Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 79



Quá trình quay chương trình thực tế chính thức bắt đầu, mọi người thu dọn hành lý, vào ở biệt thự.

Biệt thự nghỉ dưỡng được trang trí tinh xảo với nhiều chi tiết trang trí nhỏ, màu sắc sống động, toát lên phong cách Nhật ấm áp. Những chiếc camera nhỏ được lắp đặt ở nhiều nơi để quay phim, một số trưng bày hàng hóa của nhà tài trợ cũng được đặt trên bàn.

Tổ chương trình không làm khó khách mời trong việc phân phòng, hào phóng bố trí mỗi người một phòng, sau đó trợ cấp sinh hoạt để họ có thể tự ăn uống trong hai ngày.

Đây cũng là thói quen cũ của đoàn, Hà Hi Lam mở tủ lạnh ra, thấy bên trong trống rỗng.

Nhạc Nghị làm ra khí thế lão đại, tập hợp mọi người lại rồi nói: “Tôi kiến nghị mọi người chia làm hai nhóm, nhóm nào biết nấu ăn thì phụ trách nấu nướng, nhóm còn lại phụ trách đi ra ngoài mua đồ, thế nào?"

"Chương trình có cho chúng ta phương tiện di chuyển không?" Bành Chu cười gãi đầu.

Thịnh Cách lắc đầu: “Tầng hầm không có ô tô, sân sau có một dãy xe đạp công.”

Hà Hi Lam dựa vào ghế sô pha, mặt không biểu tình phàn nàn: “Chương trình cũng nhận tài trợ xe đạp công sao?"

Đạn mạc lại cười:

"Lam Lam hahahahahahaha"

"Xe đạp công: đột nhiên có tên họ."

"Hà Hi Lam này đáng yêu hơn bình thường."

Không biết từ lúc nào Trần Viên Ninh đã lấy hộp sữa chua của nhà tài trợ, cầm ở trong tay, câu lên khóe môi nói:

"Vậy chơi đoán số đi? Em sao cũng được, con người không nên lười biếng." Hắn nhìn Nhạc Nghị.

Mọi người đều nghĩ tới tính cách lười biếng của Nhạc Nghị, Quả nhiên, Nhạc Nghị nhăn nhó nói: “Tôi đã làm tiểu lãnh đạo, còn phải làm việc sao?”

“Đương nhiên, ngay cả tôi cũng phải hỗ trợ, sao anh có thể không làm gì?"

Người nói là Tống Kiến Chi, nhờ dung mạo minh diễm kiều mị nên nàng rất dễ dàng tỏa sáng bốn phía.

Cùng với trào phúng và khiêu khích trong giọng nói, làm người vừa yêu vừa ghét.

"A a a a a a, cô ấy làm gì cũng đẹp."

"Tống Tam hung dữ quá, hahahahahahahaha, ra móng vuốt rồi."

Sắc mặt Nhạc Nghị cay đắng: "Được được, tôi làm."

Nhạc Nghị suy nghĩ, tính cách của hắn là thích lười biếng, nhưng nếu hắn thực sự không làm gì thì chắc chắn sẽ hủy hoại hình tượng với công chúng. Tốt hơn hết là một vừa hai phải, dù sao thì chức quán quân cũng vô dụng, quan trọng nhất là làm hài lòng khán giả.

"Rút thăm thì sao?"

"Không tốt." Từ Bội là người đầu tiên phản đối. Bên ngoài nắng chói chang, chỉ có xe đạp công, cách siêu thị bên ngoài khu nghỉ dưỡng ít nhất hai mươi phút. Nàng không muốn ra ngoài tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, sẽ đổ rất nhiều mồ hôi, lớp trang điểm sẽ bay hết.

“Người không biết nấu ăn phải đi ra ngoài phải không?” Nàng ngọt ngào nói, “Tôi biết nấu ăn một chút, có thể hỗ trợ.”

Nói vậy cũng có lý, không thể cái gì cũng dựa vào rút thăm, quan trọng là có phù hợp hay không.

Nói đến đây, nàng vẫn chưa kịp suy nghĩ, liền ra hiệu cho Hà Hi Lam, "Lão sư Hà hỗ trợ đi mua đồ đi, đàn ông con trai không cẩn thận đâu."

Tóm lại, có thể nấu ăn thì nấu, nấu ăn trong phòng điều hòa đương nhiên sẽ thoải mái hơn ra ngoài mua đồ.

Tống Kiến Chi nhìn tình hình, là người đầu tiên ôm cánh tay Minh Tự tỷ tỷ, thân mật nói:

“Tôi muốn ăn đồ Minh Tự nấu.”

“Minh Tự biết nấu ăn sao?” Nhạc Nghị kinh ngạc nói, hắn và Minh Tự đã hợp tác qua, nhưng hắn chưa bao giờ nghe nói Minh Tự biết nấu ăn.

"Đúng vậy, còn siêu ngon." Tống Kiến Chi chân thành khen cô, đồng thời vì muốn làm Minh Tự tỷ tỷ vui vẻ nên giọng nói đặc biệt ngọt ngào, "Dù sao thì tôi cũng chỉ ăn đồ ăn mà Minh Tự nấu."

Hà Hi Lam đột nhiên nói, "Sao cô biết?"

Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía hai người.

Minh Tự vẫn luôn im lặng, giống như đã quên mất tính cách trong tập này của mình là một người có trái tim ấm áp cùng săn sóc, lúc này cô mới nói: “Trước đây Kiến Chi đã từng đến nhà tôi ăn cơm.”

Tuy nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại gây sóng gió cho fan cp.

"Có nghe thấy không? Đã từng đến nhà ăn cơm!"

"Tống Tam trực tiếp ôm cánh tay của Minh Tự a a a a a."

Hà Hi Lam hỏi ra để thêm lưu lượng cho chương trình, sau đó liền buông tha hai người, ngược lại nói, "Vậy Minh Tự cùng Kiến Chi đều ở lại, còn ai không?"

"Sao biểu tỷ cũng ở lại?" Trần Viên Ninh là người đầu tiên giơ tay hỏi.

"Cô ấy là đại tiểu thư, cậu trông cậy vào đại tiểu thư sẽ nguyện ý đi mua đồ sao?" Hà Hi Lam bình tĩnh phân tích.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều không thể phản bác, cuối cùng Thịnh Cách nói hắn thường làm đồ ăn khuya cho em gái, có thể hỗ trợ, Bành Chu dựa vào tài dùng dao điêu luyện của mình đã giành được vị trí cuối cùng.

Hà Hi Lam dùng vài câu phân bổ, Từ Bội trơ mắt nhìn, chỉ có thể nói: “Vậy tôi không cần ở lại sao?”

Hà Hi Lam nhìn nàng, cười đến ôn nhu: “Đàn ông con trai không đủ cẩn thận, cần người biết nấu ăn đi theo, có thể hiểu đồ ăn nào ngon hơn."

"Mặc dù tôi đi cùng, nhưng tôi chỉ biết trộn salad, cho nên Từ Bội nên đi cùng luôn đi."

Hà Hi Lam đến gần nàng, giống như thì thầm, "Hơn nữa, chăm chỉ là một phần tính cách của cô, phải biểu hiện thật tốt."

Nói vài câu, cô không chỉ giải thích cho nàng mà còn hào phóng nói đi cùng, cuối cùng còn thân thiết biểu hiện đây cũng là vì tính cách của nàng, trực tiếp dùng mưu không cho Từ Bội nói gì nữa, thậm chí còn gần như bị thuyết phục.

"Hà Hi Lam thật lợi hại hahahahahaha"

"Trong đội tiêu cực chỉ có Hà Hi Lam làm việc nghiêm túc, hahahaha, Tống Tam đụng phải Minh Tự liền giống như một con mèo."

Sau khi chia nhóm, nhóm mua đồ lên đường, đến cuối cùng mang theo túi lớn túi nhỏ mang về thì đã hơn một tiếng sau.

Cũng may tổ chương trình không tàn nhẫn như vậy, sau khi bàn giao chi phí sinh hoạt, họ đồng ý thuê xe chở những mặt hàng lớn như gạo, bột mì, dầu, nước khoáng về biệt thự, nếu không thì để khách mời làm hết sẽ mệt chết.

Những cảnh quay trước đó cơ bản đều quay nhóm mua đồ, người quay phim đã ghi lại những phân cảnh thú vị khi họ đi mua sắm.

Nhóm nấu ăn lúc này sẽ không làm gì, "ăn ý" này chính là phần kịch bản thực sự của chương trình tạp kỹ.

Thừa dịp trong biệt thự không có suất diễn, Tống Kiến Chi chăm chỉ mở hộp sữa chua được tài trợ đưa cho Minh Tự: "Chị có khát không?"

Minh Tự liếc nhìn nàng một cái, không nhận lấy.

Sau đó Tống Kiến Chi xé bao bì, nhét ống hút vào, sau đó cong khóe môi, đưa lên môi Minh Tự, hỏi cô: "Chị muốn uống không?"

Minh Tự không nhận ngay, Tống Kiến Chi cũng không vội, đưa sữa chua lên môi chờ đợi lâm hạnh.

Thịnh Cách là một trong những "người bị bỏ lại" ở bên kia, từ trên lầu đi xuống nhìn thấy cảnh tượng này liền nói: "Ồ, mối quan hệ của hai người tốt như vậy."

Sữa chua đều đưa tới miệng.

Tống Kiến Chi nghiêm túc gật đầu nói: "Tôi với Minh Tự tỷ tỷ có quan hệ rất tốt."

Như thế nào nghe có chút kỳ quái, chẳng lẽ là vì đây là lần đầu tiên Tống Kiến Chi kêu người khác là tỷ tỷ?

Thịnh Cách không nghĩ nhiều mà nói: "Vậy cũng không tệ."

Tống Kiến Chi quay đầu lại, háo hức nhìn Minh Tự tỷ tỷ, thừa dịp Minh Tự đang do dự, nàng lớn mật đưa ống hút lên đôi môi đạm sắc của Minh Tự.

Chiếc ống hút vào khe hở của môi, xâm nhập vào khoang miệng ẩm ướt, cũng không thể phản kháng trước công kích này.

Ánh mắt Minh Tự tối sầm lại.

Tống Kiến Chi ngồi bên cạnh cô, đôi mắt lấp lánh tràn đầy thỏa mãn, nhỏ giọng nói: "Minh Tự tỷ tỷ, Thịnh Cách đang ở đằng kia."

Dừng một chút, nàng cười nói: "Chị không uống nên em đành phải... đưa vào trong miệng."

Mặc dù lý trí nói với Tống Kiến Chi lúc này nàng nên dỗ dành Minh Tự, làm cô cười với nàng một cái.

Nhưng nhìn thấy Minh Tự tỷ tỷ giận dỗi, khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy, muốn làm chút gì đó.

Trong lòng Tống Kiến Chi ngo ngoe rục rịch, ánh mắt Minh Tự càng ngày càng tối, cuối cùng cô cũng thanh tỉnh lại một chút, nghĩ tốt nhất là cứ ở yên một chỗ.

Tống Kiến Chi lộ ra vẻ mặt tiếc hận, nàng xoay cổ tay định lấy sữa chua về, thoát ra khỏi "lãnh thổ" của Minh Tự.

Rút lại được nửa đường thì cổ tay bị giữ lại, Tống Kiến Chi giật mình, ngước mắt lên nhìn Minh Tự cầm lấy sữa chua, hạ mí mắt xuống, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Cảm xúc trong mắt cô bị hàng mi dày chặn lại, khó nhìn rõ.

Tống Kiến Chi nhìn cô cầm lấy, trong lòng có chút vui mừng. Trong chốc lát, cũng có chút run rẩy vì Minh Tự vẫn chưa “tính sổ” với nàng—

Nhưng sao nàng lại có chút kích động thế này?

Tống Kiến Chi thâm trầm mà nghĩ, quả nhiên chính mình đã hư rồi.

Khi mọi người trở về, chuẩn bị cơm trưa sẽ là cơ hội để nhóm nấu ăn thể hiện.

Minh Tự không hổ là đầu bếp được Tống đại tiểu thư hết lòng đề cử, động tác uyển chuyển. Từng món ăn đều được xử lý đâu vào đấy, ớt xanh và khoai tây thái sợi nhà làm cay nồng, thịt kho tàu thơm lừng hấp dẫn, cánh gà chiên coca có màu sắc đậm đà cùng mềm mại.

Tám người ăn, bàn đầy ắp, bao gồm cà tím nướng, đậu phụ Nhật sốt cà chua, tôm kho, canh cà chua trứng đơn giản mà ngon miệng, còn có rau trộn, salad trái cây được chu đáo chuẩn bị cho nữ nghệ sĩ giữ dáng.

Sau khi làm xong chuỗi đồ ăn này, Tống Kiến Chi hỗ trợ cắt trái cây, trong lòng đã sớm chuẩn bị. Thịnh Cách và Bành Chu ở đằng kia tỏ vẻ như "Thì ra tôi căn bản không biết nấu ăn."

Đạn mạc đều kinh ngạc:

"Tôi đang xem chương trình ẩm thực trong chương trình thực tế sao?"

"Minh Tự: Một diễn viên không biết nấu ăn không phải là khách mời tốt của chương trình thực tế."

"Tôi đi gọi cơm hộp đây."

"Tôi là fan đã 3 năm mà cũng không biết thực ra thần tượng là một đầu bếp."

Vài người trong nhóm mua đồ liên tiếp bị mùi hương hấp dẫn đến cửa, Từ Bội âm thầm nuốt nước miếng, Hà Hi Lam cảm khái: "Tôi hiểu rồi, chúng tôi không phải là nhóm mua đồ, mà là nhóm cẩu chờ ăn cơm." Câu này tạo ra một làn sóng cười trên đạn mạc.

Trần Viên Ninh là người ngay thẳng nhất, hắn chậm rãi đi vào, nói: "Biểu tỷ, em đói bụng, em muốn..."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Tống Kiến Chi vừa cắt dưa hấu lớn, trữ tiếp nhét một miếng dưa hấu vào miệng Trần Viên Ninh: “Ngọt không.”

"Ăn trái cây lót dạ trước, chờ ăn cơm."

Lúc này Trần Viên Ninh bộc lộ tính cách tùy hứng, cố gắng thỏa mãn ham muốn ích kỷ của mình: “Không chờ, em muốn ăn thịt."

Trước mùi thịt, dưa hấu quả thực là vô vị.

Tống Kiến Chi bưng đĩa trái cây ra ngoài. Trước ống kính, nàng khôi phục lại bộ dáng đại tiểu thư, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Có thơm không?"

“Thơm cũng chỉ được nhìn thôi, không được ăn vụng.” Nàng liếc một cái, sóng mắt lưu chuyển, hạ giọng nói với biểu đệ.

Núi cao còn có núi cao hơn, Trần Viên Ninh nào dám làm càn trước mặt biểu tỷ? Hắn ngoan ngoãn theo nàng ra khỏi bếp, ăn dưa hấu có mùi của thịt.

"Biểu tình ủy khuất này Hahahahaha"

"Em trai: Tôi muốn tùy hứng! Tôi muốn làm càn! Tống Tam: Em trai mãi mãi là em trai, đi ra kia chơi!"

"Tỷ tỷ tỷ tỷ, hung dữ với em đi, ô ô ô Tống Tam đẹp quá."

Khi đồ ăn được dọn ra, cơm trưa của tổ chương trình cũng đã đến.

Khách mời đã tụ tập xung quanh chiếc bàn dài, đồ ăn được bày trong những chiếc đĩa đẹp mắt càng khiến cho nó tinh xảo hơn.

Nhân viên công tác ngồi xổm bên cạnh máy quay, tay cầm hộp cơm dùng một lần, nhìn bàn cơm lớn bên trong, ngửi mùi thơm của tôm kho ở đó, nhất thời tâm tình phức tập.

Người quay phim liền quay hình ảnh so sánh.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

"Tổ chương trình: Ủy khuất khóc."

"Ha ha ha ha ha không cười, hộp cơm của tôi cũng giống vậy qwq."

PD Ôn đặt hộp cơm xuống, đi tới nói: "Tôi có thể ăn ké không?"

Đạn mạc tràn ngập tiếng cười, sao khách mời dám nói “không” với PD? Đương nhiên là hầu hạ ăn ngon uống tốt rồi. Tổ chương trình cầm hộp cơm nhìn lão đại đi ăn ngon, khóc không ra nước mắt.

Tống Kiến Chi cắn một miếng sườn non om ngon ngọt, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ ---- Đồ ăn thực sự khiến người ta vui vẻ, còn là Minh Tự tỷ tỷ nấu.

Bên kia, Từ Bội đưa cho Hà Hi Lam một bát salad, nói: "Lão sư Hà, chị phải giữ dáng, đừng ăn quá nhiều đồ ăn có hàm lượng calo cao, nếu không sẽ béo lên."

Hà Hi Lam cười đáp lại: “Tôi chưa bao giờ ăn kiêng.” Mới là lạ.

"Hơn nữa, Minh Tự làm nhiều món ngon như vậy, thịt ở trước mặt, ai còn nuốt trôi salad chứ?"

Đạn mạc một mảnh "Quá thật", Từ Bội lại bị phản dame, chỉ có thể ăn để phát tiết, liền ăn ba cánh gà chiên coca, ăn đến quên tranh cao thấp với Hà Hi Lam.

Đồ ăn ngon như vậy, sao phải lãng phí thời gian nói chuyện với Hà Hi Lam? Ô ô ô.

Minh Tự nhìn thấy liền đứng lên bưng salad cho Tống Kiến Chi, nhìn Tống Tiểu Chi trầm mê món tôm kho, cô đặt bát salad trước mặt mèo con, nói: "Ăn nhiều trái cây rau củ, ăn ít thịt thôi." Minh Tự tàn nhẫn nói, "Em không phát hiện ra mình mập lên sao?"

Tống Kiến Chi:...

QAQ