Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 7



Mọi người tiến vào địa điểm tổ chức không lâu, lễ trao giải chính thức bắt đầu.

Khi nói đến giải thưởng quan trọng nhất, giải đầu tiên là giải Kim Nghi dành cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, vị khách mời đặc biệt trao giải cười nói: “Chúng ta hãy chúc mừng—”

“Minh Tự!”

Trong hội trường tối om, một tia sáng của đèn bao phủ lấy Minh Tự. Minh Tự đúng lúc cong môi, đứng dậy khom người chào hỏi bốn phía, tia sáng theo bước chân cô từ chỗ ngồi tối tăm đến sân khấu đầy sao.

Dáng người cô cao gầy, đặc biệt là vào thời điểm được chú ý này, cô càng cao quý đạm nhiên, Tống Kiến Chi cũng giống như những người có mặt ở đây, nàng không che giấu kinh diễm cùng tán thưởng trong mắt.

Tim nàng đập nhanh một chút.

Đạn mạc đã bị fans của Minh Tự chi phối.

Khi Minh Tự giành cúp từ khách mời, cô đã đạt đến đỉnh cao.

"Minh Tự aaaaa!!"

"Chúc mừng Minh Tự giành được giải thưởng Kim Nghi cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất! Hoàn toàn rất xứng đáng!"   

Khách mời giao sân khấu cho Minh Tự.   

Minh Tự hướng về phía micro, vóc dáng cô cao, hơi cúi đầu, giọng nói vẫn trong trẻo mát lạnh như thường:

"Cảm ơn mọi người. Vinh dự này thuộc về tôi cũng thuộc về tất cả mọi người trong đoàn phim <Như Mộng>. Sau này với cương vị là một diễn viên, tôi sẽ tiếp tục mang đến cho mọi người những tác phẩm điện ảnh và truyền hình xuất sắc nhất."   

Lời chứng thực rất ngắn gọn và thẳng thắn, không nhìn lại chặng đường đã qua, tất cả quan khách bên dưới đều ngẩn người, này xong rồi sao??   

Vị trí của Tống Kiến Chi rất tốt, nàng có thể nhìn rõ người trên sân khấu, nàng có thể nhìn thấy bàn tay của Minh Tự đang vững vàng cầm chiếc cúp, nàng có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Minh Tự đang khép mở, nàng cũng có thể nhìn thấy Minh Tự đang đứng thẳng thân, không tiếng động thông báo mình nói xong.   

Tống Kiến Chi nhìn Minh Tự sáng chói không chớp mắt, là người đầu tiên vỗ tay.

Tiếng vỗ tay trong hội trường càng lúc càng lớn, Tống Kiến Chi tràn đầy tự hào, trong lòng hét lớn với hệ thống: "Nhìn thấy không! Đối tượng của tôi thật lợi hại!"

Bên cạnh truyền đến một âm thanh gây mất hứng: "Tống Kiến Chi, cô nhìn rõ chưa?"

Tống Kiến Chi:?

Ngụy Kiêu ghé sát vào người nàng, khinh thường nói: “Minh Tự ưu tú như vậy, tôi không có khả năng coi trọng một nữ nhân ngực to không não như cô.”

Tên ngốc này lại phát bệnh sao?

Tống Kiến Chi cũng quay đầu nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thấy rõ rồi, Minh Tự ưu tú như vậy, đúng là tám kiếp xui xẻo mới bị anh coi trọng.”

Sắc mặt Ngụy Kiêu trở nên âm trầm, lại thấy có máy quay và đại diện các công ty xung quanh, hắn kìm chế không mất bình tĩnh, trong mắt hắn lại nổi lên một cơn bão: "Nữ nhân, cô chọc giận tôi."

Tống Kiến Chi cố nén không trợn mắt: "Tôi còn muốn đánh anh."

Ngụy Kiêu bình tĩnh nhìn nàng, lại cười nói: "Tôi biết rồi."

Tống Kiến Chi: Biết cái gì mà biết?

Nàng lười quan tâm đến não tự luyến của Ngụy Kiêu, không cẩn thận liếc hắn hai lần, cho nên phải nhanh chóng nhìn Minh Tự tỷ tỷ để rửa mắt.

Tống Kiến Chi quay đầu lại nhìn, Minh Tự cũng đang nhìn nàng.

Trước hàng trăm khách mời có mặt tại hội trường, khi camera phát trực tiếp nhắm vào cô, dưới ánh đèn như thủy ngân tràn ngập sân khấu.

Ánh mắt cô dán chặt vào trên người Tống Kiến Chi.

Không chút che giấu.

Lần thứ ba.

Tống Kiến Chi nghe thấy một giọng nói thì thầm từ đáy lòng mình.

Nữ chủ trì vỗ tay tiếp nhận sân khấu, Minh Tự lại mỉm cười chào camera rồi cầm cúp lấp lánh đi xuống.

Phần tiếp theo trôi qua nhanh chóng, sau bữa tiệc, Tống Kiến Chi đứng dậy rời khỏi hội trường, nhìn thấy Minh Tự bị cả đoàn vây quanh đi ra ngoài.

Trần Viên Ninh vòng qua vài minh tinh nổi tiếng đang chụp ảnh cùng nhau, đi về phía nàng: "Biểu tỷ, chị về sao?"

Tống Kiến Chi gật đầu, "Tài xế đang đợi bên ngoài."

"Tối nay có tiệc mừng, biểu tỷ không tham gia sao?"

Tống Kiến Chi do dự một lúc, nhờ Ngụy Kiêu mà nàng cảm thấy tiệc trong thế giới này không ra cái gì, nhớ tới Minh Tự cũng không thể không tham gia bữa tiệc này, thời gian địa điểm của nhân vật đều có một loại quen thuộc mãnh liệt giống như đêm đó.

“Tôi không đi.” Tống Kiến Chi không cách nào vượt qua rào cản trong lòng, “Bất quá, nếu Minh Tự có chuyện gì, em có thể chiếu cố thay tôi.”

“A?” Trần Viên Ninh xoa xoa đầu không hiểu đây là loại hành động gì, nhưng Tống Kiến Chi nói xong liền rời đi mà không giải thích cho hắn hiểu, hắn cũng không hiểu ra cho đến khi cùng Bành Chu đi đến sảnh tiệc.   

Trong sảnh náo nhiệt không ít, tối nay có người vui mừng có người thất vọng, nhưng sẽ không có người dại dột biểu hiện ra ngoài, từ đó tạo thành cảnh tượng vui vẻ như bây giờ.   

Ngoại hình Minh Tự xuất chúng, thu hút được sự chú ý của người khác, không thể nghi ngờ là tiêu điểm của đêm nay, những người xung quanh cũng không ngớt lời.   

Bạn đồng hành của Ngụy Kiêu tối nay là Hà Hi Lam, Hà Hi Lam săn sóc tỉ mỉ, viện cớ rời đi lâu để cho Ngụy Kiêu có cơ hội trêu hoa ghẹo nguyệt mới trở lại sảnh tiệc.   

Khi Hà Hi Lam trở lại còn có một tiểu minh tinh đang quấn lấy Ngụy Kiêu, nhìn thấy Hà Hi Lam đứng bên cạnh, nũng nịu mà nói: "Hi Lam tỷ đi chúc mừng Minh Tự tỷ đoạt giải sao?"   

Hà Hi Lam ôn hòa cười: “Không có, Minh Tự đang nói chuyện với đạo diễn, tôi không muốn quấy rầy cô ấy.”

Tiểu minh tinh vặn eo nói: “Tôi vừa mới đi, Minh Tự tỷ còn nói đôi mắt của tôi rất giống chị ấy."   

Hà Hi Lam liếc nhìn đôi mắt của cô ta, đeo kính áp tròng màu nâu nhạt lấp lánh, như vậy đã nói giống?

Chưa kể trang điểm khói mắt giúp đôi mắt nhỏ trông to hơn.

Hơn nữa Minh Tự sẽ nói như vậy sao?

Chỉ có kẻ ngốc mới tin.   

Vừa vặn Ngụy Kiêu bên cạnh chính là một tên ngốc, hắn nhìn chằm chằm tiểu minh tinh hồi lâu, nói: "Đúng là rất giống."   

Tiểu minh tinh vui vẻ ra mặt, lại cảm thấy rất mỹ mãn.

Ngụy Kiêu thu hoạch +1 minh tinh, nhưng trông hắn không vui lắm, nhấp một ngụm rượu rồi liếc nhìn bóng dáng ở phía xa.   

Hà Hi Lam khẽ mỉm cười, nói với Ngụy Kiêu: "Không phải Ngụy thiếu thích Minh Tự nhất sao, sao ngài không nâng đỡ cô ấy? Nếu có Ngụy thiếu trợ lực, nói không chừng Minh Tự có thể sẽ bắt được ngôi ảnh hậu trong tay."

Ngụy Kiêu quay sang nhìn nàng, giống như muốn xem nàng đang nghĩ gì, một lúc sau hắn nói: "Minh Tự rất có tâm trong sự nghiệp, cô ấy muốn tự dựa vào chính mình."

"Nhưng Ngụy thiếu vẫn luôn nâng đỡ người khác, ngược lại không cho Minh Tự tài nguyên, Minh Tự sẽ để ở trong mắt... cũng sẽ nghi ngờ chân thành của Ngụy thiếu."   

Ngụy Kiêu nâng cằm nàng lên, trầm giọng hỏi: "Năm lần bảy lượt nhắc đến Minh Tự, cô muốn làm gì?"   

Đôi mắt của Hà Hi Lam lóe lên, chua xót mà cười: "Em có thể làm gì đây? Em một lòng với ngài, chỉ muốn ngài vui vẻ thôi."

"Em có tư tâm hay không, cũng là có, nói không chừng là em nói không đúng, sau khi Ngụy thiếu có được cô ấy cũng liền cảm thấy không thích cô ấy như vậy..." Hà Hi Lam thể hiện kỹ năng diễn xuất, cố nặn ra một giọt nước mắt.

Ngụy Kiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm lệ của nữ nhân, bán tín bán nghi mà buông nàng ra, hất cằm nói: "Minh Tự không giống mấy người các cô."

Hà Hi Lam cúi đầu, giả vờ ra vẻ đau buồn.

"Nhưng cô nói cũng có lý." Ngụy Kiêu đạm thanh nói.

“Là tôi cho cô ấy quá nhiều tự do, ngược lại khiến cô ấy không đặt tôi ở trong mắt.”

Hà Hi Lam ngẩng đầu lên: "Ngụy thiếu..."

Ngụy Kiêu không nhìn nàng, hắn chuyển ánh mắt sang Minh Tự đang nói chuyện với đạo diễn Bối.

"Cũng nên làm cô ấy hiểu, người đối tốt với cô ấy nhất chính là tôi."

Sau tiệc ăn mừng, Lý Mạn lái xe, Minh Tự và Bùi Tử Thư ngồi ở ghế sau.

Minh Tự dựa đầu vào cửa sổ xe, tiếp nhận canh giải rượu từ Bùi Tử Thư yêu cầu ở khách sạn.

"Lái chậm một chút, để Minh Tự uống." Bùi Tử Thư nói với Lý Mạn.

Từ trước đến nay Lý Mạn luôn vui vẻ tốt tính, lúc này hiếm khi oán giận vài câu: "Em chưa từng thấy ai đi dự tiệc trao giải tới rạng sáng xong còn chạy show."

"Tôi đã nói với Tôn tổng hoãn lại một chút rồi, nhưng ông ấy không chịu, lịch trình rất dày đặc, em vẫn có thể nghỉ ngơi trên máy bay, 6 rưỡi đi tạo hình." Bùi Tử Thư thở dài, nhẹ nhàng nói với Minh Tự.   

Minh Tự gật đầu, mệt mỏi giữa lông mày khó có thể che giấu được. Đôi mắt cô phủ đầy vẻ mệt mỏi, lại nhấp một ngụm canh giải rượu rồi đặt xuống, giọng nói thanh lãnh: “Em nghỉ ngơi một chút, tới sân bay thì gọi em dậy."   

Bên trong xe trở nên yên tĩnh.   

Đèn ngoài xe như sao trời, bị chiếc xe phóng nhanh như những dải băng bỏ lại phía sau.   

Minh Tự nhắm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến làn váy xinh đẹp của Tống Kiến Chi.