Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 70



Nữ nhân đi vào có dáng người nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, khuôn mặt thanh thuần đáng yêu, nhìn không giống nghệ sĩ mà giống nữ sinh trung học 18 tuổi hơn.

"Xin chào mọi người, tôi tên Từ Bội." Nàng ấy mỉm cười chào mọi người, giọng nói tràn đầy năng lượng.

"Hệ thống: Kiểm tra đó lường phát hiện có một nhân vật phụ quan trọng, Từ Bội."

Tống Kiến Chi sửng sốt, một vai phụ quan trọng đã lâu không xuất hiện, nàng gần như đã quên mất cốt truyện ban đầu. Không ngờ ở đây nàng lại gặp được một nữ phụ quan trọng khác.

Phía sau nàng ấy là một nữ nhân mặc tây trang chỉnh tề, mặc dù có trang điểm nhưng khóe mắt còn có thể nhìn thấy vết chân chim mờ nhạt, thoạt nhìn là người đại diện.

Người đại diện trước tiên nhìn quanh những người có mặt ở đây, tập trung vào Ôn Toa, mang theo Từ Bội đi về phía trước:

"Sản xuất Ôn, tôi là Ngô Ca đến từ Bắc Nhạc, đây là nghệ sĩ mới của tôi - Từ Bội, mới ra mắt không lâu."

Diệp Tử Tình đã nhận ra cô ấy ngay khi hai người đó vừa bước vào. Ngô Ca là một trong những người đại diện nổi tiếng nhất của Bắc Nhạc, cô ấy dựa vào nguồn lực tích lũy được trong nhiều thập kỷ và các nghệ sĩ dưới sự kiểm soát của cô ấy.

Nhưng mà Ngô Ca đã lớn tuổi, mấy năm gần đây có tin đồn là cô ấy sắp nghỉ hưu, nhưng không ngờ cô ấy lại tiếp nhận một người mới, có lẽ trước khi rời đi cô ấy muốn tạo ra một ngôi sao mới cho công ty nên mới bỏ ra nhiều công sức để đưa đến chỗ Ôn Toa.

Hai người đại diện lớn cho nhau tầm mắt, gật đầu hỏi thăm xem như là cho nhau mặt mũi.

Ôn Toa nhìn Từ Bội trước, thấy Từ Bội có phong cách khác với những người khác, ngoại hình không tồi, ánh mắt cũng coi như sáng ngời linh động, nói: "Được."

Ôn Toa đồng ý, lúc này Ngô Ca cũng yên tâm.

Không giống những người khác, Từ Bối là danh ngạch của Bắc Nhạc, nàng ấy đã giẫm phải bốn năm minh tinh hạng nhất và hạng hai muốn tranh giành danh ngạch trong nội bộ, đồng thời đưa người mới Từ Bối đến cho Ôn Toa xem.

Nếu Ôn Toa không thích Từ Bội sẽ "lui" về.

Cô ấy đang định ra hiệu cho Từ Bội bày tỏ lập trường thì nghe Từ Bối ngọt ngào nói: "Cảm ơn Ôn tỷ, tôi sẽ biểu hiện thật tốt."

Ôn Toa đỡ cằm, ôn hòa cười: "Gọi tôi là sản xuất Ôn được rồi."

"A, được." Từ Bội đáp lại, rõ ràng là việc nhỏ, nhưng vẻ mặt nàng ấy lại căng thẳng có chút ảo nảo, đôi lông mày mỏng nhíu lại, trông rất đáng yêu.

Hà Hi Lam đang đứng bên cạnh nhìn bộ dáng của nàng, trong mắt có chút hứng thú.

Người đã đến đông đủ, đều ngồi vào chỗ, Ôn Toa chủ trì cuộc họp nhỏ.

Trợ lý mang thông tin đã in vào, đưa cho mỗi người một bản.

Tống Kiến Chi ngồi cạnh Minh Tự, xem qua, ý tưởng của chương trình thực tế này và những lời giới thiệu ngắn gọn khác được viết ngắn gọn trên đó.

Tên của chương trình này có chút kỳ quái, tên là <Đặt Minh Tinh>. Nội dung chính là sắp xếp các nghệ sĩ tham gia vào phân cảnh hoặc cốt truyện, mỗi số phát sóng kéo dài 2 ngày.

"Vì đoàn của tôi đang làm việc với trang web IF video, cho nên sau khi liên lạc với IF, chương trình của chúng tôi sẽ tiến hành dưới hình thức phát sóng trực tiếp, sẽ thu hút lưu lượng truy cập trên trang chủ. Đây sẽ là chương trình tạp kỹ trực tuyến chính."

"Phát sóng cùng ngày và phát hành trong vòng một tuần, quá trình thu âm và phát sóng được sắp xếp ở giai đoạn hậu kỳ như thế này."

"Có kịch bản không?" Người đầu tiên hỏi là người dẫn chương trình Thịnh Cách. Giọng nói của hắn rất rõ ràng, tràn đầy năng lượng và rất dễ nhận biết.

Hắn hỏi thẳng, Ôn Toa nói: "Kịch bản là loại khán giả đã xem quá nhiều rồi, điều quan trọng nhất của chương trình thực tế là tính chân thực, cho nên kịch bản..."

Mọi người đều đã quen dùnh kịch bản trong chương trình, chỉ có Tống Kiến Chi là người duy nhất không quen thuộc với giới giải trí, biết rõ khẩu vị kỳ quái của Ôn Toa, chỉ có Từ Bội có vẻ ngây thơ hơn: "Cho nên là không có kịch bản sao?"

Ôn Toa chân thành nói: "Nếu có thì chỉ có một chút."

Thấy mọi người ngoại trừ Từ Bội đều bình tĩnh, Ôn Toa nhẹ tặc lưỡi nói: "Nhưng tổ chương trình chỉ đề cập đến mấy điểm mấu chốt, sẽ không viết hết ra cho mọi người, vẫn là lấy ý tưởng của mọi người làm ưu tiên." Ôn Toa gõ vào bản giới thiệu chương trình, tràn đầy thâm ý nói: "Cho nên, suất diễn của mỗi người ít hay nhiều đều vẫn chưa xác định."

"Dù vai trò của mọi người lớn hay nhỏ, đối với đạo diễn mà nói, chỉ xem biểu hiện của mọi người có đủ xuất sắc hay không, đủ thú vị hay không, đủ kịch tính hay không."

"Chỉ cần biểu hiện của người nào đủ hấp dẫn để thu hút khán giả, có điểm bùng nổ, thì màn ảnh sẽ là của người đó." Cuối cùng Ôn Toa kết luận.

Khi tin tức này truyền ra, không thể nghi ngờ Từ Bội là người kinh ngạc nhất. Nàng ấy là người mới ra mắt, chưa có kết nối với khán giả, nếu có thể chiếm được tình cảm của khán giả trong chương trình tạp kỹ này, xây dựng được lượng fan thì sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Tình huống này đột nhiên đưa người cao người thấp ngang bằng nhau, người thấp cảm thấy vui mừng, Hà Hi Lam vốn là người may mắn, trong lúc nhất thời không biết nên vui mừng hay nên cau mày.

Trong giới nghệ sĩ nữ, hiện tại cô ở thế bất lợi so với Minh Tự, nhưng so với Từ Bội thì cô vẫn là dư dả - còn Tống tiểu thư, ừm, hẳn là tới yêu đương nên mới được xếp vào đội của Minh Tự.

Trong lúc nhất thời không thể cân nhắc giữa ưu điểm và nhược điểm, Hà Hi Lam chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm, hạ quyết tâm nắm bắt mọi cơ hội và biểu hiện thật tốt.

Minh Tự rất bình tĩnh, không biết được cô đang nghĩ gì.

Ôn Toa đều đem biểu tình của mọi người vào trong mắt, nói tiếp: "Đúng rồi, chương trình sẽ xác lập ít nhất một couple, có ai quan tâm không?"

Cô dừng lại một chút, rất thú vị mà nói thêm: "Không giới hạn tính hướng."

Ánh mắt Ngô Ca sáng lên, muốn giành lấy vị trí này cho Từ Bội.

Mặc dù Ôn Toa nói suất diễn không có khác biệt nhưng chắc chắn cp tốt hơn không cp, còn là cp chính, không khí màu hồng thu hút fan nhất.

Nhưng Ngô Ca liếc nhìn Diệp Tử Tình ở đối diện, rồi nhìn Minh Tự có khí chất và ngoại hình vượt trội hơn Từ Bộ, cô đột nhiên thanh tỉnh một chút ----

So với Từ Bội - người mới đến thậm chí không thể coi là hoa dại ven đường, đương nhiên khán giả thích xem couple của Minh Tự hơn.

Cho dù Minh Tự trân trọng thanh danh và không cần, Hà Hi Lam cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt.

Còn có Tống Kiến Chi có địa vị cực cao, nếu yêu thích một nam nghệ sĩ nào đó, muốn couple cho vui cũng không phải là không thể.

Chắc chắc là Từ Bội không thể.

Khi Ngô Ca đang thở dài, cô nhìn thấy Diệp Tử Tình mỉm cười, nói: "Đây là một cơ hội tốt, mọi người đều có thể tranh thủ một chút, Minh Tự với Viên Ninh thì không được."

Minh Tự thật sự không cần sao?

Ngô Ca rất ngạc nhiên, nhưng cô nhớ tác phong thường ngày của Minh Tự, giống như đua thực lực chứ không đua lưu lượng.

Nam nghệ sĩ không ai lên tiếng, mọi người tự nhiên tập trung chú ý vào nữ nghệ sĩ, Tống Kiến Chi giống như một người ăn dưa, cũng âm thầm quan sát.

Hà Hi Lam hồi lâu không nói gì, Tống Kiến Chi đột nhiên nhớ tới nàng ấy với Ngụy Trí Huyên cùng nhau tới Trúc Ô.

Không phải là thật đi?

Nàng ở bên cạnh ăn dưa, đột nhiên cảm thấy có hơi ấm từ mu bàn tay đặt dưới gầm bàn, chính là Minh Tự.

Tống Kiến Chi quay người lại, thấy vẻ mặt của Minh Tự rất bình tĩnh cùng tự nhiên, không có chút không đúng đứng đắn khi trộm chạm vào bàn tay dưới gầm bàn của mình.

Nhưng trước nay Minh Tự tỷ tỷ không xằng bậy trong công việc, vậy tại sao lần này chị ấy lại làm vậy?

Lúc này Tống Kiến Chi mới ý thức được, hình như có vài ánh mắt đang đảo quanh nàng, Hà Hi Lam và Từ Bối.

Lúc này Tống Kiến Chi mới hiểu được, nàng lập tức sửa lại thái độ, nghiêm túc nói: "Tôi không có tâm trí yêu đương nên không chen chân vào."

Hà Hi Lam:?

Cô không có tâm trí yêu đương? Này đều đã bắt được đóa cao lãnh chi hoa Minh Tự vào trong tay rồi.

Hà Hi Lam phun tào, khi nhìn thấy mọi người đang nhìn mình, cô biết mình không thể trì hoãn được nữa, đành phải đưa ra câu trả lời, cổ họng nghẹn lại.

Chết tiệt, vừa mới hạ quyết tâm phấn đấu, lại gặp phải lựa chọn khó khăn như vậy.

Màn hình điện thoại sáng lên, hình nền màn hình khóa là ảnh chụp màn hình khung cảnh trong game, hai thân ảnh trên đó nhỏ đến mức không nhìn thấy được.

Hà Hi Lam do dự hồi lâu mới nói: "Gần đây tôi chuyển hình, cũng không được."

"Sao? Chuyển hình cái gì?" Ôn Toa hỏi: "Nếu cần thiết, tổ chương trình có thể phối hợp với cô để hoàn thành việc chuyển hình."

Hà Hi Lam:...

Tôi chỉ tùy tiện nói, quỷ mới biết tôi muốn chuyển hình gì.

Hà Hi Lam cảm thấy có chút tuyệt vọng, còn có chút tức giận mình không biết cố gắng, thế mà từ bỏ một cơ hội tốt vì Ngụy Trí Huyên.

Trong nụ cười ôn hòa của cô ẩn chứa vẻ lạnh lùng cùng sát khí:

"Ừm, chuyển hình thành một nữ nghệ sĩ nghiện game và nghiện Internet."

Mọi người:?

Hà Hi Lam có tính cách nữ thần dịu dàng lại muốn chuyển hình thành nữ thần điện tử??

"Cô nghiêm túc sao?" Tống Kiến Chi kinh ngạc hỏi.

Từ khi Hà Hi Lam tiện thể đưa nàng đến sự kiện, hai người đã có chút thân thiết, hơn nữa Tống Kiến Chi là tổng giám đốc nên lúc này khó tránh khỏi hỏi một câu.

Hà Hi Lam bình tĩnh lại, khôi phục bình thường nói: "Đương nhiên không phải, tôi chỉ đùa thôi."

Lúc này mọi người mới hiểu ra, tựa hồ Hà Hi Lam không muốn tiết lộ nhiều mới thuận miệng nói như vậy.

Bây giờ quay lại vấn đề Couple, Từ Bội nắm lấy cơ hội, dưới con mắt của Ngô Ca, nàng ấy có chút xấu hổ nói: "Nếu các chị đều không cần, vậy để tôi cũng không sao."

Người khác cảm thấy thế nào khi nghe thấy lời này, Hà Hi Lam không biết, nhưng cô nghe lại cảm thấy cực kỳ vi diệu.

Nghe như thế nào giống như nỗi lo âu của mọi người lại là chuyện tốt của Từ Bội vậy? Nghệ thuật ngôn ngữ sao?

Hà Hi Lam cười nói: "Cô là người mới, hấp thụ ánh sáng nhiều một chút cũng tốt."

Trong lòng Từ Bội mừng rỡ, trước kia nàng từng nghe Ngô Ca nói Hà Hi Lam không đơn giản, nhưng bây giờ nhìn, nàng rõ ràng là một đại tỷ tỷ trí thức, lại nói chuyện nhẹ nhàng thân thiết như vậy, còn nói mình nên hấp thụ ánh sáng nhiều hơn.

So với Minh Tự thanh lãnh và Tống Kiến Chi xinh đẹp, cô thực sự có vẻ là người dễ hòa hợp nhất.

Khi hảo cảm của Từ Bội dành cho Hà Hi Lam ngày càng tăng, nàng nghe thấy Hà Hi Lam thản nhiên nói: "Tôi thấy cô có khuôn mặt rất phì nộn, giống như học sinh trung học, lại gọi chúng tôi là chị, không biết là cô bao nhiêu tuổi?"   

Bị hỏi đến, sắc mặt Từ Bội cứng lại.

"Cô đừng nghĩ nhiều, đây không phải là vì cô muốn couple sao? Năm nay Bành Chu 23 tuổi phải không? Muốn couple với Bành Chu thì phải xem độ tuổi có phù hợp hay không, cần có couple giữa chị em hay không."   

Từ Bội ầm thầm hít một hơi, mỉm cười đối mặt với Hà Hi Lam: "Tôi 25 tuổi."

Quả nhiên tuổi tác không còn quá nhỏ, Hà Hi Lam đã nghe nói về tác phong của Ngô Ca, Ngô Ca thích những người mới có cơ sở, có thể là bất cứ ai có nền tảng nhất định trong ngành chưa thực sự đủ 18 tuổi.

Hà Hi Lam ai nha một tiếng, dùng ngữ khí khen ngợi nói: "Cô rất giống nữ chính trong phim vườn trường, thật sự không nhìn ra cô lớn hơn tôi một tuổi."

"Sau này kêu tên chúng tôi là được rồi, tất cả mọi người đều là bạn bè cùng đoàn, gọi chị thật xa lạ." Hà Hi Lam ôn hòa nói.

Sắc mặt Ngô Ca không tốt lắm, trong lòng Diệp Tử Tình cười thầm, biết tiểu xảo của Từ Bối khiến Hà Hi Lam không vui.

Từ Bối vẫn còn quá ít kinh nghiệm, nếu xuất hiện trước mặt một người kỳ cựu như Hà Hi Lam thì chắc chắn sẽ bị giáo huấn một chút.

Đôi mắt tròn xoe của Từ Bối có chút ủy khuất, nén giận nói: "Được, lão sư Hà."

Sau khi biết Hà Hi Lam là người như thế nào, Từ Bối sẽ không dám trực tiếp gọi tên cô, trừ khi nàng ấy thực sự là người ngốc.

Hầu hết các nữ nhân ở đây đều ngầm hiểu, ngay cả Tống Kiến Chi thanh thuần nhất trong số họ cũng rất thích thú theo dõi trận battle của hai nữ xứng.

Còn các thẳng nam giống như vô tri vô giác, căn bản không biết có một cuộc chiến đang diễn ra.

Bành Chu tựa hồ cũng không có ý định tham gia vào chuyện tình chị em luyến ái, không biết Thịnh Cách là vì vấn đề chuyên môn hay là không có hứng thú với loại hoạt động này, cũng không nói gì. Cuối cùng, "nam chính" rơi vào tay Nhạc Nghị.

Rõ ràng bị người đoạt lấy là chuyện tốt, nhưng nữ nghệ sĩ bên này ném tới ném lui, nam nghệ sĩ bên kia cũng không có hứng thú.

Vốn dĩ Từ Bội nên vui mừng, nhưng bây giờ sau khi ra khỏi Tinh Hãn, nàng ấy lại cảm thấy vô cùng phức tạp.

Vốn dĩ Diệp Tử Tình muốn ở lại ăn cơm cùng Tống Kiến Chi và Minh Tự, nhưng Tống Kiến Chi lại tìm lý do từ chối.

Ngày lễ tình nhân đến công ty tăng ca cũng không sao, sau khi tăng ca đương nhiên là thế giới hai người.

Hơn nữa, Minh Tự tỷ tỷ rất mệt mỏi, cho dù không có trò vui mới thì tốt hơn là để chị ấy về ngủ một lát.

Tống Kiến Chi nhìn một tầng màu xanh phủ lên lông mày và mắt của Minh Tự, càng nhìn càng đau lòng. Về đến nhà, nàng thực sự ép Minh Tự đi ngủ.

Nàng nhét Minh Tự đang mặc đồ ngủ lên giường, đắp chăn cho cô, sửa góc chăn, vỗ nhẹ vào gối rồi nói: "Được rồi, đi ngủ đi."

Minh Tự có vẻ muốn giãy giụa một chút: "Thật vất vả chị mới trở về một chuyến, vậy mà em bảo chị đi ngủ?"

Tống Kiến Chi mở to đôi mắt mèo, ngây thơ nói: "Nếu không thì sao?"

Minh Tự:...

Minh Tự nhất thời thực sự không nghĩ ra được hoạt động nào thú vị, cô bắt đầu đề nghị: "Chúng ta cùng nhau xem phim, xem phim xong chị sẽ nấu cơm cho em?"

Cô khẽ mỉm cười, thanh lệ xinh đẹp, bắt đầu nói chuyện ngọt ngào, cố gắng dỗ dành Tống Tiểu Chi: "Làm cái gì cùng em cũng đều rất vui."

Tóm lại là không thể để nàng kêu mình ngủ sớm dậy sớm.

Lại không phải hai người ngủ cùng nhau.

Tống Kiến Chi cũng khẽ mỉm cười: "Vậy sao?"

Minh Tự tựa cằm vào chăn, ngẩng đầu nhìn Tống Kiến Chi đang ngồi bên giường, nghiêm túc gật đầu.

Thật hiếm khi cảm thấy Minh Tự thuận theo như vậy.

Nhưng Tống Kiến Chi lại lạnh giọng nói: "Cùng nói chuyện phiếm cũng rất vui vẻ sao?"

Minh Tự lại gật đầu.

Tống Kiến Chi tựa hồ đang muốn lôi chuyện cũ, nhàn nhã nói: "Vậy chúng ta nói về Nhạc Nghị đi? Em nhớ ra rồi, anh ta chính là..."

"Thật ra đi ngủ cũng khá tốt, chị buồn ngủ rồi." Minh Tự rất có mong muốn sống xót mà ngắt lời Tống Kiến Chi.

"Minh Tự tỷ tỷ ngoan." Tống Kiến Chi hài lòng nói.

Trên đường nàng nhớ tới Nhạc Nghị là ai, chuyện như vậy nàng cũng không quan tâm, một chút cũng không - ừm, cũng có một chút xíu, chỉ một chút xíu thôi, đó là xuất phát từ tình yêu chiếm hữu của nữ nhân.

Vốn dĩ nàng đã nhanh chóng quên đi, hiện tại vừa lúc đi dọa Minh Tự.

Thật chưa thấy ai lại sợ tai tiếng của chính mình như vậy.

Tống Kiến Chi nhếch khóe môi, khẽ cười trộm, thấy Minh Tự thực sự nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, nàng cẩn thận, chuẩn bị ra ngoài.

"Tống Tiểu Chi."

"Hả?" "Tống Kiến Chi quay đầu lại.

"Lúc trước em hỏi chị, chị cũng đã nghĩ ra đáp án." Minh Tự hé mở đôi mắt, mê ly động lòng người, con ngươi màu nâu trong trẻo ôn nhu.

"Tống Kiến Chi và Tống Tiểu Chi - hoặc là những tên khác của em, tôi đều thích cả hai."

Lúc này Tống Kiến Chi mới hiểu Minh Tự đang nói gì, nàng bật cười, định nói Minh Tự tham lam thì lại nghe cô nói: "Một người là mở mắt ra liền nhìn thấy, còn một người là nhắm mắt lại liền nhìn thấy."

Một người ở trước mắt, một người ở trong lòng.

Minh Tự không nói lời âu yếm đến cực điểm mà chỉ dừng lại, cô cọ một bên mặt vào chiếc gối nhỏ mà Tống Kiến Chi đã vỗ, chiếc gối mềm mại như Tống Kiến Chi.

Minh Tự nhẹ lẩm bẩm:

"Còn nhìn thấy trong giấc mơ."