Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 6



Hà Hi Lam đi rửa mặt, bên trong không có ai.

Khi lấy son môi ra để bổ trang, nàng nghe thấy tiếng xả nước trong trong buồng truyền đến, sau đó là một loạt nhạc chuông điện thoại.

Nữ nhân giậm chân, nhưng vẫn bắt máy.

"Ai nha, đạo diễn Bối ngài nói đi."

"Tôi nhớ rõ chuyện thử vai, đúng đúng... Kịch bản a, Hồ Lão nói chỉ cho bằng hữu bên Tinh Hãn, a đúng rồi, ngoại hình của Minh Tự bên Tây Vọng không tồi, rất phù hợp với nữ chính của Hồ Lão, để tôi thông báo cho cô ấy thử vai."

Phòng rửa mặt rất an tĩnh, Hà Hi Lam nghe rõ rành mạch, nghe thấy "Minh Tự", tay xoay son môi của nàng dừng lại.

“Không còn chuyện gì khác, vâng vâng, được.”

Trong buồng không có âm thanh nữa, một nữ nhân mặc váy ngắn, tóc cắt ngắn gọn gàng đi ra, đang rửa tay bên cạnh Hà Hi Lam.

Hà Hi Lam nhìn cô ấy trong gương, đó là Dương Liễu, trợ lý đạo diễn yêu thích của Bối Hải.

Dương Liễu ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người giao nhau trong gương, Hà Hi Lam mỉm cười chào hỏi: “Đã lâu không gặp, Dương phó đạo diễn.”

Dương Liễu cũng cười nói: “Hi Lam, đêm nay cô thật xinh đẹp."

Hà Hi Lam đặt thỏi son vào túi tiệc, nhẹ nhàng đóng túi lại nói: "Ngài đây là cho tôi mặt mũi rồi."

"Không có, tôi nói trong số các nữ minh tinh hai năm nay chỉ có cô với Minh Tự là nổi bật nhất."

... với Minh Tự sao?

Hà Hi Lam cười như gió xuân tát vào mặt, rất tự nhiên mà khoác tay Dương Liễu, cùng nhau đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Tuy không phải cố ý, nhưng vừa rồi tôi vô tình nghe được mấy câu ngài gọi bên ngoài, tôi muốn xin lỗi ngài."

Dương Liễu xua tay: "Sao có thể trách cô, là điện thoại tới không đúng lúc!"

Hà Hi Lam thấp giọng nói: "Nhưng khi nghe xong, lòng tôi đều cồn cào, cho nên đành phải cả gan hỏi ngài một câu, Hồ Lão này... là lão sư Hồ Phàm sao?”

"Tôi rất thích các tác phẩm của lão sư Hồ Phàm, vừa nghe có thể là phim của ngài ấy, tôi không thể ngồi yên."

Bước chân Dương Liễu cứng lại, trước tiên lộ tin tức ra bên ngoài chính là điều tối kỵ trong ngành sản xuất, nhưng mình gương mặt chờ mong nhu mỹ của Hà Hi Lam, lần này cũng là trời xui đất khiến....

Lúc Dương Liễu còn cười khó xử, Hà Hi Lam mím môi cười: "Là tôi làm đạo diễn Dương khó xử rồi."

Nói xong, nàng nhẹ nhàng nói sang chủ đề khác, Dương Liễu cũng đáp lại, mặt không chút thay đổi, trong lòng không biết tại sao nàng đoán được lời nói của chính mình.

Nhưng suy cho cùng bị đoán được và thừa nhận là hai chuyện khác nhau.

Sắc mặt Hà Hi Lam như thường trở lại chỗ ngồi, nàng cũng ngồi ở hàng thứ tư, cách Trần Viên Ninh hai ba ghế, ống kính máy ảnh bên trái quét qua, vừa đủ lấy khuôn hình của nàng và Minh Tự.

Đạn mạc lại nổ tung.

"Tại sao Hà Hi Lam nhà tôi lại ngồi sau Minh Tự? Ban tổ chức đang làm gì vậy?"   

"Minh Tự có tác phẩm đạt giải, cảm ơn."

"Nhắc nhở fans Trần Viên Ninh một câu, vừa rồi là Hà Hi Lam bỏ idol của mấy người xuống mà chạy theo Ngụy tổng tài, hì hì."

"??? Là Tiểu thịt tươi không biết xấu hổ đi cùng nữ phú hào, Lam Lam nhà tôi mới ủy khuất đi cùng tổng tài!!!"

"Ai mắng con trai tôi! Đao của tôi đâu!!"   

Phòng phát trực tiếp đột nhiên đầy phong ba bão táp, những người hâm mộ khác chỉ cắn hạt dưa xem diễn, phát đạn mạc spam: "Đánh đi, đánh đi.jpg"   

Minh Tự và Hà Hi Lam xuất đạo cùng năm, thuộc hai công ty giải trí, cả hai đều là thế hệ nữ minh tinh mới mà các công ty đang quảng bá.

Từ khi xuất đạo đã bắt đầu nổi bật, mấy năm qua đã đoạt được đại ngôn, những người tổ chức tham gia sự kiện cũng thích đặt hai người lại với nhau để tạo chủ đề, có thể nói là đối thủ, fans gặp mặt đều vén tay vén áo.

Minh Tự có tác phẩm đạt giải ở lễ trao giải này, nhưng phim truyền hình mới của Hà Hi Lam <Người tôi yêu> không được lọt vào danh sách đạt giải, fans Hà Hi Lam đã sớm nháo trên mạng một đợt, huống chi là bây giờ.

Tống Kiến Chi ngồi ở giữa dãy đầu tiên, hai bên trái phải không có người quen, bên cạnh còn có một Ngụy Kiêu ngu ngốc.

Thỉnh thoảng có một cánh tay lướt qua mặt nàng, nàng vẫn phải giữ nụ cười trên mặt, sắc mặt sắp cứng ngắc, trong lòng chỉ có thể nôn ra chua xót nói với hệ thống: "Tôi mệt quá ô ô ô."

Hệ thống: “Đêm nay ký chủ biểu hiện rất tốt, bước trên thảm đỏ cũng không ngại đối mặt với phóng viên, lại kiên trì một chút liền có thể về nhà!"

Tạm thời Tống Kiến Chi không thấy cánh tay quơ qua quơ lại, liền đặt cánh tay lên tay vịn, chống cằm nói: "Aiz, vốn dĩ tôi rất hoảng sợ, tưởng tượng Ngụy Kiêu đều có thể ra dáng tổng tài trước mặt bọn họ mà không bị vạch trần."

"Tưởng tượng đến cái này, tôi liền có chút tự tin."

Hệ thống lại bị ký chủ thuyết phục: "Đúng vậy."

Tống Kiến Chi nghĩ nghĩ lại không dễ chịu, đêm nay nàng tới đây không phải chỉ là đơn thuần chịu tội sao, dù sao nàng phải làm gì đó.

Minh Tự thì sao?

Nàng muốn quay đầu lại nhìn, nhưng thấy mọi người xung quanh đều giống như những doanh nhân thành đạt, nàng hơi xấu hổ để nhìn xung quanh.

Suy nghĩ một hồi, nàng mới tìm tài khoản WeChat của cậu em họ vừa mới gặp: "Em đang ngồi ở đâu?"

Trần Viên Ninh nhanh chóng trả lời, có vẻ như cũng buồn chán âm thầm chơi điện thoại.

"Hàng thứ tư bên phải!"

Bành Chu điên cuồng gõ tay: "Lại sắp combat rồi! Trần Viên Ninh, nhanh lên!"

Trần Viên Ninh vội vàng mở wechat: "Cậu chống đỡ một chút đi! Biểu tỷ của tôi vừa hỏi tôi ngồi ở đâu, tôi phải nói với chị ấy."

Bành Chu lập tức nói: "Nhất định phải trả lời tin nhắn của biểu tỷ vậy sao cậu không vẽ sơ đồ chỗ ngồi cho chị ấy? Nói không chừng chị ấy muốn tới tìm cậu."

"Cút," Trần Viên Ninh cười mắng, "Nếu tìm tôi thì cậu vui vẻ cái gì, aaa cậu về đi, đừng để Điêu Thuyền bắt!"

Bành Chu không nghe bằng hữu nói, bị Điêu Thuyền bật kỹ năng nằm phơi thây, hắn thò đầu tới xem Trần Viên Ninh chơi Triệu Vân thu hoạch đầu người, lại nhìn thấy một cửa sổ bật lên WeChat hiện lên:

Nhị biểu tỷ: Minh Tự ngồi ở đâu?

Bành Chu gãi đầu: "Minh Tự tỷ ở phía trước chúng ta, biểu tỷ của cậu quay đầu nhìn lại sẽ thấy, sao còn cố ý hỏi làm gì?"

"Không biết." Trần Viên Ninh trầm mê trong khoái cảm thu hoạch đầu người, sau đó cầm quad kill truyền tống về, trả lời tin nhắn.

Tống Kiến Chi bấm vào WeChat nhìn một chút, sau đó như tùy ý quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Minh Tự ở hai hàng phía sau.

Minh Tự ngồi cùng đoàn phim, đạo diễn và diễn viên xung quanh cô đều mặc lễ phục, cô bắt mắt như đóa hoa hồng nở rộ giữa đống lá khô, mặc dù là hoa hồng sắc lạnh.

Tống Kiến Chi dùng kỹ năng diễn xuất đóng vai chị họ quay đầu đi tìm em họ, lén quan sát đối tượng phục vụ của mình, thực ra đó chính là giáp tương lai của nàng, là đối tượng duy nhất mà nàng muốn phục vụ tốt.

Mà nàng đã ngủ bên với người ta cũng chưa nhìn kỹ người ta.

Tống Kiến Chi tự kiểm điểm bản thân, thừa dịp thời gian gặp mặt trong bữa tiệc để nhìn rõ khuôn mặt của Minh Tự.

Minh Tự đang nói chuyện với người bên cạnh, sườn mặt trơn bóng, đôi môi đỏ mọng hé mở, đường nét của trán và mũi đặc biệt đẹp, thanh tú hơn những bức ảnh trên mạng.

Tống Kiến Chi: Không hổ là đối tượng của tôi, nhan giá trị này xứng làm nữ chủ.

Nàng xem đến vui vẻ, Minh Tự đột nhiên gật đầu với đạo diễn, sau đó quay đầu lại, Tống Kiến Chi nhất thời không để ý, giữa không trung đối diện ánh mắt của Minh Tự.

Xuyên qua hai hàng ghế màu đỏ sẫm và những vị khách linh tinh trên ghế, Tống Kiến Chi sững sờ nhìn Minh Tự, ngọn đèn trên đầu bật sáng, đôi đồng tử màu nâu nhạt của Minh Tự lấp lánh ánh sao, xinh đẹp đến không chân thật.

Không xong, bị bắt được rồi.

Nàng vô thức lộ ra nụ cười lễ phép.

Quả nhiên, Minh Tự không hề nhìn nàng.

Trần Viên Ninh ở hàng sau cuối cùng cũng đẩy được trụ thủy tinh, lúc hiệu ứng âm thanh "Victory" hiện lên liền đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tống Kiến Chi đang vặn người nhìn về hướng này, vội vàng vẫy tay với Tống Kiến Chi.

Tống Kiến Chi cũng vẫy vẫy tay chào hỏi, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn, lớn tiếng gọi: "Viên Ninh."

Cái này hẳn là Minh Tự hiểu được là chính mình đang nhìn Trần Viên Ninh!

Tống Kiến Chi an tâm xoay người ngồi lại trên ghế, lại bị Ngụy Kiêu bên cạnh liếc mắt một cái bất mãn.

Minh Tự rũ mắt xuống, ánh mắt rơi trên móng tay thanh tú.

Đối thoại sau lưng vang lên.

"Biểu tỷ của cậu cười lên càng xinh đẹp, giọng nói rất ngọt a."

"Thật không dám giấu diếm, đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe biểu tỷ gọi tôi ngọt ngào như vậy."

Ninh Tự nhớ lại.

Đúng là rất ngọt.