Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 65



Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ, đến cuối cùng thì trời đã tối, ngôi sao lấp lánh.

Ở Trúc Ô có rất nhiều phòng, được Ôn Toa thiết kế để chiêu đãi bạn bè, Ôn Toa chắc chắn là một chủ nhà tốt, làm mọi người cảm thấy như đang ở nhà.

Tống Kiến Chi nghĩ như vậy khi nhìn thấy chiếc chăn bông lông ngỗng và đồ vệ sinh cá nhân mới.

Khi nàng xoay người, nhìn thấy một con búp bê Teletubbies đang cười toe toét trên ghế tựa, Tống Kiến Chi nhận thức sâu sắc về sở thích kỳ quái của Ôn Toa, nàng một lời khó nói hết mà dùng gối che lại Teletubbies.

Hiện tại vẫn còn sớm, nàng đến phòng Tống Kiến Nhân chơi, không nghĩ tới Diệp Tử Tình cũng ở đây.

Không biết có phải vì chị gái không thích sở thích kỳ quái kia hay không, Tống Kiến Chi đi vào tìm Teletubbies nhưng không thấy.

Diệp Tử Tình đang kể cho Tống Kiến Nhân những câu chuyện thú vị về Ôn Toa: "... Giận dỗi không chịu đến, Ôn Toa không dỗ được."

"Dạ? Ai không đến?" Tống Kiến Chi tìm một chỗ ngồi xuống, tò mò hỏi.

"Bạn gái nhỏ của Ôn Toa." Diệp Tử Tình chớp mắt, "Ôn Toa vốn định hôm nay dẫn em ấy đến đây để giới thiệu với chúng ta, kết quả là tức giận vì Ôn Toa quên mất ngày sinh nhật của em ấy."

Tống Kiến Nhân trả lời tin nhắn, không chút để ý nói: "Ôn Toa rất tinh tế, sao có thể quên được."

Diệp Tử Tình cười: "Ôn Toa cũng rất ủy khuất nha, cô gái nhỏ nói với cậu ấy sinh nhật của em ấy theo ngày dương, không nghĩ tới cũng sẽ tổ chức theo ngày âm."

Tống Kiến Chi cũng cười, cười lại phát hiện có gì đó không đúng. Đợi đã, hình như nàng không biết sinh nhật của Minh Tự tỷ tỷ!

Nụ cười trên mặt Tống Kiến Chi dần dần biến mất, nàng nhanh chóng lấy điện thoại ra tra ---

Baidu viết rõ ràng là ngày 7 tháng 9.

Còn tốt còn tốt, vẫn chưa qua.

Nếu không tự mình tra cái này, Minh Tự tỷ tỷ nhất định sẽ không nói cho nàng biết, sau khi xong việc nhất định phải đền bù, đến lúc đó sự tình sẽ không dễ giải quyết như vậy.

Hiện tại Tống Kiến Chi đã nhìn thấu nữ nhân này, rất nhiều tiểu tâm tư, hừ.

Nói xong, Diệp Tử Tình ngược lại nói: "Đúng rồi, hôm nay tôi gọi em đến đây cũng là để cho Ôn Toa nhìn."

Tống Kiến Chi kinh ngạc nói: "Nhìn em? Nhìn cái gì?"

Tống Kiến Nhân nhàn nhạt liếc nhìn Diệp Tử Tình, Diệp Tử Tình chống lại áp lực của người cuồng em gái, nói:

"Khụ, tôi chưa nói với em sao? Công việc kinh doanh chính của Ôn Toa là nhà sản xuất chương trình tạp kỹ, trong tay có một đội ngũ sản xuất."

Tống Kiến Chi nghẹn lời, chân thành nói: "Diệp tỷ, chị thực sự chưa nói a."

"Khụ khụ, không sao, hiện tại nói." Diệp Tử Tình mỉm cười cố gắng xoa dịu bầu không khí, nhưng Tống Kiến Nhân thì không, "Cậu ấy không thường nhận việc, sống tự tại, gần nhất đang liên hệ thương lượng với một trang web, chuẩn bị tạo một chương trình tạp kỹ trực tuyến."

Nói đến đây, Tống Kiến Chi đã hiểu, đôi mắt nàng lấp lánh: “Là định mời Minh Tự sao?”

Người mà nàng có thể nhấc lên quan hệ trong giới giải trí duy nhất chính là Minh Tự tỷ tỷ.

"Đúng vậy, trước đó Ôn Toa đã nói với tôi rồi, tôi tin tưởng vào năng lực của cậu ấy, hơn nữa cậu ấy biết tất cả mọi người nên cũng có thể yên tâm chút."

Diệp Tử Tình nói cụ thể, "Tôi định đưa Viên Ninh và Minh Tự cùng tham gia chương trình, Ôn Toa đã đồng ý, nhưng cậu ấy rất có hứng thú với em, hôm nay tụ hội, vừa lúc nhìn xem."

Tống Kiến Chi gật đầu: "Cơ hội này khá tốt."

Chương trình tạp kỹ của Ôn Toa gần giống như dân túc của cô ấy, toàn là "người nhà". Nhưng Tống Kiến Chi không lo xảy ra sự cố gì, chỉ nhìn Diệp Tử Tình khen ngợi như vậy thì cũng đủ biết năng lực của Ôn Toa không tệ.

Tống Kiến Chi nghĩ đến việc quay lại Baidu để tải các chương trình tạp kỹ mà Ôn Toa từng làm trước đó, chợt nhớ tới: "Tại sao Ôn Toa tỷ lại có hứng thú với em?"

"Cái này sao..." Diệp Tử Tình mở WeChat, bắt đầu kéo lịch sử trò chuyện, vừa kéo vừa nói: "Đoàn phim của em làm rất tốt, lần này chúng ta cần Minh Tự giúp quảng bá phim một chút."

"Nếu hai người có thể cùng tham gia, hiệu quả nhất định sẽ tăng gấp đôi." Cuối cùng cũng tìm được lịch sử trò chuyện, cô lật ngược điện thoại đưa cho Tống Kiến Chi xem: “Đây.”

Tống Kiến Chi nghiêng người nhìn qua.

Tiểu Toa: Thật xinh đẹp nga, đây là em gái của Kiến Nhân sao? ^^

Tiểu Toa: [Gif]

Tống Kiến Chi có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh động đó, hóa ra là gif mà V chính thức của đoàn phim đã đăng trước đó, chiếu cảnh hai người nhìn nhau mỉm cười, được fan lưu dưới dạng GIF, đã lan truyền trên mạng hai ngày nay.

Không cần phải nói, là khá xinh đẹp.

Thậm chí Tống Kiến Chi còn muốn lớn tiếng nói trong điện thoại của nàng cũng có một bản, nhưng lại cảm thấy cái này là tự mình chèo cp của chính mình...

Chiếc điện thoại bị hai ngón tay trắng như ngọc lấy đi từ dưới mắt, đó là Tống Kiến Nhân.

Tống Kiến Nhân nhìn nội dung trò chuyện, trong giọng nói không có chút cảm xúc nào, nói: “Em muốn tham gia chương trình của Ôn Toa sao?”

Tống Kiến Chi rầm rì: “Giúp đoàn phim quảng bá.”

“Đó là vì kinh phí cho đoàn phim không đủ, hay là đạo diễn Bối không đủ năng lực?" Tống Kiến Nhân lạnh lùng nói: "Nếu em muốn tham gia chương trình tạp kỹ với Minh Tự thì cứ nói thẳng."

Tống Kiến Chi biết nghe lời, nói: "Vậy em nói thẳng, em muốn tham gia."

Tham gia cùng Minh Tự tỷ tỷ, nếu là trước kia chắc chắn Tống Kiến Chi sẽ sợ máy quay, nhưng sau nhiều tháng được đoàn rèn luyện, nàng đã dần học cách thể hiện mình trước ống kính.

Hơn nữa, các chương trình tạp kỹ không giống như diễn xuất mà thiên về cách chơi hơn, Tống Kiến Chi cảm thấy khá thư giãn.

Nàng thuận thế leo lên, chớp chớp mắt nhìn chị gái mình: “Em có thể tham gia không?”

Tống Kiến Nhân nhẹ nhàng nói: “Có thể.”

Diệp Tử Tình vẫn im lặng, cô rất kinh ngạc khi thấy Tống Kiến Nhân lại dễ nói chuyện như vậy.

Nhưng sau đó, cô nghe thấy Tống Kiến Nhân nói: "Nhưng trước đó, phải chăm sóc bản thân, làm tốt chức vị giám đốc của mình."

"Em sẽ không quên mình vẫn đang nắm giữ chức vụ giám đốc đi?"

Tống Kiến Chi: Hình như nàng thật sự quên mất.

Nàng hít một hơi thật sâu, nói: "Dạ được, em sẽ làm việc thật chăm chỉ."

Mặc dù đã muộn nhưng Ngụy Trí Huyên không qua đêm ở Trúc Ô.

Chiếc xe chạy trên đường cao tốc liên thành vào ban đêm, gió rít ngoài cửa sổ xe.

Ngụy Trí Huyên đang uống trà, nếu không quen biết thì khó có thể tưởng tượng một nữ nhân luôn đầy quyến rũ như vậy lại uống nhiều loại trà mà không phải cà phê.

Cùng với những nữ nhân phi phú tức quý này trải qua gần hết buổi chiều, trên mặt Hà Hi Lam đã cười đến mệt mỏi, hiện tại cũng không có tâm tư giao tiếp với người khác.

Giữa cô và Ngụy Trí Huyên không còn khoảng cách, tựa người vào cửa xe, còn thả lỏng.

Có lẽ đó là giây phút thư giãn hiếm hoi của cả hai người.

Khi xe ra khỏi đường cao tốc, Ngụy Trí Huyên thình lình nói: “Trước đó Ôn Toa có hỏi tôi có muốn em xuất hiện trong chương trình tạp kỹ của cậu ấy không.”

Nàng hít một hơi dài, giống như đang thưởng thức trà.

"Muốn tham gia không?" Ngụy Trí Huyên ngẩng đầu nói, dáng người lả lướt.

Không giống như Tống Kiến Chi không biết gì về giới giải trí, Hà Hi Lam nghe thấy tên Ôn Toa liền cảm thấy quen tai.

Cô trốn sang một bên tra, quả nhiên Ôn Toa là nhà sản xuất đã từng sản xuất hai ba chương trình truyền hình trực tuyến nổi tiếng, dưới chỉ đạo của cô ấy là đội ngũ sản xuất giỏi nhất giới giải trí.

Ngoài những ảnh hậu ảnh đế kỳ cựu, những người có thể xuất hiện trong chương trình tạp kỹ trực tuyến của cô ấy còn là những diễn viên ca sĩ nổi tiếng, chân chính đưa chương trình trở thành ngôi sao của các chương trình tạp kỹ hàng đầu.

Có rất nhiều suy đoán về Ôn Toa trong giới, nhưng cô vẫn giữ thái độ khiêm tốn, vẫn luôn nghĩ đó chỉ là tin đồn. Hôm nay gặp chính Ôn Toa tại bữa tiệc này, có lẽ Hà Hi Lam đã đoán được ưu thế của Ôn Toa nằm ở đâu.

Bởi vậy, Hà Hi Lam hồi lâu không dám thả lỏng, trên mặt tươi cười, cố gắng để lại cho Ôn Toa ấn tượng tốt, có lẽ một ngày nào đó cũng sẽ phát huy tác dụng.

Nhưng Hà Hi Lam không nghĩ tới cơ hội lại đến nhanh như vậy.

Hà Hi Lam vuốt tóc, ngượng ngùng cười, dùng giọng ôn nhu đến chảy nước:

“Để Ngụy tổng chuẩn bị tài nguyên cho tôi thật ngại quá. Tôi đã xem rất nhiều chương trình tạp kỹ của sản xuất Ôn, cũng rất thích——"

"Muốn hay không?" Ngụy Trí Huyên cười như không cười mà nhìn nữ nhân trước mặt, âm cuối lộ ra chút lười biếng, lại mang theo sức quyến rũ độc hữu của nàng.

Mỹ diễm mà sắc bén, giống như mọi tâm tư của Hà Hi Lam đều không thể thoát khỏi đôi mắt của nàng.

Lời nói của Hà Hi Lam bị đánh gãy, nụ cười trên mặt cũng như ngừng lại, cô lẩm bẩm một lúc, cuối cùng nói: “Muốn.”

“Muốn thì cứ việc nói thẳng.” Ngụy Trí Huyên động ngón tay, một vật nhỏ lao về phía Hà Hi Lam, vẽ một vòng cung trên không trung.

Hà Hi Lam theo bản năng nắm lấy trong tay, nhìn thấy một đồng xu.

"Nó là của em." Ngụy Trí Huyên nói.

Có được tài nguyên tốt dễ dàng như vậy, trong lòng Hà Hi Lam nhảy lên, giống như đồng xu vừa rồi quay trên không trung mấy lần ---

Chờ đã, sao lại có cảm giác không đúng?

Hà Hi Lam nhìn vào màn hình điện thoại của mình, mới phát hiện đây là tiền tệ trong trò chơi.

Hà Hi Lam:...

Cô không biết Ngụy tổng có dán nhãn trò chơi lên tất cả đồ đạc của mình hay không, thậm chí còn giấu tiền trò chơi trong xe, Maybach đều khóc lóc ủy khuất.

Hà Hi Lam mặt vô biểu tình nhưng trong lòng phàn nàn.

“Bây giờ, em có thể nói cho tôi biết tại sao hôm nay em không vui không?” Ngụy Trí Huyên nhẹ nhàng nói: “Nữ nhân thật kỳ lạ, ép em vào phòng chơi game với tôi, em rất vui vẻ, nhưng ra ngoài cho em tài nguyên thì em lại không vui."

Hà Hi Lam ngẩn ra, mặt không đổi sắc nói: "Sao có thể? Tôi vui còn không kịp."

Ngụy Trí Huyên nói, "Giả vờ cười hơn nửa ngày."

"Nếu em không nói cho tôi biết, tôi sẽ đoán." Đôi mắt của Ngụy Trí Huyên đảo quanh khuôn mặt của Hà Hi Lam, nàng khẳng định nói, "Trên đường đến đây đều ổn, hẳn là bắt đầu từ lúc gặp mặt mọi người đi?"

"Sau khi đến Trúc Ô, đầu tiên là uống coca, sau đó tôi đi nói chuyện với Kiến Nhân mấy câu..." Ngụy Trí Huyên nói đến đây, "Ồ, không nghĩ tới tôi còn không biết, Lam Lam em đã sớm bắt đầu chơi tiểu tính tình như vậy nga."

Hà Hi Lam không hé răng.

Nếu nữ nhân này sử dụng chỉ số IQ cùng EQ này khi chơi game, bằng cách ghi nhớ các tổ hợp kỹ năng và CD thì nàng sẽ có thể đi tới giai đoạn 13.

Không được, nếu cô không nói gì thì có thể không biết Ngụy Trí Huyên sẽ thể hiện như thế nào, tấn công hay là phòng thủ tốt nhất, Hà Hi Lam mím môi chỉ ra:

“Không phải chị cũng vậy sao.”

“Chị vốn dĩ không cần phải uống ly coca đó.” Hà Hi Lam không nghĩ rằng sau khi Ngụy Trí Huyên mắc mưu sẽ phản ứng như vậy, rõ ràng là nàng đang cố tình phối hợp với Ôn Toa.

Nụ cười trên môi Ngụy Trí Huyên dừng lại một lúc, sau đó lại cười nói: “Bạn bè tụ hội vui vẻ là tốt rồi, chỉ là vài ngụm Coca thôi mà.” Ánh mắt nàng lóe lên, “Lam Lam thật không đáng yêu, còn muốn vạch trần tôi."

Hà Hi Lam hơi nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Ừm, chị cũng rất không đáng yêu.”

Chị cũng muốn… vạch trần tôi.

Tống Kiến Chi trở về sống ở Tống gia, hàng ngày cùng Tống Kiến Nhân ra ngoài, một người đến Tinh Hãn, một người đến tòa nhà Tống thị.

Với hỗ trợ của phó giám đốc nàng đã quen với vị trí này, Tống Kiến Chi dần dần bù đắp được những công việc còn thiếu sót trong giai đoạn này. Nàng lại đi làm tan lam đúng giờ, cuộc sống của nàng đột nhiên có quy luật.

Minh Tự bận rộn không ngừng nghỉ, Tống Kiến Chi lại có lịch trình được Lý Mạn chia sẻ trong điện thoại, một ngày cô đang quay phim dưới chân núi, ngày hôm sau có thể sẽ chạy tham gia biểu diễn để lấy tiền đi từ thiện, bay tới bay lui, đúng là con ong nhỏ chăm chỉ.

Lúc làm việc ở Tinh Hãn có chút thời gian rảnh rỗi, Tống Kiến Nhân liền bảo tài xế đón Tống Kiến Chi lên tập đoàn làm quen với công việc, nàng theo cô gặp một số trưởng bối trong lĩnh vực kinh doanh, gọi là rèn luyện.

Tống Kiến Chi bận đến chân không ngừng nghỉ, nhưng Minh Tự lại càng tàn nhẫn hơn. Hai người chỉ có thể tranh thủ thời gian ở chung, khi thích hợp có thể gọi video nói chuyện phiếm một lúc, nhưng khi không có thời gian thì chỉ có thể giao tiếp bằng văn bản.

Một tạp chí nổi tiếng tổ chức tiệc từ thiện, mời hai chị em Tống gia, bây giờ Tống Tam đã nổi tiếng trong giới, việc gì nàng cũng có thể làm được.

Tống Kiến Nhân đến cuộc hẹn, Tống Kiến Chi nghĩ sẽ cho mình nghỉ ngơi, trò chuyện với Minh Tự, cho nên từ chối vì cảm thấy không khỏe.

Nàng thoải mái ngâm mình trong bồn tắm thật lâu, hồi lâu mới đứng dậy, quấn mình trong áo choàng tắm rồi quăng mình vào chiếc chăn bông mềm mại.

Sau đó... nàng bật điện thoại, chọc Minh Tự tỷ tỷ.

Giống như giới trẻ hiện đại đang hẹn hò trực tuyến.

Có lẽ đây chính là cảm giác yêu xa, Tống Kiến Chi âm thầm thở dài.

Minh Tự vẫn chưa trả lời.

Sau đó Tống Kiến Chi mới nhớ ra tối nay Minh Tự có một chương trình trò chuyện cần ghi hình. Nàng mở lịch trình ra kiểm tra, quả nhiên là tối nay.

Minh Tự không trả lời tin nhắn, niềm vui trộm được chút nhàn rỗi nửa ngày lặng lẽ biến mất.

Những mong đợi cùng kỳ vọng thất bại mà gào thét lên, để lại sự trống trải đau đớn cùng lạnh nhạt.

Tống Kiến Chi ngẫu nhiên tìm kiếm một đoạn clip của Minh Tự ra xem, càng xem càng nhớ cô.

Hóa ra khi người ta bận rộn, ngay cả việc nghĩ đến một người cũng đều là một cái nhìn đơn giản. Lúc này trở nên an tĩnh rảnh rỗi, mới nhận ra----

Thực sự rất nhớ cô.

Tống Kiến Chi nằm ngửa, ôm cá voi lớn bên cạnh.

Nàng lăn người, tựa cằm vào gối, vừa ngẩng đầu đã thấy chiếc lưới giấc mơ treo bên cửa sổ, nhẹ nhàng mềm mại.

Tống Kiến Chi chợt nhớ ra hai món quà này là một bất ngờ nho nhỏ được Minh Tự tặng khi cô không ở bên cạnh.

Nàng trầm ngâm, suy nghĩ một lúc, nhấc điện thoại lên, tìm WeChat của Hà Hi Lam mà nàng đã thêm vào bữa tiệc ở Trúc Ô.

"Hà tiểu thư, khi nào cô đi tham dự sự kiện DR?"

Trang sức DR khai trương tại một trung tâm thương mại lớn ở tỉnh lị. Minh Tự và Hà Hi Lam được đặc biệt mời đến thực hiện nghi lễ cắt băng khánh thành, bao gồm cả phần giao lưu mở màn sau đó, đồng thời một số nghệ sĩ nhỏ cũng được mời biểu diễn để thu hút khán giả.

Ban tổ chức đã chuẩn bị phòng chờ rất chu đáo, Minh Tự xuống xe bảo mẫu, đi vào bằng lối đi VIP, có nhân viên bảo vệ suốt dọc đường ngăn cản fan ngồi xổm ở đây gây rắc rối cho các nghệ sĩ.

Ban tổ chức rất chân thành, các nghệ sĩ đều tôn trọng, này hai bên đều hợp.

Minh Tự vừa lúc hạ cánh cùng lúc với hai nghệ sĩ, họ khởi hành từ phòng VIP của sân bay, cùng nhau đến trung tâm thương mại.

Hai nghệ sĩ ra mắt muộn, không nổi tiếng, chỉ bị ban tổ chức lợi dụng để bù đắp số lượng. Họ đi theo phía sau Minh Tự mở miệng là Minh Tự tỷ tỷ, trông như hậu bối, ngoan ngoãn kính trọng.

Thái độ của ban tổ chức chắc chắn là cảm khái nhất đối với địa vị của họ. Bởi vì họ ở vị trí nhỏ bé nên thường bị người đối xử thờ ơ, giờ họ có thể yên tâm hơn một chút.

Một nhóm người đi đến phòng chờ đã chuẩn bị sẵn, nghệ sĩ trẻ đang nói về hiện trường:

“Không nói cái khác, an ninh ở đây thật tốt, Minh Tự tỷ tỷ có nhiều fan như vậy, nhưng tôi chưa thấy ai có thể chạm vào chị—"

"Minh Tự Minh Tự, ký tên cho tôi." Một giọng nữ ngọt ngào thanh tú cắt ngang lời hắn.

Nghệ sĩ trẻ:...

Chưa kịp nói hết câu thì mặt đã bị tát sưng tấy.

Hắn tỏ vẻ giận dữ, rốt cuộc là ai có thể qua mặt ban tổ chức, đột nhiên chạy đến quấy rầy nghệ sĩ như vậy?

Kết quả là hắn nhìn thấy một cô gái mặc váy kẻ sọc màu vàng chanh, khăn choàng dài màu hạt dẻ, đưa giấy bút cho Minh Tự, trông giống như fan đang xin chữ ký.

Ngũ quan tinh xảo, đôi môi căng mọng, đôi mắt mèo như mật ong màu hổ phách, đôi má trắng hồng tự nhiên, trên môi đang mỉm cười, đẹp như một con mèo được sủng nịch.

Nghệ sĩ trẻ đột nhiên hiểu, mỹ nhân luôn có đặc quyền.

Thậm chí trong chốc lát hắn còn sợ ban tổ chức hoặc Minh Tự tỷ tỷ nổi giận đuổi người đi, cho nên trong lòng sẵn sàng cầu tình thay, còn nghĩ đến việc hay là mình ký tặng thay?

Hắn hạ quyết tâm, đang định cầu tình ký tên thay thì thấy ban tổ chức không những không ngăn cản mà còn đứng chắp tay ở phía sau cô gái, bộ dáng cung kính.

Minh Tự tỷ tỷ đang đứng trước mặt, tiến lên hai bước, không chỉ lấy giấy bút mà còn ---- còn nắm tay cô gái đó??

Tính tình của Minh Tự tỷ tỷ lạnh lùng lại hơi cúi đầu, trong giọng nói mang theo ý cười nồng đậm, bộ dáng nói chuyện còn rất thoải mái: “Chỉ muốn ký tên thôi sao?”

Minh Tự dựa sát vào bên tai cô gái đáng yêu, chỉ nói cho một mình nàng nghe:

"Có muốn người không?"