Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 63



Sợ em đi lạc.

Tống Kiến Chi bị mấy câu ngắn ngủi đánh trúng tim, rõ ràng Minh Tự cũng không lộ ra nụ cười, nhưng lời nói trong miệng lại ngọt ngào hơn lời âu yếm.

Trái tim nàng chua xót lại mềm mại, sủi bọt như nước ngọt có gas, e lệ vỡ òa trong đêm.

Minh Tự vẫn ở đó, ngay cả khi tức giận cũng rất kiên nhẫn với nàng.

Tống Kiến Chi dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn cô rồi đi thẳng tới.

Bóng người theo bước chân nàng, dần dần tiếp cận một bóng người trầm tĩnh khác.

Cách Minh Tự hai bước, Tống Kiến Chi không chịu đi thêm nữa, nở nụ cười nhìn Minh Tự, giống như vật nhỏ vô tình nhặt được một kho báu, vui mừng mà hạnh phúc.

Minh Tự chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu ra hiệu cho nàng: "Đi phía trước."

Tống Kiến Chi không ngừng cố gắng, cẩn thận nắm lấy vạt áo của cô, Minh Tự lùi lại một bước, nhẹ nhàng cảnh cáo: “Không được làm nũng.”

Tống Kiến Chi mím môi, sau đó bỏ cuộc.

“Được.”

Nàng hơi cúi đầu, đi qua Minh Tự.

Minh Tự rũ mắt, nhìn thấy bóng của Tống Kiếm Chi lướt qua bóng của mình, giống như một đám mây đen, mang theo sao trăng đến thế gian.

Đám mây đen rơi xuống phía sau cô, tóc của Tống Kiến Chi lướt qua cánh tay cô, Minh Tự đang định xoay người thì một cơ thể ấm áp mềm mại đột nhiên dán vào cô, eo của cô bị hai cánh tay thon dài bao bọc.

Giống như hai chiếc lông vũ nhẹ nhàng bị mưa dầm dính chặt vào nhau, dán chặt chẽ, không thể tách rời.

Bóng người trên mặt đất trộn lẫn vào nhau, an tĩnh mà thân mật.

Cổ họng Minh Tự nghẹn lại, nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng từ bên tai, cô thấp giọng hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

“Ôm chị.” Tống Kiến Chi tự tin nói.

“Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn để tôi ôm chị một lúc.” Nàng tiếp tục cậy sủng mà kiêu, đưa ra yêu cầu quá phận.

Bàn tay thon dài thẳng tắp của Tống Kiến Chi đặt lên eo Minh Tự, Minh Tự đang định đưa tay ra nắm lấy tay nàng, nhưng đầu ngón tay cô chạm vào mu bàn tay nàng lại bị kêu dừng lại.

Đầu của Tống Kiến Chi tựa vào vai Minh Tự, mái tóc rối cọ vào cổ Minh Tự, hô hấp ấm áp ngứa ngáy phả vào da thịt nhạy cảm.

Minh Tự hơi ngẩng đầu, yết hầu lăn lộn.

Tống Kiến Chi dùng sườn mặt cọ vào tai Minh Tự, giống như một con mèo thích làm nũng cọ xát chủ nhân, dáng người kiều mị, động tác dính người.

"Minh Tự tỷ tỷ, Minh Tự tỷ tỷ."

Nàng kêu từng tiếng, meo meo.

"Tôi đã nói, không được làm nũng."

Ở nơi Minh Tự không nhìn thấy, Tống Kiến Chi lại chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

Nhưng cánh tay lại càng siết chặt, xuyên qua quần áo quấn quanh eo nhỏ của Minh Tự. Những ngón tay vẫn không ngừng nhảy vài lần trên phần eo đàn hồi, giống như những ngôi sao nhỏ nghịch ngợm.

"Không có làm nũng." Tống Kiến Chi không chịu thừa nhận, nàng hạ giọng nói nhỏ vào tai Minh Tự, khiến vành tai Minh Tự đỏ bừng. "Tôi chỉ muốn ôm chị."

Tống Kiến Chi giảo hoạt mà nhỏ giọng nói, "Chị để tôi ôm một lát, chỉ một lát thôi."

"Nếu ôm xong chị vẫn còn tức giận thì tôi sẽ lập tức đi phía trước, đi đến khi trời sáng cũng được." Nói xong, nàng dụi cằm lên vai Minh Tự.

Ngôn ngữ không thể giải quyết vấn đề, một cái ôm sẽ làm được.

Lúc này, được Tống Kiến Chi ôm từ phía sau, những lời này lặng lẽ hiện lên trong đầu Minh Tự.

Cô không nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo cùng lóa mắt kia, nhưng lại tham luyến hấp thụ hơi ấm từ trên người đối phương.

Mọi không vui, khó hiểu, bất an đều có thể được xoa dịu.

Nửa đêm, côn trùng thi nhau kêu, giống như một bản dạ khúc được tiểu sinh vật cẩn thận sáng tác dành cho đôi tình nhân.

Giữa tiếng côn trùng ríu rít không ngừng, Minh Tự im lặng hồi lâu, ánh mắt rơi vào đầu ngón tay đang đặt trên eo của mình.

"Em sẽ rời xa tôi sao?"

Đương nhiên Tống Kiến Chi sẽ không nghĩ rằng Minh Tự đang hỏi ngày mai nàng có rời đi không, nàng theo phản xạ tiến lại gần hơn, dứt khoát đưa ra câu trả lời khẳng định:

"Sẽ không."

Minh Tự cũng dứt khoát lưu loát nói: "Không sao."

"Hả?"

"Không nói cho tôi biết cũng không sao." Minh Tự giống như khe khẽ thở dài, giơ tay bao lấy bàn tay Tống Kiến Chi, mười ngón tay đan vào nhau.

“Tôi không cần biết.”

Em không rời đi là tốt rồi.

Minh Tự nói xong, hồi lâu không có phản hồi.

Đúng lúc cô đang nghi hoăc, một loại chất lỏng đột nhiên nhỏ xuống cổ cô.

Minh Tự lập tức nhận ra đó là gì, đôi mắt cô hơi mở to, định xoay người lại.

"Đừng nhúc nhích." Cánh tay của Tống Kiến Chi giống như hai dây leo linh hoạt, "Ôm một chút."

Giọng nói của Tống Kiến Chi bị bóp nghẹt, dễ dàng đập tan mọi thứ xảy ra trước đó. Minh Tự nào có rảnh đi để ý đến những thứ đó, một lòng chỉ muốn nhìn thấy nàng.

Minh Tự cố gắng kiên nhẫn nói: "Em ôm tôi từ phía sau, tôi không thể ôm em."

"Để tôi xoay người lại, được không?"

Tống Kiến Chi do dự một lúc, Minh Tự nhân cơ hội xoay người lại, chăm chú nhìn nước mắt chưa khô ở trên mặt nàng, gạt đi tóc mai của nàng, ôm nàng vào lòng.

"Sao em lại khóc?" Minh Tự thở dài.

Tống Kiến Chi không nói gì, đầu vẫn tựa vào vai Minh Tự, đột nhiên nhớ tới hai người đã từng ôm nhau như vậy khi chụp ảnh tạo hình.

Hóa ra đã lâu như vậy, có rất nhiều kỷ niệm.

Những cảm xúc hỗn loạn trước đó dần dần lắng xuống trong vòng tay Minh Tự, hai người thân mật đến mức có thể truyền đạt cảm xúc của mình cho đối phương, không cần phải lên tiếng hay phải tốn sức giải thích.

Tống Kiến Chi cọ cọ, mái tóc chạm vào mu bàn tay Minh Tự, không nói lời nào.

Ánh trăng không nói, ngôi sao không nói, đèn đường không nói, bóng người cũng không nói.

Chỉ có côn trùng nói chuyện với cỏ, trái tim nói chuyện với trái tim.

“Khóc, là bởi vì thích chị.”

“Ngủ ngon.”

—Trước khi đi ngủ, Tống Kiến Chi đang nằm trên giường gửi tin nhắn cho Minh Tự, nói như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Tống Kiến Chi rời giường thu dọn hành lý, Minh Tự cũng tới, ngồi trên giường nhìn.

Cô cầm tách trà ngồi đó, rất thoải mái, giống như cụ già ngồi trong quán trà trên phố, Tống Kiến Chi bận rộn, nhỏ giọng nói: “Tới đây cũng không biết hỗ trợ.”

"Hửm?" Minh Tự đặt trà xuống, chậm rãi đứng dậy, đi đến tủ quần áo, lấy một chiếc túi nhỏ màu vàng, mở ra, nhìn nhìn rồi nói: "Chị đến hỗ trợ."

Tống Kiến Chi đang ngồi trên mặt đất sắp xếp đồ đạc trong vali, nghe vậy, nàng nghi hoặc ngẩng đầu lên, thuận miệng nói Minh Tự có thể hỗ trợ cái gì.

Sau đó, nàng nhìn thấy Minh Tự đang vô cùng thích thú mà nhìn vào bên trong chiếc túi màu vàng, thậm chí còn tặc lưỡi: "Có có nhiều thứ chị chưa thấy như vậy---"

Tống Kiến Chi:?!!

"Bỏ xuống!"

Minh Tự mang vẻ mặt vô tội: "Không phải em muốn chị hỗ trợ sao?"

Tống Kiến Chi cố gắng giữ vẻ mặt không biểu cảm, nhưng đôi má đỏ bừng lại hiện rất rõ, nàng tức giận nói: "Chị ngồi yên là hỗ trợ rồi."

"Vậy được thôi." Mắt Minh Tự mang theo ý cười, ngữ khí có chút tiếc nuối, đưa chiếc túi cho Tống Kiến Chi.

Tống Kiến Chi lập tức duỗi tay cầm lấy, mắng cô một tiếng, sau đó cho đồ vào vali, dùng hai chiếc váy nhỏ che lại.

Minh Tự chống đầu nhìn Tống Tiểu Chi đang bận rộn, nhất thời có loại ảo giác giống như sắp đi du lịch, Tống Tiểu Chi chịu thương chịu khó mà thu dọn hành lý, xe đã đợi sẵn phía dưới, ánh bình minh vừa ló dạng bên ngoài.

Đáng tiếc là không phải.

Khoảng thời gian trước khi tách ra thật quý giá.

Mặc dù không thể quấy rầy Tống Kiến Chi đang bận rộn, nhưng Minh Tự nghĩ rằng sẽ nhân cơ hội này nói thêm vài lời cũng tốt.

Ví dụ:

"Thật ra, em không cần phải xấu hổ, em đều rất xinh đẹp, chị thích màu đen kia nhất, da em trắng, chắc chắn là rất —"

Tống Kiến Chi đóng gói mỹ phẩm lại, mái tóc che đi vành tai đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh, cắt ngang lời nói nịnh nọt của Minh Tự: "Em sắp đi rồi, Minh Tự tỷ tỷ thu liễm trí tưởng tượng lại một chút đi."

Tống Kiến Chi chỉ ra, "Nếu không về sau chị ở một mình sẽ nghẹn đến phát cuồng đó."

Minh Tự híp mắt lại, nhỏ giọng nói: "Nói giống như em sẽ thỏa mãn trí tưởng tượng của chị vậy."

Tống Kiến Chi:...

Thật đúng là không có.

Minh Tự tỷ tỷ đang nghĩ chuyện phi thực tế gì vậy?

Gạt mối quan hệ mơ hồ sang một bên, xem hoàn cảnh này, họ có thể làm cái gì sao?

Sẽ bị khóa văn.

Tống Kiến Chi - nữ chủ của tiểu thuyết Tấn Giang đương đại tự tin nói: "Cho nên Minh Tự tỷ tỷ, chị nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Ừm, không nghĩ nữa." Minh Tự đặc biệt dễ nói chuyện, cầm lấy tách trà, "Em có muốn uống trà thanh nhiệt không?"

Trà hoa cúc trước đó nàng đã đề cập đến sao?

Nàng đặt túi mỹ phẩm vào vali rồi bước tới nhận lấy tách trà.

Minh Tự không đưa cho nàng mà đưa tách trà đến môi nàng, tự tay đút nàng.

Tống Kiến Chi đại nhân đại lượng không so đo với cô, ngoan ngoãn thò lại nhấp mấy ngụm.

Trà có vị hơi đắng nhưng rất sảng khoái, trà ấm rất dịu cổ họng.

"Cũng không tệ, về sau chị uống nhiều một chút." Tống Kiến Chi cười nói.

Minh Tự không nói gì, đặt tách trà lên bàn cạnh giường ngủ, dùng ngón tay nâng cằm Tống Kiến Chi rồi nghiêng người về phía trước.

Giống như chiếc lông vũ mềm mại của lưới giấc mơ, rơi xuống chạm vào cánh hoa căng mọng.

Trên gối ôm cá voi lớn bên cạnh, hai bàn tay đan xen vào nhau.

Lúc Tống Kiến Nhân đến không ai biết, nhưng khi rời đi chắc chắn sẽ có người đưa.

Tống Kiến Nhân ăn mặc chỉnh tề, xuất hiện ở sảnh tầng một để trả phòng, các nhân viên quan trọng mà Bối Hải dẫn đầu đều đến tầng một nói chuyện.

Những người khác ngồi đây đều vì thân phận của Tống Kiến Nhân, chỉ có Triệu Thiên Đóa là thật lòng với Tống Kiến Nhân, nàng ngồi đối diện với cô, bày tỏ tiếc hận khi hai chị em phải rời đi sớm như vậy: “Thật ra ngày mốt em mới rời đi, nếu hai người ở lại thêm hai ngày nữa thì tốt rồi."

Tống Kiến Nhân lễ phép nói: "Triệu tiểu thư thích làm bạn với Kiến Chi như vậy, sau này có thể đến thành phố S tìm em ấy."

Triệu Thiên Đóa thẳng thắn nói: "Em thích --- ý em là, em thích làm bạn với chị, em cũng có thể trực tiếp đến tìm chị sao?"

Lời nói của con gái quốc dân thật kinh người, mọi người đều nghe rõ. Bối Hải ngồi gần, uống một ngụm trà suýt chút nữa bị sặc, khụ khụ nửa ngày.

Đứa nhỏ này nói chuyện với Tống tổng lỗ mãng như vậy sao?

Tống Kiến Nhân ra hiệu, Tiểu Hứa lập tức đưa cho Bối Hải hai tờ giấy.

Lúc này cô mới nói: “Tôi thường ở công ty."

Đôi mắt của Triệu Thiên Đóa sáng lên, nàng định trực tiếp hỏi địa chỉ của Tống thị.

"Nhưng trong công ty tôi chỉ nói chuyện công việc." Tống Kiến Nhân nhẹ giọng bổ sung nửa câu sau.

Ý tứ trong lời nói rõ ràng, đừng quấy rầy chuyện riêng của người khác.

Triệu Thiên Đóa ngậm miệng lại, suy nghĩ một lúc, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nàng nhìn thấy ánh mắt của Tống Kiến Nhân lướt qua mình, nhìn về phía thang máy.

Là Tống Kiến Chi đi xuống.

Tống Kiến Chi đang kéo vali, bên cạnh có hai bóng người, một người là Lý Mạn tay không, còn người kia—

Mọi người quan sát người ôm con cá voi lớn hồi lâu, thật vất vả mới có được câu trả lời từ nửa khuôn mặt xinh đẹp kia:

“Minh Tự??"

"A, chào buổi sáng, đạo diễn Bối."

Minh Tự đang ôm cá voi lớn, vẻ mặt vẫn như thường lệ, không hề hoảng hốt.

Thậm chí còn chủ động chào hỏi Tống Kiến Nhân: "Chào buổi sáng, Tống tổng, tôi đến tiễn Kiến Chi."

Tống Kiến Nhân nhìn cô, Tống Kiến Chi không giấu được nụ cười trên môi, thè lưỡi nói: "Em xuống muộn, Minh Tự cầm đồ giúp em."

Ánh mắt của mọi người không khỏi nhìn về phía Lý Mạn ở bên cạnh, Lý Mạn nhìn lên bầu trời, đây có lẽ là tình yêu giữa đôi tình nhân trẻ tuổi, nàng có thể làm gì?

Hai tay trợ lý trống trơn, Minh Tự chịu thương chịu khó, Tống tiểu thư cười đến vui vẻ.

Mọi người: Chúng tôi không dám nói, chúng tôi cũng không dám hỏi.

Minh Tự ôm cá voi lớn trong ngực, bình tĩnh nói: “Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.”

Tống Kiến Chi nhìn cô, hừ, hiện tại mới biết thời gian không còn sớm sao, sao vừa rồi lại không biết.

Ôm cá voi lớn là hình phạt nghiêm khắc cho sự trì hoãn của Minh Tự.

Xe việt dã của Tống Kiến Nhân dừng ở cửa khách sạn, trong cốp xe chất đầy vali, cá voi lớn được bọc trong một chiếc túi giặt trong suốt, đôi mắt to ngây thơ, không có chỗ nào để nhét.

Tống Kiến Nhân đã ngồi ở ghế sau, Tống Kiến Chi nhìn cá voi, nhìn ghế trước và ghế sau, lại nhìn chị gái tổng tài lạnh lùng trong tây trang chỉnh tề.

Nàng ho nhẹ hai tiếng: “Chị, con cá này… có thể để ở ghế sau không?”

Tống Kiến Nhân vừa cúp điện thoại khẩn cấp, nghe thấy động tĩnh liền nhìn sang:…

Cuối cùng, Tống Kiến Nhân và Tống Kiến Chi ngồi cạnh nhau, cá voi lớn nằm trên đùi mỹ nhân, đầu đặt trên đùi Tống Kiến Nhân, đuôi dài cuộn tròn trên đùi Tống Kiến Chi.

Cửa xe đóng lại, kính xe mở ra, Tống Kiến Chi dựa vào cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn Minh Tự, nói: “Chăm chỉ làm việc đó.”

Dừng một chút, nàng thấp giọng nói thêm: “Phải nhớ em đó."

Minh Tự nhìn son bóng màu đỏ mà nàng vừa tô trước khi ra ngoài, gạt đi sợi tóc đang cố nhuộm son bóng của nàng, ôn thanh nói: "Sẽ nhớ."

Xe lái đi. Minh Tự nhìn theo xe việt dã đã rời đi, lúc quay đầu lại liền phát hiện Triệu Thiên Đóa đang đứng đối diện mình, tay cầm điện thoại, mỉm cười vui vẻ.

Minh Tự nhìn vị trí của nàng, vừa rồi chính là trước của sổ xe của Tống Kiến Nhân.

"Em vừa nói chuyện với Tống tổng sao?"

Triệu Thiên Đóa ngẩng đầu lên, thần thần bí bí nói, "Không có, em thừa dịp Nhân Nhân nói chuyện với đạo diễn Bối—hahahahahahahahahaha!"

Minh Tự đi qua xem, phát hiện trên màn hình điện thoại của Triệu Thiên Đóa là ảnh của Tống Kiến Nhân.

Nói chính xác thì đó là ảnh chụp một cái đầu cá voi đáng yêu đang nằm trên váy tây trang của băng sơn tổng tài.

"Hahahahahahahahahahaha Nhân Nhân đáng yêu quá đi!!!"

Minh Tự nhìn Triệu Thiên Đóa như nhìn người ngốc, hồi lâu không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể nói: "Cẩn thận, nếu bị Tống tổng phát hiện..."

Triệu Thiên Đóa ôm chặt điện thoại, đôi mắt sáng lên, giọng điệu hưng phấn: “Chị ấy sẽ làm gì em?”

“Em còn có chút mong đợi chị ấy sẽ làm gì em.” Triệu Thiên Đóa lầm bầm.

Trên mặt Minh Tự không có biểu cảm gì, xoay người rời đi.

Đoàn phim đang chuẩn bị bắt đầu quay phim, cô đã hứa với Tống Kiến Chi sẽ làm việc chăm chỉ hơn.

Cô rất bận rộn.

Phải chăm chỉ làm việc mới có thể ở bên cạnh Tống Kiến Chi.