Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 71



Minh Tự luôn cảm thấy Tống Tiểu Chi đã làm chút động tác nhỏ gì đó khi mình đang ngủ.

Lúc đầu cô còn tưởng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng Minh Tự là người hiểu rõ chính mình, cô liền nhanh chóng phủ nhận ----

Theo kinh nghiệm quá khứ, nếu là mơ thì làm sao Tống Kiến Chi có thể trộm hôn mình.

Minh Tự mặt khoing đỏ tim không đập mà nghĩ.

Chờ lên máy bay, cô càng nghĩ càng hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau khi hạ cánh nàng lập tức mở điện thoại lên, quả nhiên có tin nhắn từ Tống Kiến Chi: "Sao chị đi sớm vậy? Cũng không em dậy."

Minh Tự liếc nhìn mặt trời mọc ngoài cửa sổ, trả lời: "Để em ngủ thêm một chút."

Không đợi Tống Kiến Chi trả lời, cô hỏi: "Hôm qua, lúc chị đang ngủ, có phải em trộm... hôn chị không?"

Tống Kiến Chi ở đầu bên kia im lặng, Minh Tự chờ đợi, tưởng tượng ra một con sóc nhỏ ngậm đầy trái cây trong miệng, sợ trái cây rơi ra nên liền bịt miệng lại, không dám nói một lời.

Cô nhịn không được mà cười.

Sau khi cô rời sân bay thông qua cửa VIP, Tống Kiến Chi chậm rãi trả lời.

"Chị còn nói em! Tại sao trên mặt em lại có vết son? Đại minh tinh giải thích một chút đi?"

Minh Tự cong cong mắt, lông mi dày rung lên, cô dừng lại một chút, gõ: "Vậy chúng ta huề nhau."

"Chị cũng quá không cẩn thận, còn trang điểm lại... " Minh Tự thậm chí có thể tưởng tượng ra giọng điệu ngọt ngào kia mang theo chút làm nũng cùng ngượng ngùng.

"Được, lần sau chị sẽ chú ý."

"Nhỏ giọng phi phi jg"

Để lại dấu môi, đương nhiên là cố ý để cho em biết.

Minh Tự sải bước ra ngoài, bầu trời ngoài sân bay trong xanh, gió thổi vi vu, mây trên trời giống như kem trắng tinh, khi gió thổi qua, cả thế giới trở nên ngọt ngào.

Buổi chiều, Tống Kiến Chi nhìn thấy ảnh Minh Tự ở sân bay trên weibo.

Huân Huân: Người tôi nhìn thấy ở sân bay thành phố N là Minh Tự phải không? Đeo khẩu trang mà đôi mắt vẫn ngọt ngào như vậy, đây thực sự là tỷ tỷ cao lãnh Minh Tự của chúng ta sao? Không nhận ra, căn bản không nhận ra #đầu chó.

Hình ảnh đính kèm là Minh Tự mặc thường phục, đeo khẩu trang đen, đứng đó xem điện thoại, đang trả lời cái gì đó. Blogger đã chọn góc chụp rất tốt, có thể nhìn thấy hai mắt lộ ra ý cười của Minh Tự.

Tuy nói không dám nhận ra, nhưng Lý Mạn lại ở bên cạnh Minh Tự, nói không nhận ra rõ ràng chỉ là nói đùa.

Các bình luận bên dưới cũng nói đùa:

"Tôi một chút cũng không nhận ra sườn mặt trong ảnh là trợ lý của idol đâu".

"Tại sao tỷ tỷ xinh đẹp xem điện thoại lại có vẻ mặt như đang trầm mê trong tình yêu vậy? Đang gửi tin nhắn cho bạn trai sao? #đầu chó không dám nghĩ."

"Giấu không nổi nữa, thật ra Minh Tự đang nhắn tin với tôi #đầu chó."

Bình luận cuối cùng được chuyển tiếp nhiều nhất, một đám tuyên bố, "Tình yêu ngầm của tôi và Minh Tự đã bị vạch trần." "Là tôi", "Cảm ơn mọi người, chúng tôi ở bên nhau".

Minh Tự bận rộn một ngày trở về, cũng nghe thấy Lý Mạn nói chuyện này, lúc cùng Tống Kiến Chi trò chuyện video, vô còn hỏi một câu: "Em có nhìn thấy weibo không?"

Tống Kiến Chi giả ngốc: "Weibo gì?"

“Không có gì, chỉ là một bức ảnh mà fan chụp thôi.” Minh Tự trên màn hình nhẹ nhàng bâng quơ.

Vẻ mặt Tống Kiến Chi bình tĩnh: "Ò, cái đó hả, em thấy rồi."

"Rất nhiều người đã chuyển tiếp." Minh Tự sợ nàng không tin, thậm chí còn dùng điện thoại khác để gửi ảnh chụp màn hình cho Tống Kiến Chi.

Tống Kiến Chi ở bên kia đang nhìn ảnh chụp màn hình, nghĩ đến ám chỉ điên cuồng của Minh Tự, nàng cố nhịn cười, cố gắng mím khóe miệng, bắt chước giọng điệu của Minh Tự, nói: "Fan của chị thật nghịch ngợm a."

Minh Tự nhìn nàng, không nói lời nào, sau một lúc lâu mới "ừm" một tiếng.

Trong lòng Tống Kiến Chi vui mừng muốn lăn lộn, nhìn thấy Minh Tự như vậy, nàng cũng không đau lòng vì tiểu tâm tư của Minh Tự tỷ tỷ, chỉ cảm thấy cô thật đáng yêu.

Mãi đến trước khi đi ngủ, Tống Kiến Chi mới lặng lẽ chụp ảnh màn hình, gửi cho Minh Tự.

Là ảnh chụp màn hình của tài khoản weibo.

Sau khi trêu chọc Minh Tự tỷ tỷ, Tống Kiến Chi vui vẻ thỏa mãn mà ngủ, để Minh Tự một mình lướt weibo vào đêm khuya.

Minh Tự tìm kiếm ID này, có tên "Hạt dưa caramel", lập tức nhìn thấy bài đăng hàng đầu:

"Minh Tự tỷ tỷ đang đáng yêu", được đăng sau video của họ.

Cô liếc nhìn xuống, nhìn thấy cụm từ "căn nguyên của mọi tội lỗi" gây ra một làn sóng chuyển tiếp:

"Không giấu nổi nữa, thật ra Minh Tự tỷ tỷ đang nhắn tin với tôi #đầu chó."

Minh Tự đột nhiên hiểu ra.

——Thật là, còn không biết xấu hổ nói fan nghịch ngợm, Tống Tiểu Chi mới là nghịch ngợm.

Minh Tự cong môi cười, kéo xem acc phụ truy tinh của Tống Kiến Chi.

Tống Kiến Chi giống như một cô gái truy tinh chân chính, chuyển tiếp thăm hỏi Minh Tự, cao giọng hét "Tôi có thể" trong các cuộc phỏng vấn, ảnh tĩnh và các bài đăng khác, hoàn hảo dung nhập vào đội quân Sợi Bông.

Minh Tự xem xong, “thuận tiện” bấm vào “Theo dõi”, “thuận tiện” chuyển tiếp bài đăng weibo này, nguồn gốc của mọi tội lỗi, không nói một lời.

Sáng sớm hôm sau, Tống Kiến Chi vừa dậy đã bị động tác của Minh Tự đánh thức.

Không biết có bao nhiêu fan đã xem weibo của nàng, mạng xã hội mà nàng từng coi là độc lập cuối cùng đã nghênh đón mùa xuân, nàng đã có được hàng trăm fan chỉ sau một đêm, hàng nghìn bình luận được đăng trên weibo của nàng:

"Tỷ muội, sao chị làm được thế a a a a a? Hóa ra lời nói trêu chọc cũng được idol đăng lại!!"

"Tôi chua quá, chua quá, chua quá #chanh tinh."

"Fan cách vách tiến lên lấy kinh nghiệm học tập #đầu chó."

"Tôi có một suy đoán lớn mật... vị tỷ tỷ này có phải là..."

"Thực ra tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi không dám nói."

"Chỉ là đăng lại thôi, cũng may đây là tài khoản phụ, nếu không thì tôi luôn cảm thấy giây tiếp theo tài khoản Minh Tự sẽ đăng ảnh nắm tay."

"Tỷ tỷ, chị là acc phụ của ai vậy? Có phải là người tôi đang nghĩ không? #chanh tinh."

Tống Kiến Chi mặc áo khoác tây trang, âm thầm quan sát khu bình luận, vẻ mặt thâm trầm mà đăng bài mới trên weibo:

"Ai cũng đừng nghĩ cởi áo choàng của tôi."

Minh Tự quay lại quay phim.

Suất diễn của Chiêm Bạch Ngọc đã kết thúc, cô ấy không còn ở trong đoàn, các cảnh chủ yếu là giữa Tôn Phùng do Bành Chu thủ vai phối hợp diễn với Lý Cô Vân, còn có Lý Cô Vân và các diễn viên phụ.

Dương Liễu chủ trì quay phim trên trường quay, Bối Hải chủ yếu tập trung vào hậu kỳ các cảnh quay phía trước, dựa trên cảm giác của cảnh quay có cần điều chỉnh gì hay không.

Hồ Phàm xem cùng cùng, trên màn hình hiện lên mấy cảnh quay ngắn của Lý Cô Vân, nhân viên hậu kỳ không ngừng làm theo chỉ dẫn của Bối Hải, đưa ra những cảnh quay thích hợp cho hắn xem.

"Thế nào?" Hồ Phàm xem màn ảnh không chuyên nghiệp bằng Bối Hải, mặc dù rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, nhưng hắn vẫn hỏi Bối Hải thêm một câu.

Bối Hải trầm ngâm một lát, nói: "Minh Tự là người diễn tốt nhất."

"Cái này ông không cần phải nói."

Mặc dù kỹ năng diễn xuất của Chiêm Bạch Ngọc tốt nhưng có rất ít suất diễn, chỉ có thể nói là vai phụ chủ yếu, khó có thể cạnh tranh với vai chính.

Trong số những diễn viên hàng đầu của thế hệ trẻ, kỹ năng diễn xuất của Minh Tự là mài giũa đúng chỗ nhất.

“Bành Chu ở trước mặt cô ấy yếu thế hơn một chút.” Bối Hải chăm chú nhìn vào màn ảnh nói.

Hồ Phàm bình tĩnh nói: “Đây chẳng phải là kết quả đã mong đợi từ trước rồi sao?”

So với thân phận của nam chính, Tôn Phùng càng giống một biểu tượng của con người hơn, hắn đi theo Lý Cô Vân để chứng đạo, đến tột cùng là vì yêu hay vì con người, không ai có thể nói rõ được.

Cho nên Lý Cô Vân không bao giờ bị hắn thu hút bởi vì tâm hồn hắn không thuần khiết.

Tôn Phùng theo ngòi bút của Hồ Phàm, chính là rất thô. Việc casting cũng theo cảm giác của nguyên tác, nam chính chắc chắn yếu hơn nữ chính Lý Cô Vân.

Cho nên cũng không trách Bành Chu.

Trong kịch bản, Lý Cô Vân tựa yêu tựa tiên, Tôn Phùng là người, lại tác loạn không khác gì yêu ma. Kể từ khi xuống núi, những gì diễn ra xung quanh Lý Cô Vân chính là vướng mắc của bản chất người phàm.

Cuối cùng Lý Cô Vân cũng không HE với nam chính, thay vào đó, sau khi bình phục nhân gian, sau khi trảm yêu trừ ma, cô cầm kiếm bước trở lại mây cùng sương mù, cuối cùng biến thành một đóa hoa sen ở Địch Thanh Trì một lần nữa.

Hiệu ứng cuối cùng của bộ phim này nên xếp vào loại nữ chủ.

Bối Hải nói: "Tôi muốn gửi nó đến liên hoan An Bạc để dự thi."

Hắn đã nghĩ đến việc này từ khi xem màn ảnh, so với phong cách của các liên hoan phim khác, An Bạc không chỉ là đánh giá nghệ thuật đơn thuần, nó xem trọng kinh doanh và nghệ thuật như nhau.

Phim <Không Tín Vô Duyên> có điều kiện thương nghiệp, kết cục cũng không tầm thường. Sau khi bù đắp hình tượng nhân vật chính yếu đuối, dựa vào lập ý và kỹ năng diễn xuất của Minh Tự thì có khả năng chiến đấu.

Hắn có niềm tin vào tác phẩm này của mình.

Hồ Phàm nhướng mày, cẩn thận suy nghĩ, nói: “Có kịp thời gian không?”

Bối Hải đã sớm tính qua, nói: “Bây giờ là tháng 8, tháng 11 An Bạc sẽ bắt đầu mở đăng ký, nếu cố gắng hơn nữa thì có thể lấy một bản cắt thô."

"Khi lọt vào danh sách chọn lọc, bản cắt cuối cùng sẽ hoàn thành." Hắn lặp lại quá trình này trong đầu, "Ừm, có thể."

Đạo diễn có tâm đi tranh tác phẩm mà hắn chỉ đạo, Hồ Phàm đương nhiên ủng hộ, vui vẻ nói: "Được rồi, nếu ông có lòng tin chiến đấu, nhất định sẽ không trở về tay không."

Bối Hải trịnh trọng nói: "Đương nhiên sẽ không."

"Bây giờ chỉ cần đợi ngày quay phim cuối cùng hoàn thành thôi.”

Sau đó, đoàn phim sẽ dốc toàn lực vào những công đoạn sau.

Đoàn phim làm việc hết công suất, vài cảnh quay nhanh chóng kết thúc, đoàn phim chính thức rời khỏi núi Thất Quyết.

Trong khi Minh Tự đang bận, Tống Kiến Chi đã gặp Triệu Thiên Đóa trước.

Dù sao đi nữa, đúng là Triệu Thiên Đóa đã giúp đỡ nàng và Minh Tự - mặc dù Triệu Thiên Đóa tưởng rằng chính mình đang giúp chị em tốt theo đuổi Tống Kiến Chi.

Hai người hẹn ở Tư Hồng, có lẽ Triệu Thiên Đóa thực sự tin lời Minh Tự nói, mặc dù nàng ấy không nói thẳng nhưng sẽ thỉnh thoảng ra hiệu cho Minh Tự trong mỗi cuộc trò chuyện. Nếu Tống Kiến Chi không biết toàn bộ câu chuyện, nàng đều sẽ nghi ngờ Triệu Thiên Đóa thích Minh Tự.

Triệu Thiên Đóa càng tận tâm tận lực thì Tống Kiến Chi càng cảm thấy bất an, cố tình giấu bạn bè loại chuyện này sẽ khiến nàng cảm thấy áy náy.

Rốt cuộc nàng chưa bao giờ kết bạn, Triệu Thiên Đóa là một cô gái rất tốt.

Khi Tống Kiến Chi đến gặp Triệu Thiên Đóa cũng mang cho nàng ấy một món quà nhỏ, lúc này nàng chỉ có thể khuyên Triệu Thiên Đóa ăn nhiều một chút.

Triệu Thiên Đóa không thể từ chối lòng hiếu khách, khi đang ăn, nàng đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, hôm nay cậu tìm rôi có việc gì sao?”

Tống Kiến Chi chớp mắt nói: “Tôi ở một mình chán quá nên hẹn cậu ra ngoài chơi."

Giống như không có vấn đề gì, Triệu Thiên Đóa thở dài nói: "Vậy a."

"Vốn là tôi dự định đợi Minh Tự về rồi sẽ tụ họp." Bụng Triệu Thiên Đóa tròn xe, nàng không ăn được nữa, nàng lau miệng nói, “Tôi còn hơn một tuần nữa mới gia nhập đoàn phim.”

Tống Kiến Chi hiểu rõ nói: “Là bộ phim trước đó cậu thee nghiệm nhân vật sao?”

"Còn không phải sao." Triệu Thiên Đóa đặt khăn ăn xuống, chống cằm, khẽ thở dài nói: "Đáng thương tôi từ nay phải trời nam đất bắc với tỷ tỷ cậu, không biết khi nào mới gặp lại, không biết đến lúc đó chị ấy có còn nhớ tôi không."

Tống Kiến Chi tàn nhẫn chỉ ra: "Cậu không vào đoàn phim cũng sẽ không thể gặp tỷ tỷ tôi."

Tiếng thở dài của Triệu Thiên Đóa càng lớn: "Còn không phải sao."

Hai người ăn uống no nê, đang định rời Tư Hồng đi dạo, vừa mở cửa đã thấy phục vụ dẫn bốn năm người đi về phía này.

Hai người đi phía trước, một người là một nam nhân trung niên mặc tây trang, đi giày da, người còn lại thì eo thon chân dài, mặc tây trang đen, là Tống Kiến Nhân.

Vui như lên trời, nhất thời Triệu Thiên Đóa không dời đi ánh mắt.

Là Tống Kiến Chi phản ứng đầu tiên, có chút kinh ngạc nói: "Chị?"

Nàng nhanh chóng xem xét tình hình, hẳn là chị gái mang người đến bàn bạc công việc, nàng đã đi theo bên người Tống Kiến Nhân được một thời gian, cho nên nàng biết phong cách làm việc của chị mình, sợ có nhiều người tới nên chọn Tư Hồng.

Tư Hồng là sản nghiệp nhà mình, tầng trên cùng được dành cho Tống gia, cùng một tầng, khó trách sẽ đụng phải.

Nhưng Triệu Thiên Đóa lại không biết, nàng nhỏ giọng nói: "Tỷ muội, hảo tỷ muội, cậu thật tốt với tôi."

"Đây là cho tôi kinh hỉ phải không!"

Tống Kiến Chi:...

Tôi không có, cậu đừng nói bậy, tôi thật sự không biết.   

Triệu Thiên Đóa nhanh chóng liếc nhìn những nam nhân ăn mặc trang trọng có mặt ở đây, biết lúc này mình nên khách khí một chút, nàng cười ngọt ngào, chào hỏi: "Chào buổi trưa, Tống tổng."   

Tống Kiến Nhân cũng không nghĩ tới sẽ gặp em gái cùng bạn của em gái ở đây, Triệu Thiên Đóa hiểu chuyện nên Tống Kiến Nhân cũng không cố ý làm lơ nàng.  

Tống Kiến Nhân gật đầu nói: "Chào buổi trưa."   

Tống Kiến Nhân đang có công sự nên cũng không trì hoãn nhiều, hai nhóm người chỉ đối mặt một chút liền tách ra.

Mãi đến khi vào thang máy, Triệu Thiên Đóa mới vuốt ngực mình, cười ngọt ngào, giọng nói trong miệng ngọt ngào như kẹo dâu: “A, hôm nay còn có thể gặp Nhân Nhân.”  

“Thật tốt, vui vẻ cả ngày."   

Tống Kiến Chi nhìn vào đôi mắt lấp lánh của nàng, chợt cảm thấy nếu như là vận mệnh khiến Triệu Thiên Đóa gặp được Tống Kiến Nhân, thì đó cũng chỉ là "một lần gặp mặt", làm cho Triệu Thiên Đóa vui vẻ như vậy cũng không tồi.