Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 85



Cuối tuần thứ hai đã đến.

Sau khi phòng phát sóng trực tiếp mở ra, fan và khán giả từ một đường tụ hợp với nhau.

"Từ khi có chương trình, mẹ rôi không còn lo lắng tôi ngủ nướng vào cuối tuần nữa."

"Đừng nói ngủ nướng, tôi còn mua bữa sáng cho cả nhà, sữa đậu nành và bánh quẩy là điều vui sướng tựa thần tiên.”

“Minh Tống phải thành một đội!!”

“Aiz, kết quả bình chọn còn chưa có, đừng phấn khích quá, coi chừng tổ chương trình sẽ chia tách Cp ra."

"Vậy thì tôi cũng sẽ chia tách tổ chương trình # mỉm cười”



Trong không khí hân hoan của đạn mạc, tập hai của chương trình thực tế <Đặt Minh Tinh> đến như đã hứa.

Tương tự, tập này cũng tung ra một đoạn video ngắn trước khi phát sóng trực tiếp.

Trong đoạn video ngắn, khách mời lần lượt mang theo vali lớn vào khách sain, thậm chí còn mang theo hai ba rương cỡ lớn.

Những khán giả mắt sắc chỉ nhìn thoáng qua có thể nhận ra: "Đây không phải là khách sạn Táo Cảnh trên đường vành đai 4 phía Bắc thành phố S sao?"

"Tôi cũng cảm thấy vậy! Nó ở gần nhà tôi."

Sau đó, màn ảnh biến mất, thay vào đó là tổ chương trình công bố kết quả bình chọn.

"Trong liên kết bình chọn được tạo trên weibo, vị trí đầu tiên là đội của Minh Tự và Tống Kiến Chi. Thứ hai là đội của Nhạc Nghị và Từ Bội. Vị trí thứ ba và thứ tư có quá ít phiếu bầu, cho nên không cần phải tham khảo." Nhân viên công tác nói, lời nói của hắn dần lạnh lùng, "Cho nên, sẽ là tổ chương trình quyết định."

"Chúc mừng mọi người, bốn người đứng đầu sẽ chiếm được 50% nội dung của tập này.

Đạn mạc:

"Ôm tổ chương trình hôn mãnh liệt!!!"

"Không phải trước đó là vì họ làm cp tốt hơn cp chính sao??"

"Khán giả ship cp đến hôn mê bất tỉnh từ từ giơ chân trái lên để thể hiện ủng hộ."

Khán giả là một sinh vật rất đơn thuần, tổ chương trình cố tình điều khiển máy quay để xào cp, bọn họ sẽ liền ăn ---

Người xem điên cuồng ship cp Minh Tống, bốn người còn lại không có tuyến tình cảm, một mặt là nếu mối quan hệ quá lộn xộn sẽ khiến khách mời lấn át, chiếm đoạt chủ nhà, mặt khác là xem xét vấn đề phát triển riêng của khách mời.

Cho nên, giữa bốn người còn lại không có tuyến tình cảm, cũng không có fan nhiều nên khán giả cũng không mấy quan tâm.

Sau khi được tổ chương trình cân nhắc, đội cuối cùng là Hà Hi Lam và Trần Viên Ninh, Bành Chu và Thịnh Cách.

Đoạn trailer ngắn chỉ tóm tắt đơn giản chia đội, chưa đầy bốn phút sau đó đó, đạn mạc điên cuồng nhiệt tình đặt cho các đội những mật danh như: Đội luyến ái được đẩy công khai, đội thú bông, đội vinh diệu và đội bán manh.

Tin rằng người đọc thông minh đã đoán ra tác giả đã nghĩ ra cái tên này như thế nào, chỉ có đội cuối cùng cần phải giải thích, bởi vì Bành Chu đã bán manh trong tập đầu tiên, Thịnh Cách làm MC tới đây giống như cũng bán manh, ở hạng đồng thau cũng bán manh nên được gọi là đội bán manh.

Sau khi phát xong đoạn trailer ngắn sẽ chính thức vào giao diện phát sóng trực tiếp.

Khi màn hình vừa hiện ra, mọi người cùng nhau đứng thành từng đôi, chào mọi người.

"A a a mụ mục yêu các con!"

"Tới rồi tới rồi, sống một ngày như một năm vậy, cuối cùng tôi cũng chờ được món ăn tinh thần."

PD giải thích: "Bây giờ mọi người phải bốc thăm quyết định thứ tự."

Mọi người tập mãi thành quen mà bước tới, Minh Tự đại diện bốc thăm, mở tờ giấy ra thì thấy là 2.

“Bây giờ mọi người sẽ dựa theo thứ tự bốc thăm, trở về phòng làm nhiệm vụ, mỗi đội có thời gian là 10 phút. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì mộ người có thể đến gặp tôi để nhận thẻ nhiệm vụ, xuất phát hoàn thành nhiệm vụ khác."

"Nói cách khác, các đội sẽ lần lượt xuất phát theo thứ tự, đội đầu tiên sẽ có thời gian làm nhiệm vụ nhiều hơn bốn đội khác 30 phút."

"Nếu vượt quá thời hạn, bất kể thứ tứ đội nào cũng sẽ xuất phát cùng lúc với đội cuối cùng."

Mọi người gật đầu hiểu ý, Trần Viên Ninh nói: "Vậy nhiệm vụ là gì?"

"Thẻ nhiệm vụ đã được đặt trong phòng của mọi người. Bây giờ, đội đầu tiên có thể thực hiện nhiệm vụ."

Đội vinh diệu Hà Hi Lam và Trần Viên Ninh liếc nhìn nhau, xoay người đi về phía phòng.

Khách sạn này không có TV để khách mời xem nên Tống Kiến Chi và những người khác không thể biết nội dung nhiệm vụ. Sau khi mọi người đứng đó hơn 10 phút, cuối cùng cũng nhìn thấy đội nông dược làm nhiệm vụ trở về.

Mọi người nhìn bọn họ không chớp mắt, vẻ mặt của bọn họ thoải mái, xem ra quá trình hoàn thành không khó khăn gì, rất rõ ràng chính là ---

"Hai người thay quần áo sao?" Thịnh Cách là người đầu tiên hỏi.

Đúng vậy, ban đầu Hà Hi Lam mặc váy xanh và Trần Viên Ninh mặc áo phông trắng, nhưng bây giờ họ đều mặc quần áo màu đỏ trắng, trông giống như đồ đôi.

Không biết người khác nghĩ thế nào, Tống Kiến Chi gần như nghĩ ngay đến chiếc vali lớn của bọn họ, trong đó là quần áo của chính mình mang theo theo yêu cầu của tổ chương trình.

Nàng cùng Minh Tự nhìn nhau, đều nhìn thấy hoài nghi trong mắt nhau.

Phản ứng đầu tiên của Tống Kiến Chi là: Chẳng lẽ là tổ chương trình yêu cầu bọn họ chọn đồ đôi trong số quần áo của chính mình?

Như vậy có nhàm chán quá không?

Vì mục đích của chương trình, hai người Hà Hi Lam không tiết lộ tin tức, cùng tổ chương trình gạt khách mời, như vậy mới kịch tính, khán giả rất thích xem.

Trần Viên Ninh còn nói vài lời để đánh lừa các đội, thấy mọi người hoang mang, hắn vui vẻ nhận thẻ nhiệm vụ cùng Hà Hi Lam rồi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Khi họ rời đi, Tống Kiến Chi và Minh Tự cũng đi vào phòng.

Phòng của hai người đều ở trên lầu, khi lên lầu, hai người gặp nhiệm vụ viên ở hành lang.

Nhiệm vụ viên đưa thẻ nhiệm vụ cho hai người, nói: "Sau khi xác nhận nhiệm vụ liền có thể bắt đầu."

Minh Tự nhận lấy, Tống Kiến Chi cũng đi tới xem:

"Yếu tố đầu tiên của một buổi hẹn hò: Giúp đối phương lựa chọn quần áo để mặc hôm nay."

Lúc này Tống Kiến Chi mới nhận ra, hóa ra họ không được yêu cầu chọn đồ đôi để mặc, mà là hai người Hà Hi Lam đã tâm cơ sử dụng cách thay quần áo để tăng thêm hào quang hồng cho đội của mình.

"Về phòng em trước nhé?" Minh Tự thấp giọng hỏi, lông mày thả lỏng, cô không những không phản đối nhiệm vụ này mà còn rất thích.

Hóa trang cho Tống Kiến Chi là một việc vô cùng thú vị.

Tống Kiến Chi ngoan ngoãn gật đầu, nhiệm vụ viên bắt đầu tính thời gian cho bọn họ.

Quần áo vốn có trong vali đã được lấy ra, xếp thành hàng dài trong phòng bằng những chiếc móc treo đơn giản, Tống Kiến Chi vừa mở phòng, Minh Tự đã nhanh chóng đi tới lấy ra.

Tổng cộng chỉ có 10 phút, mỗi người 5 phút, cộng thêm thời gian thay quần áo rất gấp nên cô nóng lòng muốn xem.

Cô xem trước, nhìn thời tiết bên ngoài, hôm nay trời nắng đẹp, hình như sẽ không có mưa hay hạ nhiệt độ, cho nên không cần phải mặc áo dày.

Minh Tự nhanh chóng suy xét quần áo, cô biết Tống Kiến Chi sẽ mặc gì đẹp, trong lòng hiểu rõ nên chọn có chủ đích, chỉ trong thời gian ngắn cô đã có trong tay bộ quần áo đã chọn.

"Nhanh như vậy sao?" Tống Kiến Chi không khỏi kinh ngạc.

"Ừm, đi thay đi." Minh Tự đưa quần áo vào tay Tống Kiến Chi.

Tống Kiến Chi nhận lấy rồi quay vào phòng tắm.

"Khi nào Minh Tự sẽ giúp tôi chọn quần áo đâu?"

"Tôi nhìn thấy một nửa bộ đồ mùa mới nhất trong vòng sang trọng cao cấp trên giá treo của Danh Viện."

"Toàn thân của người ta không kém gì một bạch T hệ liệt, hơn nữa người ta còn có Minh Tự, tôi có cái gì? Tôi chỉ có một cây chanh thôi."

Rất nhanh Tống Kiến Chi đi ra khỏi phòng tắm.

Minh Tự chọn cho nàng một chiếc áo sơ mi đơn giản, kết hợp với váy treo màu vàng chanh vừa tươi mát vừa dễ chịu, màu vàng chanh làm da thịt của nàng trắng hơn, còn rất tôn dáng.

Mái tóc xoăn dài buông xõa sau lưng càng làm tăng thêm nét nữ tính cho bộ trang phục tươi mát này.

Minh Tự đã sớm phát hiện Tống Tiểu Chi mặc màu này rất đẹp, còn sẽ làm những người nhìn thấy nàng cảm thấy dễ chịu hơn.

Chỉ cần Minh Tự nhìn nàng như vậy, ý cười sẽ trà ra từ mặt hồ đầy sao trong mắt cô.

Nhưng khi nhìn vào, cô cảm thấy không đúng.

Cô đến gần, Tống Kiến Chi đang chỉnh quần áo ngẩng đầu nhìn cô: “Nhìn được không?”

Minh Tự nói: “Rất đẹp.”

Cô đưa tay ra đặt lên bên mặt của Tống Kiến Chi, hơi dùng sức, nâng mặt Tống Kiến Chi lên.

Tống Kiến Chi giật mình, cố gắng không nhìn vào camera bên cạnh, nhưng tai nàng không thể kiểm soát mà bắt đầu nóng lên.

"Sao vậy...?" Nàng nhẹ giọng hỏi.

Ngón tay cái của Minh Tự lướt qua môi dưới của nàng, giống như cô đang dùng ngón tay mà vẽ đường viền môi cho nàng, giọng nói và động tác của cô cũng lộ ra một cỗ cảm giác thong thả ung dung.

“Son môi có chút lem.” Minh Tự nhìn khóe môi dưới của Tống Kiến Chi.

"Có lẽ lúc thay quần áo em không cẩn thận, lát nữa sẽ bổ trang." Tống Kiến Chi chớp mắt nói.

Ngay khi hai người này đến gần và làm động tác này, đạn mạc bắt đầu điên cuồng la ó, họ phát hiện Minh Tự đang nhìn về phía camera...

"Tôi có dự cảm không lành..."

"Tại sao tôi cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc QAQ."

"Lần này là người quay phim, chẳng lẽ Minh Tự dám trực tiếp đuổi người quay phim ra ngoài --- tôi nghĩ cô ấy dám, xin đừng đuổi đi mà."

"Tôi sẵn sàng chấp nhận số phận xem màn hình đen, nhưng mong là khi Tống Tam đi ra sẽ không còn son môi (chờ mong)."

Trong giao diện phát sóng trực tiếp, hàng mi dài của Tống Kiến Chi khẽ run lên, nàng mở mắt mèo ra, nhìn thấy Minh Tự đang hướng ánh mắt về phía camera.