Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 26



Minh Tự chỉ vào khẩu trang trên mặt mình, ý tứ rất rõ ràng.

"Làm đại minh tinh cũng không dễ dàng."

Đám mây trong tay xoay tròn, hương vị ngọt ngào tựa hồ phảng phất ở giữa không trung, giống như tơ lụa.

Tống Kiến Chi cắn một cái, liếc nhìn Minh Tự, trong mắt có chút đắc ý.

Lông mi nàng dày, đôi mắt long lanh ẩn dưới hàng mi, lộ ra một tia giảo hoạt như tiểu hồ ly.

“Thật ngọt.” Tống Kiến Chi cười nhìn Minh Tự, dùng đầu lưỡi liếm sạch đường dính trên môi, làm môi nhuận nước.

Minh Tự nhìn nàng chằm chằm.

Cô chưa nói gì cả.

Tống Kiến Chi ngược lại cảm thấy ngượng ngùng, "Chị muốn ăn thì nói, tôi sẽ mua cho chị cái khác mang về."

Dù sao bị nhìn thấy, bọn họ cũng không dám ở trước mặt mình cười nhạo, Tống Kiến Chi trầm tư.

“Không ăn cái đó.” Minh Tự tiếp tục trở về, Tống Kiến Chi chỉ có thể đi theo, “Đi thôi.”

Khi đến gần khách sạn, Tống Kiến Chi cuối cùng cũng ăn hết, nàng ném que tre vào thùng rác, Minh Tự đưa khăn giấy cho nàng.

Tống Kiến Chi cẩn thận cầm lấy, tránh đi đầu ngón tay của cô, oán trách: "Tôi sơ ý làm đường dính vào tay, rất dính."

"Không chỉ trên tay." Minh Tự nhìn môi nàng, nhàn nhạt nói.

Tống Kiến Chi thè lưỡi liếm liếm khóe môi, quả nhiên ngọt: "A, tôi về rửa mặt."

Tống Kiến Chi hơi cúi đầu, bước nhanh xuyên qua đại sảnh, hai người vào thang máy, quay trở lại tầng 6.

Người ở tầng 6 cũng không nhiều, ngoại trừ Lý Mạn đang chiếu cố bên cạnh, cũng chỉ có hai ba người an tĩnh như bọn họ, dù sao toàn bộ đoàn cũng không cần nhiều phòng như vậy, hầu hết là ở tầng ba và tầng bốn.

Tống Kiến Chi lấy thẻ phòng 601 ra, đang định quẹt một cái thì xoay người nói: "Tôi vào phòng đây, nếu mệt thì đi ngủ sớm đi."

Minh Tự không trả lời, mà là nhẹ nhàng lấy thẻ phòng từ trong tay Tống Kiến Chi, quẹt lên.

Cánh cửa mở ra, Minh Tự ôm vai Tống Kiến Chi cùng nhau đi vào.

Một bước, hai bước.

Cửa đóng lại.

Hai bóng người rúc vào nhau biến mất sau cánh cửa.

Tống Kiến Chi cảnh giác nói: “Chị vào phòng tôi làm gì?”

“Tôi rửa sạch cho em.”

Minh Tự cúi đầu trả lời, không thấy rõ biểu tình, nhưng ngữ khí rất tự nhiên.

Minh Tự tự mình làm ẩm chiếc khăn bằng nước ấm, sau đó quay lại dùng khăn ấm lau tay cho Tống Kiến Chi.

Tống Kiến Chi cẩn thận mà nhìn cô.

Minh Tự lau cho nàng hai ba lần, sợi lông tơ của chiếc khăn cọ vào mu bàn tay Tống Kiến Chi, khiến nàng cảm thấy vừa nóng vừa ngứa.

Các ngón tay được vật ấm áp bao quanh, chiếc khăn không bị vắt hết, nước thấm ra giữa hai bàn tay, chất lỏng lan rộng trên da.

Tay ẩm ướt.

Tách.

Một giọt nước nhỏ xuống từ đầu ngón tay của Tống Kiến Chi, đập thành một vệt nhỏ trên sàn nhà.

Tống Kiến Chi như từ trong mộng tỉnh lại, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng.

Minh Tự đang giặt khăn, lần này là lau mặt cho nàng.

Minh Tự nâng cằm Tống Kiến Chi lên, áp chiếc khăn nóng lên mặt Tống Kiến Chi.

Hai mắt Tống Kiến Chi điên cuồng chuyển động, lại không dám nhìn Minh Tự, nghe thấy Minh Tự cười nói: "Tôi chỉ lau mặt em thôi, sao lại đỏ mặt rồi?"

Tai Tống Kiến Chi cũng đỏ lên, vành tai trong suốt treo một màu đỏ hồng, kiều nộn ướt át.

Minh Tự tựa hồ không có tâm tư gì khác, giống như ở Cam Lâm Uyển ngày đó, sau khi khóc xong, cô lại ân cần chăm sóc mình như vậy.

Sau khi hơi nóng xâm nhập vào lỗ chân lông, biến nàng thành một khuôn mặt hoa đào, đôi môi đáng yêu, khóe môi tự nhiên cong lên.

Một đốt ngón tay của Minh Tự chạm vào khóe môi Tống Kiến Chi qua lớp khăn mỏng.

Tống Kiến Chi không nhận ra.

Một giây sau, Minh Tự áp chế dục vọng trong lòng, đốt ngón tay nhẹ nhàng ma sát.

Chiếc khăn đã thấm vết đường cuối cùng, cẩn thận khắc chế hoàn thành công việc.

Minh Tự buông tay, giặt sạch chiếc khăn, đặt trở lại vị trí ban đầu.

Minh Tự kéo Tống Kiến Chi ra khỏi bồn rửa mặt, đi đến chỗ ngồi, để nàng ngồi xuống.

Trên chiếc bàn nhỏ giữa hai ghế ngồi có một chiếc đèn ngủ nhỏ, được làm hình bông sen, Minh Tự ấn nhẹ vào, ánh sáng vàng ấm áp tỏa ra.

Tống Kiến Chi có chút sững sờ, ngẩng đầu nhìn cô, “Không phải lau rồi sao?”

Bàn tay buông thõng của Minh Tự tự nhiên vuốt ve chiếc cổ trắng nõn nhỏ dài của nàng.

Chậm rãi xâm lấn từ cổ đến hai bên má, mãi đến cuối cùng dừng ở trên mặt, ngón út đỡ lấy cằm Tống Kiến Chi.

“Còn chưa sạch.” Minh Tự cúi người, ghé ở bên môi Tống Kiến Chi nhỏ giọng nói.

“Có thể chứ?”

Minh Tự hỏi ý kiến ​​của Tống Kiến Chi.

Tống Kiến Chi giống như một tiểu Đường Tăng bị yêu tinh bắt, bị xà tinh nhốt trong thân một tấc vuông, bị những sợi tơ bạc của nhện tinh dán vào ghế, lại giống như nữ vương ở nữ nhi quốc dùng đồng tử màu nâu nhạt cố định tại chỗ.

Tống Kiến Chi chớp chớp mắt, làm gì có nữ vương của nữ nhi quốc, đôi mắt này rõ ràng là của Minh Tự.

Tống Kiến Chi: Nàng chợt hiểu ra Đường Tăng trong Tây Du Ký không hề dễ dàng.

Nàng khẩn trương đến miên man suy nghĩ.

Minh Tự vẫn kiên nhẫn chờ đợi, mỹ nhân luôn có vài phần tự tin.

Ngay cả Minh Tự trước mặt Tống Kiến Chi, cũng tin tưởng Tống Kiến Chi đánh giá cao chính mình.

Không biết là người khẩn trương sẽ hành động lung tung loạn xạ, hay là theo bản năng hành động đại biểu đáp án trong nội tâm.

Tống Kiến Chi thè đầu lưỡi nhỏ ra, lướt qua giữa môi hồng nhuận.

Tống Kiến Chi: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì?

Có lẽ nàng chỉ khẩn trương nên muốn liếm môi, có lẽ nàng chỉ quen thè lưỡi liếm dư vị của kẹo bông gòn còn dính ở môi, có lẽ nàng—

Tóm lại, hành động làm Minh Tự vui vẻ đáp ứng.

Hai đôi môi mềm mại dán vào nhau, nghiền ép không khí cuối cùng.

Mềm mại, ngọt ngào.

Minh Tự tinh tế cùng kiên nhẫn như khi lau tay và mặt cho nàng, làm sạch khu vực dính đường cuối cùng trên môi nàng.

Kẹo bông gòn ăn vào sẽ hóa thành nước đường, đều là nước nên Minh Tự càng phải kiểm tra kỹ hơn.

Không tha một tấc.

Chiếc đèn ngủ yên tĩnh trên bàn, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt của hai mỹ nhân đang thân mật.

Vẻ đẹp dưới ánh đèn ôn nhu lại mơ hồ, thanh mị mà mê người.

Hôm sau Tống Kiến Chi không đến trường quay.

Đoàn phim luôn khởi hành từ sớm, sáng sớm gấp rút quay những cảnh thích hợp, Tống Kiến Chi không có vai diễn nên sáng sớm không cần phải đi theo.

Cho đến buổi sáng, Tống Kiến Chi vẫn chưa đến.

Minh Tự luôn nhìn ra ngoài trong thời gian tạm nghỉ, Lý Mạn biết cô đang nghĩ gì, liền hỏi người trong đoàn: "Tống tổng đã trở về thành phố S rồi."

Chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho Minh Tự. Khó có thể thấy rõ biểu cảm của cô dưới lớp hóa trang dày.

Trước mặt người khác, Lý Mạn không nói gì.

Ngược lại, chuyên viên trang điểm cười nói: "Bên ngoài luôn có lời đồn là quan hệ giữa Minh Tự lão sư và Tống tổng không tốt, trước kia tôi gần như tin chuyện này, nhưng đến khi vào đoàn tôi mới biết được mối quan hệ này không cần phải nói!"

"Bây giờ còn có người đồn không?" Minh Tự hỏi.

Trợ lý trang điểm xen vào: “Cái gì chưa thấy qua cũng đều có, Minh tỷ đừng lo lắng.”

Minh Tự rũ mắt xuống.

Việc Tống Kiến Chi trở về Thành phố S thực sự không phải trốn Minh Tự— mặc dù trên đường cũng đã giảm bớt xấu hổ.

Nhưng từ núi Thất Quyết trở về thành phố S là một đường xóc nảy, nhưng không phải vì một nụ hôn mà nàng không ngại quay lại thành phố S.

Chủ yếu là sáng sớm Tống Kiến Nhân đã nói với nàng, cha mẹ của bọn họ đã về nước.

Tống Kiến Chi phải rất lâu mới từ thành phố N trở về, nhận được tin tức liền lập tức xuất phát.

Vốn định nói với Minh Tự một tiếng, nhưng nàng cảm thấy cố tình nói có chút làm ra vẻ, cọ tới cọ lui, cuối cùng nàng chỉ chào hỏi ba người đạo diễn rồi rời đi.

Ở trên máy bay, nàng hơi vươn vai, nhìn những đám mây dài vô tận ngoài cửa sổ, có chút thất thần.

Cha mẹ ở thế giới này...

Họ sẽ như thế nào?

Nàng là người duy nhất ở khoang hạng nhất trên chuyến bay này, trong khoảng thời gian yên tĩnh một mình, nỗi nhớ cha mẹ đời trước lặng lẽ tràn ngập trong lòng.

Không có mình, họ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều đi.

Tống Kiến Chi nhìn đám mây bao phủ ánh vàng, lặng lẽ tựa đầu vào cửa sổ.

Nhưng dù nghĩ thế nào, nàng cũng không nghĩ tới sau khi bước vào cửa Tống gia, hai người trung niên trên ghế sô pha quay người lại, lộ ra khuôn mặt gần giống cha mẹ đời trước của nàng.

Chiếc túi trong tay Tống Kiến Chi đột nhiên rơi xuống đất—

“Ba? Mẹ!”

Trong lời nói của nàng có không thể tin được, kinh ngạc lại sợ hãi.

Một cỗ chua xót xông thẳng vào trong lòng Tống Kiến Chi, mũi nhất thời đau nhức, nước mắt lập tức trào ra.

Sao lại thế này? Tại sao lại như vậy? Thật hay giả?

Đây thực sự là một giấc mơ, phải không? Nàng vẫn trong khách sạn ở núi Thất Quyết, mơ màng mộng đẹp, mọi thứ chỉ là những cảm xúc bị kìm nén trong nội tâm, ban đêm lại nổi lên trong lòng.

Giấc mơ tinh xảo như vậy.

Mẹ Tống mỉm cười, tuổi đã trung niên nhưng là mỹ nhân có thể sinh ra hai cô con gái này, bà vẫy tay với Tống Kiến Chi: "Kiến Chi phải không? Đã lớn như vậy rồi!"

Tống Kiến Chi:...

A??

Câu hỏi thăm người thân đặc biệt này cũng làm người quá kỳ quái đi??

Cha Tống ở bên cạnh cũng vui mừng nói: “Kiến Nhân con nhìn xem, em gái của con lớn lên giống chúng ta đến mức nào.”

Tống Kiến Chi:?

Nếu không thì giống ai??

Tống Kiến Nhân hiển nhiên đã quen với cha mẹ mình, cô ngước mắt nhìn Tống Kiến Chi, "Sao em lại khóc? Mau lại đây, lau nước mắt đi."

Tống Kiến Chi bị hai câu này làm cho cả kinh, nội tâm hoang mang, nhưng hiện tại nàng đã hiểu.

Chỉ nhìn giống nhau thôi.

Không phải bọn họ.

Có lẽ dung mạo giống nhau, nhưng vợ chồng Tống tính tình ôn hòa, bảo dưỡng rất tốt, hàng ngày đi ra ngoài du lịch, vui đến quên cả trời đất, khí sắc rất tốt, nhìn như chỉ mới ngoài ba mươi.

Cha mẹ của nàng thì làm lụng vất vả nơi nơi để lo chi phí chữa bệnh, từ lâu khuôn mặt đã nhăn nheo vì cuộc sống và tiền thuốc men, mái tóc đã bạc trắng vì lo lắng.

Không giống nhau.

Tống Kiến Chi nhấp một ngụm trà nóng, hoàn toàn bình tĩnh lại.

Nhưng sau khi chết, nàng vẫn có thể nhìn thấy cha mẹ của mình, dù chỉ là cùng một khuôn mặt, đó không phải là định mệnh sao?

Cho dù nàng có được thân phận này, chẳng lẽ vận mệnh chú định còn có một loại thế lực nào đó...

Nghĩ đến đây, nàng lập tức hỏi hệ thống: "4399, bọn họ với cha mẹ tôi có quan hệ gì không?"

Hệ thống thân thiết nói: "Tống An Khang, Lâm Duyệt chưa xuất hiện trong nguyên tác, cho nên phần ngoại hình có thể được thay đổi theo nguyện vọng trong nội tâm của ký chủ, đó là phần thưởng của phân bộ dành cho nhân viên ưu tú."

Tống Kiến Chi kinh ngạc.

Thật tốt.

Còn có thể nhìn thấy khuôn mặt của họ, thật tốt.

Tống Kiến Chi lưu luyến mà nhìn hai người trước mặt.

Điện thoại của nàng đặt trên bàn sáng lên, màn hình hiện chữ "Minh Tự".

Nàng nhìn cả nhà đang nói chuyện, lén mở điện thoại nhìn:

Minh Tự: "Nhìn thấy con sóc, nghĩ tới em."

Bên dưới có một bức ảnh đính kèm, con sóc ngố đang nhìn vào camera, ánh mắt ngây ngô không rành thế sự.