Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 39



Phân cảnh này vô cùng thuận lợi, cho đến khi hai người nói xong lời kịch, kết thúc diễn, trợ lý đạo diễn mới kêu cắt.

"Không tồi, cảm giác được rồi." Hồ Phàm trước tiên tán thưởng.

"Ừm, cả hai đều không có vấn đề gì, chút nữa chúng ta quay thêm vài cảnh nữa." Bối Hải nói thêm, "Mấy động tác nhỏ cuối cùng rất có linh tính."

Diễn viên chuyên nghiệp thường sẽ cho vai diễn của chính mình một vài chi tiết nhỏ, hình tượng nhân vật phong phú, nhưng Tống Kiến Chi là một người mới lại có thể dệt hoa trên gấm, quả thực nằm ngoài dự liệu của Bối Hải.

Hiện tại hắn đột nhiên hiểu được cái độc đáo của người thường, không câu nệ mà ung dung tự nhiên, không bị khuôn khổ ràng buộc.

Tống Kiến Chi bị khen đến có chút xấu hổ, nàng là người mới, không dám nhận lời khen nhiều như vậy, "Tôi đã cân nhắc qua, thích hợp là được rồi."

"Thích hợp, thích hợp." Bối Hải lại nhìn, hài lòng nói.

"Chuẩn bị quay cận cảnh, chỉ cần biểu hiện như vừa rồi là được."

Quay nhiều phân cảnh với góc quay khác nhau sẽ có nhiều lựa chọn trong quá trình hậu kỳ hơn. Minh Tự cũng đã giải thích những chi tiết này cho Tống Kiến Chi, nàng hiểu rõ gật đầu.

Nhân viên đạo cụ bên kia bắt đầu dọn dẹp bàn, còn trợ lý tạo hình kiểm tra lớp trang điểm của hai người, xịt một ít sương nước lên mặt để dưỡng ẩm cho da.

Sương nước dày đặc tràn ngập giữa hai người, trong chốc lát nhìn nhau như nhìn hoa qua sương mù.

Đẹp càng đẹp, nhưng mờ mịt không nhìn rõ.

Minh Tự vẫn luôn không nói chuyện, lúc này mọi người đều lui ra ngoài, cô mới nói với nàng: “Em hiểu cả chưa?”

Tống Kiến Chi muốn cắn môi, lại nhớ tới lớp trang điểm không thể làm hỏng, nên chỉ dùng răng cắn một miếng thịt mềm bên trong môi.

Nàng đưa bàn tay trắng nõn cùng mảnh khảnh về phía Minh Tự.

“A?”

Tống Kiến Chi nửa ra lệnh nửa làm nũng nói: “Vừa mới dính rượu, lau khô giúp tôi.”

Minh Tự nhớ tới đầu ngón tay của nàng không chỉ dính rượu hoa đào ngọt ngào.

Ánh mắt của cô chạm vào mắt Tống Kiến Chi, nước trong mắt Tống Kiến Chi không hề rút đi, rực rỡ lấp lánh như ngọc trong nước.

Đây là chưa thoát vai sao?

Hay là...

Lý Mạn vẫn luôn chú ý tới bên này, thấy thế liền đi tới muốn đưa giấy cho Minh Tự.

Liền nhìn thấy nghệ sĩ của mình——Minh Tự tự nhiên cúi đầu, hôn nhẹ lên đầu ngón tay của Tống tổng.

Lý Mạn:...

Không thấy, thật sự không thấy.

Bốn phương tám hướng đều có người, có tâm muốn giúp chặn lại thì cũng không biết chặn hướng nào.

Nhưng may mà nàng nhanh chóng nhìn xung quanh, mọi người đều bận rộn với công việc của mình, không ai chú ý đến hành động âm thầm lại lớn mật này.

Lý Mạn vỗ về trái tim bị bạo kích của cẩu độc thân, sau khi Minh Tự ngẩng đầu lên mới hỏi: “Chị còn cần khăn giấy không?”

Ngữ khí có thể nói là rất tùy ý, lại có chút "Tôi thấy hai người tám phần là không cần."

Minh Tự nhận lấy, nắm lấy tay của Tống Kiến Chi, lau như tượng trưng.

“Được rồi.” Tống Kiến Chi liếc nhìn cô một cái, khẽ hừ một tiếng, rút ​​tay về.

Sau khi quay xong phân cảnh này, lại bắt đầu quay phân cảnh thứ hai.

Cũng ở vị trí này, là cuộc trò chuyện sau khi rót rượu.

"Cá chép đỏ, ta mang ngươi xuống núi."

Cá chép đỏ khó hiểu nhìn, "Tại sao?"

"Ngươi không muốn xem đồng loại sao?" Lý Cô Vân nhớ tới gì đó, nói, “Dưới núi không chỉ có cá mà còn có con người.”

Cá chép đỏ thưởng thức ly bạch ngọc trên tay, đồng loại, có thể lúc chưa khai linh nàng còn có chút thận cận với đồng loại, nhưng nàng đã thoát thai hoán cốt ở Địch Thanh Trì, lại không có con cá khác bầu bạn, ngàn năm qua đi, làm sao có thể vẫn có tình bạn với đồng loại?

Nhưng không cần để Lý Cô Vân biết chuyện này.

Cá chép đỏ nghiêng đầu, ánh mắt trong sáng nói: "Ta còn chưa thấy con người."

"Con người là cái dạng gì, có giống chúng ta không? Hay là chúng ta giống bọn họ----"

"Ngươi có thích con người không?" Cá Chép Đỏ rũ mắt, lơ đãng nói.

Lý Cô Vân không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ muốn toàn tâm toàn ý nói với Cá chép đỏ một vài chuyện thú vị trên thế gian mà thôi, cô còn có rất nhiều điều thú vị để nói.

Ánh mắt cô linh động, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Dung mạo của chúng ta sau khi hóa hình cũng giống như con người, chỉ là bọn họ không đẹp bằng chúng ta."

Lý Cô Vân cười nói: "Đặc biệt là cá chép đỏ ngươi, thật sự là 'người' đẹp nhất mà ta từng thấy."

Cá chép đỏ giống như thẹn thùng mà nhìn đi chỗ khác.

"Con người có rất nhiều trí tuệ, 300 năm trước ta xuống núi học được phương pháp ủ rượu, một nông dân bình thường cũng hiểu được công thức này."

Cá Chép Đỏ chậm rãi nói, "Con người thật lợi hại."

Cũng rất có mị lực, vì Lý Cô Vân rất thoải mái khi đề cập đến con người.

"...Bọn họ còn tạo ra rất nhiều thứ, ngươi có còn nhớ thanh kiếm của tiên nhân kia không?"

"Sao lại không nhớ?" Nhắc tới chuyện quá khứ, Cá chép đỏ cong môi nói, "Thanh kiếm kia nhiều lần trảm tu tiên, sau khi tiên nhân về phủ cũng lười lau đi, lại đến Địch Thanh Trì rửa kiếm."

Cũng bởi vì linh khí trong máu của tu tiên lan ra, cho nên hai người họ mới có linh trí.

"Tiên nhân có tiên kiếm, phi hành trên trời, trảm tiên đồ ma. Phàm nhân có phàm kiếm, người lấy tính mạng người cũng không có vấn đề."

Lý Cô Vân nói đến đây, cười nói: "Bất quá con người cũng như thế."

Cá chép đỏ nghe thế, trái lại trấn an cô: "Tiên ma người và vật, đều như nhau."

"Ngươi có kiếm không?"

Lý Cô Vân lắc đầu, "Ta chưa từng nhập thế, cũng không muốn nhập thế, ta không muốn tranh đấu cùng con người, nên càng không cần rèn kiếm."

Cá chép đỏ nhướng mày cười, "Người khác có, Cô Vân cũng nên có."

Nàng đứng dậy, chậm rãi đi quanh Địch Thanh Trì, nhìn kỹ hơn, chỉ vào một cái rễ và nói: "Có thể dùng nó làm kiếm không?"

Lý Cô Vân đã hóa hình, lấy một đoạn rễ cây làm kiếm đối với cô là không thành vấn đề.

Nhưng là, "Tại sao lại là nó?"

Cá chép đỏ nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: "Đây là ta ở lâu nhất, cũng là chỗ ta hiểu rõ nhất, ta luôn không thể không thiên vị nó mấy phần."

Nói xong, nàng vuốt thái dương, che mắt, nhỏ giọng nói: "Nói ra chỉ sợ Cô Vân sẽ cười ta, khi ta còn là một con cá, ta thích bơi xung quanh nó, chơi với cái đuôi của chính mình, không cẩn thận còn sẽ…” Cá chép đỏ dừng một chút, “Hôn nó.”

Tai Lý Cô Vân đỏ bừng, cũng quay đầu nhìn rễ cây, đó là một nơi bình thường, nhưng bây giờ thoạt nhìn lại có chút đáng yêu.

“Vậy chọn nó đi.”

Lý Cô Vân vung tay, làm ra động tác nắm lấy.

“Cắt!”

Đây là cảnh kết thúc.

Để thực hiện một đoạn phối hợp dài như vậy, Tống Kiến Chi phải diễn đi diễn lại nhiều lần mới biểu hiện đúng chi tiết của cá chép đỏ.

Không nói là đạo diễn hướng dẫn nàng, mà nói nàng càng ngày càng hiểu rõ phong thái của cá chép đỏ. Cá chép đỏ trong lòng nàng càng sống động như thật, dưới vài lời ngắn gọn trong kịch bản, bản tính yêu tà của cá chép đỏ lúc ẩn lúc hiện.

Đầu óc thông thoáng, tay chân và biểu tình lại không rõ nên chỉ có thể mò mẫm một chút.

Trông thì đơn giản, nhưng diễn thì lấy mạng người.

May mà phân cảnh hôm nay đã kết thúc, nàng có thể trở lại khách sạn mà cân nhắc.

Lý Mạn đưa cho mỗi người một chai nước, Tống Kiến Chi cảm ơn rồi nhận lấy, trước tiên uống một hớp, sau đó mới nhớ ra, nhìn về phía Minh Tự bên cạnh.

Các nhân viên xung quanh đều đang hoàn thành công việc, thanh âm có chút ồn ào, nhưng thanh âm trầm thấp của Tống Kiến Chi vẫn bị Minh Tự nghe thấy rõ ràng.

Tống Kiến Chi thản nhiên nói: "Vừa rồi tai của chị đỏ lên, kỹ năng diễn xuất tốt như vậy?"   

"Hay là, thật sự thẹn thùng?"

Minh Tự cầm chai nước khoáng, giương mắt nhìn qua, liền thấy Tống Kiến Chi đang nâng cằm nhìn mình, nếu nói trước đó là mèo thì bây giờ giống như hổ con, nóng lòng muốn thử con mồi, khoa tay múa chân giơ móng vuốt.

Lá gan lớn.