Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 46



Trở về núi Thất Quyết thì đã hơn mười giờ, gần đây có một số du khách lái xe đi du lịch, trên đường rõ ràng có rất nhiều người, đoàn người Minh Tự lập tức về khách sạn nghỉ ngơi.

Diệp Tử Tình duỗi eo, vỗ vỗ vai trái nói: "Chuyện với Nhạc Nghị hôm nay có thể làm sáng tỏ, một tuần vất vả rồi, em nghỉ ngơi thật tốt đấy."

"Ngày mai Bành Chu sẽ rời đoàn, Viên Ninh hết suất diễn cũng theo tôi rời đi, em ở đoàn đóng phim bốn ngày, chờ Bành Chu quay lại em có thể tiếp tục chạy show. Thời gian đó có một ngày sẽ đi biểu diễn từ thiện ở thành phố H, tôi sẽ gửi cho cậu lịch trình chi tiết sau.”

"Hiện tại đi nghỉ trước đi, trong ba người chúng ta em là người mệt nhất."

Minh Tự khẽ gật đầu, nói: "Diệp tỷ cũng vậy, nghỉ ngơi thật tốt."

"Ừm, đi thôi đi thôi."

Minh Tự dẫn Lý Mạn tiếp tục đi thang máy trở lại tầng sáu, Lý Mạn liếc nhìn nghệ sĩ của mình, cười nói, "Không biết hôm nay Tống tiểu thư có đến phim trường không."

Có ý tứ, có vẻ như trêu chọc cô.

Minh Tự trấn định tự nhiên nói: “Không có.”

“Minh Tự biết rõ như vậy sao?”

Thang máy đi lên ổn định sau một chấn động nhẹ, cửa mở ra, Minh Tự bước từng bước về phía phòng của Tống Kiến Chi.

Lý Mạn kéo vali đi theo cô, lúc này mới nghe được câu trả lời của Minh Tự:

“Em ấy nói sẽ chờ tôi trở lại.”

Mặc dù là hôm qua cúp điện thoại rồi gửi tin nhắn.

Nhưng lại siêu thẹn thùng.

Minh Tự đặt hành lý của mình trước cửa phòng 602, gõ cửa phòng 601 đối diện.

Lý Mạn không nhìn, kiên quyết không ăn cẩu lương, quay về phòng mình.

Hành lang yên tĩnh lại tối tăm, tấm thảm dày mà mềm mại, người đi ở trên không có tiếng động, chỉ có khung cửa sổ ở hai đầu để ánh sáng lọt vào.

Minh Tự kiên nhẫn đợi một lúc, cửa từ bên trong mở ra, ánh sáng dịu nhẹ của buổi sớm lọt vào hành lang.

Minh Tự ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì, rất nhiều vật hình tròn nhẹ nhàng trôi qua trước mắt, đập thẳng vào mặt cô.

Cô vô thức nheo mắt lại, từ con ngươi hẹp cùng tầm nhìn hẹp, Minh Tự nhìn thấy những vật thể trong suốt là những bong bóng có kích thước khác nhau, đủ màu sắc dưới ánh sáng.

Đằng sau những bong bóng lơ lửng và rải rác này là một vật nhỏ giống như một chiếc máy ảnh hoạt hình, những bong bóng này liên tục được tạo ra từ những "ống kính" tròn.

Tống Kiến Chi mặc áo sơ mi ca-rô trắng đỏ và váy ngắn, mái tóc xoăn được buộc thành đuôi ngựa đôi, đêt gọn gàng trước ngực, vài sợi tóc trên trán có chút thanh tú cùng đáng yêu.

Khuôn mặt của nàng bị camera tạo bong bóng che khuất, chỉ để lộ vầng trán đầy đặn và mịn màng cùng chiếc cằm nhỏ, khi nói chuyện có thể nhìn thấy môi.

Cánh môi hồng hào tự nhiên được tô son màu đào, ánh nhuận lấp lánh, tựa như mèo ăn vụng mật, ngọt ngào mê người.

Con mèo trốn sau món đồ chơi hoạt hình, cười nói: "Chào mừng trở lại."

Ngón tay của nàng đặt trên một chiếc nút tròn, không buông ra, một lúc sau, những bong bóng lại lấp đầy không gian xung quanh hai người.

Một bong bóng nhỏ bay vào mắt Minh Tự, chạm vào của lông mi cô mà nhẹ nhàng nổ tung, không để lại dấu vết.

Hơi ẩm tràn ngập khu vực nhỏ trước mặt, da thịt trên khu vực đó có chút mát mẻ, Minh Tự động ngón tay, nhưng thay vì ngước lên lau mắt, cô lại đưa tay ra chộp lấy món đồ chơi.

Mang đồ chơi đi, để mặt Tống Kiến Chi lộ ra ngoài.

Tống Kiến Chi ngoan ngoãn đưa cho cô, không ngừng khoe khoang: "Bên ngoài có rất nhiều khách du lịch, cũng có rất nhiều người bán đồ chơi nhỏ. Cái máy tạo bong bóng này có đáng yêu không? Đáng yêu lắm phải không..."

Bong bóng đến cũng nhanh, không đến cũng nhanh, Minh Tự không có trở ngại mà nhìn khuôn mặt tươi cười trước mặt, không khỏi cong môi nói: “Ừm, rất đáng yêu.”

Tống Kiến Chi dùng ngón tay gãi gãi mặt, nói: "Vậy thật tốt, cái này là quà cho chị."

Minh Tự nhướng mày, lắc lắc máy tạo bong bóng trong tay, "Cái này? Quà?"

Tống Kiến Chi mỉm cười gật đầu, chắp tay sau lưng nói với cô: "Quà tặng lại."

Trong lòng nàng bàn tính rất lớn, nàng rất muốn nhìn thấy Minh Tự tỷ tỷ chơi đồ chơi.

Nàng đã mua chiếc máy tạo bong bóng này hai ngày trước, nhưng trước khi Minh Tự quay lại, nàng nhàm chán mà chơi cái này, đột nhiên nghĩ đến, nếu Minh Tự chơi cái này thì sao?

Rõ ràng là khuôn mặt thanh lệ, thậm chí là lạnh lùng, cầm chiếc máy tạo bong bóng màu xanh cam đáng yêu.

Tốt nhất là để Minh Tự tỷ tỷ thay một bộ quần áo ngầu chút, chẳng hạn như chiếc áo sơ mi đen đã mặc trước đây, độ tương phản hoàn toàn tuyệt vời.

Nàng chính là nghĩ như vậy, thiếu chút nữa cười thành tiếng, liền nghe Minh Tự nói: "Được, quà của tôi là Tống Tiểu Chi chơi máy tạo bong bóng cho tôi xem."

"Tôi rất hài lòng." Minh Tự hơi cúi người nói, nhìn thẳng vào mắt Tống Kiến Chi, hồ nước trong veo trong đáy mắt hơi lay đọng.

“A?”

Hình như có nơi nào không đúng.

Tống Kiến Chi còn chưa định thần lại, Minh Tự đã kéo cổ tay nàng, nhẹ nhàng kéo Tống Kiến Chi qua.

Ngay lúc Tống Kiến Chi tưởng mình sắp được ôm thì lại phát hiện mình bị đặt trên một chiếc vali cao.

Minh Tự tiến về phía trước hai bước, rất săn sóc mà đi vào phòng 601, mang theo thẻ phòng của Tống Kiến Chi, khóa cửa phòng Tống Kiến Chi lại.

"Chị làm gì vậy?" Tống Kiến Chi đang muốn đứng lên, vừa mới quay người thì đã bị Minh Tự ấn vai ngồi lại trên vali.

“Nhận quà của tôi.” Minh Tự cúi đầu nhìn nàng, “Không phải em muốn cho tôi chơi máy tạo bong bóng sao?”

Tống Kiến Chi: “Chị không có tay sao!”

Minh Tự chớp chớp mắt, cong cong lông mi, hỏi ngược lại: “Tay của tôi dùng để chơi máy tạo bong bóng sao?”

Tống Kiến Chi:…

Nàng rụt cổ lại, hiểu chuyện mà không hỏi nữa, lựa chọn kết thúc chủ đề.

Nói chuyện với nữ nhân này quá nguy hiểm!

Minh Tự đặt máy tạo bong bóng vào trong ngực Tống Kiến Chi, nhìn thấy Tống Kiến Chi cầm máy tạo bong bóng, cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngoan ngoãn như vậy, Minh Tự vỗ nhẹ lên đỉnh tóc nàng.

Cô rất tự nhiên mà đẩy hành lý của mình, rồi bước vào phòng với cô gái đang ngồi trên vali.

Máy điều hòa tự động bật, Minh Tự đi mở cửa sổ cho không khí thoát ra ngoài, chỉ kéo một lớp rèm gạc màu trắng, ánh nắng ấm áp tràn vào phòng, gió thổi qua khiến bọt bong bóng bay hăng hơn.

Cô đi rửa tay, lấy khăn lau.

Tống Kiến Chi tương kế tựu kế, ngồi lên vali lắc lư hai chân, vừa vào phòng khởi động máy tạo bong bóng, dòng bong bóng đều đặn lấp đầy căn phòng.

Tống Kiến Chi liếc nhìn Minh Tự, khóe mắt hơi nghiêng, cằm nhếch lên, bộ dáng có chút khiêu khích.

Minh Tự đặt chiếc khăn lên bàn, bước tới, cúi đầu nhìn nàng, tán thưởng nói: “Son hôm nay rất đẹp, rất hợp với em.”

Cô gái nào lại không thích được khen, huống chi là được mỹ nhân khen, mà mỹ nhân này còn là người mình thích.

Tống Kiến Chi chỉ là một cô gái bình thường, nàng căn bản không chịu nổi kiểu lấy lòng này, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn vui vẻ nói: “Đẹp ha, mã màu là—”

“Ừm, đẹp."

Minh Tự không quan tâm đến mã màu, hơi cúi xuống, ôm khuôn mặt của Tống Kiến Chi trong tay, đầu ngón tay dùng một chút lực lướt qua môi dưới của nàng, thong thả mà kiên định.

“Có chút không muốn phá hư nó.”

Minh Tự nói xong, ngón tay cô đặt lên khóe môi nàng, đầu ngón tay ấn vào da thịt.

Khóe môi Tống Kiến Chi hơi hé ra, bốn phía yên tĩnh, chỉ có hơi thở của nàng lướt qua đầu ngón tay Minh Tự.

“Nhưng tôi rất muốn hôn em.”

Minh Tự dùng sức một chút, đầu ngón tay như bị lún xuống chỗ mềm mại.

Môi của con người hoàn toàn trái ngược với con trai, vỏ trai cứng đến kỳ cục, trong khi thịt trai bên trong lại ẩm ướt và mềm mại.

Về phần môi, bên ngoài là cánh môi thanh tú được bao phủ bởi màu đào lấp lánh, bên trong có hàm răng sắc nhọn và cứng cáp.

Đầu ngón tay cái của Minh Tự đụng phải thứ cứng rắn, như một binh lính tận tụy, cầm một ngọn giáo dài để bảo vệ ướt nóng bỏng kiều nộn bên trong khoang miệng.

Dây thần kinh cuối trung thực truyền tải cảm giác ướt át đến não Minh Tự.

Tống Kiến Chi mở to hai mắt, nhất thời không biết nên ngẩng đầu nhìn Minh Tự hay cúi xuống nhìn bàn tay sờ loạn kia.

Nàng đột nhiên hiểu ra tại sao Minh Tự vừa về phòng đã đi rửa tay.

Chuyện này cũng quá...

Minh Tự dù bận những vẫn ung dung chờ đợi phản ứng của Tống Kiến Chi.

Vừa rồi bong bóng thổi ra tựa hồ đã thu nhỏ lại đến mức tối đa, lọt vào trong mắt Tống Kiến Chi.

Đôi mắt nàng lại ngấn nước, ánh sáng yếu ớt.

“Chị bỏ tay ra…”

Nói một câu ngắn gọn, đôi môi mở ra khép lại như đang chủ động mút hoặc hút dị vật giữa môi và răng, giống như những con con mềm mại nghênh đón khách đến nhặt bảo vật quý giá của mình.

Không khí đột nhiên nóng lên, loại khác thường này khiến Tống Kiến Chi cảm thấy hồi hộp, động tác nhẹ nhàng một chút.

Mấy chữ cuối cùng phát ra từ cổ họng theo đúng nghĩa đen, mơ hồ, trầm thấp mà khàn khàn.

Cuối cùng, nàng ngẩng đầu lên, vô thố nhìn Minh Tự.

Tống Kiến Chi trời sinh có ngũ quan sắc nét rực rỡ, khuôn mặt kiều mị, bộ dáng yêu kiều lại ngây thơ, ánh mắt ngây thơ vô tội, giữa môi và răng là điểm phong tình nhất của nữ nhân.

Tất cả đã hội tụ lại để tạo nên nàng.

Làm Minh Tự động tâm, tham luyến, muốn dừng lại nhưng không thể.

Sau cuộc điện thoại tối qua, Minh Tự rất muốn ôm nàng.

Nếu không phải còn có hai người khác đồng hành thì cô đã lao trở về trong đêm.

Muốn nhìn thấy nàng, muốn ôm nàng, muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể nàng, nhất định rất làm người yên tâm.

Có thể thấy, ngay khi nhìn thấy Tống Kiến Chi, Minh Tự đã nhận ra điều cô mong muốn chỉ là một cái ôm đơn giản.

Khoảng cách đột nhiên rút ngắn từ hàng trăm km xuống còn chưa đến nửa mét, ở xa thì bình yêu vô sự, nhưng hiện tại, dục vọng của con người sẽ không được thỏa mãn.

Muốn chiếm hữu nàng, xâm nhập nàng.

Làm cho vành mắt của nàng đỏ lên, làm giọng nói của nàng khàn đi, làm chân của run rẩy, làm ngón chân của nàng căng chặt.

Minh Tự không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại rất dọa người.

Tống Kiến Chí bị cô nhìn chằm chằm, eo đã có chút mềm nhũn.

Chỗ tư mật hơi co lại, xét về mặt thời gian thì nó đồng bộ với hơi thở quét qua đầu ngón tay của Minh Tự.

Không thể như vậy.

Thấy Minh Tự không nhúc nhích, Tống Kiến Chi lặng lẽ lùi lại, cố gắng nhổ đầu ngón tay ra khỏi môi.

Minh Tự không hề lùi bước, thậm chí còn đưa tay về phía trước, dựa vào miễn cưỡng của chủ nhân vỏ trai không nỡ làm tổn thương chính mình, cô tự tin dùng đầu ngón tay cạy mở hàm trên và dưới rồi xâm nhập thẳng vào trong.

Chủ nhân vỏ trai lập tức hoảng sợ, vươn đầu lưỡi đẩy cô ra ngoài.

Minh Tự rất hài lòng với phản ứng này, dùng đầu ngón tay ấn xuống phần thịt mềm mại không xương, tựa như nằm trên một đám mây nhớp nháp, mây dày đặc mưa.

“Thật mềm.”

Minh Tự thấp giọng khen nàng.