần làm là đấu tốc độ với Dương Kiên. Chỉ cần y nhanh hơn Dương Kiên một chút là có thể giết chết những người chỉ huy áo giáp quân. Chỉ cần áo giáp quân tê liệt, y có hỏa khí doanh trong tay cùng hơn mười vạn tinh nhuệ Tả Tiền Vệ, trận chiến này liền có cơ hội thắng, thậm chí y có phần thắng nhiều hơn Dương Kiên.

Vừa nhảy xuống tường cao, Thắng Đồ liền dùng tốc độ nhanh nhất của mình.

Nhanh!

Nhất định phải nhanh hơn Dương Kiên!

Chỉ có nhanh hơn một bước, bước ngoặt mới tới.

Hơn nữa, dường như y có ưu thế hơn Dương Kiên…bởi vì y gần hơn.

Thắng Đồ giống như sao chổi xuyên qua đám người. Cho dù người ở gần y cũng không cảm giác được y đi qua. Chỉ cảm thấy có cơn gió thổi tới, vô thức nhìn sang thì đâu còn thấy bóng dáng của Thắng Đồ?

Lúc tốc độ nhanh tới một mức nhất định nào đấy, thời gian giống như có thể ngừng lại. Nếu làm chậm tất cả động tác của binh lính trên chiến trường này, mới bắt được bóng dáng của Thắng Đồ. Nói một cách khác, lúc những binh lính kia bất động, thì Thắng Đồ đang chạy. Lại nói một cách khác, đối với những binh lính kia, Thắng Đồ thực sự đã thay đổi thời gian.

Chiến trường rộng lớn, khắp nơi đều là người.

Lúc Thắng Đồ nhìn thấy tướng lĩnh áo giáp quân xuất hiện trong tầm mắt, y thở phào một tiếng. Ở khoảng cách này, y có thể ra tay.

- Đồ Nhân

Y thấp giọng nói hai chữ, sau đó một cỗ nội kình kỳ quái từ thân thể của y xông ra ngoài. Đây không phải là nội kình bình thường. Tuy không vô hình, nhưng khiến người ta rất khó nắm bắt. Lúc cỗ nội kình này chui ra từ người y, liền giống như một con nộ long bằng không khí xuyên qua đám người, bơi thẳng tới chỗ người thổi kèn.

Thân là một trong những chiến tướng đắc lực nhất dưới trướng của Dương Kiên, tu vị của Ma Tát tất nhiên không tầm thường. Y cảm giác được uy hiếp, sau đó không hề do dự tập trung toàn bộ nội kình ngăn ở trước người. Nội kình của y tạo thành một bức tường kín, tuy vô hình, nhưng còn chắc chắn hơn núi.

Ma Tát cũng biết, chỉ cần Thắng Đồ vừa động, Dương Kiên sẽ chạy tới. Điều y phải làm, chính là toàn lực ngăn cản một kích của Thắng Đồ. Y tin tưởng chắc chắn rằn, chỉ cần mình ngăn được Thắng Đồ một lát, Dương Kiên tất nhiên sẽ tới kịp.

Bức tường tạo thành từ nội kình cả đời của y, cực kỳ kiên cố chắc chắn

Trong khoảnh khắc bức tường kia hình thành, cỗ nội kình quái dị của Thắng Đồ cũng đã tới. Ma Tát đã chuẩn bị kỹ càng, đợi cho một kích của Thắng Đồ tiếp xúc với bức tường nội kình của mình. Thậm chí y nghĩ tới, lần va cham này sẽ rất thảm thiết.

Nhưng

Nằm ngoài dự liệu của y

Không có va chạm kịch liệt gì cả!

Không có gì cả!

Thậm chí bức tường bằng nội kình của y không hề có phản ứng!

Nội kình của Thắng Đồ giống như đột nhiên biến mất, không thấy tung tích. Ma Tát ngẩn ra, vô thức muốn thử cảm giác nội kình kia đã đi đâu. Đột nhiên y cảm thấy bụng tên rần. Y cúi đầu nhìn, lập tức nhìn thấy bụng của mình nhanh chóng hư thối.

Nội kình này của Thắng Đồ, không biết từ khi nào đã xuyên qua tường nội kình của y sau đó lặng yên tấn công người của y. Y không có bất kỳ phản ứng nào, trên bụng liền xuất hiện cái hố. Điều quỷ dị là, thương thế không có màu đỏ, không có giọt máu nào, thậm chí y không có cảm giác đau đớn.

Cái động ở bụng lúc đầu chỉ khá nhỏ, trong nháy mắt liền to thành cái đầu người!

Hư thối

Hư thối nhanh chóng lan ra khắp người kia. Sau một lát hư thối đã cắt lìa thân thể của y, nửa khúc trên và nửa khúc dưới chia lìa. Nửa trên của y rơi bùm xuống đất, mà lúc này thần trí của Ma Tát vẫn còn tỉnh táo.

Y trơ mắt nhìn hư thối nhanh chóng lan tràn, trong nháy mắt thịt của mình biến thành thứ gì đó giống như bùn đen. Mà ngay cả xương cốt cũng vậy, không hề ảnh hưởng tới tốc độ lây lan của hư thối.

Trước sau chỉ mất mấy giây.

Ma Tát từ một người hoàn chỉnh biến thành một đống bùn đen.

Lúc gió thổi qua, thậm chí có bột phấn bay lên.

Mất đi Ma Tát, những người thổi kèn ở phía sau sắp sửa đối mặt với cỗ nội kình quái dị.





Cách Thắng Đồ ra tay chưa tới một dặm, một miếng đất bỗng nhiên giật giật, sau đó có đôi mắt xuất hiện, cảnh giác nhìn bốn phía. Lúc y phát hiện không có gì nguy hiểm, định đứng dậy rời khỏi. Nhưng vào giờ phút này, y chợt nhớ tới cái gì đó, động tác liền ngừng.

- Nhớ kỹ, tới trời tối mới đi!

Trong đầu Trần Chấn Vũ bỗng nhiên vang lên lời khuyên của Liêu Sinh. Nghĩ tới Liêu Sinh vì để cho mình sống sót mà lựa chọn dẫn dắt đám người của Phật tông, trong lòng Trần Chấn Vũ liền đau đớn. Thậm chí y không nhịn được muốn khóc, bởi vì y biết có lẽ Liêu Sinh không sống được.

Vừa rồi y cơ hồ không nhịn được muốn chạy trốn, thoát khỏi địa phương đáng sợ này.

Tiếng của Liêu Sinh quanh quẩn trong đầu y, y cắn chặt răng, lại nằm sấp xuống.

- Ta không thể làm mất mặt Thiên hộ đại nhân, không thể làm mất mặt chính mình.

Y tự nói với bản thân, nhất định phải chịu đựng. Chẳng những phải kiên trì, còn phải hoàn thành chuyện mà Liêu Sinh chưa hoàn thành. Nếu như nói lúc trước là y và Liêu Sinh phối hợp, một người là ánh mắt, một người là lỗ tai. Vậy thì hiện tại, y nhất định phải làm hai chuyện này.

Nếu không phải Liêu Sinh giao tấm vải cho y, vây thì người bị phát hiện đã là y rồi.

Nghĩ tới dây, Trần Chấn Vũ từ từ lấy Thiên Lý Nhãn từ trong áo ra, sau đó cẩn thận di chuyển về hướng chiến trường bên kia.

Chính nhờ quyết định này, mà y nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ quan trọng.

Có lẽ là trùng hợp, lúc y đặt Thiên Lý Nhãn ở trước mặt, hình ảnh đầu tiên trông thấy chính là Thắng Đồ xuất hiện ở đằng sau áo giáp quân. Trong lòng Trần Chấn Vũ căng thẳng, ánh mắt không dám dịch chuyển. Y âm thầm tự nói với mình, giống như Liêu Sinh đang nói với y:”Nhớ kỹ, Thắng Đồ xông lên, tướng lĩnh áo giáp quân kia lập tức biến mất, biến thành đống bùn nhão…”

Ngay cả y đều không biết, điều mà y nhìn thấy quan trọng cỡ nào về sau.





Lúc Thắng Đồ công kích, chỉ nói hai chữ…Đồ Nhân.

Mặc dù có người nghe thấy, cũng sẽ không hiểu ý nghĩa của nó.

Theo sát sau, cỗ nội kình quỷ dị của y lặng yên vượt qua bức tường nội kình của Ma Tát, sau đó biến Ma Tát thành đống bùn. Nếu không phải còn nhìn thấy chút máu thịt, thậm chí có thể nói y biến Ma Tát thành đống bộ phấn. Mà trên thực tế, lúc cơn gió thổi qua, Ma Tát quả thực bị thổi tan một bộ phận.

Cỗ nội kình này sau khi giết chết Ma Tát, liền nhào tới mấy người đằng sau. Ở phía sau Ma Tát, có mười sáu người đồng thời thổi kèn. Bọn họ đã được huấn luyện từ rất lâu, có thể làm được mười sáu người đồng thời thổi, không lệch chút nào. Sở dĩ cần nhiều người như vậy, là vì trên chiến trường quá ồn ao, nhất định phải cam đoan tiếng kèn đủ lớn.

Ba bốn người đứng trước lập tức chết giống như Ma Tát, bọn họ cũng không nhận thấy mình bị trúng hcieeu. Lúc bọn họ nhận ra vấn đề, thì thân hình đã chia lìa, giống như Ma Tát, nửa người trên đổ xuống, sau một lát biến thành đống bột phấn.

Người phía sau sửng sốt, tiếng kèn hơi dừng lại.

Trên chiến trường, áo giáp binh cũng dừng lại, nhưng rất nhanh lại cử động theo tiếng kèn.

Mấy người đứng trước chết trong nháy mắt, cỗ nội kình kia lại tiến về phía sau.

Ngay một khắc này!

Một cây trường sóc từ trên trời rơi xuống giống như sao băng, đâm thật sâu vào trong đất. Trong nháy mắt trường sóc rơi xuống, một luồng sóng lấy trường sóc làm trung tâm lan ra ngoài, đồng thời ngăn cản cỗ nội kình quỷ dị của Thắng Đồ.

Thắng Đồ biến sắc, vô thức lui về phía sau một bước.

Lúc nhìn lại

Dương Kiên đã đứng ở trước người những người kia, sau đó chậm rãi rút trường sóc khỏi mặt đất.

- Vẫn chậm một chút.

Dương Kiên nhìn thoáng qua bột phấn trên đất, khẽ nhíu mày:

- Nội kình như vậy, ác độc nhưng hữu hiệu…Thắng Đồ, ngươi thực sự khiến ta phải dùng con mắt khác. Chiếm được nội kình của người khác chưa hẳn đại biểu cho manh mẽ, bởi vì có thể không phát huy được toàn bộ nội kình. Mà ngươi, không những phát huy được, rõ ràng còn sáng chế ra một công pháp khiến người ta phải tán thưởng.

Thắng Đồ thất vọng.

Chỉ kém một chút, chỉ kém một chút mà thôi.