Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 48



Sợi bông chạy khắp nơi báo cho mọi người biết, các gr fans của Minh Tự giống như đang tổ chức một lễ hội lớn.

Thần tượng đã biến mất từ ​​lâu, cuối cùng cũng xuất hiện! Còn lộ mặt nữa chứ!

Trong ảnh, Minh Tự để tóc tự nhiên, mặt mày thanh lệ, thần sắc luôn nhàn nhạt, môi mím tự nhiên, không nhếch lên cũng không rũ xuống, nội liễm giống như chiếc áo sơ mi đen trên người cô.

Đối lập với chiếc áo đen, cô cực kỳ trắng, xương quai xanh như ngọc, phía sau là bức tường và rèm vải trắng, mọi thứ đều cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng trên tay cô đang cầm một chiếc máy tạo bong bóng hoạt hình màu xanh cam, màu xanh và màu cam còn va chạm mãnh liệt, huống chi là nằm trong tay Minh Tự đang ăn mặc phong cách lãnh đạm như vậy.

Trong bức ảnh đầu tiên, Minh Tự nhìn xuống chiếc máy tạo bong bóng trong tay, ngón tay đặt trên thân máy đẹp như sứ, lông mi đổ bóng nhỏ hình quạt trên khuôn mặt.

Bức ảnh thứ hai, Minh Tự cầm máy tạo bong bóng trước mặt, che đi nửa dưới khuôn mặt, cổ tay áo xắn lên tự nhiên, cẳng tay gầy gò trắng nõn.

Một đôi mắt màu nâu nhạt mê ly động lòng người, chúng là điểm nhấn trong bức ảnh thứ hai, cạnh tranh phát sáng trên sân khấu với máy tạo bong bóng hoạt hình.

Bức ảnh thứ ba, bong bóng lấp đầy bức ảnh, nhưng đôi mắt của Minh Tự lại nhìn thẳng vào ống kính, giống như không hề hay biết loại tình cờ lãng mạn mà chính mình tạo ra.

Va chạm và tương phản luôn có thể tạo ra cảm giác tác động mạnh mẽ.

Fans đều đang phát điên.

"A a a a Tỷ tỷ xuất hiện rồi!”

“Lộ mặt mới biết dạo này idol có béo không, có gầy không, có cao hơn không."

"Có thể chờ được tỷ tỷ đăng bài rồi, fans đều khóc cho mà xem a a a."

"Nhan trị của tỷ tỷ chính là món ăn tinh thần của em!!!"

Chỉ chưa đầy một giờ, lượt bình luận, lượt thích và lượt share nhanh chóng vượt qua 10 nghìn, điều này có thể thấy rõ nhiệt độ rất cao.

Tống Kiến Chi cũng đang xem weibo của Minh Tự, lén share, lớn tiếng nói: “Nhìn xem, mọi người đều rất thích.”

Minh Tự tỷ tỷ còn không chịu chụp, hừ.

Nàng nằm trên giường, đường cong lả lướt, Minh Tự đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng, những sợi tóc chảy ra giữa kẽ ngón tay, mềm mại bồng bềnh.

Trong giọng nói mang theo hài lòng: “Sao em không chụp chung với tôi.”

Vừa rồi chỉ kêu cô thay quần áo để chụp ảnh, nhưng nàng lại từ chối chụp ảnh, nếu không phải trước đó đã ước pháp tam chương, Minh Tự sẽ không dễ nói chuyện như vậy.

Tống Kiến Chi thấp giọng nói: “Chị không biết xấu hổ mà còn hỏi.”

“Son đều bị chị ăn sạch rồi…” Giọng nói càng lúc càng nhỏ.

So với trước đây, giọng nói tuy nhỏ hơn nhưng không chút rụt rè, chỉ là khi nói chuyện vẫn có chút ngượng ngùng.

Rốt cuộc, nàng là người chủ đạo.

Chính nàng là người đã cho con mèo lớn ăn.

Tống Kiến Chi ra lệnh cho Minh Tự nghỉ ngơi thật tốt nửa ngày, ngủ bù, cô vừa chạy show về, ngày mai sẽ lập tức quay phim, áp lực công việc rất cao.

Minh Tự quả thực rất mệt mỏi, cô luôn nghiêm túc với công việc, hiện tại cô cần nạp lại năng lượng để có thể biểu hiện tốt trên trường quay.

Cô không nháo với Tống Kiến Chi - cũng là vì cô đã tuân thủ thỏa thuận, không thể nháo nữa, hai người cùng nhau ăn cơm, chúc ngủ ngon rồi về phòng đi ngủ.

Giống như mọi người trước khi đi ngủ, hai người cùng nhau chia sẻ những câu chuyện cười đã thấy trên weibo, cư xử đúng mực, không có gì đặc biệt.

Chỉ vì đối tượng mình thích, nên có loại ngây thơ cùng vui sướng.

Cách một bức tường, cách một hành lang, nhịp tim giống như đang hòa nhịp, như có như không, thổi ra tràn đầy bong bóng trái tim.

Ngày hôm sau, cả hai ngoan ngoãn đến trường quay báo cáo rồi bắt đầu làm việc.

Trần Viên Ninh và Bành Chu đều đã rời đi, chờ Minh Tự rời đi thì Bành Chu sẽ quay lại tiếp tục làm việc, Trần Viên Ninh cũng đã hoàn thành suất diễn của mình nên sẽ không tới nữa.

Cảnh đối diễn của hai người tập trung vào khung cảnh của phủ tiên nhân, cá chép đỏ không chiếm nhiều phân cảnh trong toàn bộ bộ phim, nhưng sẽ quay một số cảnh dự phòng, cũng không hề nhẹ nhàng.

Hôm nay chủ yếu quay cảnh cá chép đỏ tẩm máu vào kiếm, vì thời gian quay sớm nên khoảng ba bốn giờ nàng dậy tạo hình rồi mới đến phim trường.

Tống Kiến Chi một lần nữa gặp lại Cá Chép Đỏ đã xa cách thật lâu, còn có cả Lý Cô Vân cũng rất lâu không thấy.

Trong núi có côn trùng kêu, ríu ra ríu rít.

Các nhân viên bắt đầu điều chỉnh máy móc, phát bữa sáng, mọi người đều có việc phải làm.

Hồ lão nói với nàng: “Trong phân cảnh này, cá chép đỏ sắp chết, cô ấy sẽ chết trước bình minh.”

“Tình cảm của cô ấy lúc này cực kỳ phóng đại, cô phải bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài, đừng suy nghĩ gì cả, cứ diễn theo cảm xúc của mình."

Tống Kiến Chi cắn ống hút uống sữa, cẩn thận không để trôi lớp trang điểm, nghe vậy, nàng do dự gật đầu.

“Được, tôi sẽ thử.”

Nàng ngừng uống, đặt sữa xuống.

Trước khi bầu trời được thắp sáng hoàn toàn, Tống Kiến Chi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào ánh sáng trên bầu trời một lúc lâu.

Minh Tự hỏi nàng có căng thẳng không, Tống Kiến Chi lắc đầu, nhìn cô nói: “Không phải tôi căng thẳng, mà là tôi có thể làm không tốt.”

Trước nay nàng không phải là người dễ bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

Điều mà một bộ phim cần là cảm xúc từ trong ra ngoài, màn ảnh trung thực sắc nét mà kiểm tra trái tim của diễn viên, moi ra tất cả những cảm xúc được bao bọc trong máu thịt, hiển thị chúng trên màn hình nhỏ mà không bị cản trở.

Sau khi chết lại đến với thế giới này là một cuộc sống mới đối với Tống Kiến Chi.

Nhưng những gì đã tạo thành từ bao nhiêu năm kinh nghiệm không thể nào phá hủy trong một thời gian ngắn được.

Minh Tự không phải là người duy nhất được khắc họa bằng trải nghiệm thời thơ ấu, nàng cũng vậy, hàng nghìn người trên đời này cũng vậy.

Nàng không thể.

Nàng không thể bộc lộ cảm xúc trong lòng.

Minh Tự rũ mắt nhìn nàng, ngoài dự đoán, cô không dạy cô kỹ năng diễn xuất cho nàng mà nhẹ nhàng nói: “Diễn không tốt thì đạo diễn cũng không dám trách em, tôi sẽ diễn cùng em.”

"Can tâm tình nguyện."

Cô dừng một chút, mỉm cười nói: "Chỉ là tư vị dậy sớm không tốt lắm, không biết tiểu mèo lười này có chịu nổi hay không."

Tống Kiến Chi dùng đôi mắt tròn xoe nhìn cô, một lúc sau mới nở nụ cười nói: “Tôi mới không cần dậy sớm, tôi muốn sống qua hôm nay!”

“Cố lên, diễn tốt nhé.” Minh Tự duỗi tay, tựa như muốn xoa đầu nàng như trước kia, nhưng lại rút tay về vì sợ làm hỏng phụ kiện trên tóc của nàng, chỉ tiến lại gần, thấp giọng nói bốn chữ.

“Yêu tôi thật tốt.”

Yêu Lý Cô Vân thật tốt.

Ba ngày này trôi qua nhanh chóng, vào thời khắc cuối cùng cá chép đỏ sắp chết, hai người trở về phủ tiên nhân từ nhân gian.

Yên tĩnh, cô tịch, chỉ có hai người họ.

Lý Cô Vân đang ngồi ở bên hồ Địch Thanh Trì, cá chép đỏ nằm trong lòng cô, đôi mắt đang nhắm nghiền.

Từng chút một, ánh nắng từ trên trời che phủ những đám mây bằng ánh sáng vàng dịu dàng lộng lẫy, rồi không nhanh không chậm mà bò lên cao.

Cá chép đỏ cầm một cọng cỏ trong tay, chạm vào mặt nước, trong nước tử khí trầm trầm, không có cá, chỉ có một hồ hoa sen đã mất đi tinh phách.

Cá chép đỏ đột nhiên hỏi: "Cô Vân, ngươi có muốn nhập thế không?"

Lý Cô Vân hơi mím môi nói: "Không muốn, không nhập."

"Tại sao?" Cá chép đỏ lười nhác nói, tóc bồng bềnh như mây, nàng nằm trên đầu gối Lý Cô Vân, Lý Cô Vân không thấy được vẻ mặt của nàng.

Lý Cô Vân nói trước mặt cá chép đỏ: "Ngơi được chôn ở nơi này, ta liền canh giữ ở nơi này."

Cá chép đỏ cười một tiếng, trở mình nằm thẳng trên đùi Lý Cô Vân, với chiếc váy đỏ cùng làn da trắng, lộ ra bả vai, mị cốt thiên thành.

Vẻ mặt nàng vừa vui mừng lại vừa giống như tức giận: “Khi ta chết, trước tiên ta sẽ khô héo giống như gỗ chết, sau đó sẽ tan thành khói bụi."

"Không cần thiêu cũng không cần chôn, rơi trên mặt đất chính là một nắm đất, canh giữ một nắm đất có ích lợi gì.”

Vành mắt Lý Cô Vân đỏ lên, lại không có nước mắt chảy ra, cô cố chịu đựng nói: "Ngươi nói cái này làm gì, thật không thú vị."

"Ta không nói nữa, lại một khắc, nửa khắc, ngươi có thể thấy được." Cá chép đỏ nheo mắt nhìn cô, đưa tay ra câu lấy cằm cô, "Khổ sở như vậy sao?"

Lý Cô Vân tránh né động tác của nàng, quay mặt đi, "Hàng trăm năm trước, ngươi là cá, ta ở bên cạnh ngươi."

"Giờ ngươi là người, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi." Cô lộ ra cái cằm mềm mại, hoa sen băng thanh ngọc khiết, lần đầu tiên hiện ra quật cường.

“Nếu biến thành nắm đất, tại sao lại không thể?”   

Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Cá Chép Đỏ.   

Không lạnh băng giống như nước trong hồ Địch Thanh Trì, nước mắt nóng hổi, ​​nóng đến mức cá chép đỏ vô thức rút tay lại.   

Nàng đưa tay lên môi, liếm đi nước mắt rồi nuốt xuống.   

Dù biến thành nắm đất thì giọt nước mắt này cũng đã dung nhập vào máu xương của mình.   

Cứ như vậy cũng tốt.

Lý Cô Vân không chịu quay đầu lại, cho nên không nhìn thấy ánh mắt tham luyến của cá chép đỏ.

Muốn có được người này, hận không thể ăn cô.

Yêu ma ăn thịt người, yêu ma ăn thịt yêu ma cũng là đại bổ.

Huống chi ăn người mình yêu nhất, sẽ là tư vị gì.

Thịt chắc mà mềm, máu đốt ở cổ họng, ăn no từ thân đến tâm, no nê thỏa mãn.

Nhưng cuối cùng nàng chỉ nuốt vào một giọt nước mắt.

Nước mắt rơi vì chính mình.

Giọt nước mắt này không lớn bằng đầu ngón tay, cũng chỉ là một giọt nhỏ bắn vào mu bàn tay đã làm nàng ăn no.

Cá chép đỏ đặt cỏ dại trong tay sang một bên, nhìn lên bầu trời.

“Không muốn nhìn ta sao?”

“Lại không nhìn ta, ta sẽ chết.”

Lý Cô Vân vội vàng quay đầu lại nhìn nàng, giọt nước mắt nóng hổi trong mắt trực trào, cô bực vì cá chép đỏ nói bậy.

Cá chép đỏ vẫn cười, nàng nói: "Ta là cá, còn có hy vọng, ta sẽ lại hóa hình."

"Ta chết rồi, ngươi canh giữ ở đây làm gì, làm xác sống sao?

"Lý Cô Vân gằn từng chữ, nói: "Ta nhập thế, bất quá cũng là cái xác không hồn."

Cá chép đỏ lắc đầu, đau đớn dày đặc từ đáy lòng bò lên, da dẻ nứt ra giống như sứ.

Khi một cơn gió thổi qua có thể vỡ thành từng mảnh, không thành hình dáng.

Nàng chịu đựng, trong lòng càng đau, trên mặt tươi cười, nỗi đau như liều thuốc bổ, tưới lên làm nàng càng thêm mê hoặc.

Cá chép đỏ ngồi dậy, chống tay xuống đất, ánh mắt rơi vào thanh kiếm.

Thanh kiếm tùy ý bị vứt ở bên hồ, lẻ loi, nhưng lúc này lại thu hút sự chú ý của cá chép đỏ.

"Còn không phải là sợ cô đơn sao? Vẫn giống như khi còn nhỏ. Ta xem lúc trước tiên nhân bỏ ta lại, chính là sợ đóa hoa sen ngươi mỗi ngày đều khóc nhè." Nàng trêu đùa.

Lý Cô Vân mím chặt môi, chỉ liếc mắt nhìn nàng, không chịu lên tiếng.

“Ta ở bên cạnh ngươi."

Lý Cô Vân sửng sốt, cá chép đỏ vươn tay cầm kiếm, đặt trước người mình, lúm đồng tiền như hoa, ngữ khí nhu hòa.

"Hôm nay cá chép đỏ lấy thân nuôi kiếm, lấy huyết nhập kiếm, chỉ mong ngươi hỉ nhạc, chỉ nguyện vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi."

Lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Cá Chép Đỏ dần dần tái nhợt, giống như toàn bộ máu trong cơ thể đang dần bị một thanh kiếm hút đi.

Lúc đầu Lý Cô Vân không dám tin, nhưng sau đó lộ ra vẻ mặt hoảng sợ lại tuyệt vọng, cô duỗi tay muốn đoạt lấy thanh kiếm.

Giọng nói của cá chép đỏ giống như sấm sét, đột nhiên bùng nổ: “Ta đều sắp chết rồi!"

Thân thể cá chép đỏ lóe lên.

Máu trên người đều bị hút ra ngoài, khẳng định là đau đớn cỡ nào.

Cá chép đỏ hít một hơi, đầu óc hỗn độn, đau đớn cùng choáng váng đan xen, xé nát mọi suy nghĩ, nàng thu mình lại, miễn cưỡng cười ra tiếng, mang theo yêu tà mê hoặc nhân tâm.

"Ngươi thích ta ở bên cạnh ngươi, không phải sao?"

"Hà tất gì phải cản ta." Môi nàng vốn đã tái nhợt, thân thể bọc trong chiếc váy đỏ mất đi màu sắc, nhìn rất dọa người.

Lý Cô Vân muốn đoạt lấy thanh kiếm, nhưng cá chép đỏ đã lùi lại.

"Đây mới là cách tốt nhất, Cô Vân, ngươi tin ta đi."

Giọng nói như lông vũ, phiêu đãng không nơi nương tựa.

Lý Cô Vân hoàn toàn lộ ra vẻ mặt suy sụp, còn có một tia ngơ ngác.

Như vậy... thật sự sẽ tốt hơn sao?

Không thể phủ nhận, nếu như cá chép đỏ thực sự hòa nhập thành một thể với thanh kiếm từ rễ cây của cô, kỳ thực ---- cô cũng thích.

Tốt hơn là chôn nàng ở dưới đất.

Là như thế này sao?

Chính mình thực sự nghĩ như vậy sao.

Suy nghĩ của Lý Cô Vân hỗn loạn, giống như một mớ hỗn độn không thể xé ra được.

Mặt trời buổi sáng cũng sắp dâng lên bầu trời.

Cá chép đỏ quay đầu nhìn trời, cười nói: "Trốn không được, tả hữu đều phải chết."

Lý Cô Vân cũng lặp lại nói, không biết là trấn an chính mình, hay là cô đã mất đi lý trí, đau thương trong mắt khiến làm người chỉ nhìn thấy nước mắt.

“Đều là chết.”

Từ trước đến nay có được đều là việc khó, mất đi lại giống như nước chảy.

Không mất nhiều thời gian, như trong nháy mắt, thanh kiếm được rót thêm linh khí, một dòng máu nồng đậm từ chuôi kiếm lan xuống, nằm ở trục trung tâm của thanh kiếm.

Thanh kiếm giống như ngọc đang cẩn thận bảo vệ kho báu này.

Vào thời điểm máu tươi chạm tới mũi kiếm, cá chép đỏ không còn cầm được kiếm nữa, người cũng nhẹ nhàng rơi xuống như một lá phong đỏ.

Lý Cô Vân đỡ lấy nàng, để nàng nằm trong lòng mình, ôm nàng vào trong ngực.

Cá chép đỏ hỏi cô: “Có phải hiện tại ta rất khó coi không?”

Lý Cô Vân lắc đầu, muốn nói, nhưng vừa mở miệng, tiếng khóc đã bật ra trước.

“Sao lại khóc?” Cá chép đỏ gian nan mà di chuyển tròng mắt, “Ngươi phải… sống, sống sót, nếu không thanh kiếm này sẽ bị người khác sử dụng.”

Lý Cô Vân gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Ngươi cố ý."

Cá Chép Đỏ nhếch khóe môi, sắc mặt tựa hồ chỉ có đen trắng, tái nhợt.

“…Cái gì?” Nàng hít hai hơi trước khi phát ra âm thanh.

"Ngươi cố ý để ta sống, ngươi để ta đi xem nhân gian." Lý Cô Vân lau nước mắt, "Nói cái gì mong ta hỉ nhạc--- ngươi biết rõ ta không thích nhân gian này mà, ta chỉ muốn cùng ngươi ở một chỗ, ngươi cũng biết nhân gian này không tốt như vậy, cái gì ngươi cũng biết."

Cô có chút nói năng lộn xộn, nói rất nhanh, vì sợ trong giây tiếp theo cá chép đỏ sẽ hoàn toàn biến mất, "Ngươi thật ích kỷ, vài năm sau, vài chục năm sau, khi ta hoàn toàn thất vọng với nhân gian này, lại đi nơi nào tìm ngươi đây."

"Ngươi muốn ta không quên được ngươi, nhưng khi nào ta mới có thể quên được ngươi a?"

Đôi mắt của cá chép đỏ tràn đầy vui sướng cùng thỏa mãn.

"...Ta rất cao hứng."

Nguyên lai cô xem chính mình rõ ràng như vậy.

Nguyên lai cô xem rõ như vậy, hiểu rõ mà vẫn yêu mình.

Lúc trước không quên, hiện tại không quên, nói không chừng về sau sẽ quên.

Bản chất yêu tà, ích kỷ, đa nghi, dù có rộng lượng vì tình yêu nhưng trong tình yêu vẫn luôn trộn lẫn với tạp chất.

Đã chết, đã mất, làkhông bao giờ tìm lại, không bao giờ chán ghét, không bao giờ chia lìa.

Cái chết vĩnh hằng là sự tồn tại vĩnh hằng, Lý Cô Vân sẽ không bao giờ quên nàng.

Sẽ chỉ yêu nàng mà thôi.

Tình yêu này càng trở nên lừng lẫy tốt đẹp khi hướng tới tồn tại vĩnh hằng, lại càng trở nên nhạt nhẽo khi Lý Cô Vân yêu người khác.

Nghĩ như vậy, Lý Cô Vân sống sót cũng khá tốt.

Cô tồn tại, chính mình cũng sẽ tồn tại trong trái tim cô.

Cá chép đỏ chết, Lý Cô Vân sẽ yêu nàng thật lâu.

Yêu nàng thật lâu.

Cá chép đỏ thỏa mãn nhìn Lý Cô Vân, tham luyến mà sâu nặng.

Như đoán trước được ý nghĩa của ánh mắt này, nước mắt Lý Cô Vân trực tiếp rơi xuống, không kịp lau đi.

Tách—

Một giọt nước mắt nhỏ rơi nát bóng người trên đầu gối, dễ dàng như đâm xuyên qua một ảo ảnh.

Hồng y tiêu tán, cá chép đỏ cũng biến mất.

Nước mắt không hề có trở ngại mà rơi xuống bạch y của Lý Cô Vân, thấm ra một vầng trăng tròn nhỏ.