Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 62



Triệu Thiên Đóa rất căng thẳng, thậm chí không khỏi nghĩ đến tình tiết cẩu huyết cạnh tranh tình yêu với chị em tốt của mình, nàng thấy Minh Tự đang nhìn mình, không chút khách khí nói: “Tôi thấy em xem tiểu thuyết đến hỏng não rồi.”

Minh Tự dỗi ngược lại, Triệu Thiên Đóa không giận mà còn vui vẻ nói: “Ai nha, không có gì là tốt rồi.”

“Vậy hai người đã nói chuyện gì vậy?" Nàng thuận miệng hỏi. . ngôn tình tổng tài

Tống Kiến Chi lặng lẽ vểnh tai lên.

Minh Tự đơn giản nói: “Chuyện liên quan đến Kiến Chi.”

Câu trả lời giống như chưa nói, Triệu Thiên Đóa cũng không hỏi thêm nữa, tự nhủ: “Cũng đúng, quan hệ của chị với Kiến Chi tốt như vậy, Nhân Nhân cũng nên tìm chị hỏi chuyện."

Minh Tự dừng một chút, sau đó nhìn Tống Kiến Chi.

Dù là tính toán của chính cô hay là yêu cầu của Tống Kiến Nhân, bọn họ cũng không thể coi là quan hệ chính thức.

Nhưng tâm ý chung đã được xác định, Triệu Thiên Đóa là bạn tốt của cô, trước đó cô đã định giới thiệu hai người với nhau.

Trong nháy mắt, Minh Tự đã hạ quyết tâm, chuẩn bị nói cho Triệu Thiên Đóa về mối quan hệ của cô với Tống Kiến Chi.

Giống như một hòn đá rơi xuống mặt nước, mang theo gợn sóng lan ra ngoài, làm người khác phải ghé mắt nhìn. Trước sau gần một giây, Tống Kiến Chi nhận được thông báo từ hệ thống:

"Tích— hệ thống phát hiện nữ chủ thiên mệnh cố ý vi phạm quy định, mời ký chủ ngăn lại, tránh phát sinh bi kịch!"

Hệ thống nhanh chóng nói, nghiêm khắc mà tràn đầy gấp gáp, Tống Kiến Chi không kịp hỏi, nàng vô thức ngẩng đầu nhìn Minh Tự mới phát hiện Minh Tự cũng đang nhìn sang, ánh mắt ôn hòa cùng kiên định.

Lập tức, Tống Kiến Chi nhìn thấy Minh Tự ôn nhu mỉm cười với mình, quay đầu nhìn về phía Triệu Thiên Đóa, "Thật ra, Kiến Chi và tôi—"

"Chúng ta có quan hệ rất tốt!" Tống Kiến Chi buột miệng nói ra, lúc này không cần suy nghĩ nữa, nàng hiểu Minh Tự định nói gì.

Nhưng không thể nói.

Nếu nói ra sẽ làm chính mình bị điều về.

Chiếc đèn tường vẫn tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp như thường lệ, Lý Mạn có chút kinh ngạc, Giang Lệ vẫn rất nghiêm túc, Triệu Thiên Đóa tựa hồ không nghĩ có chuyện gì, nói: “Hai người cũng chưa quen biết nhau bao lâu, thật là hợp lý…”

Minh Tự không nói tiếp những lời bị gián đoạn, vô lực tiêu tan trong không khí.

Đồng tử Minh Tự hơi mở to, cô quay đầu nhìn về phía Tống Kiến Chi, Tống Kiến Chi không nhìn cô.

Một giây, hai giây, ba giây.

“Ừm.” Minh Tự không nói lần thứ hai.

Cửa phòng khách bị đẩy ra, là Tiểu Hứa.

Tiểu Hứa nhìn chung quanh, cười nói: "Tôi không quấy rầy mọi người chứ? Tổng tài bảo tôi mời tiểu thư qua nói chuyện."

Triệu Thiên Đóa rất nhiệt tình: "Không có, Nhân... ừm, tổng tài không bận sao? Thực ra tôi cũng rất thích nói chuyện phiếm."

Tiểu Hứa muốn lợi dụng chức quyền để đưa Triệu Thiên Đóa đi sản xuất dưa ngon, nhưng tổng tài tâm lạnh như sắt, sợ là bọn họ cùng lên sẽ bị ném ra ngoài, thuận tiện còn xào chính mình.

Trong lòng Tiểu Hứa tiếc nuối, trên mặt vẫn nở nụ cười vui vẻ nói: “Tổng tài chỉ nói muốn gặp Tam tiểu thư.”

Triệu Thiên Đóa hiểu, câu trả lời của Tiểu Hứa cũng nằm trong dự đoán, nàng chống cằm thở dài.

Tống Kiến Chi đành phải nói: “Vậy tôi qua đó đây.”

“Đi đi.”

Tống Kiến Chi còn chưa đứng dậy, nàng quay đầu nhìn Minh Tự, thấp giọng nói: “Tôi sẽ tìm chị sau."

Minh Tự trả lời: "Được."

Tống Kiến Chi cùng Tiểu Hứa rời đi, đi về phía phòng của Tống Kiến Nhân.

Lúc này nàng mới có cơ hội hỏi hệ thống: “Có nghĩa là tôi không thể nói cho người khác biết, Minh Tự cũng vậy sao?”

Logic này kỳ thực có thể hiểu được, nếu không thì chính là lỗi, nhưng——

“Sao trước đó không nhắc đến?"

Này vẫn là hai người ở bên nhau, nếu Minh Tự cách xa vạn dặm muốn nói với ai đó là hai người thích lẫn nhau, có thể ở bên nhau, nàng sẽ bị đưa thẳng xuống địa phủ mà không hiểu chuyện gì.

Hệ thống thân thiết nói: “Mặc dù hệ thống không thể đoán trước được nguy hiểm tiềm ẩn, nhưng có thể đưa ra phán đoán chính xác trước khi phát sinh sự việc, cho phép ký chủ có đủ thời gian để phản ứng.”

Tống Kiến Chi vô lực phàn nàn, nhưng sau đó lại nhớ tới: “Bình thường cô vận hành chậm, phản ứng với hành vi của Minh Tự lại khá nhanh."

Giọng điệu của hệ thống có chút tự hào: "Thép tốt thì được dùng trên lưỡi dao."

Tống Kiến Chi mặt không biểu cảm, được rồi, bộ nhớ vận hành lớn như vậy, có thể sử dụng là được rồi, còn có thể yêu cầu dịch vụ bổ sung gì đây.

Trong không khí mơ hồ có triều ý, Tiểu Hứa lẩm bẩm nói: “Thời tiết này, giông bão có thể ập đến bất cứ lúc nào.”

Tống Kiến Chi thản nhiên đáp lại, suy nghĩ bay tán loạn.

Vấn đề lớn nhất bây giờ là nàng sẽ nói với Minh Tự như thế nào...

Trong đầu Tống Kiến Chi đang rối bời, chưa kịp giải quyết thì nàng đã đến chỗ của Tống Kiến Nhân.

Bên ngoài sấm sét cuồn cuộn, hạt mưa trút xuống dày đặc, kính đã bị mưa che hết, chỉ nghe thấy tiếng rì rào.

Tống Kiến Nhân mặc áo choàng tắm, dáng vẻ thoải mái tự nhiên, ngọn đèn trên bàn tỏa ra ánh sáng trắng nhu hoà.

“Lại đây ngồi đi.”

Tống Kiến Chi nghe theo, ngồi trên sô pha.

Tiểu Hứa không vào, Tống Kiến Nhân trước mặt em gái luôn dịu dàng hơn ở bên ngoài, nhất là lúc này cô cần phải trấn an em gái.

“Kiến Chi, ngày mai cùng chị trở về thành phố S đi.” Tống Kiến Nhân đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu khẽ cười nói, “Hôm nay đạo diễn Bối nói suất diễn của em đã xong rồi, vừa lúc.”

Tống Kiến Chi không nghĩ tới câu đầu tiên lại tới đột nhiên như vậy, lý do đưa ra còn đầy đủ như vậy, nàng mím môi nói: “Nhưng Minh Tự vẫn còn ở đây—”

“Trước đó chị đã nói chuyện với Minh Tự.” Tống Kiến Nhân ngắt lời nàng, đây là mở đề tài, cũng là điểm bắt đầu, "Chị cảm thấy, hiện tại còn quá sớm để em xác lập quan hệ."

Tống Kiến Chi nhớ lại cuộc nói chuyện trên xe, gật đầu nói: "Đúng vậy, bọn em vẫn chưa ở bên nhau."

"Chị cần xem cô ấy chứng minh thái độ và năng lực của chính mình."

"Tại sao vậy chị?" Câu nói này có chút không đầu không đuôi, từ trước đến giờ chị gái nàng chưa từng đề cập đến ý kiến ​​gì về Minh Tự, Tống Kiến Chi nghĩ đến một khả năng, "Chị là sợ Minh Tự gạt em sao? Sẽ không, chị ấy rất tốt."

Trong mắt Tống Kiến Nhân lóe lên một tia thương tiếc, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn, như sợ gió rung chuyển những bông tuyết trên cành.

“Là chị không chăm sóc tốt cho em, bây giờ mới biết sau bữa tiệc tối đó đã xảy ra chuyện gì với em.”

Cuối cùng Tống Kiếm Nhân cũng hỏi, “Sao ngày hôm sau em không nói cho chị biết, hay là—”

Tống Kiến Nhân không nói thêm gì nữa, nhưng vẻ mặt lạnh băng của cô đã thể hiện căm ghét đối với kẻ đầu sỏ.

Tống Kiến Chi:? Chết tiệt.

Hóa ra chị gái biết rồi!

Trong lòng Tống Kiến Chi đột nhiên quay nhanh, lúc đầu nàng không nói cho chị gái mình biết, một là vì thao tác quá ngu ngốc, không thể nói thẳng ra, nhưng muốn tìm hiểu sâu hơn, kỳ thực là - mọi thứ diễn ra không đến mức không thể chịu đựng được.

Còn Minh Tự... Tuy đến quá đột ngột cùng kích thích, nhưng nói thật thì vẫn rất thoải mái cùng tận hưởng.

Nếu là Ngụy Kiêu, nàng thà vi phạm quy định ngay tại chỗ, trở về địa phủ sống ẩn dật, yên bình sống nốt phần đời còn lại.

Tống Kiến Chi cắn môi nói: "Bởi vì ngày đó em không ghét Minh Tự, cho nên..."

Tống Kiến Nhân hiểu dù lúc đó hai người có chung nhận thức gì đi nữa, bây giờ Tống Kiến Chi xuất phát từ góc độ bảo vệ Minh Tự, cũng sẽ không nói với mình.

Tìm kiếm nguyên nhân cũng vô ích, Tống Kiến Nhân nhắc tới chuyện này, ngoài truy đến tận cùng, mục đích chính là: “Lúc trước chị không kịp thời nhận ra sai lầm, làm em chịu ủy khuất, hiện tại, cùng chị trở về đi.” Cô nhẹ nhàng nói: "Chị sẽ không ngăn cản em liên hệ với Minh Tự, nhưng chẳng lẽ em định ở lại đây đợi cô ấy sao?"

"Tử Tình nói sắp tới Minh Tự sẽ rất bận."

Tống Kiến Chi muốn nói mình không có ủy khuất, thực ra đó là danh lợi cho người thắng nhân sinh, nhưng không thể giải thích chuyện này với Tống Kiến Nhân, nàng đành phải trả lời câu cuối cùng: “Đúng vậy, ngày mốt Minh Tự chạy show, sau đó còn có sắp xếp khác.”

Tống Kiến Nhân nhàn nhạt cười, "Cho nên em ở lại đây cũng không có ích gì.”   

“Em nên có cuộc sống của riêng mình, không thể cứ xoay quanh cô ấy, cho dù em có phải là thiên kim Tống gia hay không, chị cũng không tán đồng em ở bên cạnh Minh Tự như vậy."

Tống Kiến Chi do dự một chút, nói: "Dạ... em hiểu ý của chị."

Nhưng nàng là bàn tay vàng, giai đoạn cuộc đời này của nàng hoàn toàn dựa vào việc nâng đỡ Minh Tự.   

Tống Kiến Nhân sẽ không bao giờ biết được chuyện này.   

“Dù sao thì em cũng cùng chị về trước đi.” Tống Kiến Nhân dứt khoát đưa ra quyết định, cuối cùng hỏi một câu tượng trưng: “Được không?”   

Tống Kiến Chi không thể từ chối sự quan tâm của người thân.

Nàng đứng trước cửa phòng Minh Tự, sắc mặt nặng nề.

Không giống như một cô gái đi gặp người mình thích, mà giống một học sinh thi trượt bị gọi lên phòng giáo viên.

Nghĩ nhiều cũng vô ích.

Tống Kiến Chi gõ cửa.

Rất nhanh, cửa mở ra, Minh Tự nhường đường, Tống Kiến Chi mỉm cười: “Tôi về rồi.”

Minh Tự quay lưng về phía ánh đèn trong phòng, nửa khuôn mặt bị chặn lại sau cánh cửa, không thể nhìn rõ biểu cảm của cô.

Tiếng mưa càng lúc càng dồn dập từ cửa sổ nhỏ ngoài hành lang, giống như vô số ngôi sao từ trên trời rơi xuống, cọ xát vào nhau, phát ra âm thanh xào xạc ướt át.

Trời mưa to hơn.

Cạch một tiếng, cánh cửa phía sau Tống Kiến Chi đóng lại, chặn cơn mưa ở bên ngoài.

Rèm cửa trong phòng Minh Tự được kéo rất chặt, nhưng cũng không thể ngăn được tiếng sấm ầm ĩ.

Minh Tự rót một cốc nước cho Tống Kiến Chi, đưa cho nàng.

Tống Kiến Chi nhận lấy, máy điều hòa trong phòng có chút lạnh, nàng trộm nhìn vẻ mặt của Minh Tự, chủ nhân căn phòng cũng có chút lạnh nhạt.

Nàng lặng lẽ ôm chặt chiếc cốc, hấp thụ hơi ấm.

Rốt cuộc, Tống Kiến Chi hắng giọng, trước tiên nói: “Tôi vừa đi gặp chị gái, chị ấy nói với tôi là hai người đã nói chuyện với nhau.”

Minh Tự ngồi ở đầu giường, cách Tống Kiến Chi một khoảng cách, nói, "Đúng vậy."

"Ừm... Ngày mai tôi sẽ cùng chị gái trở về Thành phố S." Nói lên quyết định đột ngột này, Tống Kiến Chi cảm thấy hơi xúc động, "Suất diễn của tôi đã xong rồi, chị không còn ở đoàn phim nữa, tôi ở lại cũng vô ích."

Phản ứng của Minh Tự nằm ngoài mong đợi của Tống Kiến Chi: "Trở về cũng tốt, tôi vốn muốn em trở về."

Tống Kiến Chi sửng sốt một chút, chớp mắt nói: "À, vậy sao?"

"Ừm." "Minh Tự trả lời, nơi này xa xôi, không có gì để tiêu khiển, Tống Kiến Chi ở đây sẽ ủy khuất, cô định để Triệu Thiên Đóa kết bạn cùng về với nàng, Triệu Thiên Đoá theo kế hoạch là ở đây ba ngày, thời gian là cũng thích hợp.

Tống Kiến Chi thở phào nhẹ nhõm: “Trước đó tôi chưa thương lượng chuyện này với chị, còn tưởng chị sẽ không vui." Tống Kiến Chi tới gần, cười nói: "Chị không tức giận là được rồi."

Minh Tự ngồi, ngước nhìn nàng, bất động như đá: "Hẳn là em biết rõ tôi muốn biết cái gì hơn."

Tống Kiến Chi nuốt nước miếng, chuyện nên đến sẽ đến.

Nàng chuyển eo ngồi ở mép giường, mặt trơn bóng đối diện với Minh Tự, "nhẩm" lý do vừa nghĩ ra: "Ừm …Thực ra trước đây chị tôi đã nói với tôi, chị ấy không đồng ý chuyện chúng ta công khai." Lông mi của Tống Kiến Chi run rẩy kịch liệt, giọng nói có chút yếu ớt, "Chị tôi tới đây, đến gần như vậy, tôi hoảng sợ, liền..."

Minh Tự nói: "Ra vậy."

Tống Kiến Chi gật đầu như gà mổ thóc, ngẩng đầu nhìn Minh Tự, ngoan ngoãn cười nói: "Tôi khẳng định không có ý gì khác, chị tin tôi đi."

Minh Tự chưa bao giờ nghi ngờ Tống Kiến Chi có ý tứ khác, nếu nàng có ý tứ khác thì đã không ở trên trường quay lâu như vậy, Minh Tự vẫn có tự tin này.

Vì điều này, Minh Tự mới càng không thể hiểu được— —

“Tôi tán đồng chuyện không thể công khai, đây cũng là một trong những kết luận sau cuộc nói chuyện của tôi với Tống tổng." Minh Tự nhìn chằm chằm vào Tống Kiến Chi, chậm rãi nói: “Nhưng tại sao ngay cả Thiên Đóa cũng không thể nói? Chỉ nói mối quan hệ của chúng ta với bạn bè cũng không thể sao?"

Tống Kiến Chi: Bởi vì hệ thống nghiêm khắc hơn Tống tổng aaaa.

Tôi không biết phải giải thích với chị thế nào, bởi vì tôi chỉ là một con mèo con thôi ô ô ô.

Dưới ánh mắt chằm chằm của Minh Tự, Tống Kiến Chi lo lắng đến mức chảy nước mắt, nàng cũng không mong đợi có thể giải thích cái gì, nàng há miệng thở dốc, bắt đầu nói những câu vô nghĩa: "Không phải Thiên Đóa thích chị gái của tôi sao? Nên, tốt nhất là đừng nói cho cậu ấy biết chẳng phải tốt hơn sao?"

Nói xong câu cuối cùng, Tống Kiến Chi cảm thấy mình như có thể nói ra một nghi vấn, như đang thương lượng với Minh Tự: Chị cảm thấy lý do này có thể thông qua không?

Minh Tự dừng lại, không nói chuyện.

Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Một lúc lâu sau, Minh Tự mới hỏi: “Em có chắc là vì chuyện này không?”

Đôi môi đỏ mọng của Tống Kiến Chi hơi hé mở, như bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể phát ra âm thanh.

Khi nói chuyện, nàng có thể nói chuyện với Minh Tự rất nhiều, nói với cô về mọi thứ. Nhưng nàng hiểu bây giờ Minh Tự không muốn nghe, nàng cũng không thể nói.

Thậm chí không thể bịa ra một lời nói dối tử tế.

Chẳng trách Minh Tự lại tức giận.

Đôi mắt Tống Kiến Chi tràn ngập nước mắt, khóe mắt đỏ bừng, môi lẩm bẩm mấy lần nhưng không phát ra âm thanh.

Minh Tự nhìn thấy trong mắt nàng, cảm thấy mọi thứ do ngày mưa mang lại đều được phóng đại lên, ẩm ướt nhớp nháp, nấm mốc, lạnh lẽo mà điều hòa mang lại, còn có Tống Kiến Chi im lặng.

Trong căn phòng lớn như vậy, cô cảm thấy không thở nổi.

Sao Tống Kiến Chi không nói lời nào.

Cô không biết.

Không khí đình trệ.

Minh Tự không muốn cãi vã, chiến tranh lạnh hay tức giận với nàng.

Cô đột nhiên đứng dậy, lấy mũ và khẩu trang ở đầu giường, thở ra, cố gắng kiềm chế giọng nói của mình rồi nói: “Tôi ra ngoài một chút.”

Minh Tự nghe thấy mình nói: “Em có thể về trước, hoặc ở đây một lúc, giữ thẻ phòng bên em, trở về tôi sẽ qua lấy."

Tống Kiến Chi chưa kịp đáp ứng, Minh Tự đã đội mũ đi ra ngoài.

Tống Kiến Chi đưa mắt nhìn theo bóng dáng của cô, vội vàng nói: "Nhưng bên ngoài trời vẫn đang mưa -"

"Mưa đã tạnh rồi."

Khi Minh Tự nói lời này, tay cô đã nắm lấy tay nắm cửa, cô dừng lại, cuối cùng nói: "Ngủ ngon.”

Cánh cửa đóng lại.

Lúc này Tống Kiến Chi mới nhận ra.

Đúng vậy, mưa đã tạnh từ lâu, nếu không thì sao căn phòng lại im lặng như vậy.

Giống như bây giờ, yên tĩnh đến chết người.

Đêm hè sau cơn mưa là sự mát mẻ hiếm có.

Cơn giông làm chợ đêm đóng cửa sớm, ngoài đường không một bóng người, đèn đường mờ ảo, cây cối bị mưa quật ngã, mỗi cây đều ủ rũ, có một loại cô đơn như đêm thu.

Minh Tự bước chậm dưới ánh đèn đường, ánh sáng chiếu vào cô, bóng tối đi cùng cô.

Từng hô hấp hít vào đều hòa lẫn mùi đất và tươi mát của gột rửa, làm dịu đi cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực.

Một lúc sau, mây bay đi, những ngôi sao và mặt trăng bị mưa cuốn trôi lặng lẽ hiện ra, đặc biệt sáng ngời.

Minh Tự dừng lại dưới đèn đường, ngẩng đầu nhìn một lúc, mái tóc dài xõa trên vai, theo gió đêm nhẹ nhàng lay động.

Minh Tự chợt nhớ tới trước đây cô hiếm khi nhìn lên mặt trăng hay ngôi sao, những điều lãng mạn như vậy không phù hợp với cuộc sống bận rộn của cô.

Dù sau này cô trở nên nổi tiếng và cuộc sống khốn khổ đã rời bỏ cô, nhưng con người vẫn hình thành thói quen. Khi ta đã quen với việc không nhìn lên bầu trời đêm, dù có tiền có nhàn đến đâu thì người ta cũng chỉ nhìn xuống điện thoại, sách và máy tính.

Từ khi nào cô lại yêu thích ngắm trăng sao vậy?

Hẳn là sau khi quen biết Tống Kiến Chi.

Đặc biệt là trong đêm khuya, khi ở một mình.

Rõ ràng còn đang dỗi nhau, nhưng khi nhìn thấy bầu trời, cô không muốn rời mắt.

Tiếng bước chân nhỏ truyền đến từ phía sau Minh Tự, vô cùng đột ngột trong màn đêm tĩnh lặng.

Cô nhìn lại mới phát hiện ra đó là mặt trăng đang đuổi theo mình, rơi xuống trần gian.

Đáng tiếc đêm nay ánh trăng rất làm người khó thở.

Tống Kiến Chi dừng lại cách Minh Tự năm mét, mái tóc dài tung bay, eo thon, mặt nhỏ.

Những ngôi sao rơi vào mắt nàng, nàng nhìn Minh Tự bằng đôi mắt đẹp đó, giọng nói ngọt ngào: "Chị giận sao? Hẳn là đang giận."

Trong đêm tĩnh lặng, chỉ có đối phương và côn trùng mới có thể nghe thấy tâm sự, có vẻ như trong những tình huống này, mọi người có xu hướng thành thật với nhau hơn.

Minh Tự đút một tay vào túi, vẻ mặt có chút không kiềm chế, cô híp mắt, lười biếng gật đầu,

Tống Kiến Chi đứng yên, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy chị đi trước, tôi sẽ theo sau."

"Nếu chị nguôi giận thì đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, cứ đứng đó chờ tôi đi qua, được không?”

Đây là kiểu dỗ dành gì vậy.

Tống Kiến Chi đứng ở kia, rất đáng yêu, nhưng Minh Tự không có được lời giải thích cũng không dễ dỗ như vậy.

Minh Tự xoay người bước đi.

Tống Kiến Chi thật sự đi theo từng bước, bóng dáng của hai người rất dài, giữ một khoảng cách thích hợp, thay đổi theo ánh đèn đường, giống như hai bóng đen sống động.

Tống Kiến Chi đi theo Minh Tự, trong lòng có chút thấp thỏm, nhìn chằm chằm bóng lưng Minh Tự không chớp mắt, sợ cô cố ý vứt bỏ nàng, hoặc là kêu nàng về trước.

Nàng muốn cô nguôi giận, dừng bước, chờ nàng đi tới.

Khi hai người đi qua cột đèn đường thứ năm, Minh Tự dừng lại, quay đầu đối mặt với Tống Kiến Chi.

Đôi mắt của Tống Kiến Chi sáng lên, giống như tất cả các vì sao trên thế giới đều rơi vào mắt nàng: "Chị không tức giận nữa sao?"

Minh Tự nhàn nhạt nói: "Tôi vẫn còn tức giận."

Ánh sáng trong mắt Tống Kiến Chi vụt tắt, mất mát nói: "Ò..." Nàng lại vui vẻ nói, "Không sao, đường còn rất dài."

Chỉ cần Minh Tự tỷ tỷ nguôi giận trước khi đi đến cuối con đường là tốt rồi.

Minh Tự lặng lẽ nhìn nàng, giữa hai người có một ngọn đèn đường.

"Nhưng em đi phía sau tôi, tôi không nhìn thấy em." Minh Tự nói.

Tống Kiến Chi: “A?”

“Trời quá tối, tôi sợ em đi lạc.”

Minh Tự hất cằm ra hiệu: “Em đi trước, tôi đi theo.”