Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 15



... Vì nhân viên an ninh không cho vào, Tống Kiến Chi đã đích thân ra khỏi căn hộ để đón Lý Mạn vào tiểu khu.

Lý Mạn đang kéo một chiếc vali, đeo kính râm lưỡi vịt và khẩu trang, nếu nàng ấy không chủ động chào hỏi Tống Kiến Chi, Tống Kiến Chi có dùng kính lúp cũng sẽ không nhận ra Lý Mạn.

Bộ dáng này, khó trách nhân viên an ninh không an tâm, ánh mắt thường xuyên quét qua như máy quét.

Lý Mạn nói: "Tống tiểu thư đi mua đồ sao? Hay để tôi giúp ngài đi mua đi?"

Tống Kiến Chi cười nói: "Không phải, tôi về nhà, em mau lên đi."

Lý Mạn kinh ngạc: "Hả? Tống tiểu thư không ở đây sao?"

"Đương nhiên là không." Tống Kiến Chi cảm thấy kỳ quái, sống cùng nhau là thành cái gì, kia chẳng phải là ở chung sao.

Lý Mạn đáp lại hai tiếng, xem ra Minh Tự tỷ thực sự đến tị nạn.

Nàng ấy còn lẩm bẩm một sự kiện lớn như vậy đã xảy ra, trước mắt đường sự nghiệp sắp sụp đổ, Minh Tự tỷ vẫn còn tâm trạng chạy theo đường tình duyên.

Khi Lý Mạn nhìn thấy Minh Tự, đầu tiên nàng đóng cửa, khóa chặt, sau đó kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ để đảm bảo mọi thứ đều an toàn, rèm cửa đã được đóng chặt, nàng an ủi Minh Tự, nói: "Tuy chuyện lần này có chút lớn, nhưng Minh Tự tỷ đừng quá lo lắng, Bùi tỷ đang giúp chị nghĩ cách, chị ấy nói hiện tại quan trọng nhất là chuẩn bị cho buổi thử giọng."

Kỳ thực vấn đề của tình trạng hỗn loạn này không phải là tin tức tiêu cực nổ ra, mà là lần này chính Tây Vọng đã làm khó dễ Minh Tự, đội quan hệ công chúng của công ty không những không giúp Minh Tự trấn áp dư luận mà lần này còn là quân chủ lực giẫm lên Minh Tự.

Rõ ràng là muốn cho Minh Tự phải trả giá cho việc hủy hợp đồng.

Bùi Tử Thư là người đại diện của Minh Tự, nhưng bản chất là người của công ty, sau khi không thể điều động phòng ban của công ty, bây giờ cô vẫn có thể tranh thủ cho Minh Tự, liên hệ với bạn bè trong giới của mình để lên tiếng cho Minh Tự, đây là giới hạn những gì cô có thể làm.

Trong lòng Minh Tự rất rõ ràng, cô đang xem bình luận trên mạng.

Trước đó, cô đã mở hot search trên Weibo nhưng không phải xem cho chính mình.

Minh Tự trước tiên đọc kỹ tuyên bố mà Tây Vọng đưa ra, tuyên bố không dài, cho nên câu "Sau khi đoạt giải, nghệ sĩ Minh Tự đã từ chối diễn phim truyền hình <Đại nữ hán> của công ty, đồng thời đề nghị hủy hợp đồng."

Một số tài khoản tiếp thị của Tây Vọng thẳng thắn hơn, họ còn chuyển tiếp và diễn giải câu nói "hàm súc" của Tây Vọng:

"Bộ phim truyền hình <Đại Nữ Hán> gần đây khá nổi tiếng, nhiều người đang nhìn chằm chằm. Tôi không nghĩ tới Minh Tự thà hủy hợp đồng còn hơn diễn, chậc chậc."

"Hủy hợp đồng vì không thích tài nguyên tốt mà công ty cung cấp sao? Thật có đủ tự tin nha."

"Đau lòng Tây Vọng, mắt trông mong cho tài nguyên mà người ta không thích."

Khu bình luận rất nhiều lời không khách khí:

"Cô ta nghĩ cô ta là ai? Đạt được giải mắt liền cao hơn đỉnh đầu."

"Bao nhiêu tiền Tây Vọng đã chi ở trên người cô ta, dưỡng cô ta nổi tiếng, cô ta ăn sạch sẽ rồi bỏ đi, #Minh Tự vong ân phụ nghĩa#"

Chủ đề #Minh Tự vong ân phụ nghĩa# này đã được đưa lên danh sách hot search, đang từng bước đi lên.

Fans Minh Tự đang tận lực kiểm soát bình luận, nhưng họ vẫn có chút bất lực khi đối mặt với cộng đồng mạng, nguyên nhân chính là do Minh Tự không phản hồi, trong lòng fans cũng hoảng sợ lại không có tự tin, Minh Tự nhấn mở Weibo của mình, ảnh chụp mới nhất đã tràn đầy bình luận 3W.

"Minh Tự xin chị hãy lên tiếng đi, cho em tin tưởng một chút, chỉ cần chị nói, em sẽ tin chị."

"Hóa ra chị là loại người như vậy, còn dây dưa với cái loại dưa chuột công cộng Ngụy Kiêu, thoát fans thôi."

Minh Tự vốn bình tĩnh nhưng nhìn thấy câu này liền động một cái, cô cau mày nói: "Tôi với Ngụy Kiêu?"

Lý Mạn vẫn lo lắng quan sát biểu hiện của cô, nói: "Có người bỏ đá xuống giếng, tung tin về chị cùng Tống tiểu thư, còn có Ngụy Kiêu."

Biểu cảm của Lý Mạn có chút khó tả.

Sau khi nàng biết Tống Kiến Chi và Minh Tự đã..., xem quần chúng ăn dưa đó kích động vì "sự thật cuối cùng cũng lộ ra" giống như xem phim.

Trí tưởng tượng của cộng đồng mạng thật phong phú a! Nàng đau đầu nghĩ.

Cảm giác mọi người đều say chỉ có mình tỉnh thật sự là mỹ diệu!

Minh Tự lại nhấp vào hot search Tu La Tràng, quả nhiên bên trong chứa đầy những suy đoán linh tinh, một mảnh Fans Hà Hi Lam còn có người qua đường đã bày tỏ cái nhìn không giống người thường.

"May là có blogger, nếu không Hi Lam nhà tôi đã bị đổ lỗi #phẫn nộ"

"666666 Tôi đưa ra một thuyết âm mưu, chẳng lẽ là Tống Tam xuống tay chỉnh Minh Tự."

"Ngụy Kiêu: Tôi trưởng thành rồi, tôi đều muốn hoa hồng đỏ trắng #đầu chó"

"Ô ô ô ô, tại sao hai vị thần tiên tỷ tỷ lại thích con bọ hung này? Làm cp không được sao?"

Minh Tự động tay, thích bình luận thứ tư.

Lý Mạn:?!!

"Minh Tự tỷ, chị đang làm gì vậy!"

Nếu fans phát hiện hành động duy nhất mà idol làm trước tin đồn là thích bình luận của chèo cp, thì Minh Tự sẽ thêm một hot search nữa.

Minh Tự nhàn nhạt nói: "Tôi dùng acc phụ."

Trái tim Lý Mạn vừa lên tới cổ họng liền trở về chỗ cũ.

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi..."

Minh Tự tùy tay làm mới, thấy blogger đưa tin trước đó đã tung ra một bài mới:

"Dưa tươi ngon nhất là đây, 'Đại Nữ Hán', bộ phim mà Minh Tự từ chối trong tuyên bố của Tây Vọng là Ngụy Kiêu đầu tư, số tiền đầu tư hơn 100 triệu #nhe răng. Minh Tự lợi hại! Tổng tài bị mê hoặc đến vung tiền như rác #ngón tay cái."

Lý Mạn đột nhiên từ sô pha nhảy dựng lên: "Chủ thớt này có địa vị gì? Tu La Tràng trước đó còn không tính, sao chuyện Ngụy Kiêu đầu tư cũng biết vậy?"

Minh Tự nhìn bình luận bên dưới, con ngươi màu nâu trầm tĩnh, ý cười nhàn nhạt, chỉ vào màn hình nói: "Nhìn không hiểu sao? Ai được lợi thì chính là người đó."

Lý Mạn vỗ đầu, bừng tỉnh nói:

"Hà Hi Lam!"

Ngụy Kiêu cũng gọi tên này, hắn nhìn nữ nhân trước mặt, sắc mặt u ám, "Nói, tại sao cô lại làm chuyện bất lợi cho Minh Tự!"

Trong lòng Hà Hi Lam lầm bầm, tại sao ở khía cạnh khác Ngụy Kiêu cũng đều giống như người ngốc vậy.

Cô ta nghiêng đầu, trong mắt phủ một tầng thủy quang nhàn nhạt, nghẹn ngào nói: "Em không thể trơ mắt nhìn ngài âm thầm trả giá thay cho cô ta, lại bị người khác hiểu lầm là hoa tâm! Rõ ràng là ngài tận tâm nhất, từ trước đến nay ngài chưa bao giờ để em vào trong tâm cả."

Ngụy Kiêu nhìn nữ nhân trước mặt yêu mình đến thảm, tự tôn của nam nhân bị Tống Kiến Chi sỉ nhục trước đó liền được thỏa mãn, hắn nâng cằm Hà Hi Lam, ánh mắt nặng nề nói:

"Nữ nhân trong tình yêu là không có lý trí, lần này tôi tha thứ cho cô, về sau không được phép làm tổn thương Minh Tự nữa!"

Hà Hi Lam không khỏi nghĩ đến Kiều Hâm - đồng nghiệp trước đây luôn nhắm vào Minh Tự, có vẻ như Kiều Hâm đã được tha thứ bảy tám lần.

Miệng của nam nhân là quỷ gạt người.

Hà Hi Lam cắn môi, ủy khuất gật đầu.

Ngụy Kiêu không để ý tới cô ta nữa, chỉ nói: "A, bất quá cô cũng mở đường cho tôi - tôi nhất định phải khiến Tống Kiến Chi phải trả giá vì hành động của mình."

Hà Hi Lam ngập ngừng nói: "Tống tiểu thư đã làm gì sao?"

"Cô ta tự cho mình thông minh, đầu tiên làm bộ dáng giống như lạt mềm buột chặt, nhưng cô ta lại ghen ghét Minh Tự, cho nên lộ ra giấu vết đào Minh Tự đến Tinh Hãn," Ngụy Kiêu tự tin nói, "Cô ta nghĩ cố lộng huyền hư hữu dụng sao? Tôi nhìn đã đoán được là cô ta không muốn Minh Tự đóng phim mà tôi đầu tư!"

Hà Hi Lam lựa chọn không mang đầu óc mà đóng vai phụ: "Xem ra Tống tiểu thư thật lòng thích Ngụy thiếu."

"Trước kia cô ta làm tôi không thích Minh Tự, nhưng bây giờ cô ta lại học thông minh, biết làm bộ làm tịch hòa thuận với Minh Tự, Minh Tự đơn thuần như vậy sẽ bị kỹ năng diễn xuất vụng về của Tống Kiến Chi lừa gạt." Nói câu cuối cùng xong, Ngụy Kiêu còn có chút đau lòng Minh Tự.

Hà Hi Lam buồn nôn trong lòng, tôi nghĩ ngài mới là người đơn thuần nhất, giống như con trùng sống trong xã hội loài người vậy.

Cô ta không khỏi đâm chọc vào tên ngốc này: "Vậy Ngụy thiếu sẽ làm gì? Thêm nhiệt độ, hay làm Tống thị phá sản?"

Ngụy Kiêu làm sao có khả năng này, trong tay hắn có mấy công ty, nhưng đối với quái vật khổng lồ Tống thị như lấy trứng chọi đá. Cho dù là toàn bộ Ngụy thị mà chị gái hắn nắm trong tay cũng nhỏ hơn Tống thị một vòng.

Sắc mặt Ngụy Kiêu căng cứng hồi lâu mới hoàn hồn, cười lạnh nói: "A, tôi muốn để cô ta gánh chịu ô nhục, không thể để Minh Tự chịu khổ."

Sáng hôm sau, Tống Kiến Chi để bảo mẫu làm súp ngô hầm sườn rồi đến Cam Lâm Uyển. Khi đi ngang qua một công viên, có một mùi thơm ngào ngạt thoang thoảng bay đến.

Nàng nhìn kỹ, hóa ra trong công viên có một cây hoa sữa.

Những nụ hoa ở nơi đủ ánh sáng đã hé mở, giọt sương trong veo đêm qua đọng trên cánh hoa, tràn ngập hương thơm ngào ngạt.

Một bông hoa nở cũng đủ làm cho một buổi sáng bình thường trở nên đẹp đẽ.

Sự xuất hiện của một người cũng đủ làm người kia quên đi muộn phiền.

Minh Tự cầm cái phích đặt ở trong bếp, Tống Kiến Chi đi theo sau dặn dò: “Buổi trưa nhớ uống, tôi nhờ bảo mẫu hầm cho chị đấy.”

Minh Tự lấy ra một bát canh vừa vặn, rót ra ngoài, động tác của cô rất quen thuộc, giống như cô là chủ nhân thực sự của căn hộ này.

“Tôi cũng có thể hầm canh ngô sườn.” Minh Tự vừa làm vừa nói.

“Tôi thì không.” Tống Kiến Chi tùy ý nhăn mũi nói.

Nàng đi loanh quanh hai lần, thấy trong đĩa trái cây có vài quả đào đã được rửa sạch, nàng đưa tay chạm vào quả đỏ nhất, nhẹ nhàng nhéo một cái, là đào mềm.

Tống Kiến Chi mặt mày hớn hở bóc vỏ đào cắn một miếng, thịt quả đào mềm có vị ngọt mọng nước, tràn ngập hương vị, ăn siêu ngon.

Nàng không nhịn được mà khen: "Lý Mạn mua đào mềm ở đâu vậy? Rất ngọt, tôi cũng mua một ít mang về nhà ăn."

Minh Tự rửa tay, quay đầu lại nhìn nàng, nói: "Rất ngọt sao?"

Tống Kiến Chi gật đầu, nhai thịt quả nói: "Nếm thử đi." Sau đó, nàng lấy một quả đào đưa cho Minh Tự.“Cái này nhất định rất ngọt.”

Minh Tự nhận lấy, chậm rãi bóc vỏ mỏng quả đào đi.

Trong khi làm một loạt động tác này, cô không ngừng nhìn vào Tống Kiến Chi, đôi đồng tử màu nâu nhạt của cô phản chiếu ánh sáng mặt trời, lộ ra ma lực độc nhất vô nhị, thuần khiết nhất nhưng cũng mê huyễn nhất, mê hoặc tâm hồn.

Ban đầu Tống Kiến Chi còn không biết gì, nhưng với động tác chậm rãi của Minh Tự, bầu không khí trong cả căn bếp giống như thay đổi.

Nóng lên.

Động tác ăn đào của Tống Kiến Chi chậm lại, không khỏi nhìn về phía Minh Tự.

Minh Tự dùng đầu ngón tay trắng như ngọc bóc một miếng da đào đỏ thắm, lộ ra phần thịt đào vàng, căng mọng, mọng nước.

Cô đưa quả đào lên môi, đầu tiên là nhẹ nhàng ngửi.

“Nghe rất ngọt.”

Tống Kiến Chi mạc danh cảnh giác.

Tống Kiến Chi không nói gì, Minh Tự cũng không thèm để ý, cô rũ mắt không nhìn Tống Kiến Chi, Tống Kiến Chi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đôi môi không tô son của Minh Tự có màu hồng nhạt khỏe mạnh tự nhiên, khi để gần môi có màu đào nhạt, hai màu đều đáng yêu như nhau.

Cô mở môi, cắn miếng thịt đào.

Trong khi làm động tác này, cô đột nhiên ngước mắt lên nhìn Tống Kiến Chi lần nữa.

Mắt long lanh, tiếng nước chảy bên tai, vị ngọt ở môi.

Tống Kiến Chi ngẩn người, hoảng hốt hiểu ra cái gì đó.

Thoáng chốc.

Trong người nàng có pháo hoa bắn lên trời, nhiệt độ cơ thể tăng lên, đuôi mắt cùng gò má đỏ bừng vì sóng nhiệt, cổ họng cũng có chút khô rát.

"Vừa ngọt vừa đáng yêu." Minh Tự nói, "Ăn rất ngon."