Trao Trọn Tình Yêu Cho Anh

Chương 1



01

Tôi tên là Nguyên Thi Thi.

Là một Tiểu Hoa Đán trong giới giải trí, chị Vương chính là người đại diện của tôi.

Một tuần trước, tôi không may bị ngã khi đang quay phim và bị chấn động não nhẹ.

Cũng không có chuyện gì lớn, sau hai ngày nghỉ ngơi tôi liền tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Mọi thứ đều bình thường cho đến một giờ trước...

“Ngày mai có một hoạt động, Mạnh Phàm cũng sẽ đi, em tránh anh ta một chút.”

Tôi nghe chị Vương nói mà vẻ mặt mang chút mờ mịt: "Mạnh Phàm là ai?”

Chị Vương vui vẻ: “Đúng đúng, chính là biểu cảm này nha Nguyên Thi Thi, ngày mai em liền bày ra biểu cảm này xem ai còn dám nói chúng ta lừa gạt họ!”

Tôi nhíu mày: "Chị, em thật không biết Mạnh Phàm là ai.”

Chị Vương thấy sắc mặt tôi nghiêm túc, rốt cuộc cũng ý thức được không thích hợp.

“Thi Thi, em đừng nói giỡn nha.”

Tôi bất đắc dĩ: "Chị, nói cho em biết đi Mạnh Phàm là ai?”

Tôi vừa nói vừa lấy điện thoại ra.

Nghe ý tứ kia của chị Vương, hẳn cũng là người trong giới.

Vậy thì tốt rồi.

Một trăm phần trăm Baidu sẽ có tin tức của anh ta.

“Không phải chứ? Em thật sự không nhớ? Vậy em có nhớ Vương Ngôn không? "Chị Vương hỏi.

Tôi cười một tiếng, trả lời: "Đương nhiên nhớ, nam hai trong bộ phim thần tượng năm ngoái của em mà.”

Chị Vương nghe vậy, sắc mặt càng thêm hoảng sợ: "Vậy ngươi còn nhớ nam chính là ai không?"

Nam chính, tôi đương nhiên nhớ rõ, loại hợp tác này tôi làm sao có thể quên? Hơn nữa bộ phim thần tượng kia của tôi lúc ấy còn thành công vang dội mà.

“Nam chính là - -“

Tôi sững sờ.

Tôi thật sự không nhớ rõ nam chính là ai!

Đáng sợ hơn là, tôi nhìn thấy trên trang điện thoại di động của mình đã nhảy ra trang giới thiệu về Mạnh Phàm.

“Nam...... Nam chính là Mạnh Phàm?”

Giọng tôi cũng trở nên hoảng sợ.

Nhưng mà mức độ ly kỳ của sự việc còn chưa kết thúc ở đây.

“Thi Thi, em còn nhớ Thẩm Hàn không? "Chị Vương hỏi tôi.

“Người đại diện của Lâm Tử Hiên." Tôi trả lời.

Chị Vương thở dài: "Thẩm Hàn cũng là người đại diện của Mạnh Phàm.”

Tôi: "......”

Một đoạn thời gian rất dài sau đó, đều là chị Vương hỏi tên, tôi trả lời.

Sau cuộc kiểm tra này, tôi và chị Vương đều trầm mặc.

Tất cả mọi người tôi đều nhớ, nhân viên công tác bên cạnh Mạnh Phàm tôi đều nhớ.

Nhưng mà!

Tôi chỉ quên Mạnh Phàm.

"Chị..." Tôi cầm tay chị Vương, bắt đầu run rẩy, "Em bị bệnh gì vậy?"

Chị Vương cũng lo lắng không thôi.

Hai chúng tôi nhìn nhau sau đó quyết định thật nhanh, suốt đêm chạy tới bệnh viện.

02

Bác sĩ đối với tình trạng này của tôi cũng có chút mơ hồ.

“Các kiểm tra đều cho ra kết quả bình thường, không có vấn đề gì."

"Thông thường mà nói, sau khi va chạm mạnh trí nhớ sẽ có chút hỗn loạn, nhưng chỉ quên một người... Có lẽ là trí nhớ của cô làm ra hành vi tự vệ thôi, người kia đối với cô có phải tương đối đặc biệt?"

Tôi: "...?”

Bác sĩ còn cảm thấy rất có đạo lý mà gật gật đầu, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn tôi.

Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, anh ta không hỏi ra miệng, nhưng mà tôi nhìn thấy trong mắt anh ta toàn là đang hóng chuyện.

Tôi cảm thấy nơi này không nên ở lâu.

Rất may là chị Vương cũng có suy nghĩ chung với tôi.

Chúng tôi trở về khách sạn nhanh nhất có thể.

Chuyện mất trí nhớ có chọn lọc này khiến tôi cảm thấy khó hiểu, cũng khiến tôi cảm thấy khủng hoảng.

Không hiểu sao lại chỉ quên một người, có nghĩa là tôi đã mất đi một đoạn ký ức.

Quá khứ của tôi còn thiếu một phần.

Tôi không thể từ bỏ dễ dàng như thế.

Nhưng mà cảm xúc của chị Vương bình tĩnh nhanh hơn tôi nhiều.

Chị ấy rất nhanh tỉnh táo lại, an ủi tôi: "Quên thì quên đi, cũng không phải người quan trọng gì.”

Trực giác mách bảo tôi có gì đó không ổn.

Người không quan trọng mà Chị Vương còn phải cố ý chạy tới dặn dò tôi?

“Chị, em và anh ấy?" Tôi thử mở miệng hỏi.

Chị Vương cười lạnh một tiếng: "Nửa kẻ thù mà thôi.”

Tôi: "...?”

Kẻ thù còn có thể là một nửa sao?

Chị Vương cũng không định giải thích nghi hoặc cho tôi.

“Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, chờ ngày mai hoạt động kết thúc chị cho em nghỉ một tuần, nghỉ ngơi thật tốt.” Chị Vương vỗ vỗ vai tôi sau đó không chút lưu luyến mà rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi lại không nhịn được mà nghĩ đến Mạnh Phàm.

Quên một người...

Tôi đã thử nghĩ đến, nếu không phải tôi là yêu hắn đến ch.ế.t đi sống lại thì chính là hận hắn đến tận xương tủy.

Dù là cái nào thì tôi cũng cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng.

Chị Vương không nói cho tôi biết có thể là vì muốn tốt cho tôi.

Nhưng mà!

Tôi muốn tìm ra sự thật.

Mất trí nhớ thật khó chịu.

Đầu tiên, tôi phải hiểu Mạnh Phàm là ai.

Mấy thông tin này có sẵn trên mạng.

Mạnh Phàm là tiểu thịt tươi hàng đầu trong giới, rõ ràng cũng không phân cao thấp với địa vị của tôi.

Mà ân oán giữa tôi và hắn......

Nguyên nhân là do bị xé CP!

Fan của tôi và fan của anh ta xé nhau đến ch.ế.t đi sống lại.

Đáng sợ nhất chính là khi phim phát sóng, lại còn rất nổi tiếng, chúng tôi có một đống fan CP.

Cũng chính vì thế mà hai bên fandom xấu xé lẫn nhau, fan only cãi nhau ầm xì đùng với fan CP.

Là một trong những đương sự, tôi: "Ngại quá, không nhớ rõ.”

Để hiểu rõ tin tức của Mạnh Phàm, tôi bấm vào hot search gắn tag CP của tôi và anh ta.

Treo ở vị trí nóng nhất chính là phát đường.

Dòng thời gian chính là sinh nhật Mạnh Phàm.

[Mạnh Phàm Nguyên Thi Thi gửi weibo cho nhau.]

[Đường siêu ngọt.]

……

Tôi nhìn vô cùng nghiêm túc.

Fan hâm mộ giống như paparazi, bọn họ có thể từ ảnh chụp sinh nhật Mạnh Phàm mà soi ra anh ta đang ở khách sạn, sau đó họ lại lấy ra bằng chứng tôi cũng vào ở trong khách sạn đó vào cùng thời điểm đó.

Còn có gửi weibo cho nhau......

Tôi thích đăng mấy cái biểu cảm, Mạnh Phàm đăng bài thì không thích viết thêm dấu chấm ở cuối câu.

Đột nhiên một ngày weibo của tôi không đăng biểu cảm nào mà cũng không có dấu chấm câu, cũng trong ngày đó Mạnh Phàm lại đăng weibo kèm một cái biểu cảm.

Tôi cũng đã xem rất nhiều video clip.

Chờ tôi lướt cho đến tận khi điện thoại hết pin, trong đầu tôi cũng nhảy ra một nghi hoặc.

Không phải tôi đang vụng trộm yêu đương với Mạnh Phàm chứ?

03

Ngày hôm sau, chị Vương dẫn cả đội stylish đến tạo hình cho tôi.

Tôi vẻ mặt muốn nói lại thôi mà nhìn chị ấy.

“Được rồi, đừng lo lắng, không có gì quan trọng đâu." Chị Vương khuyên tôi.

Ngại còn có những người khác ở đây nên chị ấy không nói nhiều thêm.

Mà tôi......cũng không biết nói như thế nào.

Bởi vì tôi hoài nghi, có thể tôi thường lén nói chuyện với Mạnh Phàm dưới tình huống lừa gạt chị Vương.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Trong wechat của tôi đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.

Ghi chú: Mạnh Phàm.

“Anh mang quà cho em, hẹn gặp lại sau nhé?"

Tôi nhìn cái wechat này rồi lại nhìn một khoảng trống rỗng phía trước trong khung chat, chỉ có 1 dòng chữ năm ngoái vừa thêm làm bạn tốt trên Wechat, tôi lâm vào trầm mặc.

Ồ, Mạnh Phàm mang quà cho tôi. Cho nên, quan hệ của chúng tôi hẳn là cũng không tệ lắm.

Ồ, quan hệ không tệ. Đi đến kết luận chúng tôi thường xuyên nói chuyện phiếm, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống tận hai năm mà không có lịch sử trò chuyện.

Nếu đã nói chuyện phiếm, lại không có lịch sử trò chuyện. Cho ra kết luận tôi đã xóa lịch sử trò chuyện.

Như vậy, dưới tình huống nào tôi sẽ cố ý xóa lịch sử trò chuyện với Mạnh Phàm?

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một đáp án.

Tôi yêu đương với Mạnh Phàm nhưng không nói cho chị Vương.

“Thi Thi, nhớ kỹ, tránh xa Mạnh Phàm." Chị Vương còn không quên dặn dò tôi lần nữa.

Tôi cầm điện thoại di động, bỗng nhiên rơi vào trầm mặc.

Khẩn cấp!

Online chờ gấp!

Tôi nên làm gì nếu người đại diện bảo tôi tránh xa người bạn trai đã bị quên mất của mình?

04

Hoạt động hôm nay phải tham gia là tiệc tối từ thiện do một tạp chí thời trang nổi tiếng tổ chức.

Họ cũng sắp xếp thảm đỏ.

Ban tổ chức rất biết cách tạo độ hot.

CP của tôi và Mạnh Phàm đang rất hot, nên ban tổ chức sắp xếp cho tôi và anh ta ra sân trước sau.

Mạnh Phàm đi trước tôi.

Sau khi anh ta ký tên đã bị người chủ trì ngăn lại.

“Mạnh Phàm, cậu xem bên kia là ai?" MC cười hỏi Mạnh Phàm.

Mạnh Phàm nhìn về phía tôi, hơn nữa còn cười vẫy vẫy tay với tôi, sau đó mới trả lời MC: "CP trong phim của tôi.”

MC cười đến vẻ mặt mập mờ: "Mạnh Phàm và Thi Thi trong phim rất ngọt nha.”

“Phim thần tượng, chuyện nên làm." Mạnh Phàm trả lời.

MC tuy rằng muốn cọ nhiệt độ nhưng cũng biết chừng mực, sẽ không hỏi một số vấn đề quá đáng, nhưng cô ấy hiển nhiên còn muốn làm tôi và Mạnh Phàm xuất hiện cùng nhau trên trang nhất nên mạnh mẽ giữ Mạnh Phàm lại.

Đợi tôi đến gần, người dẫn chương trình lập tức vẫy vẫy tay với tôi, "Thi Thi, ở đây.”

Tôi ở trong lòng thở dài, trên mặt còn phải mang theo nụ cười mà bước tới.

Làm thế nào để làm một nữ diễn viên khiêm tốn, online chờ, rất gấp.

“Thi Thi hôm nay rất đẹp nha.”

Tôi mỉm cười với MC: "Cảm ơn, cô cũng vậy.”

“Thi Thi bình thường có theo dõi CP không?" MC hỏi.

Tôi vẫn mỉm cười: "Tôi có xem, trong khoảng thời gian này tôi đang xem phim mới của Mạnh Phàm, 『 CP chân ái 』 là tuyệt nhất!"

"CP chân ái" chính là tên CP của bộ phim mới mà Mạnh Phàm đang đóng.

Đương nhiên lượng fan không thể so sánh với CP của tôi và Mạnh Phàm, nhưng bởi vì gần đây phim mới phát sóng nên có nhiệt độ lớn, cũng không thể khinh thường.

Mà tin tức này cũng là do ngày hôm qua khi tôi lướt siêu thoại CP của tôi và Mạnh Phàm vô tình nhìn thấy.

Tất cả mọi người đều nói CP của mình mới là thật, những CP khác đều là giả.

Mạnh Phàm nở nụ cười: "Cảm ơn Thi Thi đã ủng hộ, chi phí quảng bá xin tìm đoàn làm phim thanh toán nhé.”

“Được, tôi xong việc liền liên lạc với đạo diễn Lâm.”

Tôi và Mạnh Phàm một xướng một họa, mắt thấy thời gian lưu lại đã quá lâu, MC đành bất đắc dĩ thả chúng tôi rời đi trước.

Vì thế, tôi và Mạnh Phàm cùng nhau rời đi.

Hôm nay tôi mặc váy dài.

Thảm đỏ mà, lúc xuất hiện phải thật xinh đẹp lộng lẫy.

Đẹp thì đẹp nhưng mang những bộ váy thế này đi đường thật sự rất khó khăn.

Sau đó, giây tiếp theo - -

Mạnh Phàm đột nhiên tiến lên thay tôi nhấc váy lên.

Trong khoảnh khắc đó, tim tôi gần như ngừng đập.

Không phải vì cảm động, mà là sợ hãi.

Xong rồi, lại phải lên hot search rồi.

Xong rồi, sắp bị chị Vương mắng rồi.

Xong rồi, fan lại cãi nhau rồi.

Trong lòng tôi rầu rĩ không vui nhưng trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng, còn phải gật đầu cảm ơn Mạnh Phàm.

Đợi đến khi thật vất vả mới đi qua hết đoạn đường có camera kia, tôi hung hăng thở phào nhẹ nhõm.

“Thi Thi, hôm nay hình như em có chút không đúng." Mạnh Phàm nhìn tôi, hơi nhíu mày.

Tim tôi đập nhanh hơn.

Tôi thể hiện rõ ràng như vậy sao?

Hay là bởi vì chúng tôi quá mức quen thuộc, cho nên một chút thay đổi của tôi liền khiến cho Mạnh Phàm chú ý?

Nếu không, hay là tôi cứ trực tiếp nói cho hắn biết tôi mất trí nhớ?

Cũng không phải chuyện to tát gì.

Mà ngay lúc tôi muốn mở miệng nói, Mạnh Phàm đột nhiên đưa tay xoa xoa đầu tôi, mở miệng: "Xin lỗi, khoảng thời gian trước thật sự là không có thời gian, cho nên không có cùng em chúc mừng sinh nhật, không tức giận được không?"

Tôi: "......”

Với thái độ này của Mạnh Phàm, nếu nói chúng tôi không lén lút yêu đương, tôi chặt đầu xuống cho anh ta ngồi!

Nhưng tôi thật sự không thể chấp nhận mình đột nhiên có một người bạn trai hoàn toàn xa lạ.

Vì thế......

“Mạnh Phàm, chúng ta tách ra một thời gian ngắn đi.”

Mạnh Phàm dừng một chút, sau đó có chút mờ mịt nói: "Hả?”

“Quan hệ của chúng ta, tôi cảm thấy hiện tại có chút không thích hợp." Tôi có chút gian nan mở miệng.

Mạnh Phàm dường như có chút bất đắc dĩ: "Quan hệ của chúng ta là gì mà em cảm thấy không thích hợp?”

Sau đó, hắn nở nụ cười: "Đã hai mươi tám năm rồi, em còn không có thích ứng?"

Tôi: "...?”

Cái quái gì vậy?

Chờ đã, tôi có hiểu lầm gì không?

05

“Hai mươi tám năm?" Tôi có chút mờ mịt lặp lại.

Thanh mai trúc mã?

Tôi vẫn có cái này á?

Nhưng vấn đề là, nếu là quan hệ này, tôi gạt chị Vương làm gì? Ăn no không có việc gì làm?

Trong lúc tôi nghi hoặc, giọng Mạnh Phàm lại truyền tới.

Không biết là diễn xuất của hắn quá tốt hay là bởi vì nội dung trong lời nói của hắn, tóm lại một khoảnh khắc kia khiến tôi cảm thấy hắn cực kỳ hiền lành.

“Thi Thi, tôi là chú nhỏ của em nha.”

Tôi: "...?”

Cái quái gì vậy?

Là một nghệ sĩ, tôi lẽ ra nên có khả năng quản lý biểu cảm của mình, nhưng giờ phút này, tôi đột nhiên mất khống chế.

Mặt tôi như ăn phải ruồi, vô cùng shock.

Nhưng mà không đợi tôi khiếp sợ bao lâu, Mạnh Phàm đột nhiên bật cười.

“Thi Thi, sao em lại đáng yêu như vậy?" Mạnh Phàm vừa nói vừa xoa đầu tôi, làm cho tạo hình mà tôi khổ sở chịu đựng lắm mới làm ra được lại trở nên rối loạn.

Tôi lạnh lùng vỗ tay anh ta, mở miệng: "Mạnh Phàm, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”

Mạnh Phàm kinh ngạc: "Em nghiêm túc? Không phải, chúng ta ngoại trừ quan hệ này còn có quan hệ gì? Quan hệ đồng nghiệp?

Cái này càng không thành vấn đề, tách ra làm gì?”

Tôi nhìn Mạnh Phàm, lạnh lùng trả lời: "Quan hệ trong gia đình.”

Mạnh Phàm: "......”

Bây giờ tôi có thể xác định, Mạnh Phàm căn bản không phải bạn trai tôi.

Nếu tôi tìm tên chó này làm bạn trai, tôi sẽ viết ngược tên tôi.

Tôi đổi tên thành Thi Nguyên!

Còn có cái gì mà chú nhỏ kia, tôi một chữ cũng không tin.

Nhưng mà, tôi cũng nảy ra một nghi hoặc.

Quan hệ giữa tôi và Mạnh Phàm không tệ, cho nên Mạnh Phàm sẽ mua quà cho tôi, thái độ cũng rất thân mật, có thể lại nói đùa, như vậy - -

Nếu là loại quan hệ này, tôi vì sao phải giấu diếm Chị Vương?

Mà tại sao tôi phải xóa lịch sử trò chuyện với Mạnh Phàm?

Cũng không thể là tôi thầm mến hắn chứ?

Không đời nào.

Tính cách này.

Tôi trăm mối vẫn không có cách giải.

Thấy tôi đột nhiên trầm mặc, Mạnh Phàm lại tiến đến gần tôi.

Tôi liếc hắn một cái xem thường, quay đầu tránh hắn rồi cúi đầu nhìn mặt đất.

Mạnh Phàm thấy vậy, cả người cong về phía trước, cúi đầu, vừa vặn rơi xuống dưới tầm mắt tôi.

“Tiểu tiên nữ, tức giận rồi?" Mạnh Phàm hỏi tôi.

Tôi trừng mắt nhìn hắn một cái.

Mạnh Phàm thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm.

Bất quá, anh ta lại có chút khó hiểu hỏi tôi: "Nhưng mà Thi Thi, hôm nay em thật sự có chút kỳ quái.”

Tôi nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Mạnh Phàm.

Tuy rằng không phải người yêu, nhưng với những lời này của Mạnh Phàm, quan hệ giữa hai chúng tôi hẳn là rất thân mật.

Cho nên......

Tôi thở dài, nói: "Tôi mất trí nhớ.”

“Cái gì?" Mạnh Phàm ngây dại.

"Thi Thi, có phải em vừa mới nói em bị mất trí nhớ không?”

Tôi lại trợn trắng mắt: "Mấy hôm trước tôi bị ngã ở đoàn làm phim, chấn động não nhẹ. Sau đó mất trí nhớ.”

“Nhưng mà... "

Sau đó, tôi liền nở nụ cười:

"Kỳ thật cũng không tính là mất trí nhớ, chính là quên một người không quan trọng đi.”

Mạnh Phàm: "...?”

Hắn chỉ chỉ chính mình: "Là anh sao?”

Tôi hướng về phía hắn, cười đến rạng rỡ.

Mạnh Phàm: "......”

“Đừng nản lòng, lần này tôi đã nhớ rõ anh." Nói xong tôi vỗ vỗ vai anh ta, sau đó nở một nụ cười công nghiệp đi về phía trước vài bước rồi tiến vào khu vực đầy camera.

Mạnh Phàm thấy tôi rời đi, tự nhiên cũng lập tức đi theo.

Bất quá ngại ở dưới camera nên anh ta cũng không dám quá mức thân mật.

Chỉ là, tôi không nghĩ tới chính là - -

Mạnh Phàm lại đổi vị trí với khách quý bên cạnh tôi rồi ngồi xuống bên cạnh tôi!

Một giây kia, tôi giống như thấy được vô số ánh mắt bát quái đang hướng về phía tôi bên này.

Tôi chỉ có một ý nghĩ: Xong rồi, lại lên hot search nữa rồi.

Fan CP muốn điên rồi phải không?

Mà Mạnh Phàm, hắn còn hướng về phía tôi cười đến vô cùng vui vẻ: "Thi Thi, em quên anh về tình cũng có thể tha thứ, yêu mà không được, vẫn là quên đi thì tốt hơn.”

“Cút!”