Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 47



Vị ngọt là chất hấp dẫn nhất trong tự nhiên.

Trong xã hội loài người, những loài động vật cấp cao cũng tuân theo bản năng động vật của riêng mình.

Bản năng xâm phạm.

Phía sau Tống Kiến Chi là bức tường trắng tinh.

Nàng ngả người ra sau, đầu tựa vào tường, để lộ chiếc cổ thiên nga thon thả, bím tóc đuôi ngựa yếu ớt từ vai rũ xuống tường, giống như một con rắn uốn lượn.

Tống Kiến Chi mềm dẻo như một cây, chỉ có rễ cây mới có độ dẻo cao như vậy, chất lỏng ngọt ngào bao phủ khắp nơi trên thân.

Cắn một chiếc lá là có thể nếm được vị ngọt.

Nghiền bằng đầu ngón tay có thể xoa ra nước ngọt dính sền sệt.

Giống như không khí đều rời bỏ khu vực hai người đang đứng, Tống Kiến Chi thở hổn hển, nhưng lại bị cơ hội xâm nhập sâu hơn.

Những chiếc lá tròn trịa của cây bị nanh vuốt của loài động vật tiến hóa chơi đùa sinh ra chất nhớp dính.

Kẹp chặt, nhẹ xoa, trêu đùa.

Lúc này, động vật cấp cao thể hiện thói hư tật xấu theo bản năng.

Hai ngón tay tách ra, sợi tơ mỏng dính vào nhau trong không khí, giống như mạng nhện được con nhện dệt ra, trên đó treo một chút sương sớm trong trẻo.

Kỳ quái là, khi Minh Tự như xa như gần, tim Tống Kiến Chi đập rất nhanh, giống như một cái trống linh hoạt thanh thúy, phản ứng lên xuống theo chuyển động của Minh Tự, âm thanh vang vọng trong cơ thể.

Âm thanh vang lên khiến cả người nàng run rẩy.

Sau khi Minh Tự thực sự lộ ra ý đồ hùng hổ dọa người, liền giống như có một bàn tay đặt lên mặt trống, nhẹ nhàng vuốt ve, rung động nhẹ dưới tay cũng giảm bớt.

Nàng được cho một lúc để lấy lại nhịp thở, thở hổn hển.

Minh Tự vừa động mũi chân, kéo vali mang theo Tống Kiến Chi áp vào tường, Tống Kiến Chi hoàn toàn dựa vào tường phía sau, giống như tìm được một sợi dây leo trong khi leo núi, bám chặt vào.

Minh Tự vén tóc, đột nhiên cởi bím tóc ra, để mái tóc dài xõa qua vai, giống như dây leo sinh trưởng bừa bãi.

Minh Tự rất thích Tống Kiến Chi như vậy.

Cô hài lòng với thành quả của mình, tùy ý quấn sợi dây quanh cổ tay, chuẩn bị cúi đầu làm gì đó với con mồi mềm mại nở nang này.

Tống Kiến Chi duỗi tay chống vào vai cô, nói chính xác là ở dưới xương quai xanh, cẩn thận tránh đi bộ phận đầy đặn.

Khoảng cách giữa hai người đã rất gần, Minh Tự có thể dễ dàng nhìn thấy hai bên gò má của nàng, còn có lớp son bóng hơi lem, đôi mắt rũ xuống của nàng.

Cô liếc nhìn hai ngón tay của mình, quả thực chúng đã nhuốm một chút màu đỏ, giống như nước của hoa.

Sức lực của Tống Kiến Chi không lớn, nhưng Minh Tự cũng không miễn cưỡng nàng, cũng không lại gần nàng nữa, dùng giọng nói mà cả hai người đều nghe rõ: “Chúng ta đã tách ra nhiều ngày như vậy, em nhớ tôi sao?"  

Mèo lớn thu hồi móng vuốt sắc nhọn, dùng hảo cảm để dụ dỗ con mồi. 

Mặt hồ trong veo trong mắt Minh Tự đã sớm bị dục vọng quấy nhiễu, phù sa hỗn loạn cuốn vào trong nước, khiến mặt nước đục ngầu không rõ ràng.   

Tống Kiến Chi cũng không thấy được.   

Thanh âm của Minh Tự trầm thấp, vốn dĩ thanh âm mát lạnh lại lộ ra có chút êm dịu, còn có chút khàn khàn, khi lọt vào tai giống như có một luồng điện run rẩy len lỏi vào, làm người ta phát run.   

Đặc biệt, trong ngữ khí của cô mang theo chút ủy khuất, như đang trách Tống Kiến Chi không nhớ mình.   

Tống Kiến Chi bị hỏi đến nghẹn họng, không phải là nàng không nhớ, mà là —

Sau một hồi chia ly ngắn ngủi lại gặp lại nhau, hai người ở một mình, củi khô lửa bốc, nàng không dám.   

Đó là vì sẽ cầm lòng không đậu, sợ hãi sẽ tình mê ý loạn.

Chính vì trong lòng có vướng bận mới sợ phải quay lại nơi cô độc tối tăm kia, ở nơi không có Minh Tự, lại không thể gặp lại nhau.

Tống Kiến Chi nuốt nước bọt, một lúc sau mới nói: “Nhớ chị.”

Giọng nói nho nhỏ, còn có chút run rẩy.

"Ừm..." Minh Tự phát ra một âm tiết thân mật qua xoang mũi, khóe môi cong lên, tiếp tục thể hiện yếu đuối trước đó, "Tôi rất nhớ em, muốn gần gũi em."

Minh Tự gấp không chờ nổi mà muốn nếm trái ngọt của chiến thắng.

"Chuyện tối hôm qua, tôi rất sợ em tức giận, vừa nhìn thấy em liền muốn ôm em thật chặt, cho dù trong lòng em có chút không vui, tôi cũng sẽ khó chịu."

Cô chính là nói thật, tại thời điểm này nói ra lại có chút giảo hoạt.

Tim Tống Kiến Chi đập thình thịch, nàng giống như hiểu ra cái gì...

Chỉ là thoáng qua, trong suy nghĩ vốn đã hỗn loạn của nàng rột cuộc không tìm thấy nữa, giống như cá nhảy ra khỏi nước, sau khi nhảy vào trong nước thì rất khó tìm thấy.

Tống Kiến Chi căn bản không quan tâm nữa, điều quan trọng bây giờ là làm thế nào xong việc, làm thế nào để trấn an Minh Tự.

Giống như trấn an một con mèo lớn đang cầu hoan.

Cũng không thể nói là trấn an, nàng cũng muốn đến gần Minh Tự, nhưng trong lòng lại có lo lắng.

Bây giờ còn chưa được.

Bàn tay của Tống Kiến Chi chậm rãi bò lên trên mặt Minh Tự, giống như dây leo.

Theo động tác của tay nàng, ánh mắt nàng rơi vào trên mặt Minh Tự, sau đó di chuyển đến khóe mắt Minh Tự.

Nàng ngước mắt nhìn vào mắt Minh Tự.

Hai mắt nhìn nhau, hai mảnh nước lấp lánh. Đầu ngón tay của nàng giống như mầm trên đầu dây leo, cuộn tròn, toát ra hơi thở nhu nhược ngây thơ, đáp xuống khóe mắt Minh Tự, chạm vào hàng mi cong của cô.

Minh Tự liếm môi.

Con mèo lớn đang thèm ăn.

Chỉ cần thống trị cô.

Chỉ cần khống chế cô.

Đây là lần đầu tiên Tống Kiến Chi làm loại chuyện này, nàng vẫn có chút không yên tâm, nhưng nàng cậy Minh Tự luôn tôn trọng chính mình.

Giống như bây giờ, nàng chỉ nhẹ nhàng chống đỡ trước người Minh Tự, Minh Tự cũng không cưỡng hôn nàng.

Cô yếu thế, cô bày mưu, hành động xảo quyệt, tấn công hàng phòng ngự, nhưng cô không bao giờ cưỡng bách nàng.

Tống Kiến Chi không có lý do mà có được tự tin này.

Tống Kiến Chi đặt một tay khác lên vai Minh Tự, nghiêng người về phía trước, nhẹ giọng đến gần cô: “Có muốn tôi chủ động hôn chị không?”

“Ừm.” Minh Tự nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay nàng.

“Vậy hôm nay chỉ có thể hôn một cái thôi.”

Minh Tự kinh ngạc nhìn nàng, đặt tay lên eo nàng, nghiêng đầu nói: “Tống Tiểu Chi, đối với tôi như vậy là không công bằng.”

"Em không chủ động, tôi cũng có thể hôn em." Minh Tự kiên định nói.

Hơn nữa, không phải chỉ là một nụ hôn.

Tống Kiến Chi cũng biết, hai người đều biết rõ.

Bắp chân của Tống Kiến Chi căng cứng, các ngón chân co lại.

Nhưng nàng biết lợi thế của mình là gì.

“Chị không muốn tôi chủ động hôn chị sao?”

Tống Kiến Chi cố gắng bình tĩnh lại, dùng ngữ khí dụ hoặc chậm rãi nói: “Tôi sẽ hôn chị, giống như chị hôn tôi.”

Dây leo ở trên mặt Minh Tự, bò từ khóe mắt đến khóe môi, "Tôi sẽ làm với chị.. như những gì chị đã làm với tôi."

Tống Kiến Chi dùng đầu ngón tay ấn vào môi dưới của Minh Tự, nhẹ nhàng cọ xát.

Đôi mắt mở to, mang theo vô số lời muốn nói lại thôi.

Nàng chớp chớp mắt, từ từ mở mắt ra, những gợn sóng nước như nhấn chìm cơ thể Minh Tự.

Minh Tự thở dài.

Tống Kiến Chi đột nhiên phát hiện, có thể làm cho người luôn làm chủ tiết tấu như Minh Tự phải thở hổn hển, hóa ra là chuyện vui sướng như vậy.

Nàng càng làm càn.

Nàng tiến lại gần hơn.

Theo hành động vừa rồi của Minh Tự đối với mình, nàng tiến đến gần môi cô, cách nhau một khoảng nhỏ, nói với cô: “Không muốn sao?”

Cánh tay thon dài trắng nõn của nàng câu vào cổ Minh Tự, giống như dây leo, cũng giống như rắn đội lốt người vô tội.

"Minh Tự tỷ tỷ." Nàng nhẹ nhàng gọi, ngữ khí làm nũng.

Lần thứ hai.

Minh Tự nhớ rõ đây là lần thứ hai Tống Kiến Chi gọi mình là "Minh Tự tỷ tỷ".

Lần đầu tiên là tối qua.

Thân mật mà độc đáo, cô rất thích.

Hơn nữa, không thể cưỡng lại được.

Minh Tự nhắm mắt lại, giống như một con mèo lớn sẵn sàng từ bỏ một bữa ăn no để được cắn một miếng thịt ngọt ngào nhất.

“Hôn tôi.”

Cảm xúc trong lòng Tống Kiến Chi chỉ qua hai chữ mà đạt đến đỉnh điểm.

Bất cứ ai cũng không khỏi cảm thấy tự đắc khi thấy mình vô cùng dụ hoặc trước người mình thích.

Xem kìa, chị chính là thích tôi như vậy.

Sẵn sàng thu hồi móng vuốt sắc nhọn, cúi đầu, đầu hàng.

Nàng thực sự rất thích Minh Tự tỷ tỷ như vậy.

Thích cô xâm chiếm, thích cô khắc chế, thích cô -

Đầu hàng.

Minh Tự như vậy nên được khen thưởng.

Tống Kiến Chi mềm mại nói: “Minh Tự tỷ tỷ thật ngoan.”

Giống như Minh Tự khen nàng.

Tống Kiến Chi đặt ngón tay lên gáy Minh Tự, hôn cô.