Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 44



Kiều Khải mang theo Kiều Hâm chờ ở tầng một Tống thị rất lâu, nhưng Tống Kiến Nhân vẫn chưa đến.

Đại sảnh rộng rãi sáng sủa, không có vách ngăn, Kiều Hâm ngồi trên ghế sô pha ở khu vực tiếp tân, cảm thấy không thoải mái, nói: "Anh, dù sao em cũng là một minh tinh, ở đây chờ nửa ngày giống bộ dạng gì? Có khi lại bị người chụp ảnh đăng lên mạng."

"Hôm nay đừng đợi nữa, tổng tài không về, hẳn là sẽ không đến."

"Em biết cái gì." Kiều Khải thấp giọng khiển trách cô ta, dù sao cũng là em gái mà chính mình một tay nuôi lớn, giống như con gái, dù Kiều Khải có bị hạ chức tổng thư ký cũng không đành lòng quở trách.

"Hiện tại không dễ dàng gặp được tổng tài, rốt cuộc hôm nay anh cũng biết được lịch trình của ngài ấy, em lại đang ở thành phố S, còn không đợi ở đây bồi tội."

Kiều Hâm bĩumôi nói: "Anh, anh làm việc cho cô ấy, lại không phải ký hợp đồng bán thân, sao anh lại sợ cô ấy như vậy ----- Bây giờ em cũng có thể kiếm tiền, chúng ta sẽ không thiếu tiền chi tiêu."

Kiều Hâm nói, còn tự đắc.

Tuy bây giờ cô ta chưa đến trình độ nằm đếm tiền, nhưng vẻ hào nhoáng cùng giàu có của minh tinh cũng đủ khiến người bình thường rửa mắt mà nhìn.

Kiều Khải đưa tay gõ nhẹ vào trán cô ta, hận sắt không thành thép nói: “Nếu không có tầng quan hệ với tổng tài, sao em có thể dễ dàng đi lên như vậy.”

Không nói cái khác, chỉ có chỉ số IQ cùng tâm nhãn này của cô ta thôi thì đã bị giới giải trí ăn tươi nuốt sống từ lâu rồi.

Kiều Khải càng nghĩ càng nôn nóng.

Mất đi vị trí bên cạnh Tống Kiến Nhân, không chỉ có hắn hạ chức nơi làm việc mà còn ảnh hưởng đến tương lai của em gái hắn.

Cả bộ thư ký đều tranh giành một vị trí như vậy, hắn giẫm lên người khác để đi lên, bây giờ ngã xuống đều bị người chê cười.

Hắn đã ăn khổ, hắn có thể chịu đựng được, nhưng trong lòng lại không dễ chịu. Còn Kiều Hâm, nếu chính mình mất đi vị trí tổng trợ lý, Kiều Hâm sẽ mất đi chỗ dựa phía sau, con đường tinh đồ của cô ta sẽ tức khắc từ một điểm lộng lẫy thành một đám mây vô hình.

Này sao có thể.

Chỉ cần có chút cơ hội trở lại đỉnh cao, hắn cũng muốn thử!

Cho dù hiện tại Tống Kiến Nhân không thể tha thứ cho mình, không thể trở lại bên cạnh cô, hắn vẫn phải thể hiện chân thành của mình.

Nếu chờ đợi mà không làm gì mới thực sự bỏ cuộc.

Kiều Khải không yên mà dặn dò em gái mình: "Khi gặp tổng tài, em nhất định phải nghiêm túc chân thành xin lỗi, dù có diễn cũng phải diễn tốt! Biết không? Anh không chỉ vì chính mình, mà còn là vì em."

Kiều Hâm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em biết rồi, anh.”

Cô ta lớn như vậy còn bị anh trai khiển trách, sợ có người nhìn thấy nên có chút mất tự nhiên mà quay mặt đi, liền nhìn thấy một chiếc ô tô đang chạy tới trước cửa.

Các đường nét của thân xe mượt mà, toàn bộ thân xe màu đen sang trọng, phản chiếu vài ánh bạc dưới ánh đèn, không chút tì vết.

Mặc dù cô ta chưa từng nhìn thấy logo xe nhưng thoạt nhìn có vẻ rất đắt tiền.

Kiều Hâm kéo tay áo Kiều Khải, nói: "Anh, kia có phải là tổng tài không?"

Kiều Khải quay đầu lại, thấy đó quả thực là chiếc Maybach bản định chế mà Tống Kiến Nhân thích đi.

Hắn giơ tay chỉnh lại cà vạt, sau đó chỉnh lại cổ tay áo, nghiêng đầu thấp giọng nói: “Mau theo anh.”

“Em cũng phải đi đón cô ấy sao?” Kiều Hâm có chút bất mãn mà lẩm bẩm, không thể làm mất thể diện.

Đến xin lỗi cũng được, là chính mình diễu võ vương oai bị Diệp Tử Tình bắt được, nhưng tươi cười chào đón trước mặt mọi người thực sự khiến cô ta cảm thấy xấu hổ.

Cô ta không tình nguyện mà kéo ra nụ cười, bước chân ổn định đuổi theo Kiều Khải.

Tài xế xuống xe mở cửa cho Tống Kiến Nhân, tổng thư ký mới từ bên kia xuống xe, đi theo Tống Kiến Nhân.

Tống Kiến Nhân mặc một chiếc áo sơ mi cổ chữ V màu cam lạnh và một chiếc váy màu đen, để lộ cổ tay nhỏ nhắn và một đôi chân thon dài trắng nõn.

Đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen giẫm lên sàn nhà sạch sẽ, tiếng bước chân lưu loát hơn những người khác một chút.

Kiều Khải ở một bên đi lên đón cô, không dám ngăn cản, chỉ dám hơi khom người đi theo Tống Kiến Nhân, nói: "Tống tổng, tôi mang Kiều Hâm đến bồi tội ngài."

Kiều Hâm không muốn khom người, chỉ nhấp môi nói: "Tống tổng, tôi là Kiều Hâm, xin lỗi ngài."

Lúc này Tống Kiến Nhân mới liếc nhìn nhìn bọn họ một cái.

Cũng chỉ liếc nhìn một cái, liền thu hồi tầm mắt.

Tim Kiều Khải căng thẳng.

“Đi theo.” Tống Kiến Nhân nhàn nhạt nói.

Tim Kiều Khải lại quay về chỗ cũ: “Vâng.”

Bọn họ đi theo Tống Kiến Nhân từ thang máy chuyên dụng đến văn phòng trên tầng cao nhất.

Kể từ khi Kiều Khải bị cách chức tổng trợ lý, hắn không được lên văn phòng ở tầng cao nhất.

Khi bị mất chức, hắn hiểu rằng tuy Tống Kiến Nhân mượn tay hắn làm việc, cho hắn quyền lực và phúc lợi đáng kể, cho phép hắn phát triển mối quan hệ của chính mình ở vị trí này, thậm chí còn tạo điều kiện cho chính mình phát triển.

Nhưng Tống Kiến Nhân không hài lòng, hắn cũng không cần làm tổng trợ lý, có thể nói đổi liền đổi.

Lúc này, lại bước lên sàn gạch, nhìn xung quanh, Kiều Khải hiểu ra, chỉ cần Tống Kiến Nhân cho phép, hắn có thể dễ dàng lấy lại tất cả những gì mình từng sở hữu.

Trong lòng hắn không khỏi dâng trào, hắn lại nhìn Kiều Hâm sau lưng Tống Kiến Nhân.

Kiều Hâm hiểu ý gật đầu.

Tổng trợ lý mở cửa cho Tống Kiến Nhân, Tống Kiến Nhân lập tức đi vào, ngồi xuống sau bàn làm việc, hất cằm ra hiệu cho bọn họ bắt đầu.

Kiều Khải rất rõ ràng thói quen nhỏ của cô, lập tức nói: "Tống tổng, em gái tôi Kiều Hâm đã có hành vi không đúng mực, đó là vì tôi không quản giáo, ngài trừng phạt tôi là đúng. Nhưng lòng tôi cảm thấy bất an, cảm thấy mình đã cô phụ tín nhiệm mấy năm nay ngài đối với tôi."

"Kiều Hâm vừa trở về, tôi liền muốn mang em ấy đến bồi tội, cuối cùng hôm nay tôi cũng đợi được ngài, dù ngài thấy thế nào, tôi cũng có thể ngủ an ổn."

Kiều Khải chân thành lại nghiêm túc nói, giống như xuất phát từ nội tâm.

Tống Kiến Nhân không tỏ ý kiến, nhìn Kiều Hâm, nói: "Còn cô? Muốn nói gì?"

Cô không có ý định nói chuyện với hai người này, thời gian của cô rất quý giá, nhưng Diệp Tử Tình nói Kiều Hâm xúc phạm Minh Tự, lại còn dính líu tới Tống Kiến Chi.

Kiều Hâm nhíu mày, đáng thương nói: “Tổng tài, tôi thừa nhận tính tình tôi không tốt, lúc nóng vội rất dễ nói sai, ngày đó tôi và Minh Tự cùng nhau diễn xuất có cãi vã một chút, không cẩn thận kéo Kiến Chi vào."

"Tôi nói sai, ngài nên trừng phạt tôi." Kiều Hâm thành thật thừa nhận lỗi theo lời anh trai dạy.

Nói đến Tống Kiến Chi, Kiều Hâm không thể biện minh được, cô ta chỉ có thể né tránh. Nếu như cô ta một mực không nhắc tới thì là Diệp Tử Tình nói bậy, Tống Kiến Nhân sẽ không liếc mắt đến bọn họ.

Nửa thật nửa giả, có lẽ Tống Kiến Nhân có thể buông tha.

“Chỉ vậy thôi?” Tống Kiến Nhân gõ gõ bàn, “Tôi còn nghe được nhiều hơn thế.”

Tống Kiến Nhân ngược lại cầm một tập văn kiện bên cạnh lên: "Nếu là như vậy thì hai người có thể ra ngoài."

"Tôi không có hứng thú với lời xin lỗi của hai người." Tống Kiến Nhân mở văn kiện ra, thuận miệng nói: "Kiều Khải, năng lực của cậu không tồi, nhưng không phải là không thể thay thế."

Sắc mặt Kiều Khải tái xanh, hắn hơi cúi đầu, nắm chặt quyền.

“Hơn nữa,” Tống Kiến Nhân không chút để ý nói: “Cấp dưới, điều quan trọng nhất luôn luôn không phải là năng lực.”

“…Ngài nói đúng.” Kiều Khải khó khăn trả lời.

"Cậu không quản được em gái, xem ra là công việc ngày thường quá bận rộn, vị trí tổng trợ lý không phù hợp với cậu, công việc ở bộ thư ký cũng nhàn nhã hơn, cậu cũng có thể cân bằng thời gian để dạy dỗ em gái mình."

Kiều Khải tựa hồ bị mấy cái tát thẳng vào mặt, vừa cay vừa nóng, ​​những lời này khiến hắn không có chỗ dung thân, đồng thời còn tức giận trong lòng.

Tống Kiến Nhân không chỉ nói năng lực của hắn có vấn đề, mà suýt nữa còn nói tính tình của Kiều Hâm cũng có vấn đề, làm sao có thể không chọc giận hắn!

Nhưng lý trí nói cho hắn biết, hắn không nên tức giận Tống Kiến Nhân.

Hắn oán hận nghiến răng nghiến lợi, động lưỡi mấy lần cũng chưa nói được.

Hai anh em liền tâm, cũng bị đánh vào mặt như nhau, trước đó sắc mặt Kiều Hâm không tốt, bây giờ mặt càng đỏ hơn, cô ta không nghĩ nhiều như vậy, nói không lựa lời:

"Nói anh trai tôi không quản giáo tôi tốt, cũng không thấy có người Tống Kiến Chi, trước kia cậu ta chạy theo Ngụy Kiêu, hiện tại lại tự từ bỏ địa vị để ở lại trường quay bồi Minh Tự, còn có—”

“Câm miệng!” Kiều Khải giận dữ hét lên, không những không tức giận mà còn kinh hãi.

Kiều Hâm chưa bao giờ bị anh trai mắng sợ tới mức mất giọng, ngơ ngác nhìn Kiều Khải, không dám nói gì nữa.

Tống Kiến Nhân đột nhiên đóng văn kiện lại, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Tiếp tục đi."

"Tống tổng, ngài đừng chấp nhặt với em ấy, tôi sẽ đưa em ấy ra ngoài ngay!"

"Để cô ấy nói, còn có cái gì?" Tống Kiến Nhân nhàn nhạt nói, thanh âm không lớn, nhưng lại không thể từ chối, ánh mắt dán chặt vào Kiều Hâm, tràn đầy cảm giác áp bức.

Cơn giận trong lòng Kiều Hâm đã bị dập tắt, chỉ còn lại chút xấu hổ, cô ta nhéo lòng bàn tay lẩm bẩm:

“Còn, còn có, tôi và anh trai mời Hồ Phàm ăn cơm, Tống Kiến Chi mang Minh Tự đến, kể từ đó cậu ấy liền tìm tài nguyên cho Minh Tự...."

"Chuyện khi nào?"

"Lúc Kiến Chi vừa về nước không lâu, hôm đó là lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy." Hiện tại Kiều Hâm ngoan ngoan như cừu trước mặt sói, không dám nói bậy nữa.

Tống Kiến Nhân không lộ giấu vết mà cau mày.

Cô không ngoài ý muốn khi em gái vừa vêd nước đã gặp Minh Tự. Giúp Minh Tự hủy hợp đồng cũng có thể nói là nhất thời hứng khởi, hoặc chỉ là cho vui, đều không sao cả.

Nhưng ngoài việc tìm tài nguyên cho Minh Tự từ khi đó trở đi—

Đều có vẻ quá mức.

Giống như cô đã bỏ sót điều gì đó, lại thật sự xảy ra giữa hai người bọn họ.

Tống Kiến Nhân ghi tạc trong lòng, quay đầu nhìn về phía hai người trước mặt.

Nhiệt độ trong văn phòng không đổi, nhưng trên trán Kiều Khải lại lấm tấm mồ hôi, Kiều Hâm đại khái đã nhận ra mình lại làm sai chuyện gì, hiện tại không dám tức giận nữa.

Tống Kiến Nhân nói: "Hai người chọn một đi."

"Chọn... cái gì?"

"Là cậu từ chức, hay là em gái cậu ẩn đi." Tống Kiến Nhân khẽ cười, tiếng cười lại không hề có độ ấm, "Có thưởng có phạt, đã làm sai thì phải bị phạt."

Trong phòng im lặng.

Mồ hôi trên trán Kiều Khải chảy xuống thái dương.

Kiều Hâm mở miệng một lúc sau mới nói: "Nhưng— nhưng tôi chỉ nói sai thôi, tôi không làm gì Tống tiểu thư cả! Tại sao lại muốn hủy hoại sự nghiệp của chúng tôi!"

Tống Kiến Nhân nhướng mày, ngữ khí kiên định: "Cô không có làm là vì cô không làm được, bởi vì cô vừa ngu ngốc vừa xấu xa, dù tâm tư hay hành động của cô như thế nào, đối với tôi đều phải bị trừng phạt."

Tống Kiến Nhân ngả người ra sau, khẽ cười nói: "Kiều tiểu thư sẽ không nghĩ, ở vị trí của tôi, sẽ nói chút lý lẽ với cô sao?"

Cô nhấn mạnh từ "cô", giống như Kiều Hâm ở trước mặt cô thực sự không có nhiều trọng lượng.

Đúng vậy, nếu nói Kiều Khải rất nỗ lực để có được công việc trước mắt, tuổi trẻ đầy triển vọng. Thì Kiều Hâm hoàn toàn dựa vào Tinh Hãn để nổi tiếng, còn có thể được người khác yêu thích.

Mà Tinh Hãn lại thuộc Tống thị.

Nói sự nghiệp gì?

Sắc mặt của hai người trước mặt đều tái nhợt, Tống Kiến Nhân lại gõ gõ bàn.

“Nên quyết định đi.”

Hai ngày trước khi Minh Tự trở về, Hồ Phàm tạm thời gác lại sở thích chơi cờ, Tống Kiến Chi đóng vương giả vinh quang, hai người bắt đầu giảng diễn.

Không, là Hồ Phàm giảng diễn cho Tống Kiến Chi.

Khi giảng diễn, bọn họ không theo đến trường quay, dù sao họ cũng là những người duy nhất ở trong khách sạn nên ngẫu nhiên chọn một phòng trống để dùng.

Phòng rất yên tĩnh, Hồ Phàm không nhanh không chậm nói: “Phía sau có phân cảnh lớn, tôi phải nói chuyện với cô, để cô tìm được cảm giác diễn.”

Tống Kiến Chi cẩn thận nghe, “Ngài nói đi."

"Cô có thể tự mình lĩnh ngộ tính cách của cá chép đỏ, rất tốt. Mặc dù họ lớn lên cùng nhau, Lý Cô Vân được một tiên nhân gieo trồng, cô ấy hóa hình là yêu quái nhưng thiên tính lương thiện."

"Cá chép đỏ là một con cá phàm trà trộn vào Địch Thanh Trì, tiên nhân ham mới mẻ mà để lại, phàm căn bất tận chính là yêu tà.”

Hồ Phàm chỉ vào một đoạn kịch bản, từ từ kể ra: "Cá chép đỏ có tình cảm với Lý Cô Vân, mang bản tính ích kỷ, chiếm hữu, đa nghi dây dưa ở bên nhau."

Tống Kiến Chi nhanh chóng ghi lại mấu chốt chính vào sổ tay, vừa nghe vừa viết.   

"Ở đây—— cô ấy đã lấy máu tạo thành thanh kiếm cho Lý Cô Vân. Máu có thể hóa thành bất cứ thứ gì, cây trâm, ngọc bội, cái gì cũng được, tại sao lại là một thanh kiếm? Cô đã nghĩ tới chưa?"

Hồ Phàm đặt câu hỏi, Tống Kiến Chi suy nghĩ một lúc, nghĩ đến cảnh mình diễn trước đó, nàng suy đoán: “Có phải là vì… thanh kiếm dùng để nhập giới không?”

"Ừm." Hồ Phàm gật đầu, "Lý Cô Vân nói chính mình không nhập thế, cần kiếm làm gì? Nhưng cá chép đỏ không tin, cô ấy chỉ có thể sống được ba ngày, còn Lý Cô Vân thì năm tháng là vô tận, nếu phàm nhân không tin thì làm sao yêu ma như cô ấy có thể tin được."

"Cô ấy muốn Lý Cô Vân mang cô ấy cùng nhập thế, không bao giờ quên cô ấy."   

Hồ Phàm mổ xẻ tính cách của cá chép đỏ, cá chép đỏ giống như một mỹ nhân yêu ma trong tranh, dần dần có yêu có ghét, có máu có thịt, bước ra khỏi bức tranh, xinh đẹp mê người.   

Tống Kiến Chi nghe mà trong lòng dâng trào những cảm xúc khó hiểu.   

Mình có thể hiểu được cá chép đỏ, nàng nghĩ.   

Bất cứ ai cũng có thể hiểu được Cá chép đỏ, yêu một người thì chẳng phải ai cũng đều như vậy sao?

Yêu ma, yêu ma là cái gì? Bất quá là dục vọng cùng yêu hận của con người đều phóng đại, có thể đạt được thứ mình muốn, đơn giản như vậy.

Tống Kiến Chi nắm chặt cây bút trong tay.

Nàng không cần phải nhớ bất cứ điều gì, hình tượng của cá chép đỏ sống động qua từng câu chữ trong kịch bản.

Tống Kiến Chi suy nghĩ ba từ.

Ích kỷ, chiếm hữu, đa nghi...

"Cảnh hợp diễn trong nước, chính là chiếm hữu sao?" Tai Tống Kiến Chi đỏ bừng, cố gắng trấn tĩnh mình, "Hồ lão, trước đó tôi muốn hỏi, tại sao là cá chép đỏ chủ động... Lý Cô Vân."

Tống Kiếm Chi xấu hổ mơ hồ nói những từ trọng điểm.

"Bây giờ tôi hiểu rồi, đó là vì cô ấy muốn chiếm hữu Lý Cô Vân, đúng không?"

Hồ Phàm khẽ cười, lắc đầu nói: "Đó là một nửa nguyên nhân."

"Hả? Vậy thì lý do còn lại là gì?

"Thế hệ trước như tôi viết cái này, có lẽ mang theo một ít xưa cũ, cô có thể coi đó là tư tưởng mộng ảo của tôi."

"Nếu cô muốn nghe thì tôi sẽ nói."

"Muốn!" Hai mắt Tống Kiến Chi sáng ngời, hiện tại nàng rất có hứng thú với mọi thứ về cá chép đỏ.

"Trong <Kinh Thi>, nước là biểu tượng của tình dục, lấy sông là biểu tượng, sông là biểu tượng của giao hợp. Truyền thống này đã tồn tại trong văn hóa dân gian hàng ngàn năm."

"Ở trong sách của tôi, động tiên nhân Địch Thanh Trì trong sáng nhất nhưng cũng phóng đãng nhất, cá chép đỏ là loài cá được nuôi dưỡng trong nước hàng ngàn năm, còn Lý Cô Vân là hoa sen mọc lên từ bùn không bị nhiễm bùn."

Từ bùn mà không bị nhiễm bùn... đúng là lấy hoa sen mang tính biểu tượng rất tốt.

"Phải nói, bản chất của cá chép đỏ cũng có khuynh hướng dùng thủ đoạn để chiếm hữu một người."

Ngữ khí của Hồ Phàm rất bình thường, giống như đang phổ cập khoa học văn học nào đó, hoặc là truyền thụ cho hậu bối một ít điều mà người hiện đại không biết.

Lúc đầu Tống Kiến Chi có chút xấu hổ, nhưng nghe xong lại nhập thần.

"Thì ra là vậy..." Tống Kiến Chi bừng tỉnh đại ngộ, trong lời nói có chút ngưỡng mộ.

“Nếu cô có thể nắm chắc điểm này, liền tính là đã hiểu rõ cá chép đỏ.”

“Tôi nhất định sẽ cân nhắc.” Tống Kiến Chi cầm kịch bản lên, mặt mày tràn đầy nghiêm túc cùng tự tin.

Nàng tin mình có thể.

Tuy kỹ năng diễn xuất không được tốt lắm nhưng nàng... cũng có người nàng thích.

Mà vừa vặn người này là "Lý Cô Vân" của nàng.

Lúc Tống Kiến Chi ôm cá voi lớn ngẫm nghĩ từng câu từng chữ, nàng liền nghĩ đến Minh Tự và Lý Cô Vân.

Nàng lén lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Minh Tự:

“Chị thật sự không thích hợp đóng vai Lý Cô Vân."

"Lý Cô Vân ra từ bùn nhưng không nhiễm bùn, còn chị thì nhiễm thành cái dạng gì?"

Còn đi kèm với biểu tượng cảm xúc đầu mèo rất kiêu ngạo.

Minh Tự tới khuya mới trả lời nàng: “Em lại rất thích hợp diễn cá chép đỏ.”

Minh Tự mà dễ nói chuyện như vậy sao?

Tống Kiến Chi: Cảnh giác

Quả nhiên, lời nói phía sau Minh Tự chậm rãi truyền đến.

"Thân kiều thể nhuyễn."

"Nếu kỹ thuật cao siêu như cá chép đỏ thì thật tốt."

Tống Kiến Chi:...

Phi phi phi!