Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1139: Ta chạy rất ổn (2)



Lúc nhìn thấy phía trước có một con sông nhỏ, y không hề do dự nhảy xuống sông.

- Thiên Hộ nói qua…lúc chạy trốn nếu gặp được sông thì không cần do dự, nhảy vào đi. Nước sông có thể tẩy đi mùi. Cho dù là chó ngao linh mẫn nhất cũng không thể tìm kiếm được dấu vết.

Y một bên tự nói, một bên bơi qua con sông.

Sau khi tới bờ sông bên kia, y quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Châu, bỗng nhiên có một ảo giác, cảm thấy bên này sông là một thế giới, Liễu Châu bên kia là một thế giới. Tới được bờ bên này, thần kinh vốn căng thẳng của y được buông lỏng không ít, trong lòng cũng không còn kinh hoàng.

- Thiên Hô nói qua…chớ khẩn trương, luôn phải duy trì tỉnh táo. Nhất định phải rõ ràng bước kế tiếp của mình là gì, không thể cắm đầu mà chạy, mà nên suy nghĩ trước sau rồi hẵng chạy.

Y tự nói với mình, sau đó chọn một phương hướng không phải là tới chỗ hội hợp. Y tính toán đi lách một vòng thì mới trở về. Quan sát ánh trăng, y có thể đoán được còn bao lâu nữa thì tới hửng đông. Tính toán thời gian, y có thể tính được mình sẽ phải đi một vòng lớn.

Vượt qua ngọn đồi, phía trước là ruộng hoang rộng mênh mông. Chỗ này đã tới mùa thu hoạch, nhưng do chiến loạn, nên dân chúng không dám tới gặt lúa.

- Thiên Hộ nói qua…lúc lẩn trốn, cố gắng đừng để lộ đồng đội của mình.

Trần Chấn Vũ nhắc nhở bản thân, sau đó chui vào đồng ruộng. Nơi này là một vùng bình nguyên, tầm mắt có thể nhìn về phía xa xa, cho nên y không dám cứ thế chạy, mà bò xuống chạy như một con báo săn. Chạy ở tư thế này rất mệt, không bao lâu y liền đã thở hồng hộc. Nếu không phải người của Kiêu Kỵ Giáo được trang bị đầy đủ, lúc tiến vào đồng ruộng y đã đeo một găng tay bằng da hươu khá dày, thì chạy như vậy đã tróc hết da tay rồi.

- Thiên hộ nói qua…lúc chạy trốn trên bình nguyên, chớ coi mình là một con người, mà trở thành một dã thú. Bởi vì dã thú giỏi chạy trốn hơn con người, cũng biết lợi dụng địa hình hơn con người.

Y vừa nói vừa chạy.

- Ta còn nói qua…lúc làm việc mà còn lẩm bẩm là điều tối kỵ. Con me ngươi…sao không nhớ điều đó?

Thanh âm từ không xa bay vào tai Trần Chấn Vũ, thanh âm rất nhỏ, từ thanh âm có thể đoán được người lên tiếng đã cực kỳ suy yếu.

Trần Chấn Vũ chấn động, lập tức dừng lại, chần chờ một lát liền đi về hướng phát ra âm thanh.

Cách đó hơn mười mét, Liêu Sinh nằm trong ruộng lúa, nhìn thấy Trần Chấn Vũ, cười khó khăn nói:

- Tuy nhiên…nếu không phải ngươi lẩm bẩm, thì ta thực không dám lên tiếng. Nghe thấy là thanh âm của ngươi, lão tử liền biết…mình không chết được.

Trên người y có rất nhiều vết thương, nhưng lúc y biết rằng đồng đội của mình xuất hiện, mình không chết được.

Trần Chấn Vũ há hốc miệng, sau đó bật khóc, khóc giống như một đứa trẻ con. Đúng vậy, Liêu Sinh từng nói qua không thể khóc, nhưng lúc này Trần Chấn Vũ chẳng quan tâm. Y muốn khóc, khóc thật lớn.

- Khóc đủ chưa?

Liêu Sinh cười yếu ớt:

- Khóc đủ rồi thì cõng lão tử chạy trốn thôi…Con mẹ nó, mấy tên Phật tông kia thiếu chút nữa thì làm thịt được lão tử rồi.

Trần Chấn Vũ cõng Liêu Sinh lên, sau đó lấy dây thừng buộc chặt Liêu Sinh ở phía sau.

- Thiên hộ, ngày yên tâm ngủ một giấc đi. Thuộc hạ sẽ chạy thật ổn định.

Y quay đầu cười, sau đó tiếp tục chạy về phía trước.





- Con còn nhỏ, huynh đã ôm con bé như vậy, chiều chuộng quá sẽ sinh ra tật xấu. Về sau không ai ôm nó sẽ khóc, phải suốt ngày ôm không rời tay.

Tang Táp Táp nhìn Phương Giải ngồi ở giường ôm con, mỉm cười nói, ngữ khí đâu có chút oán giận nào. Bởi vì mang thai, cho nên nàng nhìn đầy đặn hơn lúc trước, lúc là phần ngực to hơn không ít, lại còn tròn trịa. Đây là vì được chăm sóc tốt, đủ sữa cho đứa nhỏ bú.

- Ôm thêm một lát nữa thôi.

Phương Giải cười ngây ngô, nhìn đứa nhỏ ngủ say, vẻ mặt đầy vui sướng:

- Cô nhóc giờ nhìn còn xấu, nhưng lúc lớn lên chắc cũng đẹp như nàng.

Tang Táp Táp cười nói:

- Còn chưa mở mắt, làm sao nhìn ra được xấu hay đẹp? Muội hỏi qua bà đỡ, bọn họ nói đứa nhỏ mới sinh đều như vậy, nhiều nếp nhăn giống như bà cụ vậy. Tuy nhiên càng lớn, đứa nhỏ càng đẹp. Không bao lâu nữa sẽ biến thành một cô nhóc mập mạp trắng trẻo.

Phương Giải ừ một tiếng, cúi đầu hôn vào trán đứa nhỏ. Có lẽ bị quấy rầy, dù ngủ nhưng đứa nhỏ vẫn nhíu lông mày, còn giơ tay vung vẩy vài cái, giống như đang kháng nghị.

Phương Giải không nhịn được cười, sau đó cẩn thận đặt con bên cạnh Tang Táp Táp:

- Con mình thật ngoan, không ầm ĩ, không khóc lóc, thật giống nàng.

Tang Táp Táp nhìn Phương Giải:

- Giống huynh thì đúng hơn. Tiểu Yêu tỷ nói rằng trước đây huynh rất ngoan, phần lớn thời gian đều ngồi một mình, ngẩng đầu nhìn trời, cũng không biết suy nghĩ linh tinh cái gì. Mãi tới khi huynh quen thuộc với mọi người, mới thỉnh thoảng nói một vài câu.

Phương Giải day day mũi, cười nói:

- Ta trưởng thành sớm, mới một tuổi đã bắt đầu suy nghĩ quốc gia đại sự rồi.

Tang Táp Táp mím môi cười:

- Lúc đó trầm mặc ít nói, sao bây giờ lại nói nhiều như vậy?

- Lúc trước đã nghĩ mọi chuyện có thể nghĩ rồi, trưởng thành chỉ cần làm những chuyện mình từng nghĩ lúc trước.

Phương Giải đắp chăn cho Tang Táp Táp:

- Lúc trước không phải là ta không thích nói chuyện, mà là không muốn nói. Về sau quen thuộc với Đại Khuyển thì không ngừng quấn quít y. Đại Khuyển tuy thoạt nhìn không đáng tin cậy nhất, nhưng thực ra y là người hiểu ân tình nhất. Ta nghĩ, lúc đó y đối xử với ta tốt nhất, có phải vì nhớ tới đệ đệ của y không?

Nói tới đây, sắc mặt của Phương Giải chợt thay đổi, đang nói thì đột nhiên dừng lại.

Tang Táp Táp biết lời này xúc động tâm sự của Phương Giải, nàng vươn tay chạm vào đầu của hắn rồi khiến hắn nằm trong ngực của mình, đứa nhỏ ở giữa vẫn ngủ ngon lành.

- Ta không cứu được y…

Phương Giải thì thào một câu rồi nhắm mắt lại, giống như bị ánh sáng bên ngoài cửa sổ làm cho chói mắt.

- Trên đời này có rất nhiều người tưởng mình là thần, có thể làm chủ thiên hạ. Nhưng trên thực tế, không có người nào là thần, cũng không ai có thể làm đúng được hết mọi chuyện mà không có sai lầm…Huynh đã làm đủ rồi, nếu lần nào nhớ tới Đại Khuyển mà huynh lại cảm thấy áy náy, thì chắc y cũng không vui vẻ gì. Con của chúng ta tên là Phương Ninh, muội hy vọng nó cả đời bình an…Kỳ thực, muội cũng hy vọng huynh cả đời bình an.

Tang Táp Táp nhẹ nhàng vuốt tóc của Phương Giải, ôn nhu nói:

- Muội biết muội không giúp được gì huynh ở những chuyện lớn, huynh cũng không muốn khiến bọn muội chịu thương tổn. Điều mà muội chỉ có thể cho huynh, đó là một cái ôm, một nụ hôn lúc huynh về nhà.

Nàng cúi đầu, hôn lên trán Phương Giải.

- Ta nghỉ một lát…

Phương Giải nằm trong ngực Tang Táp Táp, từ từ nhắm hai mắt lại.

- Ngủ đi!

Tang Táp Táp một tay vỗ về đứa nhỏ, một tay vỗ về Phương Giải. Có lẽ vì dạo này quả thực ngủ quá ít, chuyện quân vụ quá nhiều, cho nên hắn khá mệt mỏi, không bao lâu liền ngủ say.

- Ban ngày huynh ở chỗ muội, buổi tối lại xử lý quân vụ…chắc lại sắp xuất chinh rồi phải không?

Tang Táp Táp cúi đầu lẩm bẩm nói:

- Không cần lo lắng cho bọn muội, nếu là lúc trước, có lẽ muội sẽ khuyên huynh chớ theo đuổi quá nhiều. Chỉ cần sống một cuộc sống yên ổn là đủ rồi. Nhưng hiện tại chúng ta có con, muội lại hy vọng huynh dành được một mảng giang sơn rộng lớn, như vậy tương lai con của chúng ta mới yên ổn. Muội biết huynh muốn diệt trừ mọi uy hiếp có thể ảnh hưởng tới con và bọn muội, vậy thì hãy đi đi…

Nàng giống như đang ru hai đứa bé ngủ:

- Cố gắng hoàn thành mọi chuyện…sau đó, ở bên cạnh bọn muội.